Chương 6: Lạc đường
Một đường thuận lợi ra khỏi hố sâu, hai người lần đầu tiên sau nhiều tháng, từ lần động đất lúc trước, một lần nữa thấy được bầu trời xanh thẳm, bên trên có mấy rặng mây trắng hồng đang lững lờ trôi.
Không còn nhiệt độ lạnh lẽo, không còn tuyết đen của tro bụi núi lửa, cảm giác như mình đã lạc vào một thế giới khác.
Đi tiếp một đoạn, không bao lâu cả hai liền gặp phải cây xanh. Hai năm liên tục sống trên đất ch.ết, đến khi gặp lại cây cối xanh tốt ngoài tự nhiên, đều để cho tâm trạng con người trở nên vui vẻ.
Loài người trước kia không ngừng phá hủy tự nhiên, rừng xanh biến mất, động vật tuyệt chủng. Con người giống như vi khuẩn trong phòng thí nghiệm, đang không ngừng phá hoại môi trường nuôi cấy mà không có nhận thức được, nếu tiếp tục làm như vậy, họ cũng không sống nổi.
Tuy cây xanh để tâm trạng Đổng A và Sở Tuyết rất vui vẻ, không được bao lâu, hoàn cảnh gặp được tiếp theo đã để họ lâm vào trong kiềm chế.
Đổng A đã dựa theo tuyến đường chung của căn cứ Z đi rất sát theo, nhưng có lẽ cả hai đã lạc đường hoặc là có thiên tai gì đó thay đổi địa mạo, mà hắn không thể nào tìm thấy tiêu ký, (vật tham chiếu) xác định vị trí hiện tại trên bản đồ điện tử nữa. Bên trong hình ảnh tư liệu là một mỏm đá nguyên khối lớn đột ngột mọc lên từ đất bằng, bị cây cối bao phủ khá nhiều vẫn không thể nào che giấu được đặc chất màu trắng bạc bắt mắt.
Đổng A nhìn quanh một lượt, mở ra thị giác ở mức tối đa cũng không thấy mỏm đá đó đâu, liền hết sức đau đầu. Sự việc nằm ngoài dự đoán, thuộc về yếu tố không chắc chắn, đều là điều tối kỵ khi làm nhiệm vụ bên ngoài.
Một lần nữa quay lại khe nứt là chuyện không thể, rất khó xác định được bọn họ đã sai ở lối đi nào dưới đó, lương thực sắp hết, hơn nữa để ngăn chặn quái vật đuổi theo, đã phá hủy không ít lối đi.
Việc cấp bách bây giờ phải bổ sung lương thực, hai người quyết định vẫn tiếp tục đi về phía trước. Biết đâu được sẽ may mắn tìm thấy tiêu ký tiếp theo trong rừng, mặc dù hy vọng rất nhỏ nhoi.
Không tìm thấy vật tham chiếu không có nghĩa sẽ hoàn toàn mất phương hướng, đã biết đại khái phương vị, Đổng A vẫn có thể đi tới căn cứ El Dorado, chẳng qua là con đường phía trước sẽ càng thêm gian nan mà thôi.
Cùng đi một đoạn 5km vẫn chưa thấy rừng rậm ở đâu. Theo như bản đồ chỉ dẫn nếu đi đúng đường, vừa ra khỏi vực sâu sẽ tiến vào rừng rậm, hay tử vong rừng rậm theo cách nói của Người trợ lý.
Bọn họ giống như đã đi lạc xa hơn dự kiến, địa mạo vùng này đồi núi rất ít, là một vùng đồng bằng.
Chỉ bằng manh mối là một vùng đồng bằng muốn dựa vào bản đồ trước tận thế xác định vị trí là bất khả thi, hai người không còn cách nào khác phải tiếp tục tiến tới.
Đi một đoạn, bằng siêu thính lực, Đổng A nghe được tiếng chặt cây, tiếng cưa gỗ văng vẳng bên tai. Dự đoán có thể có nhân loại hoạt động cách bọn hắn không xa, liền rẽ hướng, đi tới bên kia tìm hiểu tin tức.
Không lâu lắm tới nơi phát sinh âm thanh, có một đoàn xe tải 5 chiếc đang đỗ bên một cái đồi nhỏ. Cây cối trên đồi khá tươi tốt, từ âm thanh phát ra cũng diễn tả phần nào sự lao động hăng say.
Hai người Đổng A ẩn núp ở một bụi cây gần đó nghe lén, từ nội dung cuộc nói chuyện có thể nghe ra đoàn xe này thuộc một căn cứ nào đó, đi ra ngoài khai thác gỗ.
Nghe giọng địa phương, là chất giọng của người ở phương nam. Theo như địa đồ phân bố, những người này hẳn phải ở góc tây nam của căn cứ Long Tuyền mà căn cứ long Tuyền lại nằm phía chính nam của căn cứ Z - ở một bên khác của dãy núi lớn.
“ch.ết tiệt, không phải lạc đường xa tới như vậy chứ? Rõ ràng xuất phát đi về phía tây” Đổng A chửi thầm trong lòng.
Hắn muốn biết thêm tin tức, muốn cùng nhân loại phía trước trao đổi, nhưng với bộ dạng của hai người như thế này, rất dễ khiến người ta hoài nghi.
Xung quanh toàn là đồng bằng trống trải, nhận thấy ngọn đồi phía trước là điểm tham chiếu không tệ, Đổng A dẫn theo Sở Tuyết đi vòng một đường khác ẩn núp leo lên đỉnh đồi. Tìm một tảng đá lớn, khắc lên ký hiệu, giữ lại một vài vũ khí và nhu yếu phẩm, đem 2 balo siêu trọng chôn xuống đất, ẩn giấu đi.
Cả hai choàng lên chăn vải xem như trang phục che giấu bộ đồ vật liệu carbon và vũ khí phía dưới, rồi đi xuống, định bụng giả làm người lưu lạc hỏi thăm tin tức một phen.
…
Phạm Minh là thủ lĩnh của đoàn đội khai thác gỗ, lần này ra ngoài thu thập cho mùa mưa sắp tới. Thời thiết thay đổi quá nhiều, nếu trước kia phải tháng 4 hoặc tháng 5 mới bắt đầu mùa mưa, thì những năm gần đây bắt đầu sớm hơn, trong khoảng trung tuần tháng 1. Cũng sắp đến tết rồi nên ai cũng mong muốn chặt nhiều thêm một chút gỗ, đổi lấy thêm vật tư, để có một cái tết đầm ấm hơn.
Phạm Minh vừa kiểm tr.a khối lượng gỗ phụ giúp chất lên xe, vừa chỉ đạo cấp dưới tăng tốc tiến độ, dù sao từ đây đến căn cứ không gần, phải nhanh trở lại trước trời tối. Đêm tối tiến đến mà không về kịp quá nguy hiểm.
Bọn họ có xe tải nhưng công cụ khai thác gỗ lại rất đơn sơ, chủ yếu là rìu và cưa tay. Không khác, nhiên liệu quá quý giá, chỉ đủ để duy trì phương tiện đi lại, hắn không còn cách nào phải sử dụng sức người xem như biện pháp tiết kiệm chi phí.
Đang lao động hăng say thì bỗng dưng trên đồi xuất hiện 2 người, ăn mặc khá kỳ quái từ từ tiếp cận.
Người canh gác phát hiện trước nhất vội vàng thổi còi báo hiệu, những người khác nghe được tiếng còi, lập tức dừng lại công việc. Vội vàng cầm lên vũ khí cảnh giác nhìn lấy hai kẻ lạ mặt. Nói là vũ khí, chủ yếu là dao bầu, rìu, tên nỏ, các loại vũ khí lạnh, được chế tác rất sơ sài.
Cả đội khai thác gỗ chỉ có Phạm Minh là có một khẩu súng ngắn và 2 tên thân tín có 2 khẩu súng hơi tự chế. Với tư cách là người chủ sự, Phạm Minh sau khi thấy đối phương đang dơ hai tay lên trời, biểu hiện thiện ý liền đi lên phía trước chào hỏi.
…
Đổng A và Sở Tuyết tiếp cận, thấy đối phương chỉ làm ra đề phòng mà không lập tức tấn công, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vũ lực chỉ là biện pháp cuối cùng để giải quyết vấn đề. Đổng A không muốn đụng đến việc gì cũng phải dùng nắm đấm, sống như vậy thật quá mệt mỏi. Súng hai người đều mang theo nhưng được lớp vải chăn bao phủ, hắn và Sở Tuyết vội vàng dơ hai tay lên trời biểu hiện thành ý. Trong đoàn đội đối phương đi ra một người, bộ dáng giống người dẫn đầu, tiến lên chào hỏi:
Phạm Minh: “Các ngươi là ai? Đến đây có việc gì?”
Đổng A nghe được liền chỉ về Sở Tuyết đứng phía sau nói: “ Ta tên Đổng A, đây là vợ ta. Chúng ta thất lạc đoàn đội nên mới tới nơi này, các ngươi có thể cho ta biết đây là đâu được không?
Phạm Minh nghe được lời nói của Đổng A, trên mặt vẫn còn mang cảnh giác. Đừng nhìn đối phương chỉ có hai người, quỷ mới biết phía sau có còn đồng bọn hay không. Luôn giữ một thái độ cảnh giác đối với người xa lạ, bên mình còn có rất nhiều người, như tiếp thêm cho hắn niềm tin mới cảnh cáo nói:
“Các ngươi từ đâu tới? Ta nói trước, chúng ta thuộc Thiên Thủy Trại, địa bàn bên này cũng vậy, đừng có không biết điều đến gây sự.”
Đổng A cảm giác đối phương giống như hiểu nhầm cái gì, chỉ nhắc nhở nói:
“Chúng ta không có ác ý, chỉ đi ngang qua mà thôi. Làm ơn trả lời câu hỏi của ta, đây là nơi nào?”
Bằng kinh nghiệm nhìn người mấy chục năm của mình, cảm thấy đối phương thật giống không phải là người của kẻ cướp đoạt, thái độ của Phạm Minh mới tốt hơn một chút nói:
“Nơi đây trước tận thế là vùng Đồng Bằng Tây Nam hay còn được gọi là khu Delta Tây Nam.”