Chương 83-2: Quân tử biến thành dã thú (2)

Tuy rằng dung nhan không bằng, nhưng là, ánh mắt sáng ngời của nàng lại phá lệ động lòng người, cũng không biết có phải hay không bởi vì dung nhan bị hủy, ánh mắt mới có thể càng thêm làm người khác chú ý, ánh mắt nàng, đồng tử đen thuần túy, lúc thức dậy cười đến mặt mày cong cong, rõ ràng lại mang theo vài phần giảo hoạt, thời điểm tức giận, ánh mắt trừng lớn , tròng mắt trắng đen rõ ràng nhìn một cái không xót gì, trong ngày thường, gặp được chuyện vui vẻ, ánh mắt kia sẽ càng trở nên sáng sủa, giống như ngôi sao trên trời thần, sáng ngời rực rỡ, trong suốt như nước, mỗi khi nhìn thấy nàng, không tự chủ được trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái không nói nên lời.


Giờ phút này, nàng nhắm mắt lại, lông mi thon dài, phía dưới mặt nạ, môi anh đào khéo léo, phấn phấn nộn nộn , hắn chưa thấy qua Cẩm Ngôn trang điểm, bộ dáng của nàng trước mắt, cũng không cần phải trang điểm, cho nên, miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ sẫm vốn là bộ dáng của nàng, mà dưới phấn môi, cổ nàng trắng nõn trơn bóng, xuống chút nữa...


Hắn bỗng nhiên liền phát giác, bản thân giống như nhìn thấy thứ gì đó không nên xem. cổ áo sơ mi của Cẩm Ngôn vốn rất cao, nhưng là, bây giờ nàng nghiêng thân mình ôm hắn, bởi vì động tác thân thể, hai người gần gũi như vậy, có nhiều chỗ không hề che chui vào bên trong tầm mắt của hắn, mà da thịt trên người, nơi nào người của nàng đụng chạm, càng trở nên nóng bỏng.


Hắn bỗng nhiên liền đẩy Cẩm Ngôn ra, đi xuống giường, uống một ngụm nước lạnh.


Chờ hắn ý thức được bản thân làm cái gì, vội vàng ngồi trở lại phía trên xe lăn, nhưng khi vừa quay đầu nhìn đến Cẩm Ngôn đang ngủ say trên giường, hắn lại có chút không sợ đứng dậy: Sợ cái gì, dù sao, nàng cũng không thấy.


Sự khô nóng trong người không làm sao hết được, hắn vốn có ý tưởng muốn tắm nước lạnh, khi nhìn về phía cửa phòng đang khép chặt, liền lại thu hồi: Cửa phòng, nhũ mẫu đã khóa lại mất rồi .


available on google playdownload on app store


Hắn có chút phiền chán lại uống một ngụm nước, một lần nữa trở lại trên giường, mà khi hắn vừa leo lên giường, Cẩm Ngôn lại trở mình lại, đòi mạng là, tay nàng chạm vào vị trí không nên đụng.


Tần Phi Li bỗng nhiên nghĩ, là nàng vi phạm ước định trước, hơn nữa là nàng làm cho hắn uống thuốc, nếu là truy cứu lại, tuy rằng ngọn lửa này đốt tới trên người hắn, nhưng nàng là người gây ra việc này.
Trong lòng hành hạ hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc thay đổi hành động.


Trong bóng tối, Cẩm Ngôn theo bản năng nhíu nhíu mày, nàng chính là đang nằm mơ, mơ thấy bản thân vẫn còn ở hiện đại, ôm gấu nhỏ của bản thân, mà mẹ đang ở phòng bếp đi qua, làm cho nàng đồ ăn thật ngon: A, cái gì ở trong miệng mình vậy? Nàng rõ ràng còn chưa có ăn đồ ăn nha?


Cẩm Ngôn bỗng nhiên mở to mắt, ý thức còn tạm dừng ba giây, đợi ý thức được trên người người còn có người, trong lòng chuông báo động đột nhiên kêu lên mãnh liệt, đẩy Tần Phi Li một phen.


Nhưng mà lực đạo của người phía trên quá nặng, căn bản là đẩy không ra, mà lập tức, trên môi chợt lạnh, người nọ đã chuẩn xác công thành đoạt đất, nàng cảm thấy vừa kinh hãi vừa bực mình, thật vất vả đẩy hắn ra vài phần, nàng thở hổn hển nói: "Tần Phi Li, ngươi làm gì?"


Sau khi nói ra khỏi miệng, nàng mới cảm thấy vài phần không bình thường, xúc cảm trong lòng bàn tay, thân mình nam nhân rõ ràng nóng như lửa, mà gần trong gang tấc, sắc mặt Tần Phi Li cũng có vài phần không bình thường, lại nhìn vào mắt hắn, ám trầm thâm thúy làm cho người ta nhìn thấy không hiểu được ý nghĩ trong con ngươi kia, làm cho người ta thấy mà kinh hãi.


Cẩm Ngôn đè thấp tiếng nói, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Phi Li, ngươi nói chuyện mà không giữ lời, chúng ta rõ ràng đã có ước định trước đó!"
Tần Phi Li khẽ nhíu mày: "Lúc trước không phải ngươi đã nói sẽ không hối hận sao, thế nào, mới một lát như vậy, liền hối hận ?"


Cái gì rất hối hận ? Vừa định hỏi ra lời này, nàng bỗng nhiên dừng lại, làm sao lại cảm thấy vị thuốc trong miệng có chút kỳ quái?


Nàng theo bản năng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, lại không biết động tác như vậy đối với Tần Phi Li tuyệt đối là dụ hoặc, mắt hắn không tự chủ híp lại, bỗng nhiên lại lần nữa cúi đầu: "Muốn biết ta uống cái gì sao? Vậy tận lực nếm thử liền có thể biết."


Hắn quả nhiên thay đổi triệt để, ngay tại trong miệng hắn, Cẩm Ngôn có thể thưởng thức được dược hương, hơn nữa rất dễ dàng phân rõ ra thành phần dược vật, nhất thời thân thể căn cứng thẳng tắp, thật vất vả lại đẩy hắn ra được vài phần, thanh âm của nàng cũng trở nên bất ổn : "Ngươi làm sao lại uống thứ này?"


Tần Phi Li kinh ngạc, nàng cư nhiên có thể liền nhìn ra chủng loại dược vật như vậy, ánh mắt nhíu lại, tà tứ cong lên khóe môi, nhíu mày nói: "Không là ngươi làm cho ta uống sao, nương tử?"


Một tiếng nương tử kia, làm cho Cẩm Ngôn nổi da gà, hắn nhìn sắc mặt khẩn trương của nàng, tiếp tục nói: "Là chính ngươi nói , ngươi không hối hận ."


Hắn thân thủ thả xuống mạn giường, tầng tầng lụa trắng rơi xuống, hắn một cái lật người đã nằm trên thân thể nàng, lúc này Cẩm Ngôn mới hoàn toàn triệt để cảm nhận được lửa nóng đến từ trên người hắn. Nhũ mẫu hạ dược cũng là dược mạnh, hiệu quả cũng như xuân dược, cũng khó trách hắn giờ phút này lại...


Suy nghĩ chưa xong, nàng đã cảm thấy thân thể hắn có biến hóa, chỉ có thể liều mạng vì bản thân tìm đường lui: "Tần Phi Li, ngươi đã đáp ứng yêu cầu của ta?"
Nàng gằng từng chữ.


Tần Phi Li nhíu mày, lại không vội không chậm ý bảo nàng nhìn lại vị trí của bản thân: "Ta tự nhiên là đáp ứng ngươi , nhưng mà hiện tại, là chính ngươi lật người qua. Là chính ngươi vi phạm ước định, cũng không phải do ta sai."


Nam nhân này! Trong lòng Cẩm Ngôn nhất thời buồn bực, khi nào thì, người ôn hòa có lễ như hắn cư nhiên trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy?
"Ngươi đứng lên không?"
"Không đứng."
"Thật sự không đứng lên?"
"Không..."


Cẩm Ngôn bỗng nhiên liền nhấc chân, Tần Phi Li phản ứng lại, bỗng nhiên liền đè lại đùi nàng, tình huống thật sự khẩn cấp, lúc này Cẩm Ngôn nhất thời không thấy được điểm nào khác thường, chính là số ch.ết giãy dụa, bỗng nhiên Tần Phi Li lại chế trụ hai tay của nàng ấn ở trên đầu, giọng điệu nhẹ nhàng rơi xuống bên tai nàng nói: "Cầu ta, cầu ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."


Ngực Cẩm Ngôn tích tụ một đoàn khí, làm sao có thể cầu xin tha thứ, nàng chỉ một lòng cho rằng do Tần Phi Li không tuân thủ ước định, tuy rằng, hắn bởi vì uống thuốc nên mới như vậy.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Mơ tưởng!"


Một người bình thường như nàng lại đấu không lại một người chân bị tàn phế sao? Hơn nữa, không phải là thân thể hắn không tốt sao? Một tiếng vang thật lớn, giường sụp!( hai anh chị dũng mãnh quá hà)


Sự thật chứng minh, khí lực của nàng quả nhiên chênh lệch rất nhiều, bỗng nhiên Cẩm Ngôn liền cái khó ló cái khôn, ở thời điểm hai người đấu nhau túi bụi, nàng bỗng nhiên liền ôm Tần Phi Li hôn lên môi hắn.






Truyện liên quan