Chương 5
Chạng vạng, Duẫn An Nhiên kết thúc công việc vừa về đến cửa đã nghe có tiếng động trong nhà.
Sáu nam, bốn nữ, thêm Chu Minh Nghĩa, tổng cộng mười một người đang họp, vừa đủ một đội bóng.
Người ngoài nhìn Duẫn An Nhiên không khỏi nghi hoặc.
Chu Minh Nghĩa thoải mái giới thiệu. “Duẫn An Nhiên, em trai tôi.”
Bách Anna lập tức biết là người em sau khi Chu tiên sinh tái hôn, Chu Minh Nghĩa đã nói với tất cả trợ lý điều này, nếu Duẫn An Nhiên tìm đến công ty phải thông báo ngay cho hắn.
Ra là thanh niên này.
Duẫn An Nhiên nhìn mọi người gật đầu mỉm cười. “Không cần hiểu lầm, mẹ tôi tái hôn với cha anh ấy, cho nên tôi trở thành em anh ấy.”
Mọi người thoải mái.
Bách AnNa cố ý ghi nhớ bộ dáng người trẻ tuổi này.
Người trước mắt thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi, trên mặt còn mang theo một chút hồn nhiên của thiếu niên, da nâu, tóc đen, đôi mắt to tròn như nai con, ánh mắt hơi u buồn, mũi cao thẳng, môi tươi như hoa, dung mạo thực thanh tú, dáng người thon dài, ước chừng cao 175cm, dáng dấp rất ổn, vai rộng eo nhỏ.
Không nghĩ tới em trai ông chủ lại anh tuấn đến vậy, thoạt nhìn thật nhã nhặn, Bách Anna vẫn nghĩ em trai mới của ông chủ sẽ giống một tên du thủ du thực.
Sau khi chào hỏi, Duẫn An Nhiên trở về phòng, không dám quấy rầy mọi người đang họp. Duẫn An Nhiên cảm giác những người này không giống người thường, cho dù có tranh chấp cũng sẽ không cao giọng.
Họp đến rạng sáng mới chấm dứt.
Mọi người bắt đầu sửa sang lại tư liệu.
Duẫn An Nhiên đi đến hỏi. “Mọi người có muốn ăn vài thứ không?”
Trợ lý Khải Mễ có chút do dự. “Tôi sợ béo.”
Kế toán viên cao cấp đẩy cô một chút. “Không ăn sao có sức.”
Duẫn An Nhiên hỏi. “Tôi chuẩn bị hoa quả tươi cho chị được không?”
Nhóm phụ nữ lộ ra tươi cười.
Chu Minh Nghĩa vỗ vai Duẫn An Nhiên. “Cảm ơn.” Sau đó đi ra. “Tôi phải rửa mặt.”
Duẫn An Nhiên ở phòng bếp chuẩn bị hoa quả, cùng với sanwich kẹp thịt, bỏ vào lò viba một chút, rất nhanh có thể ăn.
Ngửi được mùi, mọi người mới thở dài than đói bụng.
Duẫn An Nhiên cười, nhóm nhân viên này đúng là hoàn toàn vùi đầu vào công việc.
Khải Mễ nói. “Thì ra Chu tiên sinh ở nơi như vậy.”
“Biệt thự không thích hợp với anh ta.”
“Thiết kế thật đẹp mắt.” Là người lần đầu tiên đến nơi này nói.
Duẫn An Nhiên đem hoa quả đến, Bách Anna giới thiệu đơn giản. “Tôi cùng Lưu Kí là trợ lý của Chu tiên sinh, mặt khác Khải Mễ cùng A Tô cũng là trợ lí, đây là kế toán viên Cao, tham mưu Thẩm, luật sư, còn có thẩm định giá viên, một nhóm chúng tôi tạm thời hợp thành tổ công tác nhỏ.”
Nhân viên thẩm định giá cười. “Chúng tôi đều là dưới quyền Chu tiên sinh.”
Duẫn An Nhiên lại đi chuẩn bị nước uống, một bên nghe mọi người nói chuyện.
“Trở về thật muốn ngủ một giấc, trụ không được.”
“Ngày mai mọi người trở lại đây. Tôi còn trụ được, có thể đi làm đúng giờ, tôi đi tiên phong.” Ngữ khí nghe như đang bàn chuyện đánh giặc.
“Tôi có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt lại tiếp tục. Có việc gấp gọi tôi một tiếng là được.”
“Chu tiên sinh đâu?”
“Sáng mai 8 giờ, anh ấy nhất định xuất hiện ở công ty.”
“Người sắt.”
“Nghe nói khi anh ấy lúc mới vào còn lợi hại hơn, không ngủ theo dõi thị trường chứng khoán tăng giảm, theo báo cáo ghi nhận thì anh ấy làm cho khách hàng đầu tư trong vòng một năm doanh thu tăng 340%.”
“Chu tiên sinh thật sự là kỳ tài, cái nhìn thật chuẩn xác.”
“Có người nói anh ấy tác phong bảo thủ, hợp lại coi thường anh ấy khi đầu tư mạo hiểm quá cao sẽ đề nghị khách hàng thu tay lại. Trong khi đầu tư căn bản là phải mạo hiểm, mạo hiểm càng lớn tiền lời càng nhiều, trong giới có người không thích cách làm việc của anh ta.”
“Nhưng mà cũng không có người nào nghĩ đến chuyện một ngàn vạn còn lại có hai mươi vạn a.”
“Đáng sợ như vậy sao?”
“Còn có kẻ thảm hại hơn, phải nhảy lầu. Một cơn sóng lớn đánh úp lại, không biết lật bao nhiêu thuyền lớn, một đám tinh anh ngã xuống, sau khi thị trường hồi phục, chỉ một số ít gượng dậy được.”
Có giọng nữ nói. “Nha, trễ như vậy, không biết kêu xe được không?”
“Yên tâm, công ty có xe, một Đông một Tây, đảm bảo đưa đến cửa nhà.”
“Được, tôi sợ nhất về nhà một mình lúc đêm khuya, lái xe taxi sợ tôi, tôi sợ lái xe taxi.”
“Cô là phụ nữ thật tốt, chúng tôi có khi còn bị từ chối lên xe.”
“Không bằng mua xe.”
“Tốt mua không tốt dưỡng, đó mà cái hòm không đáy, nên thận trọng một chút.”
“Chu tiên sinh điểm này thật tốt, mỗi lần họp hoặc tăng ca muộn vẫn đưa các cậu về nhà. Anh ta thực ân cần, hơn nữa còn khẳng khái, đáng tiếc tôi không phải người bên các cậu, nghe nói, nếu mỗi quý công việc vất vả sẽ có tiền hoa hồng lợi nhuận, chân chính trả giá.”
“Đúng vậy, anh ta làm việc thực không thể nói.”
“Sau đó chúng ta sẽ liên hoan, nếu muốn ăn gì thì nói trước cho tôi.” Là giọng của Bách Anna.
Mấy giọng nam đều hoan hô.
“Đi ăn đồ Nhật đi, tôi muốn uống rượu gạo, thọ ti, thọ ti.”
“Tôi muốn ăn thịt nướng.”
“Này lại không sợ béo.”
“Liên hoan như vậy, cũng có thể ăn thịt chứ.”
“Có một quán ăn tổng hợp ý thích của mọi người không tồi.”
“Tôi sẽ chuẩn bị, còn có gì thì gửi tin cho tôi, thời gian đại khái tầm cuối tuần, tôi sẽ thông báo trước cho mọi người.”
Duẫn An Nhiên mang đồ uống đến, đồ uống theo sở thích, mọi người một hơi ùng ục uống xong.
Chu Minh Nghĩa đi tới, lấy một ly nước uống. “Mọi người về đi, lái xe đợi dưới lầu, sáng mai 8 giờ nếu không thể đến công ty, nhớ rõ để lại tin nhắn để tôi biết mọi người an toàn về đến nhà.”
Mọi người thu dọn mọi thứ, nối đuôi nhau đi về.
Căn nhà an tĩnh lại.
Chu Minh Nghĩa mở một cửa sổ để gió lùa vào, vừa uống nước vừa trầm tư ngồi trước máy vi tính. Ngồi một lúc, tay mở ngăn kéo lấy ra thuốc lá. “Tách” một tiếng, châm hút mấy hơi, khủy tay để ở lưng ghế dựa, lại tiếp tục trầm tư.
Duẫn An Nhiên đứng ở cửa thư phòng, nhìn Chu Minh Nghĩa. Ngọn đèn hắt lên một bên mặt với những đường cong cương nghị, giống như điêu khắc, khói thuốc lởn vởn càng tăng thêm hương vị nam tính của hắn, Chu Minh Nghĩa tuy rằng chỉ 31 tuổi nhưng đã trở thành một người đàn ông thành thục, là tinh anh trong xã hội.
Như nhận ra điều gì, Chu Minh Nghĩa quay đầu nhìn Duẫn An Nhiên, đôi mắt nâu thâm thúy như thủy tinh trong suốt lấp lánh sáng ngời, như đại dương sâu thẳm có thể nhìn thấy hết thảy, nhìn thấu tâm linh người khác.
Bị Chu Minh Nghĩa nhìn chăm chú, Duẫn An Nhiên giống như trúng định thân chú không thể động đậy.
“Có việc sao?”
“Anh hút thuốc?” Duẫn An Nhiên biết Chu Minh Nghĩa luôn bảo vệ môi trường.
Nhìn bàn tay phải đang cầm điếu thuốc, Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Ngẫu nhiên. Làm sao vậy?”
Duẫn An Nhiên lúc này như mới tỉnh lại, trong tay cầm một đôi dép lê.
Chu Minh Nghĩa cũng như tỉnh ngộ, cúi đầu nhìn chân mình. “Ai nha, chỉ nhớ là đổi giày cho bọn họ, bản thân lại quên.”
Duẫn An Nhiên vào thư phòng, ngồi bên chân Chu Minh Nghĩa, thay hắn cởi giày da, mang dép lê, sau đó đem giày đi ra ngoài.
Chu Minh Nghĩa nhìn chân đã được đổi giày, trên mặt biểu tình khác thường, trầm tư một lúc lâu, sau đó mới trở lại công việc.
Cuối tuần Chu Minh Nghĩa sắp xếp một buổi liên hoan cho tiểu đội của mình, một đám người tạm thời buông công việc, ở phòng ăn của khách sạn ăn uống kể chuyện cười, rất vui vẻ.
Liên hoan xong, Chu Minh Nghĩa còn tặng mọi người một món quà tinh mỹ, khách và chủ đều vui vẻ.
Ngồi trên xe công ty đưa về nhà, Khải Mễ nói với A Tô. “Nếu công việc vất vả đều có hồi báo tốt như vậy, mệt mỏi một lần nữa cũng đáng.”
“Chu tiên sinh có bạn gái chưa? Anh ta ân cần như vậy, bạn gái anh ta là ai thì cũng thật có phúc.”
“Còn có thu nhập của anh ta, Chu tiên sinh văn võ toàn tài.”
Bách Anna nhẹ giọng nói. “Anh ta vẫn duy trì khoảng cách với các thiên kim của các đại gia ngân hàng.”
“Hẳn là đối xử rất được đi.”
“Thành thật mà nói tâm tư anh ta đều đặt ở công việc, không có thời gian cho bạn gái.”
“Như vậy mới hấp dẫn, đổi thành tôi thì tôi cũng không để ý, đàn ông phải lấy công việc làm trọng.”
A Tô cười thầm. “Tôi còn nghĩ em trai anh ta là vợ anh ta chứ.”
Bách Anna đẩy A Tô một chút. “Không cần nói bậy, chúng ta nói sau lưng sếp là không đúng.”
“Kỳ thật rất xứng đôi, em trai kia rất đẹp, thực đáng yêu.”
“Được rồi, được rồi, không nhắc lại nữa.”
Duẫn An Nhiên cũng có kế hoạch, một ngày rảnh rỗi, Lí Thăng Bình hẹn hắn đi ca.
Trừ bỏ mấy đồng nghiệp ở ngoài, còn lại là bằng hữu, một đoàn người trẻ tuổi ở phòng karaoke ca hát, náo nhiệt mười phần.
Trong đó có một vị bằng hữu có chút của cải, mắt để trên đầu, nói chuyện đều không đặt người khác trong mắt, vì hắn là tự mình chuốc lấy ghét bỏ, cho nên những người khác đều không thèm chấp.
Duẫn An Nhiên tức giận trong lòng, có gì đặc biệt hơn người, nếu đổi lại là Chu Minh Nghĩa không biết mọi người có bao nhiêu vui vẻ, đặc điểm lớn nhất của Chu Minh Nghĩa là bất luận ai đáng ghét đều có thể duy trì sự vui vẻ giữa khách và chủ, mọi người đều cảm thấy thoải mái, không ai để ý ai bất hòa.
Công tử ca lại khoe. “Nhà tôi ở khu Tây, lầu 27, tầm nhìn rất tốt.”
“Nhất định rất quý đi.”
“Bình thường, hơn hai nghìn vạn.” Người nói chuyện vẻ mặt kiêu căng.
Duẫn An Nhiên nghĩ thầm, chỉ là hai nghìn vạn, chỗ mình ở hiện giờ là khu nhà cao cấp bên hải cảng trên Tĩnh Lộ.
Lí Thăng Bình có chút bất mãn thì thầm. “Có cái gì, phòng hai nghìn vạn không nhìn đươc hải cảng…”
Duẫn An Nhiên không khỏi thầm nghĩ, phòng bếp, phòng tắm nhà Chu Minh Nghĩa đều nhìn thấy hải cảng.
Lí Thăng Bình có cảm tình tốt với một cô bạn của công tử ca dẫn theo, âm thầm quan sát cô ta nói chuyện.
Tuy rằng người đẹp ngồi bên cạnh nhưng công tử họ Vương kia hình như có bất mãn với Lí Thăng Bình, mấy phương nhân mã nói xong còn có chút tức giận.
“Các cậu tầng lớp bình dân thì biết cái gì?”
“Tầng lớp bình dân thì sao?” Vương Hiểu Phân nhịn không được lên tiếng thay Lí Thăng Bình.
Duẫn An Nhiên cũng chịu không được dáng vẻ bệ vệ của vị công tử kia, bị sự kiêu ngạo của hắn làm cho tức đến đỏ mặt.
Vài vị mỹ nữ bàng quan.
“Các cậu cái gì cũng không biết, các cậu không phải bác sĩ, luật sư, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ngồi trong bãi nước cạn mà vùng vẫy.”
Công tử kia còn nói. “Cổ phiếu mới là thổ sản, cũng không phải là hải sản.”
Lí Thăng Bình bị đả kích, mặt mày xám tro, mấy người bạn xung quanh đều có chút không nhịn được.
Duẫn An Nhiên rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh, muốn ra mặt thay bạn bè.
“Chúng tôi không hiểu vui chơi, bất quá đầu tư, quản lý tài sản vẫn hiểu được chút ít.”
Công tử ca trở mình xem thường. “Tiền không có, còn đầu tư quản lý tài sản, đầu tư cái rắm nha, một con sóng đánh đến, cậu cái gì cũng mất hết.”
“Ít tiền thì có biện pháp ít tiền, mua được cổ phiếu tin cậy có thể lấy được tiền lợi nhuận.” Duẫn An Nhiên đem lời Chu Minh Nghĩa nói ra.
“Yêu, cố vấn đầu tư của cậu là ai vậy?” Công tử ca khinh thường nói.
Duẫn An Nhiên chờ chính là câu này, ngồi thẳng dậy, cố tình lạnh nhạt trả lời. “Chu Minh Nghĩa.”
Vừa nghe tên này, công tử ca nhảy dựng lên. “Cái gì?”
“Chu Minh Nghĩa, chưa từng nghe qua sao?”
Công tử ca lại ngồi xuống. “Lừa quỷ đi, Chu Minh Nghĩa, Chu Minh Nghĩa hình dáng ra sao cậu biết không? Hắn không cho phóng viên chụp ảnh, Chu Minh Nghĩa, không có 8 số mà muốn Chu Minh Nghĩa thay ngươi phân tích hướng đầu tư, phi.”
Lí Thăng Bình kéo kéo Duẫn An Nhiên. “Đừng nói nữa.”
Duẫn An Nhiên nhìn công tử kia. “Tôi không có lừa cậu, cố vấn đầu tư của tôi chính là Chu Minh Nghĩa..”
Mấy cô gái bắt đầu nói khẽ. “Chu Minh Nghĩa, nghe nói anh ta lớn lên thật anh tuấn, so với người mẫu còn đẹp hơn.”
“Siêu đầu tư, là truyền kì lớn nhất trong giới tài chính.”
“Hình như chỉ có ba mươi tuổi.”
Công tử ca đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Duẫn An Nhiên. “Nếu cố vấn đầu tư của cậu là Chu Minh Nghĩa, có thể gặp hắn không?”
Duẫn An Nhiên cũng không xác định Chu Minh Nghĩa có bằng lòng gặp cậu hay không, nhưng lời đã nói ra, phải kiên trì. “Có cái gì, hiện tại có thể.” Nói xong nhìn đồng hồ, là 2 giờ chiều, Chu Minh Nghĩa nhất định ở công ty, không phải họp thì là làm việc.
Trò chơi đã bắt đầu, phải chơi đến cùng.
Ngoại trừ đương sự, những người khác đều muốn xem náo nhiệt, kẻ không yên, kẻ khẩn trương, kẻ ngạc nhiên hoặc chờ mong, tất cả đều ngồi lên một chiếc taxi.
Duẫn An Nhiên ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất tận mây, chứng khoán Vạn Khải chiếm 7 tầng lớn nhất trong tòa nhà, đúng là đầu cầu giao dịch chứng khoán số một.
Công tử họ Vương cười hỏi. “Cậu biết tiếp tân ở đâu không?”
Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, kiên trì đi về phía trước.
Nhân viên tiếp tân nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi, trang phục dạo phố ngày thường, vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn tươi cười hỏi. “Xin hỏi, các vị muốn tìm ai?” Trong lòng thầm nghĩ có lẽ là nhóm người lần đầu tiên chơi chứng khoán.
“Chúng tôi muốn gặp Chu Minh Nghĩa.”
Mấy cô tiếp tân đều cười rộ lên. “Chu tiên sinh nếu không hẹn trước thì không được.”
Duẫn An Nhiên từng bước xông về phía trước hất hàm nói. “Tôi là Duẫn An Nhiên, làm ơn thông báo là tôi tìm anh ta.” Thanh âm có chút run rẩy.
Mấy cô gái vừa nghe tên lập tức thay đổi sắc mặt, trong đó một người cầm điện thoại lên. “Duẫn An Nhiên tìm Chu tiên sinh.”
“Duẫn tiên sinh, mời đi bên này.” Buông điện thoại, nữ tiếp tân đi tới, mang theo đoàn người Duẫn An Nhiên đến thang máy chuyên dụng.
Những người khác không tự chủ đánh giá xung quanh, bọn họ cũng không ngờ sẽ tới Vạn Khải.
Thật sư, thật sự đến căn cứ chứng khoán Vạn Khải, ngay cả Vương công tử cũng nghi hoặc.
Trang trí ở lầu 7 có sự khác biệt rất lớn với 6 lầu còn lại, trải thảm sang trọng cùng với thiết bị hiện đại, trong sự đơn giản lộ ra vẻ xa hoa.
Bách Anna đi ra nghênh đón. “Làm ơn đi bên này.” Đem mọi người đến một gian phòng khách.
Hạ thấp người trước Duẫn An Nhiên, Bách Anna nói. “Thật có lỗi, Chu tiên sinh đang họp với người của ngân hàng thế giới, nếu muốn gặp anh ấy, chỉ sợ phải chờ khoảng 20 phút nữa.”
“Ách, tôi…” Duẫn An Nhiên ngập ngừng không biết nên nói thế nào, hối hận sự ngây thơ của bản thân.
Bách Anna cười. “Chu tiên sinh đã sớm dặn dò, nếu Duẫn tiên sinh tìm anh ấy, chúng tôi phải thông báo trước, anh ấy sẽ nhanh chóng đến gặp cậu. Có chuyện gì quan trọng sao?”
Duẫn An Nhiên trong lòng rất cảm động, anh ta không xem mình như người ngoài, lo lắng đến tình cảnh và cảm thụ của mình, Chu Minh Nghĩa đã sớm đoán sẽ có một ngày như hôm nay.
“Cũng không có đại sự gì, tôi chỉ muốn nghe anh ấy nói một chút về xu hướng cổ phiếu 3 tháng tới.” Khi nói, Duẫn An Nhiên hết sức cẩn thận để không cắn vào đầu lưỡi.
Bách Anna nở nụ cười. “Tôi đã biết. Làm ơn chờ một chút. Buổi trà chiều của công ty rất nổi tiếng, mọi người thử xem, tôi đi chuẩn bị.” Lại cúi thấp người rời khỏi phòng.
“Cô ấy là trợ lý phải không?”
“Phải.” Duẫn An Nhiên đáp. “Chu Minh Nghĩa có hai trợ lý, người nam tên là Lưu Kí.”
Công tử Vương Thân Sơn đánh giá bốn phía không khỏi líu lưỡi. “Đây là sự thật, đây là sự thật chăng?”
Lí Thăng Bình nhịn không được trách móc hắn. “Không, cậu hiện tại là ở trong mộng tưởng hão huyền.”
Vương Hiểu Phân kéo kéo ống tay áo Duẫn An Nhiên. “An Nhiên, tôi thật xem cậu như thần tượng, cậu bắt đầu đầu tư bao lâu rồi?”
Duẫn An Nhiên tận lực cố gắng bình tĩnh đáp. “Bổn phận của nhân viên phân tích đầu tư là vì nhân dân phục vụ.” Đây nguyên bản là câu nói của Chu Minh Nghĩa.
Sau đó có người đẩy xe trà tới.
Dáng vẻ bệ vệ của công tử ca đã biến mất, bắt đầu làm quen với Duẫn An Nhiên.
“Lệnh tôn là làm việc gì?”
“Không biết, cha mẹ tôi sớm ly hôn, tôi mồ côi cha.”
“Lệnh đường đâu?”
“Là hộ sĩ, đã về hưu.”
“Vậy cậu...”
Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc Vương Thân Sơn, gỡ tay hắn ra. “Tầng lớp bình dân cái gì cũng không hiểu, cho nên phải tìm người quản lý tin cậy.”
Vương Thân Sơn đỏ mặt lên không nói gì.
Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, đẩy cửa, Chu Minh Nghĩa đi đến.
Những người khác đều lần đầu tận mắt nhìn thấy một trong những truyền kì của thành phố.
Chu Minh Nghĩa mặc tây trang màu bạc sang trọng, một tay xỏ túi quần, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, làm cho người ta có cảm giác như thiên thần xuất hiện, vô cùng tiêu sái tự nhiên, tư thái thong dong.
“An Nhiên, có chuyện gì tìm tôi?” Ngữ khí vô cùng thân thiết.
Duẫn An Nhiên cảm thấy hết hơi.
Mấy cô gái công tử ca mang đến giống như thấy ngôi sao hét ầm lên, còn kém không nhào đến ôm lấy.
Chu Minh Nghĩa không để ý đến các cô, thoải mái ngồi xuống đối diện với mọi người. “Cậu hy vọng muốn biết xu thế đầu tư ba tháng tới?”
Duẫn An Nhiên đỏ mặt. “Phải.”
Chu Minh Nghĩa hạ vành mắt, lông mi dài chợt lóe, sau đó cười nói. “Đề nghị của cá nhân tôi tạm thời là cứ giữ, không cần bán tháo, nếu cậu muốn nghe phân tích tường tận, chỉ sợ phải cần một ít thời gian, hiện tại bản phân tích báo cáo thị trường trước mắt tôi đang giữ, có thể giúp cậu hiểu biết hướng đi của các cổ phiếu, cần tôi cho người đang đến làm thuyết minh không?”
Duẫn An Nhiên không thể không tiếp tục đóng xong vai diễn. “Cái kia, thôi không cần, tôi bề bộn nhiều việc. Tôi đã biết.”
Nghe hai ngðá»Âi ÃÂá»Âi thoại, cằm những ngðá»Âi khác rái xuá»Âng ÃÂất.
Chu Minh Nghéa nhìn Duẫn An Nhiên. âÂÂCòn có vấn ÃÂá» gì không?âÂÂ
âÂÂKhông, không có, tôi không muá»Ân chiếm dụng nhiá»Âu thá»Âi gian của anh.âÂÂ
Chu Minh Nghéa tðái cðá»Âi càng sâu, ánh mắt của hắn làm Duẫn An Nhiên không dám nhìn thẳng. âÂÂAn Nhiên, tràngon không?âÂÂ
âÂÂNgon.âÂÂ
Chu Minh Nghéa ÃÂứng lên, nhìn thấy LàThÃÂng Bình cùng Vðáng Hiá»Âu Phân. âÂÂHai vá» làÃÂá»Âng nghiá»Âp của An Nhiên phải không?âÂÂ
LàThÃÂng Bình gáºÂt ÃÂầu, Vðáng Hiá»Âu Phân trðá»Âc ánh mắt của Chu Minh Nghéa không dám ÃÂá»Âng, cô tháºÂt lànằm má cà ©ng không thá» thấy viên ngá»Âc quý của giá»Âi tài chÃÂnh, nhân váºÂt truyá»Ân kì gia tài bạc triá»Âu lại tiếp xúc gần gà ©i nhð thế.
Tinh anh xã há»Âi nhð hắn bất ÃÂá»Âng vá»Âi ngôi sao thần tðợng, Chu Minh Nghéa làrðá»Âng cá»Ât thúc ÃÂẩy xã há»Âi tiến bá» phát triá»Ân.
âÂÂCòn nhá» hai vá» chiếu cá» An Nhiên nhiá»Âu hán.â GáºÂt ÃÂầu má»Ât chút vá»Âi má»Âi ngðá»Âi. âÂÂTôi còn có viá»Âc, không thá» tiếp các vá»Â.âÂÂ
Chu Minh Nghéa không há» báo trðá»Âc ÃÂi ÃÂến bàn trà, ÃÂða tay xoa ÃÂầu An Nhiên, trên mặt làtðái cðá»Âi chiá»Âu chuá»Âng, sau ÃÂó xoay ngðá»Âi thản nhiên rá»Âi ÃÂi.
Duẫn An Nhiên vuá»Ât tóc mình, ÃÂá»Ât nhiên có má»Ât cảm giác mãnh liá»Ât, Chu Minh Nghéa yêu thðáng cáºÂu nhð em trai, nói chuyá»Ân cùng ÃÂá»Âng tác ÃÂá»Âu giá»Âng nhð anh trai.
Duẫn An Nhiên trong lòng bá»Âng nhiên cảm thấy ngá»Ât ngào
âÂÂHắnâ¦â Vðáng Thân Sán nói không xong.
Duẫn An Nhiên ÃÂứng lên. âÂÂChúng ta ÃÂi thôi.âÂÂ
Cuá»Âc gặp mặt nhð má»Âng du ÃÂã kết thúc.
ÃÂứng dðá»Âi hoàng hôn, lại ngẩng ÃÂầu nhìn bảng hiá»Âu Vạn Khải, Duẫn An Nhiên hâm má» tá»± ÃÂáy lòng, Chu Minh Nghéa thành công nhð váºÂy, ÃÂðợc má»Âi ngðá»Âi tôn trá»Âng, làmá»Ât ngðá»Âi ÃÂàn ông kiêu ngạo cỡ nào.
Má»Ât ÃÂám mỹ nữ cuá»Ân lấy Duẫn An Nhiên không buông. âÂÂGiá»Âi thiá»Âu anh ta cho chúng tôi làm quen ÃÂðợc không?âÂÂ
Duẫn An Nhiên quả quyết cá»± tuyá»Ât. âÂÂKhông.âÂÂ
âÂÂVì cái gì? Xin cáºÂu, giá»Âi thiá»Âu má»Ât chút, cà ©ng không phải làhẹn hò.âÂÂ
âÂÂAnh ta bá» bá»Ân nhiá»Âu viá»Âc, hán nữa anh ta còn kết giao vá»Âi các thiên kim ngân hàng.â Nhá» tá»Âi chuyá»Ân nghe ÃÂðợc ngày ÃÂó, Duẫn An Nhiên nói lại, ngụ ý loại phụ nữ nhð các cô Chu Minh Nghéa má» miá»Âng không biết có bao nhiêu ngðá»Âi xếp hàng, hắn không cần những phụ nữ tầm thðá»Âng.
Quay ÃÂầu, Duẫn An Nhiên cùng LàThÃÂng Binh, Vðáng Hiá»Âu Phân rá»Âi ÃÂi, bá» lại những kẻ khác ÃÂứng ngá»Âc dðá»Âi ánh mặt trá»Âi.
âÂÂNói, rá»Ât cuá»Âc làchuyá»Ân gì xảy ra?â Ỡphòng trà, LàThÃÂng Bình bóp cá» Duẫn An Nhiên há»Âi. âÂÂCáºÂu nói cho rõ ràng, bằng không không buông tha.âÂÂ
âÂÂÃÂau ÃÂau ÃÂau quá.â Duẫn An Nhiên giãy dụa.
âÂÂNói mau, bằng không tôi tò mò ÃÂến chết.â Vðáng Hiá»Âu Phân há»Âi.
âÂÂAnh ta, anh ta làcon của ngðá»Âi màmẹ tôi tái hôn.â Duẫn An Nhiên nói má»Ât hái.
LàThÃÂng Bình tiêu hóa má»Ât chút lá»Âi của cáºÂu. âÂÂNói cách khác, ngðá»Âi ÃÂó của bác ÃÂá»Âng làcha của Chu Minh Nghéa. Tôi nhá» ra rá»Âi, cáºÂu ÃÂã nói qua mẹ cáºÂu tái hôn, ÃÂá»Âi phðáng có má»Ât ÃÂứa con trai.âÂÂ
âÂÂChuẩn, chÃÂnh làanh ta, tôi cà ©ng không nghé tá»Âi, tháºÂt sá»±.âÂÂ
âÂÂVáºÂy xem nhð thành anh em.â Vðáng Hiá»Âu Phân vô cùng hâm má»Â.
âÂÂChuẩn.âÂÂ
âÂÂOa, lấy ÃÂðợc má» vàng lá»Ân.â LàThÃÂng Bình kêu to.
âÂÂNhá» giá»Âng, nhá» giá»Âng thôi, tôi cà ©ng không muá»Ân ngðá»Âi khác biết.âÂÂ
âÂÂVì cái gì?âÂÂ
Duẫn An Nhiên cðá»Âi khá»Â. âÂÂTôi cùng anh ta không có quan há» huyết thá»Âng, mẹ tôi cha hắn, nói ra tháºÂt lủng củng, tôi há» Duẫn, anh ta há» Chu, nðá»Âc sông không phạm nðá»Âc giếng. Có cái gì ÃÂáng giá ÃÂá» nói.âÂÂ
âÂÂNhðng màanh ta ÃÂá»Âi xá» vá»Âi cáºÂu rất thân thiết.âÂÂ
âÂÂNgðá»Âi ta gá»Âi ÃÂó làlá»Âch sá»±, tôi càng không thá» ÃÂðợc voi ÃÂòi tiên, anh ta làngðá»Âi rất cao minh. Tôi, hừâ¦âÂÂ
âÂÂAnh ta làm sao biết chúng ta làÃÂá»Âng nghiá»Âp?âÂÂ
âÂÂKhông biết, tôi không nói, nhðng anh ta giá»Âi nhìn ngðá»Âi, nhìn sắc mặt, nghe lá»Âi nói ra, tôi nghé làanh ta ÃÂoán ÃÂðợc.âÂÂ
âÂÂLợi hại.âÂÂ
LàThÃÂng Bình ôm cá» Duẫn An Nhiên. âÂÂVá» sau không thá» ÃÂắc tá»Âi vá»Âi cáºÂu.âÂÂ
âÂÂLàm gì thế. ÃÂúng rá»Âi, các cáºÂu ngàn vạn lần không ÃÂðợc ÃÂá» ngðá»Âi khác biết. Hiá»Âu chða? Tuyá»Ât ÃÂá»Âi không nói ra ngoài.â Duẫn An Nhiên nhìn chằm chằm hai vá» ÃÂá»Âng nghiá»Âp, cau mày, còn kém không ép ngðá»Âi khác thá» ÃÂá»Âc.
âÂÂYên tâm, yên tâm.âÂÂ
Chu Minh Nghéa chuẩn bá» tan sá» vá» nhà, Bách Anna dò xét hắn, nhẹ giá»Âng há»Âi. âÂÂDuẫn tiên sinh hôm nay ÃÂến ÃÂâyâ¦â Chá» nói ná»Âa câu, sếp nhất ÃÂá»Ânh hiá»Âu ÃÂðợc.
Chu Minh Nghéa ná» nụ cðá»Âi. âÂÂTuá»Âi trẻ khàthá»Ânh.â Hắn vừa nhìn ÃÂã hiá»Âu ÃÂðợc toàn bá»Â.
âÂÂVá» sauâ¦âÂÂ
âÂÂKhông ngại, An Nhiên không phải ÃÂứa trẻ.âÂÂ
Vá» ÃÂến nhà, Duẫn An Nhiên ÃÂứng á» cá»Âa thð phòng Chu Minh Nghéa.
âÂÂLàm sao váºÂy?â Chu Minh Nghéa quay ÃÂầu lại.
âÂÂHôm nay, cái kia, tôi...â Duẫn An Nhiên lắc lắc ngón tay, cong môi, nhÃÂu mày, không biết nên nói thế nào, chÃÂnh mình nóng nảy không thá» kiá»Âm chế, kết quả còn mang ÃÂại ÃÂá»Âi nhân mã ÃÂến quấy rầy công viá»Âc của ngðá»Âi khác.
Chu Minh Nghéa ná» nụ cðá»Âi. âÂÂPhân tÃÂch của tôi có trợ giúp ÃÂðợc gì không?âÂÂ
Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc hắn má»Ât cái. âÂÂNày.âÂÂ
Chu Minh Nghéa khoát tay. âÂÂKhông cần ÃÂá» trong lòng, có rảnh ÃÂến uá»Âng trà, buá»Âi tràchiá»Âu công ty tôi rất ná»Âi tiếng.âÂÂ
âÂÂAnh, anh không tức giáºÂn?âÂÂ
âÂÂTôi vì cái gì phải tức giáºÂn?âÂÂ
âÂÂTôi quấy rầy anh, thá»Âi gian của anh quý giá nhð váºÂy.âÂÂ
Chu Minh Nghéa ngẩng ÃÂầu cðá»Âi. âÂÂTôi nhá» rõ tôi ÃÂã nói làtôi không còn làm công viá»Âc ÃÂúng hạn thu phànhð váºÂy.âÂÂ
Duẫn An Nhiên càng thêm bất mãn. âÂÂNày, tôi nói chuyá»Ân ÃÂứng ÃÂắn, tôi làÃÂang giải thÃÂch vá»Âi anh.âÂÂ
Chu Minh Nghéa suy nghé má»Ât chút. âÂÂPha giúp tôi má»Ât ly nðá»Âc.âÂÂ
Duẫn An Nhiên rót nðá»Âc.
Chu Minh Nghéa nháºÂn lấy, ÃÂða tay vuá»Ât má»Ât sợi tóc ÃÂen của cáºÂu. âÂÂMuá»Ân rá»Âi, ÃÂi nghá» ngái.âÂÂ
Duẫn An Nhiên yên lòng, gáºÂt gáºÂt ÃÂầu, ngoan ngoãn nhð mèo rá»Âi ÃÂi.
Nhìn bóng dáng Duẫn An Nhiên, ÃÂáy mắt Chu Minh Nghéa hiá»Ân lên má»Ât tia pháo hoa.
Cuá»Âi tuần, Duẫn An Nhiên ÃÂi theo ngôi sao chụp ảnh tuyên truyá»Ân, cùng rất nhiá»Âu ngðá»Âi cùng tụ táºÂp, vô cùng á»Ân ào, á»Ân ÃÂến mức ÃÂau ÃÂầu, vô cùng muá»Ân trá» vá» bên cá»Âa sá» ngắm nhìn hải cảng.
Chụp ảnh xong, lại chạy vá» công ty chá»Ânh sá»Âa, nghé ÃÂá» mục, sắp xếp bá» cục, chá» công viá»Âc chấm dứt ÃÂã làhán ná»Âa buá»Âi chiá»Âu.
Kéo lê thân thá» má»Ât má»Âi, Duẫn An Nhiên trá» vá» hoa viên bên hải cảng.
Vừa vào cá»Âa, Duẫn An Nhiên liá»Ân nháºÂn thấy tá» nhân mã ÃÂang há»Âp á» thð phòng, nghé thầm Chu Minh Nhéa tháºÂt khá»Âe, ngay cả cuá»Âi tuần cà ©ng không tha, má»Ât tá» nhân mã cùng hắn há»Âp.
âÂÂÃÂã trá» lại?âÂÂChu Minh Nghéa nghe tiếng ÃÂá»Âng, ngðá»Âi chða ÃÂến ÃÂã lên tiếng tiếp ÃÂón.
Duẫn An Nhiên ứng thanh, biết bá»Ân há» ÃÂang bàn chuyá»Ân nghiêm túc, không dám quấy rầy. á» trong phòng nghá» ngái, ngá»Âi trên giðá»Âng ngắm cảnh biá»Ân không biết có bao nhiêu thð sðá»Âng, những phiá»Ân loạn trong lòng dần dần dá»Âu lại.
Má»Âi ngðá»Âi hoàn toàn táºÂp trung vào công viá»Âc, má»Ât chút tiếng ÃÂá»Âng cà ©ng không có.
Duẫn An Nhiên không khá»Âi nhá» tá»Âi lá»Âi ông chủ của tuần san, má»Ât ÃÂặc ÃÂiá»Âm lá»Ân của phòng há»Âp trong thành phá» làhai cánh cá»Âa lá»Ân, mặc ká» bên ngoài mða bão, sóng thần núi lá»Â, nhất ÃÂá»Ânh phải má» rá»Âng.
Sắc trá»Âi chuyá»Ân tá»Âi, ngðá»Âi trong thð phòng ÃÂi ra.
Duẫn An Nhiên tá»± giác ÃÂi ra, giúp bá»Ân há» chuẩn bá» ÃÂn uá»Âng.
ÃÂá»Âi nhân mã lại di chuyá»Ân ÃÂến phòng khách. Lúc này toàn bá» lànam, không có nữ giá»Âi.
Chu Minh Nghéa ÃÂán giản giá»Âi thiá»Âu. âÂÂEm trai, Duẫn An Nhiên.âÂÂ
Má»Âi ngðá»Âi dðá»Âng nhð ÃÂá»Âu ÃÂã nghe nói quan há» của hai ngðá»Âi, ÃÂá»Âng loạt chào há»Âi Duẫn An Nhiên.
âÂÂÃÂây làvài vá» luáºÂt sð của tôi, Kim Tắc Thái, Lá» Hữu An, kế toán viên cao cấp Sầm ChÃÂnh, LàNgạn Nam, còn có Vðáng Chấn Hoành vàTriá»Âu Kì.âÂÂ
Duẫn An Nhiên nhìn má»Âi ngðá»Âi. âÂÂKhông phải tá» hôm trðá»Âc.âÂÂ
Má»Âi ngðá»Âi ÃÂá»Âng loạt cðá»Âi rá» lên, Kim Tắc Thái nói. âÂÂTá» nhân mã trðá»Âc làcon cá» của Vạn Khải, màchúng tôi làngðá»Âi của Chu Minh Nghéa.â Nói xong, nháy mắt vá»Âi Chu Minh Nghéa. âÂÂÃÂúng không, ông chủ Chu.âÂÂ
Chu Minh Nghéa cðá»Âi. âÂÂBá»Ân há» tất cả ÃÂá»Âu làbạn từ trung há»Âc ÃÂến ÃÂại há»Âc của tôi.âÂÂ
Duẫn An Nhiên trong mắt có chút kinh ngạc, Chu Minh Nghéa ÃÂã làmá»Ât ngðá»Âi chuyên nghiá»Âp, váºÂy màcòn có nhiá»Âu ngðá»Âi chuyên nghiá»Âp nhð váºÂy thay anh ta xá» lý công vụ.
âÂÂDuẫn tiá»Âu ÃÂá»Â, ÃÂi, cùng nhau ÃÂn cám ÃÂi.â Kim Tắc Thái nắm vai Duẫn An Nhiên nói.
Duẫn An Nhiên vá»Âi giãy ra, xua tay. âÂÂKhông ÃÂðợc, tôi không quấy rầy má»Âi ngðá»Âi.âÂÂ
âÂÂKhách khàcái gì, cáºÂu cà ©ng ÃÂn cám thôi, cùng nhau, cùng nhau.â Ra mòi ta ÃÂây ÃÂá»Âu lànam giá»Âi hào sảng, ÃÂðáng nhiên, váºÂt hợp theo loài, nhân lấy ÃÂàn phân, Chu Minh Nghéa vô cùng khẳng khái, phóng khoáng, bạn bè của hắn ÃÂa sá» ÃÂá»Âu có cá tÃÂnh tðáng tá»± váºÂy.
Chu Minh Nghéa lấy áo khoác. âÂÂAn Nhiên, cùng ÃÂến ÃÂi.âÂÂ
âÂÂVâng.âÂÂ
á» bàn cám, má»Ât ÃÂám ngðá»Âi nói cðá»Âi vui vẻ, hiá»Ân nhiên làquen biết nhiá»Âu nÃÂm, nói chuyá»Ân rất thoải mái.
Duẫn An Nhiên yên lặng ngá»Âi má»Ât góc, không nói chen vào, lẳng lặng ÃÂn.
Chu Minh Nghéa ÃÂá»Ât nhiên nhìn thấy gì ÃÂó, gá»Âi phục vụ, nhá» giá»Âng dặn dò vài câu.
âÂÂYêu, bên kia có phải có Mã Thanh Nghi không?â Kim Tắc Thái nói vá»Âi má»Âi ngðá»Âi.
âÂÂPhải.âÂÂ
âÂÂMinh Nghéa không ÃÂi ÃÂón tiếp sao?âÂÂ
Chu Minh Nghéa lạnh nhạt cðá»Âi. âÂÂNgðá»Âi ta má»Ât bàn nÃÂm chá» em, nhất ÃÂá»Ânh có ÃÂá» tài riêng, không cần ÃÂến quấy rầy.âÂÂ
âÂÂNhóm tiá»Âu thð giàu có này không biết tán gẫu cái gì?âÂÂ
âÂÂCòn không phải giá»Âng nhóm chúng ta?âÂÂ
âÂÂAi nói, chúng ta tán gẫu vá» phụ nữ, các nàng làtán gẫu vá» ÃÂàn ông.âÂÂ
Má»Âi ngðá»Âi nói chuyá»Ân rất phóng khoáng, Duẫn An Nhiên cà ©ng không cảm thấy có gì thất thá»Â.
Duẫn An Nhiên trá»Âm ÃÂánh giá bàn á» xa xa, ÃÂang ngá»Âi lànÃÂm cô gái ÃÂn mặc thá»Âi thðợng, thoạt nhìn ÃÂá»Âu làm chức vụ cao trong công ty lá»Ân, ÃÂn mặc thoải mái, trang ÃÂiá»Âm thanh nhã, ngón tay ÃÂeo nhẫn thoắt ẩn thoắt hiá»Ân, hiá»Ân nhiên làtrang sức quý báu.
Sau má»Ât lúc lâu, cả bàn kia ÃÂứng dáºÂy, nói vá»Âi nhau vài câu, các cô gái ÃÂá»Âu nhìn vá» phÃÂa bên này.
Má»Ât mỹ nữ dáng cao gầy ÃÂi ÃÂến, ngðá»Âi chða ÃÂến, hðáng hoa lài ÃÂã bay sang.
Cô gái ÃÂến sau lðng Chu Minh Nghéa, bàn tay nhá» dài ÃÂặt trên ÃÂầu vai Chu Minh Nghéa, hắn không quay ÃÂầu lại, chá» nắm bàn tay cô, hai ngðá»Âi giữa ÃÂại sảnh ÃÂông ngðá»Âi ÃÂụng chạm da thá»Ât, vô cùng thân thiết lại tá»± nhiên hào phóng.
âÂÂMinh Nghéa, cảm án anh, anh luôn khách khànhð váºÂy.âÂÂ
âÂÂLàm sao?âÂÂ
Duẫn An Nhiên ÃÂá»Ât nhiên hiá»Âu ra, bàn tay kia làChu Minh Nghéa cá» tình ÃÂẩy ra.
Những ngðá»Âi khác ÃÂá»Âu ÃÂã quen thuá»Âc, chào há»Âi mỹ nữ cao gầy.
Cô gái khéo léo ÃÂáp lá»Âi, lại ôn nhu nói. âÂÂHoa em ÃÂã nháºÂn ÃÂðợc, cà ©ng không thấy anh ÃÂiá»Ân thoại ÃÂến.â Trong bình thản mang theo vài phần há»Ân dá»Âi.
Chu Minh Nghéa quay ÃÂầu lại. âÂÂAnh gần ÃÂây không có thá»Âi gian.âÂÂ
âÂÂAnh vénh viá» n làmá»Ât câu này.âÂÂ
Sầm ChÃÂnh nhấc tay nói. âÂÂThanh Nghi, tôi làm chứng, Minh Nghéa luôn cùng chúng tôi má»Ât chá»Â.âÂÂ
Tất cả má»Âi ngðá»Âi ná» nụ cðá»Âi, Mã Thanh Nghi cðá»Âi nói. âÂÂÃÂúng váºÂy, anh ấy chuyên môn trá»Ân tôi, cùng anh má»Ât chá»Â.âÂÂ
Tay ÃÂặt á» ÃÂầu vai Chu Minh Nghéa má»Ât chút, Mã Thanh Nghi lại nói. âÂÂNếu có thá»Âi gian, gá»Âi ÃÂiá»Ân thoại cho em.âÂÂ
âÂÂÃÂðợc.âÂÂ
Cô gái thðá»Ât tha rá»Âi ÃÂi. Hðáng phấn tháºÂt lâu không tiêu tan.
Kim Tắc Thái cðá»Âi nói. âÂÂDiá» m phúc.âÂÂ
âÂÂNày làm sao tÃÂnh làphúc.â Triá»Âu Kì cðá»Âi lắc ÃÂầu.
âÂÂMã tiá»Âu thð biết tiến biết lùi, nếu quá quấn quýt si mê, Minh Nghéa sẽ chá»Âu không ná»Âi.âÂÂ
âÂÂNói trắng ra cáºÂu ta vẫn làkhông có thá»Âi gian.âÂÂ
LàNgạn Nam cðá»Âi nói. âÂÂTôi vẫn bá»Âi phục thủ ÃÂoạn bảo trì khoảng cách ngoại giao của Minh Nghéa, bất luáºÂn kết bạn vá»Âi bao nhiêu cô gái, tất cả ÃÂá»Âu má»Ât lòng vì hắn, cách má»Ât cánh tay thôi màngðá»Âi nào cà ©ng không thá» tiến thêm má»Ât bðá»Âc.âÂÂ
Chu Minh Nghéa cà ©ng cðá»Âi. âÂÂTôi xem các cô ấy làbạn.âÂÂ
âÂÂMã Thanh Nghi thá»±c thông minh, bạn bè của cô ta ÃÂá»Âu không giá»Âi thiá»Âu cho Minh Nghéa.âÂÂ
âÂÂKhụ, cái này tÃÂnh làcái gì?âÂÂ
Chu Minh Nghéa má»Âm cðá»Âi day thái dðáng. âÂÂCác cáºÂu không phải không biết, từ nÃÂm ÃÂến bảy nÃÂm tá»Âi, tôi không tuyá»Ân chá»Ân ai trong toàn quá»Âc.âÂÂ
âÂÂKết giao má»Ât chút có gì khó.âÂÂ
Kim Tắc Thái cðá»Âi hiá»Âu rõ. âÂÂMinh Nghéa không phải không kết giao, chá» có ÃÂiá»Âu tất cả các cô gái ÃÂá»Âu nhð mãnh thú hay thác là © tróc nã hắn từ trong bảo khá» ra, ai chá»Âu ÃÂðợc chứ.âÂÂ
âÂÂKhi thì chê chúng ta chuyên tâm cho sá»± nghiá»Âp không chá»Âu quen ai, lúc lại chê chúng ta sá»± nghiá»Âp không phát ÃÂạt, kiếm không ÃÂủ tiá»Ân, phiá»Ân toái nhiá»Âu hán.âÂÂ
âÂÂÃÂi phụ nữ.â ÃÂây làkết luáºÂn của Tá»Âch Gian.
ÃÂn uá»Âng xong, Chu Minh Nghéa mang Duẫn An Nhiên vá» nhà.
Nằm trên giðá»Âng, Duẫn An Nhiên ngủ không ÃÂðợc, trðá»Âc ÃÂây chá» cần ÃÂặt lðng xuá»Âng liá»Ân bất tá»Ânh nhân sá»±, tá»Âi nay ÃÂặc biá»Ât kỳ quái, trong ÃÂầu cáºÂu luôn hiá»Ân lên bàn tay má»Âm mại mán trá»Ân trên vai Chu Minh Nghéa, cáºÂu cá»±c kỳ không thoải mái.
Duẫn An Nhiên chán ghét ÃÂá»Âng tác này.
Ngủ không ÃÂðợc, ÃÂành ÃÂứng dáºÂy tìm nðá»Âc uá»Âng, Duẫn An Nhìn thấy thð phòng Chu Minh Nghéa còn sáng ÃÂèn, lặng lẽ ÃÂến nhìn.
Chu Minh Nghéa ngá»Âi trðá»Âc cá»Âa sá»Â, má»Ât tay cầm ly rðợu, má»Ât tay cầm ÃÂiếu thuá»Âc, giá»Âng nhð ÃÂang trầm tð.
Duẫn An Nhiên cảm thấy nếu Chu Minh Nghéa hút thuá»Âc nhất ÃÂá»Ânh làÃÂang chá»Âu áp lá»±c rất lá»Ân, hoặc làlúc ÃÂang rất hoang mang.
Theo bản nÃÂng cáºÂu muá»Ân an ủi hắn.
âÂÂCáºÂu nhð thế nào còn không ngủ?â Chu Minh Nghéa ÃÂá»Ât nhiên má» miá»Âng.
âÂÂAnh không phải cà ©ng giá»Âng tôi?âÂÂ
Lá»Ân máºÂt ÃÂi vào, Duẫn An Nhiên nghé cáºÂu làmá»Ât trong sá» ÃÂt ngðá»Âi không liên quan ÃÂến công viá»Âc màcó thá» vào thð phòng Chu Minh Nghéa.
âÂÂCông viá»Âc, thá»±c khó giải quyết sao?âÂÂ
Chu Minh Nghéa lắc ÃÂầu.
âÂÂVáºÂy anh vì cái gì hút thuá»Âc?âÂÂ
Chu Minh Nghéa quay sang, ÃÂôi mắt thâm thúy nhìn Duẫn An Nhiên, biá»Âu tình bình ténh.
âÂÂCà ©ng không hoàn toàn làcông viá»Âc.âÂÂ
âÂÂÃÂáng tiếc tôi không thá» giúp anh.â Duẫn An Nhiên nói có chút thất vá»Âng.
Chu Minh Nghéa cðá»Âi lắc ÃÂầu. âÂÂKhông, cáºÂu sẽ không muá»Ân nháºÂp vào hàng ngà © nhð tôi.âÂÂ
âÂÂCó lẽ công viá»Âc tôi làm không thá» so sánh vá»Âi anh.â Duẫn An Nhiên ngẩng ÃÂầu nói, láºÂp tức cðá»Âi. âÂÂLàkhông có khả nÃÂng.âÂÂ
âÂÂKhông, An Nhiên, cáºÂu có cái tá»Ât của cáºÂu.âÂÂ
âÂÂÃÂúng váºÂy, tôi cà ©ng không chụp loạn, tôi chá» chụp những gì mình chân chÃÂnh nhìn thấy, tôi cà ©ng không chụp ảnh giá»Âng ngðá»Âi khác.âÂÂ
âÂÂTôi tin tðá»Âng cáºÂu.âÂÂ
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chu Minh Nghéa, Duẫn An Nhiên ÃÂá»Ât nhiên há»Âi. âÂÂNày, có ai nói anh lá»Ân lên rất tuấn tú hay không?âÂÂ
âÂÂCó, từ nhá» ÃÂến lá»Ân ÃÂá»Âu có.âÂÂ
Duẫn An Nhiên béu môi. âÂÂTôi không tin.âÂÂ
âÂÂÃÂặc biá»Ât sau khi tôi thành công trong sá»± nghiá»Âp ngðá»Âi nói càng nhiá»Âu.â Chu Minh Nghéa ÃÂánh giá Duẫn An Nhiên. âÂÂCáºÂu thì sao, có ai nói qua hay không?âÂÂ
âÂÂCà ©ng có a, còn không ÃÂt ÃÂâu.âÂÂ
âÂÂBạn gái á» trðá»Âng há»Âc?âÂÂ
âÂÂPhải.âÂÂ
âÂÂSau khi vào xã há»Âi, tiêu chuẩn sẽ ÃÂðợc cân nhắc thay ÃÂá»Âi, các cô gái sẽ từ góc ÃÂá» của cáºÂu ÃÂánh giá chúng tôi.âÂÂ
âÂÂTôi cùng anh?â Duẫn An Nhiên không muá»Ân so sánh vá»Âi Chu Minh Nghéa.
âÂÂKhông, ÃÂàn ông. â Chu Minh Nghéa ÃÂá»Ât nhiên ná» nụ cðá»Âi. âÂÂCáºÂu tÃÂnh làÃÂàn ông sao? Vẫn làtrẻ con thôi.âÂÂ
Duẫn An Nhiên bất mãn. âÂÂTôi ÃÂã hai mðái bá»Ân tuá»Âi, sao có thá» làbé trai.â Má»Ât mặt nói, má»Ât mặt xua tay.
Chu Minh Nghéa ngẩng ÃÂầu lên im lặng cðá»Âi.
âÂÂÃÂúng váºÂy, tôi không thá» so sánh vá»Âi anh, anh cao hán tôi.âÂÂ
âÂÂMá»Ât ngày nào ÃÂó cáºÂu cà ©ng sẽ lá»Ân lên. Nhðng phải trải giá rất nhiá»Âu, rất nhiá»Âu, rất nhiá»Âu, ÃÂá» máu, rái má» hôi, chảy nðá»Âc mắt.â ÃÂm thanh Chu Minh Nghéa thâm trầm.
âÂÂAnh có khi nào khóc không?âÂÂ
âÂÂÃÂðáng nhiên.âÂÂ
âÂÂKhi nào? Vì cái gì?â Duẫn An Nhiên tò mò.
Chu Minh Nghéa ngẩng ÃÂầu nhìn Duẫn An Nhiên, ÃÂôi mắt nai tá ÃÂang nhìn chằm chằm chÃÂnh mình. âÂÂSao, cáºÂu muá»Ân có ÃÂðợc thứ ÃÂá»Âc nhất vô nhá»Â?âÂÂ
Duẫn An Nhiên xem thðá»Âng. âÂÂAnh?âÂÂ
Chu Minh Nghéa tá»Âi gần Duẫn An Nhiên, hai mặt cách nhau không quá ba phân. âÂÂCáºÂu cho rằng, tôi sẽ nói cho cáºÂu sao?â Trong ÃÂôi mắt nâu thâm trầm làhình bóng Duẫn An Nhiên, bên tai cáºÂu làtiếng nói thì thầm có má»Ât tia ám ách, gợi cảm không nói nên lá»Âi.
Duẫn An Nhiên ÃÂá»Ât nhiên mặt ÃÂá» tai há»Âng, nhảy dá»±ng lên chạy ÃÂi, bá» lại má»Ât câu. âÂÂÃÂáng ghét.âÂÂ