Chương 6

Sau một ngày chụp ảnh, phỏng vấn, thời gian trôi dần về khuya.


Cự tuyệt lời mời ăn khuya của đồng nghiệp, Duẫn An Nhiên thầm nghĩ về nhà, tủ lạnh lớn cái gì cũng có, không sợ không có ăn.


Đứng dưới lầu tòa nhà, ngẩng đầu lên, gần như phải ngửa mặt thành góc vuông mới có thể thấy tầng cao nhất, nhưng quá cao không thấy rõ ngọn đèn, Duẫn An Nhiên nghĩ Chu Minh Nghĩa hẳn là đang xem kỳ hạn giao dịch cùng giá thị trường chứng khoán từ New York đến Paris đi.


Đột nhiên, Duẫn An Nhiên thở dài một tiếng, hiện tại ở nơi này rất thư thái, cao như vậy, so với căn nhà bé nhỏ trước kia, thật không hiểu có thể ở lại đây bao lâu.


Uống xong ly sữa, Duẫn An Nhiên đứng trong phòng khách, đang muốn mở TV ra xem một chút rồi ngủ, đột nhiên phía sau có tiếng động.


Chu Minh Nghĩa từ trong phòng tắm đi ra, còn mặc một chiếc quần jean, nửa trên để trần, mái tóc đen để rối, quần jean ôm lấy đôi chân thon dài, bờ vai rộng lớn với tỉ lệ duyên dáng, nửa người trên cân xứng còn mang theo bọt nước, xương quai xanh tinh xảo, hai vai cùng cánh tay cơ bắp hơi hơi hiển lộ,đường cong cơ thể nhu hòa mà hoàn mỹ.


available on google playdownload on app store


Bật đèn lên, Chu Minh Nghĩa tùy ý đi đến tủ lạnh, lấy ra một lon bia, uống một hơi, ngẩng đầu đã uống hết, động tác thuần thục mà phóng khoáng.


Duẫn An Nhiên không thể kiềm chế nhìn chằm chằm Chu Minh Nghĩa, nhìn đôi môi kề sát miệng lon, bởi vì uống bia mà hầu kết lên xuống, Duẫn An Nhiên gần như có thể cảm giác dòng chất lỏng lạnh lẽo tiến vào miệng Chu Minh Nghĩa, sau đó bị anh ta nuốt xuống.


Duẫn An Nhiên bỗng nhiên cảm thấy Chu Minh Nghĩa không phải là nhà phân tích đầu tư nổi tiếng mà chỉ thuần túy là một người đàn ông.


Thì ra đàn ông thành thục là như vậy.


Duẫn An Nhiên chỉ cảm thấy yết hầu lên xuống, cả người nóng lên như nhũn ra, toàn thân Chu Minh Nghĩa đều toát ra một loại quyến rũ khó có thể hình dung, cũng vô phương chống cự.


Anh ta, quả thật là, thật… gợi cảm.


Uống xong một lon bia, nhẹ nhàng bỏ vào sọt rác, Chu Minh Nghĩa quay đầu lại phát hiện Duẫn An Nhiên đang hóa đá. “*Đã về rồi.”*


Duẫn An Nhiên vẫn còn đang hóa ngốc, hai mắt nhìn đăm đăm.


Chu Minh Nghĩa cúi đầu nhìn chính mình một chút*. “Có cái gì không đúng sao?”*


Duẫn An Nhiên rốt cuộc chớp chớp mắt, nhanh chóng cân bằng não bộ. “*A, anh cũng mặc quần jean sao?”*


*“Không được à? Tùy tiện chọn một chiếc, nếu mặc tây trang phải vào tìm, không muốn.”*


*“Ra thế.”*


*“Tách”* một tiếng, Chu Minh Nghĩa tắt đèn, cả phòng khách chỉ còn ánh sáng le lói từ chiếc đèn bàn.


Duẫn An Nhiên đỏ mặt, may mà phòng khách đủ tối, Chu Minh Nghĩa nhất định không thấy.


Chu Minh Nghĩa dặn dò một câu, “*Nghỉ ngơi sớm một chút.”* rồi trở về phòng của mình.


Duẫn An Nhiên đêm đó không thể ngủ.


Hình tượng Chu Minh Nghĩa thuần thục luôn hiện ra trước mắt, cậu chưa từng gặp qua con người này của anh ta.


Duẫn An Nhiên không tự chủ nghĩ, không biết cánh tay Chu Minh Nghĩa như vậy, người được anh ta ôm vào lòng cảm giác nhất định rất an toàn.


Chu dù không phải viên ngọc quý của giới tài chính Châu Á, gia tài bạc triệu, chỉ sợ anh ta cho dù là công nhân bình thường cũng nhất định có nhiều phụ nữ yêu thương.


Duẫn An Nhiên đột nhiên có một loại mất mát khó hình dung, giống như một điều quan trọng nào đó sắp mắt đi, bản thân lại không có cách nào níu giữ.


Áp lực công việc lớn như vậy, Chu Minh Nghĩa vẫn đi làm bằng xe buýt, hơn nữa không chút băn khoăn để ý.


Lại một cuối tuần, Chu Minh Nghĩa lái xe chở Duẫn An Nhiên đến thăm cha mẹ.


*“Mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân, tôi định ngủ lại bên ấy một đêm.”*


*“Anh không phải đã nói sẽ không định qua đêm sao?”*


*“Lúc này khác, tôi muốn ở thêm một ngày.”*


Phòng ở bên nhà Chu phụ tổng cộng là bốn phòng ngủ hai phòng khách, cũng đủ cho đám con đến thăm.


Vào cửa hàn huyên đôi câu, Chu Minh Nghĩa liền cùng Chu Trọng Hàn vào thư phòng nói chuyện.


Duẫn An Nhiên ở ngoài cửa tò mò vận động đầu óc, bị mẹ kéo sang một bên.


Chú ý tủ phòng khách lại có thêm một bộ trang trí nhỏ, Duẫn An Nhiên đến nhìn kỹ, hóa ra là một hộp nhạc cùng một bộ năm chai nước hoa nhỏ.


Duẫn An Nhiên lấy ra nhìn kỹ, phát hiện lọ nước hoa là thủy tinh Lạp Khắc Lợi, là đồ cổ, cậu đọc qua tư liệu ở tạp chí, nghĩ đến giá cả thực xa xỉ.


*“Mẹ lại muốn bộ này.”*


*“Rất được, một bộ năm bình, người xem người khen.”*


Duẫn An Nhiên nghĩ thầm mẹ nhất định không biết giá cả.


*“Làm sao mua được?”* Chỉ sợ tiệm đồ cổ cũng không dễ dàng có.


*“Minh Nghĩa tặng cho mẹ, mẹ chỉ nói chai nước hoa trong quảng cáo đẹp, không ngờ nó cho người tặng mẹ, đúng rồi, gọi là ‘Enjoy’. Minh Nghĩa thật tinh mắt mua bộ này. Mẹ thật sự rất thích, chưa từng gặp qua chiếc lọ nào tinh xảo như vậy, nghe nói đã nhiều năm, là đồ cổ, nhưng con xem thủy tinh thật đẹp, hoa văn cùng hình dạng khác biệt cỡ nào.”*


Duẫn An Nhiên cúi đầu, đúng rồi, anh ta luôn thấu hiểu như vậy.


Đổng Vân đặt lọ vào chỗ cũ. “*Đến, giúp mẹ nấu cơm đi, hôm nay phải nấu nhiều hơn mấy món.”*


Không biết khi nào thì cha con Chu phụ nói chuyện xong, đến xem thao tác hai người trong bếp.


Nhìn Duẫn An Nhiên tay chân thuần thục, Chu Trọng Hàn xoay mặt nhìn Chu Minh Nghĩa*. “Này, con không làm được đi.”*


Chu Minh Nghĩa tựa đầu vào cửa bếp, lắc đầu.


Đổng Vân tiếp lời nói. “*An Nhiên này, cũng không có biện pháp, em là hộ sĩ phải tăng ca, nếu nó không bận học, mỗi ngày đều phụ em nấu cơm, từ đó mới luyện được như vậy.”*


Duẫn An Nhiên xử lý tôm, đem một con tôm lớn từ bồn ra, sau đó mổ lấy vân.


*“An Nhiên có thể theo kịp tay nghề của đầu bếp.”* Chu Trọng Hàn kinh ngạc không thôi.


*“Nó đó, đều là rửa chén ở phòng bếp cửa hàng ăn học trộm được.”*


Thấy Chu Minh Nghĩa ôm vai đứng tựa cửa, Chu Trọng Hàn đẩy một cái. “*Còn không mau đi hỗ trợ.”*


*“Phòng bếp nhỏ như vậy, con đi vào rất chiếm chỗ.”* Chu Minh Nghĩa bình thản nói.


*“Hừ.”*


Chờ mọi người một nhà ngồi vào chỗ ăn cơm, Chu Trọng Hàn còn nói. “*Minh Nghĩa, ngẫu nhiên ta xem con có thể học làm rau, coi như một môn nghệ thuật cuộc sống đi.”*


Chu Minh Nghĩa một mặt gắp đậu hoa bỏ vào bát Đổng Vân, một mặt trả lời thực vững vàng. “*Cha, thất tiết là chuyện nhỏ, đói ch.ết là chuyện lớn.”*


Chu Trọng Hàn đen mặt, Duẫn An Nhiên cúi đầu cười.


*“Con phải đi công tác một thời gian, giai đoạn tới chỉ có một mình An Nhiên đến thăm hai người.”* Chu Minh Nghĩa buông chén canh nói.


Duẫn An Nhiên không khỏi nhìn theo hắn, đáy lòng một trận hoảng hốt.


Như thế nào bây giờ mới nói?


*“Đi công tác ở đâu? Khi nào trở về?”* Đổng Vân thân thiết hỏi.


Chu Minh Nghĩa không trả lời lẳng lặng nhìn Đổng Vân.


Một lát sau, thấy hỏi mà không đáp, Chu Trọng Hàn hỏi đứa con. “*Như thế nào không nói?”*


*“Con đợi dì Vân hỏi cho xong.”*


*“Hỏi xong?”* Đổng Vân nghi hoặc.


Duẫn An Nhiên cười rộ lên. “*Mẹ, mẹ có nhớ một truyện cười, ‘Khi người phụ nữ hỏi ít là muốn hỏi toàn bộ’. Ý mẹ muốn hỏi anh ấy là: con đi đâu? Khi nào đi? Bao giờ trở về ? Đi với ai? Đi làm gì? Mong con lên đường thuận lợi.”*


Đổng Vân cũng cười. “*Đúng rồi, còn có nhiều câu chưa hỏi.”*


Chu Minh Nghĩa giương mắt nhìn Chu Trọng Hàn. “*Dì Vân, rất nhiều năm con không được người hỏi như vậy. Cha luôn luôn để con tự sinh tự diệt, kỳ thật việc con đi công tác là chuyện bình thường, nhưng nếu người nhà hỏi nhiều thứ, cảm giác tốt lắm.”*


*“Con là nói cha không quan tâm con?”*


*“Không phải.”*


*“Dù sao con đi còn muốn trở về, hơn nữa con đã quen thuộc, cha có gì để lo lắng.”*


Đổng Vân ôm tay Chu Minh Nghĩa. “*Dọc đường đi phải cẩn thận, đến nơi nhớ gọi điện thông báo cho gia đình, đi xa, mọi chuyện phải lưu ý, cất giữ mọi thứ cẩn thận, buổi tối ít đi ra ngoài, đúng rồi, uống ít rượu.”*


Nghe Đổng Vân nói, Chu Minh Nghĩa vô cùng thoải mái cười meo meo.


*“Rốt cuộc là đi đâu, cũng phải nói cho dì biết chứ.”*


*“Đi New York, khoảng một tháng.”*


*“Lâu như vậy.”* Đổng Vân ánh mắt quyến luyến.


*“Công tác, con không có biện pháp.”*


*“Như vậy nhớ rõ đến nơi gọi điện báo bình an.”*


*“Con biết.”*


Duẫn An Nhiên kinh ngạc, không nghĩ anh ta đi lâu như vậy, bản thân làm sao bây giờ?


Buổi tối, Chu Minh Nghĩa ngủ cùng Duẫn An Nhiên trong một gian phòng khách, Duẫn An Nhiên khó ngủ, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn Chu Minh Nghĩa ngủ say.


Phòng cậu ở nhà Chu Minh Nghĩa so với nơi này lớn hơn rất nhiều, tuy ở hai người nhưng có khi cả tháng không thấy mặt cũng không kỳ quái vì biết đối phương vẫn cùng một chỗ, hiện tại lại nghe tin đối phương sắp đi công tác một thời gian dài như vậy, đến một quốc gia xa xôi, không nói mẹ cậu, chính cậu cũng luyến tiếc.


Sáng sớm, Chu Minh Nghĩa cùng mọi người ra ngoài ăn sáng.


Tuy rằng là một gian nhà ăn nhỏ, nhưng đồ ăn thức uống rất ngon, Chu Minh Nghĩa gọi cơm, tôm càng, bánh rán, còn có các loại cháo, người một nhà ăn uống vui vẻ.


*“Ở đây một thời gian em lại không biết có một nhà ăn ngon như vậy.”* Đổng Vân cảm thán.


*“Nó, nó chuyên sống phóng túng.”* Chu Trọng Hàn lý giải.


*“Sao có thể, Minh Nghĩa là người vì sự nghiệp.”* Đổng Vân phản bác.


*“Kỳ quái, kỳ quái, khách hàng của nó đều ăn nhầm bộ dáng kia của nó.”*


*“Minh Nghĩa vài lần đến thăm chúng ta, hàng xóm cũng nhìn thấy, anh xem kia một đoàn các dì các cô đến thăm hỏi chúng ta.”*


Chu Minh Nghĩa nghe xong cười cười.


Chu Trọng Hàn tiếp lời*. “Ừm, xem như thành thục, từ sát thủ các cô gái giờ biến thành sát thủ các bà dì.”*


Duẫn An Nhiên quay đầu cười trộm.


*“Bạn gái nó rất nhiều, đều là thành phần tri thức cấp cao, hoàn hảo, nhưng thật ra cũng không vứt bỏ các tiểu sao kim.”* Chu Phụ cứ thế nói.


Đổng Vân gật gật đầu.


Chu Trọng Hàn tiếp. “*Cha xem, con ít kén chọn đi, phương pháp chọn người tối ưu là lúc bé ôn nhu hiền thục, người bình thường phổ thông là tốt rồi, một nhà hai người thay nhau buôn bán cổ phiếu, cha xem không có gì hay.”*


*“Như vậy a.”* Chu Minh Nghĩa mân mê cằm. “*Cái này trước mắt có một người.”*


Duẫn An Nhiên trong lòng nhảy dựng, anh ta có bạn gái khi nào?


Chu Minh Nghĩa đưa tay nắm vai Duẫn An Nhiên, kéo vào trong lòng*. “Chính là người này, lúc nhỏ ôn nhu hiền thục, lại biết vào bếp.”* Sau đó đưa tay nâng cằm Duẫn An Nhiên mặt đối mặt nói. “*Lớn lên cũng xinh đẹp.”*


Chu phụ mạnh mẽ trách cứ*. “Làm loạn.”*


Chu Minh Nghĩa buông tay ra, Duẫn An Nhiên giống mèo con bị chặt đứt đuôi nhảy dựng lên. “*Chu Minh Nghĩa, anh nói cái gì!”* Mặt đỏ lên, một cánh tay bóp cổ Chu Minh Nghĩa.


Chu Minh Nghĩa ai nha nha kêu, giả vờ cố gắng giãy dụa, hai người giằng co.


Đổng Vân vội giảng hòa. “*Không cần náo loạn nơi công cộng.”*


Đánh hai quyền, Duẫn An Nhiên lúc này xem như nguôi giận.


Chu Minh Nghĩa xoa ngực nhếch miệng. “*Cậu sức lớn như vậy.”*


*“Hừ, nói cho anh, tôi từ nhỏ đánh nhau không thua lần nào.”*


*“An Nhiên, không cần nói chuyện này lần nữa.”* Đổng Vân vội vàng ngăn đứa con khoe khoang.


Buổi tối trở lại nhà mình, tựa vào cửa phòng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên thấy anh ta đang cùng người máy thu thập hành lý.


Bởi vì thời gian dài, cho nên mang theo hai vali hành lý.


Trong cả căn nhà, chỉ có nơi này Duẫn An Nhiên không đi vào.


Phòng Chu Minh Nghĩa có một chiếc giường kingsize, một sofa rộng mênh mông, tủ đầu giường cùng bàn có thể nhìn ra ban công rất rộng, ban công đặt hai bàn tròn, lúc này, có thể nhìn thấy mặt biển đêm đen ngòm. Còn có phòng tắm riêng.


*“Có việc gì sao?”* Chu Minh Nghĩa hỏi.


Duẫn An Nhiên lắc đầu.


*“Tôi không ở nhà, cậu ra vào phải cẩn thận, trong nhà có người máy, cần cái gì gọi siêu thị mang đến.”*


*“Ừm…”*


Suy nghĩ một chút Chu Minh Nghĩa nói thêm. “*Cậu có thể mang bạn bè đến chơi, cần ăn uống gì cứ lấy, ban công có thể đãi khách, nhưng không thể đốt lửa, ăn lẩu thì không sao.”*


*“Ừ.”*


*“Đúng rồi.”* Chu Minh Nghĩa như nhớ tới điều gì. “*Thư phòng của tôi là cấm địa, không thể vào.”*


*“Tôi biết, anh là yêu râu xanh.”* Duẫn An Nhiên hay nói giỡn như vậy, nhưng ngữ khí cũng rất thấp.


*“Tôi sẽ khóa cửa thư phòng.”* Chu Minh Nghĩa cười nói.


Nhìn biểu tình Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa tươi cười. “*An Nhiên, xảy ra chuyện gì sao?”* Vừa nói vừa đi đến.


Duẫn An Nhiên nghiêng đầu né tránh bàn tay Chu Minh Nghĩa. “*Không có gì.”*


*“Không vui?”*


Duẫn An Nhiên rũ mắt nhìn mũi chân. “*Anh vì sao không nói sớm với tôi sẽ rời khỏi nhà một thời gian dài như vậy?”*


Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “*Tôi cũng được thông báo không lâu a.”*


Duẫn An Nhiên cúi đầu không dám nhìn đôi mắt trong suốt của Chu Minh Nghĩa. “*Tôi sẽ nhớ anh.”*


*“Cảm ơn.”*


*“Tôi có thể nhắn tin cho anh không?”*


*“Đương nhiên.”*


Duẫn An Nhiên xua tay. “*Tôi sẽ không quấy rầy công việc của anh, tôi chỉ muốn biết anh tốt hay không.”*


Chu Minh Nghĩa lấy ra danh thiếp. “*Đây là cách liên lạc với tôi, nếu trong nhà có việc gấp, nhất định phải cho tôi biết trước tiên.”*


*“Được.”*


Sau đó hai người đứng đối mặt, trầm mặc.


Rốt cuộc, Chu Minh Nghĩa đánh vỡ trầm mặc, nhẹ giọng đầy từ tính. “*An Nhiên, cậu sẽ nhớ tôi?”*


*“Phải.”*


Chu Minh Nghĩa vươn tay nâng cằm Duẫn An Nhiên, nhìn ánh mắt nai tơ, đôi mắt nâu của anh ta hiện lên tia sáng, sau đó chậm rãi tới gần Duẫn An Nhiên.


Nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy của Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên có cảm giác bị thôi miên, không có phản kháng, tùy ý Chu Minh Nghĩa hôn cậu.


Nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua, Chu Minh Nghĩa thấp giọng bên tai cậu. “*Như vậy cậu có thể vẫn nhớ tôi, đến khi tôi trở về.”*


Duẫn An Nhiên như người mộng du trở về phòng mình, nằm xuống, qua một lúc lâu mới tỉnh ngộ, Chu Minh Nghĩa hôn mình.


Trên môi vẫn lưu lại cảm xúc mềm mại, Duẫn An Nhiên không khỏi vuốt ve làn môi mình, níu kéo cảm xúc lúc ban nãy.


Tâm, rối loạn.


Chính xác, Duẫn An Nhiên có thể nhớ Chu Minh Nghĩa đến khi người kia trở về.


Chu Minh Nghĩa bay đi New York công tác.


Đơn độc trong căn nhà im ắng, Duẫn An Nhiên cảm thấy cô đơn, trống rỗng.


Không hẳn là không có tiếng động, hơn nữa ở một mình có thể làm rất nhiều việc, nhưng biết người vẫn thường sống chung đi vắng lâu ngày, cảm giác rất khác lạ.


Trước kia, Duẫn An Nhiên sẽ làm bữa sáng cho hai người, nhìn Chu Minh Nghĩa ăn xong, sau đó cùng nhau đuổi theo xe buýt, hơn nữa cũng sẽ làm bữa tối hoặc bữa khuya. Chu Minh Nghĩa không rành chuyện bếp núc, nhìn thấy anh ta ăn thức ăn do mình nấu, Duẫn An Nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Hiện tại, Duẫn An Nhiên không định xuống bếp, bản thân cũng ăn qua loa ở bên ngoài.


Chu Minh Nghĩa không gọi điện về, chỉ nhắn về một tin đến nơi bình an.


Mỗi ngày, Duẫn An Nhiên đều nhắn một đoạn tin ngắn cho Chu Minh Nghĩa, muốn anh ta biết những chuyện phát sinh trong ngày của cậu, như ăn một ổ bánh mì thật ngon, ngắm lá phong đỏ, sự cố giao thông trong thành phố, chạng vạng có gió lớn... mỗi một chuyện đều là một chút tâm tình nho nhỏ của cậu, Duẫn An Nhiên đều muốn nói cho Chu Minh Nghĩa, nhưng Chu Minh Nghĩa không trả lời lại một chữ.


Duẫn An Nhiên cuối cùng hiểu được tư vị của hai chữ “*dày vò”.*


Tuy rằng mỗi ngày vẫn đi về như cũ, nhưng cuộc sống mất đi vẻ tươi sáng.


Duẫn An Nhiên không khỏi tự hỏi: Trước kia chưa quen biết anh ta, ngày của mình trôi qua như thế nào? Khi đó vẫn qua ngày bình thường, tại sao bây giờ lại không được.


Giữa mùa thu, cánh rừng ở ngoại ô Hương Đảo phủ đầy lá phong đỏ, có ngôi sao tổ chức biểu diễn ở đây, Duẫn An Nhiên nhận lệnh đến chụp ảnh.


Duẫn An Nhiên cùng Lí Thăng Bình, Vương Hiểu Phân tạo thành một tổ săn tin, Lí Thăng Bình lái xe, cậu chụp ảnh, Hiểu Phân phỏng vấn, tuần san vừa mới nhận một cô sinh viên thực tập được phân vào tổ của Duẫn An Nhiên, tên là Lí Quyên.


Lí Quyên tuổi trẻ bốc đồng, lúc đợi ở sân bay thì chen lấn, lúc đại minh tinh xuất hiện liền xông lên chém giết giữ lấy vị trí tốt nhất bắt đầu hỏi cùng ghi âm, Vương Hiểu Phân đứng cạnh, hai cô gái cá tính đối lập, đều làm công việc săn tin, cái nhìn khác nhau, tuần san thường đem quan điểm hai người tạo thành hai luồng dư luận, tranh thủ độc giả.


Tuần san Đễ Thực là một tuần san cỡ trung, mỗi người đều có công phu ôm đồm nhiều việc, vì vậy cần có những người trẻ tuổi bốc đồng như Lí Quyên.


Bốn người một tổ thành tích không tồi, vài lần hóa trang trà trộn vào quán ăn đêm chụp được những bức ảnh đắt giá.


Đương nhiên, người bị chụp ảnh cũng bất mãn vô cùng.


Chỉ chớp mắt, nửa tháng trôi qua.


Duẫn An Nhiên đếm ngược từng ngày Chu Minh Nghĩa trở về.


Chu Minh Nghĩa đang ở New York, đại diện cho chứng khoán Vạn Khải tiến hành đàm phán lần thứ hai với chứng khoán Vạn Đông.


Chứng khoán Vạn Đông do Quách Vạn Đông sáng lập, năm nay ông tuổi đã cao, định cư lâu dài ở New York. Vạn Đông đã không còn đủ sức để trụ vững, tuy rằng năm đó cơ nghiệp huy hoàng, nhưng hiện tại đã có xu hướng suy tàn, Quách Vạn Đông dự định thu tay lại, trở thành một cổ đông bình thường.


Quách thị có hai người con, trưởng nữ Quách Nghệ An học văn học, làm ở viện kỳ danh, kỳ thật cái gì cũng không có, nhưng cũng không quan hệ, chỉ cần cha nàng là Quách Vạn Đông là đủ. Con thứ Quách Nghi là điển hình của phá gia chi tử, không nghề nghiệp đàng hoàng, chỉ biết đến xe thể thao cùng phụ nữ, chuyên cặp kè cùng những người mẫu nổi danh.


Quách Vạn Đông năm đó vất vả đánh hạ giang sơn, nhưng con cái không ai có ý muốn kế nghiệp.


Chu Minh Nghĩa mang theo nhân mã cùng luật sư và kế toán viên của Quách thị không ngừng bàn bạc điều kiện mua lại công ty.


Vạn Khải muốn bỏ ra một cái giá thực thấp để sát nhập Vạn Đông vào mình, mà người bán Vạn Đông lại muốn một cái giá chấp nhận được mới buông tay, giằng co một thời gian dài.


Giữa cuộc đàm phán, Vạn Khải phát hiện vài năm gần đây có người âm thầm mua cổ phiếu Vạn Đông.


*“Đây là xảy ra chuyện gì? Cần điều tr.a ngay.”* Lí Duyên Niên biết tin, phân phó Chu Minh Nghĩa.


Chu Minh Nghĩa không hoảng hốt. “*Công trạng vài năm gần đây của Vạn Đông không tồi, gần nhất cũng có người mới, cho dù có người mới thì tiềm lực cũng bình thường, nếu đàm phán thuận lợi, Vạn Khải sẽ nắm 45% cổ phần của Vạn Đông, tuyệt đối là đại cổ đông thứ nhất, cho nên không thành vấn đề.”*


*“Hắn ra giá rất cao, khó có thể chấp nhận.”*


*“Tất có cách, ngài không cần lo lắng, thanh danh Vạn Đông ở bên ngoài cho dù chỉ còn tên tuổi cũng có giá cao.”*


*“Cho nên tôi nghĩ không hẹn mà gặp, sau khi sát nhập chúng ta sẽ là thứ nhất trong giới nghiệp.”*


Lí Duyên Niên lớn tiến. “*Lần này nhất định phải thành công.”*


Chu Minh Nghĩa ban ngày họp, đồng thời không quên quan tâm xu hướng tăng giảm của giá cổ phiếu, mặt khác lưu ý chặt chẽ tin tức chính trị cùng kỳ hóa giá trị trường.


Bách Anna cùng Lưu Kí đi theo Chu Minh Nghĩa nhiều năm, bọn họ không hẹn mà cùng cảm giác Chu Minh Nghĩa tựa hồ đang chời đợi điều gì đó.


Không ai có thể thấu hiểu được, trên mặt Chu Minh Nghĩa vĩnh viễn là nụ cười thản nhiên không chút tính toán, hắn cũng không hẳn là không có biểu tình, nhưng không ai có thể đọc được nội dung bên trong, bạn bè nhiều năm đều nhìn không ra.


Tạm ngừng đàm phán, Chu Minh Nghĩa là ông chủ, mời Quách thị ăn cơm.


Quách Vạn Đông lấy lí do tuổi già sức yếu từ chối, đẩy đứa con đi thay.


Chu Minh Nghĩa ứng phó hai người này, thành thạo đơn giản.


Có thể thấy Quách Nghệ An có chút ý tứ với mình, nhưng Chu Minh Nghĩa hữu lễ, nhẹ nhàng rút lui.


*“Bạn gái Chu tiên sinh nhất định sẽ cô đơn đi, anh suốt ngày chú mục vào thị trường chứng khoán tăng giảm, cô ấy không phê bình kín đáo sao?”*


Chu Minh Nghĩa hữu lễ đáp. “Cô ấy* rất thông cảm cho tôi, biết tôi mấy năm nay đều cố gắng dốc sức lo cho sự nghiệp. Hy vọng tương lai có bao nhiêu thời gian đều bầu bạn cùng cô ấy.”*


Quách Nghệ An biết Chu Minh Nghĩa cũng không thân mật với bạn gái, nghe được câu trả lời như vậy, sắc mặt âm trầm bất định.


*“Nói ra thì hiện tại cũng là làm thuê cho người, nếu là việc kinh doanh của mình thì phải tự mình đứng ra làm chủ, vất vả một chút cũng không có biện pháp.”*


Chu Minh Nghĩa gật đầu nói. “*Đúng vậy, người làm công đều vất vả.”*


Quách Nghi từ đầu đến cuối đều nở nụ cười nhún nhún vai. “*Anh không phải người làm công, anh xem như là làm công hoàng đế.”*


Quách Nghệ An trừng mắt liếc em trai một cái.


Cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm, mọi người chuẩn bị phải đi, mấy mỹ nữ đợi gần đó từ từ tiến đến. Chu Minh Nghĩa đảo mắt một vòng, có thể đoán ra toàn bộ là bạn gái đêm nay của Quách Nghi, ba người, đều dáng người cao gầy, con lai, đẹp như búp bê.


Quách Nghệ An sắc mặt càng thêm khó coi.


Mấy mỹ nữ đánh giá Chu Minh Nghĩa. Nguồn :


Chu Minh Nghĩa nhớ tới lời chê cười của mấy lão hữu ở nhà, nói việc buôn bán phụ nữ ở bên ngoài tương đương bằng cả gia tài của nam giới, không khỏi âm thầm bật cười.


Quả nhiên các cô gái thấy Chu Minh Nghĩa đều không hẹn mà cùng sáng mắt, lập tức mời gọi hy vọng có thể cùng đi.


Chu Minh Nghĩa nghĩ con gái thời đại này thật táo bạo, chỉ cần có nhiều tiền liền đáp lại, lập tức nghĩ đến việc buôn bán người gửi tiết kiệm, nhiều tiền là được, không khỏi muốn cười.


Quách Nghi trong cơn lưỡng lự, cũng mời Chu Minh Nghĩa cùng đi.


Sau khi cự tuyệt, Chu Minh Nghĩa đưa Quách Nghệ An về nhà.






Truyện liên quan