Chương 7: Nhà cố vấn

Edit: Qing yun
Chu Bạch Diễm và A Long đi vào, thấy một đám người đang vây quanh bàn, ăn bánh quy và uống cà phê, Trình Tiêu đang đứng cạnh một người, hơi hồ nghi nhưng cũng không quá để ý.
Chu Bạch Diễm bị cận thị, không thấy rõ người. Chờ đến khi đến gần anh mới nhìn thấy rõ Ôn Đông.


Hôm nay cô vẫn mặc áo khoác, chẳng qua là màu yến mạch, quần jean màu đen, giày Nike màu đen, tóc thả tùy ý. Nhìn qua càng giống sinh viên hơn.
Anh thu hồi ánh mắt, "Đã đến muộn, có chút tắc đường."


Trình Tiêu không nhiều lời, giới thiệu cô với anh, "Bạch Diễm, đây là cô giáo Ôn, Ôn Đông, về sau là cố vấn tâm lý của chúng ta, chào hỏi đi."


Trình Tiêu nghĩ thầm, chỉ cần anh có lệ mà chào hỏi một câu, gật đầu một cái thì coi như đã vượt qua, không nghĩ tới Chu Bạch Diễm quy quy củ củ đứng yên, cúi chào Ôn Đông rất tiêu chuẩn.
Giống như khi anh còn ở Hàn Quốc.
Đã rất lâu Trình Tiêu chưa thấy anh lễ phép với ai như vậy.


"Xin chào, tôi tên Chu Bạch Diễm." Ngữ khí của anh cực kỳ khách khí.
Khách khí đến mức khiến cả đám người trong phòng há hốc mồm...
Ôn Đông chỉ có thể cúi chào giống anh, "Tôi tên Ôn Đông, ôn trong ấm áp, đông trong mùa đông."


Trình Tiêu cảm thấy bạn cùng trường lợi hại của mình có chút khẩn trương, cũng rất trịnh trọng. Anh nghĩ có lẽ ít khi mới gặp qua minh tinh nên có chút kích động.


available on google playdownload on app store


Nhưng suy nghĩ một lúc lại thấy có hơi không đúng, tuy Ôn Đông còn trẻ nhưng lý lịch rất tốt. Tốt nghiệp trường danh giá, kinh nghiệm cũng phong phú, theo lý thuyết hẳn là đã làm trị liệu cho không ít danh nhân.
Chẳng lẽ là fans của Chu Bạch Diễm? Trình Tiêu có chút hồ đồ.


Chu Bạch Diễm cười với cô một cái, rất ôn hòa: "Tên của cô rất hợp với cô."
Ôn Đông nghe thấy thế lại chỉ cảm thấy bi ai.
Cô nghĩ thầm, Ôn Đông à, mày thật đáng thương. Mười năm qua đi, rốt cuộc anh ấy mới biết mày tên gì.


"Được rồi, chào thế thôi, có phải bái đường đâu." Kim Mạch bổ một đao, thấy Ôn Đông xấu hổ thì nói giỡn giải vây, "Đình chỉ phát mị lực.."
"Cô giáo mới xinh đẹp, không nhịn được, thật xin lỗi." Anh cười tủm tỉm trêu ghẹo, tùy ý tìm cái ghế, ngồi xuống chơi di động.


"Cô giáo Ôn nhìn nhỏ tuổi, nhưng lớn hơn mọi người ở đây một chút, ngoài tôi ra, mấy người phải chú ý xưng hô, đừng không biết lớn nhỏ."
Trình Tiêu cường điệu, "Mọi người làm quen với nhau là được, về sau thường xuyên gặp mặt. Tan đi, tôi còn việc muốn nói với cô giáo Ôn."


Nói xong mọi người kéo nhau rời đi, Kim Mạch thấy Chu Bạch Diễm còn ngồi yên ở đấy, "Đã nói giải tán, anh ở lại làm gì?"
Chu Bạch Diễm nhìn Ôn Đông, lại nhìn bánh quy trong tay Kim Mạch, "Tôi cũng muốn ăn."


Trình Tiêu và Kim Mạch liếc nhìn nhau, tổ tông này ngày thường không thích nói chuyện với người không quen biết, không biết hôm nay bị cái gì, đặc biệt kỳ quái.
Ôn Đông lấy một túi khác đưa cho anh, bên trong còn có áo khoác, "Còn một ít."
Anh nhìn cô cười, nhận lấy, "Cảm ơn, tôi thích đồ ngọt."


Ôn Đông gật đầu, thầm nghĩ, tôi biết.
Chu Bạch Diễm cầm túi ra ngoài, cảm thấy trọng lượng không đúng, thì ra bên trong còn có áo khoác ngày đó anh để lại.
A Long thấy anh đi ra, muốn tiến lại nhận đồ trong tay anh, anh lại vẫy vẫy tay từ chối, lấy một gói bánh bên trong ra ăn.


Anh ăn một cái, cảm thấy tâm tình không tồi.
Kim Mạch hồ nghĩ: "Sao tôi không thấy bánh này? Anh sao lại có?"
Chu Bạch Diễm không để ý đến anh ta, lại lấy một cái bánh bông tuyết ra ăn.


Kim Mạch nhìn bánh quy trong tay mình, càng tức: "Sao anh lại có bánh bông tuyết mà chúng tôi lại không có?" Nói xong còn dùng tiếng Quảng Đông mắng một câu.
Chu Bạch Diễm ăn đồ ngọt, cảm thấy tâm tình rất tốt, "Khả năng bởi vì tôi đẹp trai."


Sau khi nói chuyện với Trình Tiêu, Ôn Đông mưới hiểu được vì sao Tô Nhiễm nói việc này nhẹ nhàng.


Ý của Trình Tiêu là, công việc của nghệ sĩ rất nhiều, áp lực lớn, cô chỉ cần định kỳ tâm sự với nghệ sĩ, có chuyện gì thì có nói lại cho anh ta là được, nếu có tình huống thật sự nghiêm trọng thì sẽ ký hợp đồng với cô để cô trị liệu, cái này là trường hợp đặc biệt.


So với công việc trước kia của cô, thật sự vô cùng nhẹ nhàng.
Trình Tiêu đưa cô đi xem phòng làm việc, thiết kế trong phòng quả thật khiến cô trợn mắt há mồm, Trình Tiêu sắp xếp y như phòng thẩm vấn... Cô đưa ra kiến nghị muốn thay đổi, tỏ vẻ đây là làm cố vấn chứ không phải thẩm vấn.


Đi ra ngoài, Trình Tiêu gọi cô lại.
"Cô giáo Ôn, có phải cô thích Chu Bạch Diễm không?" Trình Tiêu cười hỏi, "Tôi thấy cô gặp cậu ấy thì khá khẩn trương."
Lời vừa nói ra, Ôn Đông giống như bị dọa, sắc mặt lập tức khó coi, "Sao anh lại cảm thấy như vậy? Không thể nào."


Cô cụp mắt, bổ sung, "Sao có thể."


"A, ha ha...." Trình Tiêu thấy phản ứng của cô, chỉ có thể cười làm lành, "Không phải cũng tốt, là tôi sợ cô mang theo tâm lý của fans làm cố vấn của cậu ấy thì không tốt lắm. Chỉ là cô cũng không cần phản ứng lớn như vậy, thời đại giải trí, thích minh tinh nào cũng là bình thường."


Ôn Đông nghe xong lời này mới nhận ra ý của Trình Tiêu.
Cô nhẹ nhàng thở ra, "Tôi không thích minh tinh nào cả, tình cảm này đối với tôi là không chân thật, không có ý nghĩa. Nếu anh cảm thấy hứng thú, hôm nào đó tôi có thể thảo luận với anh nguyên lý về tâm lý sùng bái thần tượng."


Trình Tiêu nhìn sắc mặt nghiêm túc của cô, bật cười, "Được rồi, cô giáo Ôn, tôi chỉ đùa một chút. Tôi chính là có chút tò mò, tôi nhìn dáng vẻ kia của Chu Bạch Diễm, không biết còn tưởng rằng hai người quen nhau. Tính tình của cậu ấy không tốt, không thích tiếp xúc với người lạ."


Ôn Đông sửng sốt, cười cười.
"Vậy sao. Có lẽ anh ấy thấy tôi quen thuộc đi."
.......
Trên đường trở về, Ôn Đông vẫn luôn suy nghĩ, chính mình vì cái gì lại muốn làm công việc này, kỳ thật cô cũng không nhàn rỗi.


Trước mắt cô còn hai hạng mục nghiên cứu sắp kết thúc, mang ở giai đoạn vội nhất. Hơn nữa hiện tại làm việc ở trường học, phải đi dạy học.
Ôn Đông nghĩ, càng cảm thấy mình ngốc,
Giống như trước đây.


Nhưng sau khi cô nhận một cuộc gọi, cô mới cảm thấy, có lẽ việc này, cũng không phải không hề có ý nghĩa.
Là một người đàn ông gọi tới.
Anh ta tự giới thiệu, cô giáo Ôn, chúng ta vừa gặp mặt, tôi là người tóc vàng đoạt bánh quy kia.
Giới thiệu đủ hình tượng.


Ôn Đông nói, ừ, tôi nhớ rõ. Có chuyện gì sao?


Kim Mạch có hơi ngượng ngùng, chuyện này hẳn là nên gặp mặt nói chuyện, nhưng anh ta phải đi Nhật gặp mặt đối tác ngay rồi. Anh ta muốn nói, nghệ sĩ của anh ta có cảm xúc và trạng thái tâm lý không ổn, đã một thời gian rồi, vẫn luôn muốn tìm bác sĩ tâm lý nhưng không chọn được người thích hợp.


Vừa vặn cô giáo Ôn đến công ty, nói chuyện với Trình Tiêu thì cảm thấy người không tồi, muốn hỏi cô giáo Ôn, có thể tiếp nhận trị liệu cho một người không.
Tiếng phổ thông của Kim Mạch không phải rất tốt, vừa nghe liền biết là người Quảng Đông.


Chính cô cũng chưa phát hiện, thanh âm của cô không tự chủ mà nhẹ hơn, thật cẩn thận, mang theo một tia mong đợi___
Cô hỏi, nghệ sĩ của anh tên là gì?
Tôi có thể biết thêm một chút tình trạng của anh ấy không?


Kim Mạch cười một tiếng, nói chuyện này mặc kệ cô giáo Ôn có đồng ý hay không cũng hy vọng cô có thể bảo mật. Cô cũng biết công việc của chúng tôi không dễ gì....
Cái kia, nghệ sĩ của tôi___
Tên là Chu Bạch Diễm.


(Hơi phân vân không biết nên để Ôn Đông gọi Chu Bạch Diễm là anh hay cậu, nhưng thôi cứ để anh, dù sao đối phương cũng không biết, chúng ta biết với nhau là được)






Truyện liên quan