Chương 8: Vận động viên

Edit: Qing Yun

Ôn Đông cắt dâu tây bỏ vào máy say sinh tố, lấy thêm một túi trà nhỏ, cuối cùng là sữa, trà xanh và dâu tây kết hợpbỏ thêm vào một chút mật ong.


Cô nếm một ngụm, cảm thấy hương vị không tồi, rót cho mình một ly, nghe thấy thấy tiếng chuông cửa vang lên, lại rót thêm một ly nữa rồi mới đi mở cửa.
Người tới mặc đồ thể thao đơn giản, tóc đuôi ngựa, mang theo chút ngượng ngùng mà cười với cô, "Bác sĩ Ôn."


"Toa Toa, đã lâu không gặp, vừa vặn chị vừa làm đồ uống, mau vào đi. "Ôn Đông nghiêng người nhường đường cho cô ấy tiến vào, "Ngồi ở nơi khám bệnh hoặc nếu em muốn ngồi ở ghế sô pha cũng được."


Ôn Đông bất động thanh sắc nhìn khí sắc của cô, cảm thấy tư thế đi của cô ấy không đúng lắm.
Người tới tên Lý Toa Toa, là một vận động viên thể thao.


Ôn Đông đi vào phòng bếp lấy đồ uống, đưa cho cô ấy một cốc, "Nếm thử, chị cảm thấy không tồi. Em có thể uống cái này đúng không?" Cô không rõ vận động viên có thể ăn cái gì bên ngoài.
Lý Toa Toa uống một ngụm: "Có thể, không có chuyện gì."


Ôn Đông gật đầu, nhìn nhìn thời gian, "Em tới thật vừa lúc, thời gian cũng không chênh lệch nhiều, nói chuyện với em xong chị còn gặp một người bạn nữa, chúng ta bắt đầu chứ?"
Lý Toa Toa gật đầu.
Ôn Đông nhìn dáng vẻ của cô ấy, cảm thấy có chút đau lòng.


available on google playdownload on app store


So với tình huống thế này, cô càng nguyện ý làm trị liệu cho người có hành vi dị thường và lạm dụng dược vật hơn.
Lý Toa Toa mới 16 tuổi.
"Chị cảm thấy tâm trạng của em hôm nay rất kém." Ôn Đông tìm từ, "Nguyện ý nói cho chị tình hình gần đây không?"


Lý Toa Toa buông ly, kéo tay áo cho cô xem vết bầm tím ở cổ tay, giạng điệu rất bình tĩnh: "Bác sĩ Ôn, em muốn ch.ết."
Cánh tay cô rất nhỏ, bên trên đều là vết bầm tím.
Ôn Đông thoáng run sợ, vẫn không đành lòng, cầm tay cô, "Huấn luyện viên lại "huấn luyện" với em sao?"


Lý Toa Toa cắn môi, "Tối hôm qua lúc luyện tập xong, em đi về phòng, nhìn thấy ông ta ôm sư tỷ của em. Sư tỷ vừa khóc vừa đánh ông ta, hình như ông ta uống say, nói nếu bọn em nói ra thì đời này không cần đi thi đấu nữa."


"Em đi kéo sư tỷ ra, nhưng bị đẩy vào tủ quần áo, ông ta lấy dây trói em, sau đó ở bên ngoài cưỡng ép sư tỷ." Lý Toa Toa vừa nói vừa nhỏ giọng khóc, "Em không muốn sống nữa, hôm nay em vẫn luôn suy nghĩ, thương lượng với sư tỷ, cùng nhau mua một cây đao, sau đó đồng quy vu tận với ông ta...."


Một giờ sau, Ôn Đông vẫn luôn thất thần, chính cô cũng có thể cảm giác được cô bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Lý Toa Toa.
Trong chuyện này, cô cảm thấy nếu cô là Lý Toa Toa, cô cũng sẽ đi mua một thanh đao, đi đồng quy vu tận với gã huấn luyện viên không bừng heo chó kia.


Một nguyên nhân khiến cô nghỉ việc ở đội tuyển quốc gia là cô thật sự không thể đối mặt với những bất lực trước quyền lực quá nhiều như vậy. Khiến người ta có cảm giác thất bại, cô cảm thấy mình căn bản không giúp được những thanh thiếu niên từ nhỏ đã phải trả giá bao nhiêu vất vả, muốn ở lại đội, nhưng phải chịu huấn luyện viên và quản lý quát mắt, xâm hại, ngược đãi.


Có đôi khi, cô không biết nên nói gì với Lý Toa Toa.
Về đạo đức, trong quá trình trị liệu vẫn luôn tranh luận về đề tài này.


Thật ra, cô hẳn là phải tránh đi đề tài mẫn cảm này, nhưng Ôn Đông cảm thấy cô không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên cô luôn sẽ luôn hỏi những điều vì người khác: "Toa Toa, em có từng nghĩ tới nếu về sau không thi đấu thì em sẽ làm gì không?"
Trong mắt Lý Toa Toa vẫn còn nước mắt, "Không thi đấu?"


"Đúng vậy." Ôn Đông dẫn dắt cô, "Vì sao em lại nguyện ý chịu đựng những chuyện này?" Mà em lại không có năng lực đi phản kích.
Ánh mắt Lý Toa Toa thay đổi: "Bác sĩ Ôn, em nhất định phải lấy được huy chương vàng, em muốn trở thành quán quân thế giới."


"Em cảm thấy huy chương vàng quan trọng hơn hạnh phúc của mình sao?"


Lý Toa Toa cúi đầu: "Chính vì đã phải chịu khổ nhiều như vậy, cho nên em mới không thể từ bỏ. Từ 6 tuổi em đã bắt đầu học nhảy, cái gì em cũng không biết, chỉ biết cái này. Bác sĩ Ôn, em đã từng kể về nhà em, bọn họ không thích em, em chỉ có thể dựa vào chính mình."


Đúng vậy, đây là con đường ch.ết.


Ôn Đông cổ vũ cô, "Cho dù không thi đấu thể thao, em cũng có thể đi làm thử công việc khác. Em còn nhỏ tuổi như vậy, có rất nhiều khả năng. Đi ra ngoài xã hội, nói không chừng em sẽ phát hiện bản thân ngoài nhảy ra còn có thể làm rất nhiều việc, cũng sẽ phát hiện giá trị cảu chính mình." Mà không phải dùng tôn nghiêm đi đổi vinh dự, những lời này cô không nói, cô cảm thấy có chút đả thương người.


Lý Toa Toa nghe xong, đột nhiên cười, "Bác sĩ Ôn, không phải mỗi người đều có dũng khí này. Dũng khí của em đều dùng trên người huấn luyện viên, chuyện khác, em thật sự không có cách nào."
Ôn Đông ở cùng vận động viên, phát hiện bọn họ phần lớn đều rất đơn thuần.


Một là bởi vì các cô ấy cơ bản tuổi đều rất nhỏ, thứ hai bởi vì bọn họ phần lớn đều không tiếp thu giáo dục hoàn chỉnh, hơn nữa lại bị huấn luyện nghiêm khắc trong thời gian dài, trọng tâm sinh hoạt chính là huấn luyện thi đấu, rất ít giao lưu với người khác giới, tính cách đều ôn thuần nội liễm.


Mà người tiếp xúc nhiều nhất chính là huấn luyện viên.
Trước kia cô vẫn luôn cảm thấy Lý Toa Toa vẫn là cái trẻ con, giờ phút này cô lại cảm thấy Lý Toa Toa là người am hiểu thế sự. Kỳ thật cô ấy hiểu rõ tình cảnh của mình, chỉ là lựa chọn nhẫn nại mà thôi.


Ôn Đông không thể quyết định thay Lý Toa Toa, cô chỉ có thể dẫn đường cho cô ấy hiểu rõ cảm xúc, tiếp nhận chính mình. Cho nên thời gian kế tiếp, cô tập trung khiến Lý Toa Toa tin tưởng bản thân ngoài thể thao thì vẫn còn khả năng khác, cũng hướng dẫn cô ấy cách khéo léo tránh được những lần muốn dạy thêm của huấn luyện viên.


Cô biết Lý Toa Toa căn bản sẽ không dùng đến, không phải vấn đề căn nguyên, không phải tâm lý trị liệu có thể giải quyết, cho nên Ôn Đông thực uể oải.
Lúc tiễn Lý Toa Toa, cô nói với Ôn Đông: "Bác sĩ Ôn, tháng sau khả năng em sẽ đi Hàn Quốc thi đấu,em lợi hại không?" Cô cười rất vui vẻ.


Trong lòng Ôn Đông thực phức tạp, chỉ có thể nói, "Đương nhiên, đến lúc đó chị sẽ xem em thi đấu."
Cô đóng cửa lại, ngồi xuống suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Tạ Nguyên, hỏi anh, "Lần trước đã nói với anh chuyện công bố những chuyện kia, anh liên hệ truyền thông chưa, bên đó nói như thế nào?"


Tạ Nguyên trầm mặc, " Buổi sáng lão Dương đã nhắn tin qua wechat cho tôi, nói chuyện này đại khái không thành."


Tâm trạng Ôn Đông trùng xuống, hàn huyên với anh vài câu, càng nói càng không có tâm tình. Treo điện thoại, cô ủ rũ cụp đuôi đi rửa ly, một bên tẩy một bên nhớ lại bết bầm máu trên người Lý Toa Toa cùng những cô bé trước kia.


Cô tắt vòi nước. Suy nghĩ một lúc vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, cô lấy rượu trên quầy rót cho mình một ly, một hơi uống cạn, cầm theo túi đi đến ga tàu điện ngầm.


Ôn Đông đi không có mục đích. Thời điểm tâm tình không tốt, cô sẽ đi ngồi xe buýt, tàu điện ngầm. Cảm thụ cảm giác sinh hoạt chen chúc, nhìn những gương mặt không giống nhau.


Từ nhỏ cô đã như vậy, thời điểm trong lòng rối loạn không để ở một mình đều sẽ đến nơi đông người, nhìn người, nhìn đám đông ầm ĩ, ngược lại có thể trở nên bình tĩnh.
Tránh trong đám người khiến cô có cảm giác an toàn.


Chờ sau khi cô cảm thấy thoải mái trong lòng đã là hai giờ sau.
Cô đi theo dòng người ra khỏi tàu điện ngầm, nhấc chân theo quán tính muốn đi vào cửa hàng gần đó.
Cửa hàng bên cạnh bán khoai nướng, mùi đồ ăn bay lên khiến nhiều người ghé mắt, có rất nhiều người dừng lại hỏi giá tiền.


Nhưng cô không bị hương vị này hấp dẫn nên lập tức đi về phía trước.
Dụ hoặc của đồ ăn, từ rất lâu trước kia đã không còn lực hấp dẫn đối với cô, thậm chí nó còn biến thành một lại gánh nặng đáng sợ.


Cô giống như có ký ức nào bị đánh thức, đột nhiên dừng bước trên đường, sau đó nâng bước đi hướng ngược lại.
Cô nhớ Chu Bạch Diễm là người Quảng Đông....
Mẹ hình như là...
Ký ức cô như bị tách ra, nhớ không nổi. Vì thế từ bỏ việc bắt lấy đoạn ký ức này.


Tớ chợ rau, cô đi rất nhanh, hình như rất quen thuộc nơi này.
Một người phụ cao gầy, làn da trắng nõn, phong thái giỏi giang hiển nhiên có chút không hợp nơi này, rất nhiều người liếc nhìn cô một cái khi cô lách người qua___
Sau đó cảm khái một câu: Qúa gầy.


Ôn Đông mua vịt quay và thịt khổ ở một cửa hàng, lại đi mua củ sen, xương sườn, khoai tây và rau dưa, hai tay đầy đồ mang về nhà.
Lúc đi ra khỏi chợ rau, cô đột nhiên nhớ ra trong nhà hết đường. Lại đi trở lại mua một túi đường.


Đang mua đường thì tí tách mưa nhỏ, Ông Đông nhìn trời, cảm thấy sẽ không mưa to ngay được.
Chú bán đường nhìn cô mang nhiều đồ, quan tâm mà đề nghị: "Tiểu thư, đồ của cô nhiều quá, khó xách, cô gọi xe đi." Nói xong có chút lo lắng nhìn cơ thể gầy yếu của cô.
Cô lắc đầu: "Không nặng."


Nói xong liền bỏ đồ ở hai tay về một tay, sau đó nhận túi đường.
Cô về nhà thì dọn dẹp phòng bếp đầu tiên, đồ không thường dùng đều ấy ra rửa qua nước sôi một lần.


Làm xong tất cả cô mới bắt đầu nấu cơ. Rửa nguyên liệu, hầm xương sườn, làm củ sen, cắt vài miếng thịt khô, khoai tây bỏ vào nồi cơm.
Cô chuẩn bị tốt những việc này, chậm rãi đi đến ngăn tủ phía sau TV chọn đĩa.


Ngón tay quét qua từng hãng đĩa, ngừng ở một bộ [Câu lạc bộ đấu vật]. Tay thoáng dừng lại, rút nó ra.
Mở phim xem. tiếp tục quay lại nấu cơm.
Cô có đam mê sưu tầm đĩa CD.


Bộ phim này cô đã xem hai lần, cô thích xem lại phim, đặc biệt là điện ảnh, xem càng nhiều càng quen thuộc, sẽ càng hiểu rõ và cảm thấy thú vị, có thể từ bên trong bộ phim nhìn ra điều đạo diễn muốn biểu đạt.


Làm cơm xong thì trời đã tối rồi. Ôn Đông trở lại phòng khách, dừng phim ở hình ảnh cuối cùng. Norton và Mã Lạp nắm tay nhau, xuyên thấu qua cửa kính rộng lớn, nhìn pháo hoa ở tòa nhà trước mặt rơi xuống từng mảnh nhỏ, tan ra giữa không trung, cố định thành một tư thái vĩnh hằng.


Nam chính lôi kéo tay nữ chính, nghiêng đầu nói với cô ấy: "You met me at a very strange time in my life."
Cô nhìn, sau đó đứng dậy.
Bỏ nước vịt quay vào lò vi sóng, nhìn canh có thể ăn được rồi, cơm thì còn chút nữa.
6 giờ rưỡi, thời gian còn sớm, cô nghĩ thầm.


Bên ngoài mưa rất lớn, trong nhà đều là mùi đồ ăn. Cô tính toán, mưa lớn như vậy, không biết anh đi trên đường có bị kẹt xe không.
Cô suy nghĩ một hồi, đi đến bàn làm việc, đổ chút nước vào nghiên mực rồi thong thả mài, chuẩn bị viết chữ.


Ngoài cửa sổ mưa rào rào, cô mài xong mực, lấy sách "Kinh kim cương" ra xem, sau đó khép lại, bắt đầu viết chữ.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài mà thôi. Ôn Đông viết thật sự rất chậm, như là đang tự hỏi cái gì.


Chờ đến khi viết phúc tự, cô nghe được bên ngoài cửa có tiếng ho khan, tiếp theo là tiếng gõ cửa.
Cô dừng lại, nhìn cách sắp xếp mà cô muốn tạo ra vào lần đầu tiên gặp mặt, sau đó hít sâu.
Buông bút, đứng dậy đi mở cửa.






Truyện liên quan