Chương 41: Bí mật...
Thời gian làm cho con người ta thay đổi rất nhiều. Tháng không gặp, bạn a ngày nào đã trở nên hoạt ngôn hơn, bạn ấy kể chuyện đã nói đùa nhiều hơn chút đỉnh. Vậy nên chuyện thắc mắc về bạn ấy tôi đã được giải đáp trong vui vẻ. Khoa là em chị Linh, tôi vừa mới biết, Khoa nói thật ra không biết chị quen tôi. Lúc đó tôi cũng định nói chị cậu ấy đã từng đánh yêu tôi...nhưng nghĩ một lúc thì thôi, móc chuyện ra kể sinh nhục...
Mà cũng vì sự đến bất ngờ của 2 chị em nhà nọ, sự nói năng lanh lẹ hơn một tí của bạn nam kế bên, tôi quên mất anh bạn trai men lì chuyên đá đểu vừa nói chuyện.
Lúc nhớ lại cũng hoảng lắm, giật mình đứng phắt dậy, vừa lúc bạn Khoa hỏi sao không Hân, tôi lại vô thức cười cười ngồi xuống. Tôi thật là phải cố kìm nén rằng không sao, định nghiêng mặt qua nhìn thử Nguyên Anh đã tắt chưa, nhưng ngặt nỗi, mặt khách hàng chềnh ềnh đó, họ nói chuyện mà mình cứ nhìn tứ tung cũng kì. Mà lỡ họ giận, bỏ về không mua thì khốn.
Nguyên Anh ơi, tắt đi nhé!
Cầu cho nhà hắn cúp điện đi, wifi không có hắn sẽ yên phận thôi.
2 chị em nhà họ Ngô vừa về, tôi ba chân bốn cẳng chạy đến cái bàn...
Cuộc gọi video đã tắt cách đây 15 phút, có mấy tin của lớp trưởng gửi đến...
”Lỡ bấm tắt rồi“..
”Nãy tao thấy thằng đó đứng gần mày, biểu thằng đó đứng xa mày một chút đi..”
”Ê, họ mua gì lâu vậy? Còn nhớ tao không vậy”
”Tình cảm quá rồi đó, ngưng đi, đến trả lời tao lẹ cỏi”
”Này...”
”Tao bị mày lãng quên sao...”
”Anh đến đó nhé, anh muốn gặp Hân”
Đến gì mà đến không biết.
Tin cuối vừa gửi cách đây một phút, tôi gọi lại...
- Không có đến gì hết, rách việc, ở nhà đi.
- Mày bù đắp tổn thương cho tao đi.
- Còn khuya...
- Tao thấy thằng đó nhìn mày rất lâu...
- Ủa, vậy hả?
- Mày còn cả gan cười tươi với nó.
- Khi đó khóc cũng kì lắm.
- Nhưng hình như nó vẫn thích mày.
- Sao mày biết?
- Tao cái gì chẳng biết.
Tôi kéo ghế, lấy túi snack ăn, nghe hắn nói. Sao tôi thích nghe hắn nói xàm xàm như vậy chứ!
Kể ra thì cũng vui, có người tâm sự đêm khuya vậy cũng vui, nói ba láp ba xàm nguyên buổi tối cũng vui lắm. Tự nhiên càng ngày càng thích nói chuyện với hắn kinh lên.
Chán, yêu với chả thích, thật là... tốn pin điện thoại thật mà, mới sạc đây giờ sạc tiếp.
Có ai giới thiệu pin điện thoại dùng mãi không hết không? Bán tôi nhé! Nguyên Anh và tôi cần gấp.
...
- Dạ mẹ, con đi cỡ 10 giờ con về thôi, không trễ đâu mà mẹ...
Tôi một tay với lấy cái túi, một tay cầm điện thoại bỏ vào. Mẹ tôi dưới nhà lại nói vọng lên, mẹ nói gì mà “nói 10 giờ thì 10 giờ phải có mặt ở nhà, con gái mà đi khuya lắc khuya lơ là khômg được nha con“. Tôi biết mà, phận làm con gái chưa một lần được đi hơn 10 rưỡi. Tôi lại là con cưng, cưng lạ lắm, khắc khe về khoản đi chơi về trễ lắm.
Hôm nay“chỉ” là họp lớp ôn chuyện cũ, đi ăn uống, dư tiền thì đi karaoke. Nhiều kế hoạch vậy mà, không lẽ tụi nó muốn đi nữa tôi đòi về, ôi khổ quá cơ, Hân khổ quá mà.
Còn con quỷ sứ Vy giờ này còn chưa đến nữa, hay anh ba nó chưa về nhỉ? Trời, không một cuộc gọi nhỡ, không có thì để tôi mượn xe anh tôi, chán ghê giờ ổng đi chơi rồi sao mượn không biết. Chán ghê, nó không đến chắc tôi ở nhà luôn quá.
Có ai như tôi không, tự đi qua đi lại trước cổng nhà mình đây này. Con chó đi qua nó còn khinh khỉnh gâu gâu chọc tức tôi kìa. Biến đi, đồ chó. Đó, nó còn đứng đó nhìn tôi trêu chọc kìa.
Quỷ sứ Vy đến đây thử xem, tôi thề danh dự trước mặt con chó này là tôi xé...xé mạnh nhé, bực mình ghê gớm. Còn con chó kia nữa, tính cách chó thật, còn đứng lại trêu ngươi. Đồ chó.
- Hi hi, tài xế đến rồi đây.
A có người đến...Tôi nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên. Trời ạ, trai đâu mà đẹp tàn sát, bá cháy, đẹp nghiêng thùng nghiêng bờ như vậy chứ. Hình như số tôi càng ngày càng hên, ra đường là lại gặp trai đẹp. Thật ra tôi không mê trai đâu, chỉ là hơi hơi thôi. Nhưng tôi nhớ hồi đó nó nhìn không bảnh như vậy đâu, chân cũng không dài như này đâu, Đúng là thời gian có thể làm thay đổi tất cả, có thể biến một bạn yếu ớt, nói trắng ra là gần bóng trở nên nam tính lên...
- Tớ đây, người năm xưa thả thính mà đằng ấy không đốp nà.
Tôi muốn đánh bốp vào đầu cho người phía trước ngưng nhớ xạo,
- Đốp đốp cái thùng xốp. Dẹp đi bạn, đằng ấy chưa từng nói thích tớ mà nha, giờ còn nói vậy.
Tôi vừa nói vừa lấy nón đeo vào. Ngày trước nó cho tôi cái kẹo, tôi chưa cho (trả) lại gì nên giờ lên cơn thôi, tôi nghĩ vậy. Mà thôi chẳng quan tâm, có phương tiện đi là mừng rồi. Ai biết giờ nó còn ỏng ẹo nữa không, nối lố nó lại tưởng thật, con trai giờ dễ dãi lắm.
Tính thằng này xưa nay cũng ít khi móc mỉa tôi, giờ cũng không thay đổi về khoản này, tôi nói vậy nó chỉ cười cười chở tôi đi, nó nói con Vy nhờ chở tôi. Ừ Vy Vy cô nương, lát nữa gặp được mày, tao giết.
Khi tôi và thằng bạn lướt qua bên kia đường, hình như tôi thấy bóng dáng quen quen...
....
Buổi họp lớp đã bắt đầu, quá trình ôn chuyện cũ gần như hoàn thành, món cũng đã dọn ra gần hết, chỉ chờ chín là ăn thôi. Đói thấy mẹ mà lâu quá trời ơi, nói nhiều quá nên giờ đói quá.
Tôi nhìn món ăn với đôi mắt long lanh...
- Hân có người yêu chưa Hân?
- Hả?
Tôi nhíu mày nhìn qua, cái gì đây hở, hỏi làm gì chứ hở. Tôi nhìn bạn lớp phó lao động từ trên xuống dưới. Mà ấy, không lẽ...
Tôi mếu máo nửa thật nửa đùa:
- Mày hỏi tao...không lẽ mày muốn...mày định...giành người yêu tao hả? Không được nhé!
Vừa nói xong thì lũ bạn cười phá lên, thằng lớp phó lao động nghiến răng nghiến lợi, đen kịt mặt lại...còn đe dọa sẽ không đèo tôi về.
Tôi lêu lêu không thèm thì nó đưa tay lên thành nắm đấm định nhứ vào trán tôi.
Tôi lại giả vờ sợ hãi né ra, đụng phải thằng Vinh (người yêu tin đồn một thời). Bạn Vinh e hèm một cái rồi nhìn thẳng mặt bạn lớp phó hắng giọng:
- Yêu đương cái gì, đừng có chọc giận vợ tương lai của tao.
Tôi vừa nghe thấy vậy mà rùng mình, vợ với chả lai. Nãy còn nói con Vy là vợ tương lai mà, lật lọng thật.
- Còn tụi em thì sao anh Vinh Sô.
Bạn Vinh trừng mắt, muốn nuốt tươi tụi nó, tụi con gái cười cười tiếp tục thách thức.
Bạn Vinh không quan tâm, đoạn quay qua nói với tôi:
- Hồi đó tao với mày cùng nhau làm chuyện ấy rồi mà, mày nhỉ?
Mặt tôi đen kịt lại. Chóa thiệt nha, chỉ có một lần vẽ tranh giúp nó để kịp nộp cô thôi, mà nó nói vậy đó. Bạn cùng bàn mà, giúp nhau là chuyện thường. Nhưng mà nó càng lớn càng xàm, tụi trong lớp lại ha hả lên “xao xuyến” về chuyện vẽ tranh ngày trước...đầu óc bậy bạ của tụi này hoạt động nhanh lắm...
Điện thoại trong túi xách nhỏ của tôi rung lên, tôi đẩy thằng Vinh ra.
- Sao vậy mày?
À Nguyên Anh gọi, chắc nhớ tôi rồi. Hí hí.
- Sao bên cạnh bạn gái anh nhiều bạn nam vậy?
Tôi nhìn lại bên phải, lớp phó lao động ngoan hiền, nhìn qua bên trái, người yêu tin đồn một thời. Hớ, sao tôi ngồi giữa 2 thằng con trai vậy nè, tôi nhớ con Vy ngồi kế tôi mà...
Thằng Vinh vừa thấy tôi nhìn, nó liền quàng vai tôi cười cười như đúng rồi. Lập tức trong điện thoại phát ra tiếng hừ nhẹ như không, giọng nói quen thuộc của Nguyên Anh chậm rãi:
- Nói bạn kế bên cất tay lại đi Hân.
Tôi giật mình, nhìn xung quanh, Nguyên Anh đang ở đây sao, hắn biết thằng Vinh quàng vai tôi sao?
- Ngó nghiêng làm gì, hay đưa điện thoại cho bạn ấy đi, tao nói chút chuyện.
- Mày...đưa làm gì chứ, mày định nói gì mà đưa.
- À chỉ là thông báo cho bạn ấy tí việc thôi.
Nói gì nhìn ám khí vậy trời, cứ như muốn nuốt chửng bạn Vinh Sô ngày lập tức á.
Tôi quay qua bạn Vinh:
- Vinh Sô, mày cất tay giùm tao được không, nặng muốn xỉu rồi.
Tôi vừa nói vậy thì điện thoại tôi lại thấy tiếng nói: “rất tốt.” Rồi tút tút tút.
Thằng Vinh nhăn mặt nhăn mày, gầm gừ nhìn tôi nói:
- Tao không vô sinh nhé, nói Vinh Sô hoài à.
Biệt danh lâu rồi, bị tôi nói cũng chai rồi, tụi con gái cứ gặp là Sô Sô chào hỏi, sao giờ lại phản ứng vậy không biết. Con trai dạo này chán ghê.
- Con này, mày thử tao chưa mà nói, tao còn nguyên tem nhưng quyết bóc để chứng minh trong sạch nhé.
Tôi chỉ biết cười ha hả lên, thấy chưa, con trai nay dễ dãi kinh lên nhỉ? Đã vậy còn xàm. Ai nói cho tôi biết rằng tụi nó không trốn trại đi...
- Được rồi, xếp hàng đi, mấy chục năm nữa tao thử.
Xong thì tôi ha hả lên trêu ngươi.
Điện thoại tôi lại tiếp tục rung lên...
Nguyên Anh lại tiếp tục hỏi:
- Sao bạn Vinh Sô nói chuyện kì vậy, tao còn chưa nói mấy câu đó mà nó dám nói à...còn mày nữa, thử cái cái quái gì hả?
Tôi bây giờ phải nói hoang mang cực độ, rốt cục là hắn ở đâu chứ, sao nghe được hả trời?
Tôi từng bước từng bước đi ra cửa quán, đẩy cửa trong tình trạng mệt mỏi. Đúng là số con rệp các bác ạ. Tôi đã bị lôi đi khỏi quán khi đồ ăn đầy ắp cả bàn, à mà có ai lôi tôi đâu, người ấy của tôi chỉ nói một câu:“Hân qua chỗ khác ngồi hoặc là Anh sẽ vào ngồi kế Hân”, đó vậy là tôi tự động đi ra luôn, xin xỏ mãi tụi bạn cũng mềm lòng cho tôi đi.
Bực không thể nào bực hơn, mấy ông nhậu thường không thích đưa vợ con đi, tôi đây cũng có thích đem ai theo đâu, hắn đi theo tôi mà. Biết là nhớ tôi, nhưng mà nhớ đúng nơi đúng chỗ chứ. Chán ghê, mình được người khác mến mộ cũng phiền quá cơ. Mà thật ra tôi tiếc thật đó, ít nhất Nguyên Anh phải để cho tôi xơi hết đồ ăn chứ, đồ ăn chỉ vừa mới đưa ra thôi mà, còn chưa kịp ngửi. Tôi đang tuổi ăn tuổi lớn mà, sao lại bắt tôi nhịn chứ. Ba ơi, mẹ ơi, Nguyên Anh cướp nguồn sống của con, hắn ngồi phía sau lưng con rồi lén nghe con trò chuyện, rồi thì gọi điện cho con, xong đe dọa, bắt con “bỏ bữa“. Bất công cho con lắm ba mẹ ơi, nhìn nhau không no được ba mẹ ơi. Hắn còn nói gì mà: “nếu đừng có thằng Vinh Sô, tao sẽ cố kìm lại cho mày vui với lớp một lát” Mẹ ơi, mẹ thấy không, hắn nói có một lát, một lát thôi đấy. Ôi số khổ, đúng là trời không cho không ai cái gì cả, vừa cho con thấy trai đẹp giờ thì cướp đi nguồn sống của con. Đúng là giờ mới thấm được câu: đẹp trai có mài ra cơm ăn được không? Đúng thật, không có gì ăn thật. Thở dài cũng không làm người ta hết rầu nữa...
- Thôi, đừng xị mặt nữa, đến đây, anh thương.
Tôi bực quá đẩy hắn ra...
Nhưng tay vẫn cứ bị hắn nắm chặt dung dăng dung dẻ bước đi.
- Mày cứ phá đám tao, tao nói hôm nay tao bận mà.
- Mày không thích tao nữa à?
- Ừ, không thích nữa, không thèm thích nữa, đồ phá đám.
Nguyên Anh hôm nay ăn phải gì ấy, không những không đá đểu tôi mà còn giả vờ cúi mặt xuống, nắm chặt tay tôi hơn, đi song song tôi, sau đó còn nghiêng đầu để đầu hắn đụng đầu tôi nói:
- Hay để Anh mời Hân đi ăn tối bù nhé?
Tôi mắt chợt sáng lên nhưng vẫn kiêu nhìn hắn bằng nửa con mắt... mong chờ.
Hắn nhéo nhẹ má tôi hề hề:
- Đi ăn chả lụi ha?
Mắt tôi rõ sáng, gần đầu lia lịa:
- Được được, đi đi.
- Hết giận đi, nói thích tao đi.
-...
Tôi nghênh mặt không nói.
- Nói mau, nói không?
- Không đó, lêu lêu...
Tôi đưa gương mặt nham nhở ra nhìn hắn rồi đi về phía trước, cóc thèm quan tâm bố con thằng nào...
Nguyên Anh đang cuốn đầy đủ đồ và ăn ngon lành...
Thường thì khi đi ăn uống như thế này, Nguyên Anh thường nhìn tôi ăn và nói:“Đồ ăn tao mua hình như ngon lắm thì phải, tao thấy nó được đón nhận quá Hân ơi“.
Tôi căn bản chẳng quan tâm câu nói văn vẻ của hắn, gắp một miếng nhét vào miệng hắn cho ngậm miệng lại, sau đó tiếp tục ăn, kể chuyện vu vơ...đôi lúc tôi thấy mình hơi không nết na...nhưng kệ, gặp hắn là tôi vậy, chẳng giấu nổi bản tính...
Nhưng hôm nay các bạn thấy không, nếu như lần trước, khi đưa đầy đủ đồ trước mặt tôi, gắp cho tôi đồ này đồ nọ, nhìn tôi cười cười sau đó mới ăn, nhưng hôm nay...ừ cũng phục vụ chén đũa tận nơi nhưng mà chưa có công đoạn “liếc mắt đưa tình” thì bạn lớp trưởng đã gắp, cuốn và xơi ngon lành. Ôi, tôi nên nói là đồ ăn làm cho con người ta mờ mắt hay nói là thấy đồ ăn thì mắt người ta sáng lên. Tôi nghĩ là ý sau dành cho tôi còn ý trước dành cho Nguyên Anh, hắn chả nhìn tôi cười cười như mọi hôm mà ăn liền kìa, mờ mắt nên không nhìn tôi đây mà.
- Anh...
- Sao em?
Hắn đang cuốn đồ, cuốn thứ 2 rồi, ngước lên nhìn tôi...
- Mày chưa ăn cơm trưa hả?
Giờ 7 giờ rồi, tại hắn ăn hơi nhiệt tình nên tôi nói đểu vậy thôi...
Mà nhớ đến nồi lẩu lúc nãy, ôi nhìn ngon lắm...
- Ừ, thật ra tao chưa ăn trưa, ăn bánh mì linh tinh thôi, giờ cũng chưa ăn cơm.
Tôi muốn té ngửa. Hên là cái ghế quán này có đồ dựa không tôi chấn thương sọ não rồi. Cái mặt như này, gầy thì cũng không gầy lắm, mập thì càng không. Định giảm cân tiết kiệm tài nguyên sao?
- Sao không ăn đi chứ.
- Nghe đồn mày đi chơi, muốn tuyệt thực cho mày thương.
Tôi đưa ra vẻ mặt muốn nói: “đừng có sến súa nữa”, hắn hiểu ý toe toét nhìn tôi.
- Vậy sao không vào quán cơm, ăn đây sao no?
- Không sao, thôi lỡ rồi, mai ăn bù cũng được. Tại ở nhà tao không có ai cả, ăn một mình buồn lắm.
Từ khi nào Nguyên Anh nói giọng điệu hết sức bánh bèo như vậy chứ. Mà phét ghê gớm không, nhà không có ai đồ...
Tôi chẳng thèm chấp cuốn một cuốn, chấm...bỏ vào miệng, nhìn hắn.
- Không có ai ở nhà luôn à
- Từ khi chị tao theo chồng thì nhà tao vắng queo, không có ai ăn chung hết, hôm nay ba tao ở công ty có việc nên chán.
- Nguyên Anh dạt dào cảm xúc quá, hic hic, tội lớp trưởng ghê... vậy mẹ mày đâu?
- À...mẹ tao...
- À hình như mày có em mà, nó học xa nhà hả, không về à?
Tôi vừa nói vừa chấm thêm một miếng nước chấm, cắn một miếng lại nhìn lên hắn. Mà nghĩ đến mình, nếu anh hai mà học xa nhà chắc tôi nhớ điên lên mất, không ai chọc tức sao chịu nổi đây.
Tôi lại tiếp tục vừa ăn vừa nhìn hắn. Hắn cười, cười như không. Lúc đó thật là chẳng để ý nụ cười lạ đó.
- À, em và mẹ tao không còn ở với tao nữa...
- Họ đi đâu rồi à?
Nói xong thật là tôi muốn phỉ nhổ sự vô tư của mình.
Có thể là ba mẹ Nguyên Anh không còn sống với nhau...ôi sao tôi hỏi vô duyên như vậy chứ. Hỏi ngu vậy trời...
- À họ mất rồi...
Miếng bánh tráng cắn dở của tôi rơi tỏm vào chén nước chấm...
Mất...
- Hả?
Tôi nuốt ực nước bọt ngước lên nhìn hắn.
Không phải chứ, sao có thể. Không phải đâu. Không lẽ việc này mà lớp tôi không biết. À mà chưa ai trong lớp nhắc về điều này...
Ảnh 3 người, ảnh 5 người trong nhà hắn, Nguyên Anh có để một album ảnh trong điện thoại ghi: mẹ và em gái yêu. Tôi đã từng thắc mắc sao phần ảnh mới của hắn chẳng có ảnh mới của họ...
Tôi tưởng chỉ là sống xa nhau, sao lại...
- Mẹ và em tao bị tai nạn giao thông...4 năm rồi, họ mất 4 năm rồi...cùng một lúc...
Tôi chưa bao giờ thấy Nguyên Anh như vậy, chưa bao giờ. Nụ cười của hắn như một nỗi đau lạ lẫm nào đó tôi chưa từng thấy. Nguyên Anh vẫn từ tốn ăn, tôi thấy hình như tôi vừa chạm vào điều gì đó không nên chạm...
Tôi không biết chúng tôi đã nói gì sau đó, chỉ nhớ rằng tôi đã kéo ghế, từ ngồi đối diện sang ngồi kế bên, Nguyên Anh chỉ cười, cuốn cho tôi thêm một cuốn rồi lại tiếp tục cuốn cho mình. Tôi không dám hỏi hắn về những quá khứ buồn đó. Ai có thể ngờ rằng Nguyên Anh...tôi không thể ngờ sau gương mặt luôn nở nụ cười đó là một sự mất mát không thể nào được lắp đầy bằng một thứ gì. Khi ông tôi mất, tôi đã khóc gần như sắp ch.ết, vậy mà Nguyên Anh, 2 người...
Chắc tôi là nhân vật hài nhất trong lịch sử loài người, hắn nhìn tôi, tôi rơm rớm, hắn lại vỗ vai tôi nói tôi nín đi...
Tôi đã chủ động nắm tay hắn đi ăn kem, đi dạo phố và đi về, chủ động ôm hắn vỗ về, tôi xin lỗi rồi lại tự mình nói không sao đâu, rồi lại nói nhăng nói cuội cười cười cho qua chuyện, Nguyên Anh từ đầu đến cuối đều im lặng, nhìn tôi dịu dàng.
Tôi mơ màng nói lung tung, mặt ngờ nghệch mãi đến khi tôi định vào nhà thì hắn nói:
- Thật ra tao buồn lắm.
Không biết lúc đó ai xúi dại tôi nữa, tôi đến mắt long lanh hỏi:
- Tao làm gì được giờ?
- Chỉ cần đứng im thôi...
Nguyên Anh bước gần tôi cúi nhẹ, môi chạm vào môi tôi, miết nhẹ...
Tôi trợn mắt lên định đẩy ra nhưng chợt nghĩ...nụ hôn nhẹ chứa đựng nỗi buồn, hắn đang rất buồn...hai tay tôi ngưng hành động đẩy...chẳng biết làm gì tiếp theo... tôi thinh lặng như hắn nói dù tim gan tôi đang múa hát trong người rất ghê gớm.
Không khí trở nên ngột ngạt, Nguyên Anh lại cười. Tôi cũng cười, lúc đó tôi cũng chẳng kịp xin lỗi chồng tương lai, chỉ mong Nguyên Anh đừng để bụng vì tôi đã nhắc lại chuyện buồn của hắn.
Thật là lúc đó tâm trạng tôi đã có một chút xao xuyến nhưng đến khi hắn nói vọng lại từ sau cổng nhà tôi rằng:
- Mày đừng áy náy, đừng cố gắng để tao vui, tao không thích sự gượng ép đâu. À mà đừng thấy ai buồn rồi để họ hôn, không được, nhớ chưa?
Chưa hết đâu còn câu nữa:
-...nhưng mà nghĩ lại... thật ra lần sau với tao thì cứ như vậy đi, hình như hôn làm tao trở nên có sức sống hơn đó, nên mày nhớ cứ chủ động hôn tao thường xuyên, dù mày có dùng nó vì mục đích gì, tao cũng không để bụng đâu.
Tôi muốn hét lên để chửi cho hạ giận. Máu trong người muốn sôi lên. Tôi biết hắn đang dùng lời nói đùa để cho tôi biết rằng hắn ổn. Nhưng...có cần phải nói như vậy không?
--------------
Ngày qua ngày...
Cuộc sống đâu lường trước điều gì, mới bực mình khi Nguyên Anh cứ kè kè sát tôi mỗi lần đi học tin mà giờ không có hắn bên cạnh. Hôm nay Nguyên Anh xin nghỉ, thầy cũng nghỉ, người khác dạy thay. Tôi thật là buồn ơi là buồn, Nguyên Anh hứa là sẽ luôn đi học cùng tôi, vậy mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tối hôm trước, khi tôi tặng quà sinh nhật cho hắn hắn còn toe toét muốn nhảy cẩn lên mà, giờ thì chả thấy mặt mũi hắn đâu. Mà mấy bạn không biết đấy thôi, tôi quên ngày sinh nhật hắn, tôi thật cái gì cũng quên được. Hắn mặt dày nhắc nhở, tôi mặt dày nín thin. Tình thế cũng bí lắm, trong cặp tôi lúc đó chỉ có: khăn giấy, dây cột tóc, lược, đồ phụ tùng con gái, cuốn tài liệu tin và son. Tin được không khi tôi nói có, tôi nói là quà có mà, có trong túi đây này. Nói xong tôi còn ôm chặt cứng cái túi...
Mà đâm lao phải theo lao thôi, tôi cố tìm những thứ trong túi, hắn hằm hè làm tôi giật mình moi ra...cái son. Tôi nói thật nếu moi mà ra cái kia chắc tôi nguyện đi ch.ết vì quê luôn.
Phản ứng của Nguyên Anh ý à. Ừ sốc, hắn sốc lắm, tôi cũng sốc mà, đồ con gái, đi tặng con trai, chắc người khác nhìn vào tưởng tôi mất nhận thức.
Nhưng tôi là ai, tôi đã nói: “mua cho mày thật, mới mua thôi”
Mấy bạn không biết đâu, Nguyên Anh còn hùa theo: “Vậy đó hả, sao nó hơi đẹp mày nhỉ“. Lúc đó chột dạ lắm, son cũ, tất nhiên là hơi cũ rồi, dù là mua tuần trước. Tôi bí quá nói không suy nghĩ: “Mày thông cảm nha, son mới nhưng nhìn hơi cũ tí thôi, tao vừa thử rồi, tô không sao đâu“.
Tưởng là nói vậy hắn sẽ bỏ qua mà cất son vào túi đưa về nhà chưng, nhưng không, Nguyên Anh kéo tôi lại, mặt đối diện tôi, chậm rãi nói: “tặng tao rồi, sao lại dùng trước, tao sẽ lấy lại”
Lúc đó tôi “hả” như đúng rồi, mặt nhăn lại khó hiểu để đến khi trong chớp nhoáng, Nguyên Anh cúi thấp người, môi chạm môi tôi “giành son”, tôi mới biết thế nào là đòi lại...
Ôi xấu hổ quá, mới nhỏ tí mà hôn như cái máy, ôi ngại quá...
- Các em hiểu bài hôm nay không?
- Dạ hiểu.
Giọng nói của thầy giáo và mấy em lớp 10 làm tôi bừng tỉnh, ớ, học xong rồi sao, sao mà tôi mới nhớ về Nguyên Anh tí mà đã xong, trong khi đó ngồi nghe giảng thì nó lâu lắc lâu lơ, quái thật nha. Nguyên Anh ơi, Hân buồn quá...
Bước chân mệt mỏi ra cửa lớp thấy bạn của em Kiều. Hình như Kiều Anh không đi học sao, hôm nay nhiều người nghỉ vậy? Hình như...
- Chị Hân không đến nhà anh Nguyên Anh sao...
Tôi đánh mặt qua, hỏi tôi á, mấy em bạn Kiều Anh hỏi tôi thì phải...
Nhà Nguyên Anh? Sao lại đến đó nhỉ? Tôi cười cười, lắc đầu cho qua chuyện, bước tiếp...
- Hôm nay Kiều Anh đến nhà anh ấy giúp gì đó, hình như giỗ chị ạ.
- Chỉ những người trong gia đình, họ hàng thân thuộc thôi mày ơi.
- Sao Kiều Anh nó đi.
- Sao tao biết.
Giỗ sao, không lẽ...
Tôi chẳng biết gì cả...
Chỉ những người trong gia đình thôi... Tôi chẳng thể nói lời nào tiếp theo.
Kiều Anh cũng đến...
Nếu trong giờ học tôi buồn vì không có Nguyên Anh ngồi kế, còn giờ tâm trạng tôi nặng nề vì Nguyên Anh chẳng nói với tôi rằng vì sao hắn nghỉ hôm nay. Trước lúc đi học hắn nói hôm nay không đi học, tôi cũng tưởng có việc gấp, nên nghỉ, tôi không hề biết điều này...
Hình như tôi chẳng quan trọng chút nào cả, hắn chẳng nhớ sự tồn tại của tôi gì cả. Biết là vậy, biết là hôm nay hắn buồn, nhưng cũng phải nói tôi một tiếng chứ, phải một cách nào đó thể hiện rằng tôi tồn tại chứ. Sao lại vậy, thà rằng Nguyên Anh đừng nói cho ai, đừng có Kiều Anh ở đó, tôi đã không như này.
Nói một chút với tôi, khó lắm sao, gọi cho tôi nói rằng mắc việc gia đình, khó lắm sao?
Tôi buồn, chưa bao giờ tôi buồn tâm như vậy. Tự nhiên thấy hụt hẫng ghê gớm.
Tôi ngồi thụp xuống trên sân trường, ánh nắng đã yếu dần, mấy chiếc lá khô bay bay như trêu ngươi tôi. Mặt trời sắp lặn rồi, nhưng hiện giờ tôi đang rất không vui, chẳng buồn háo hức đợi xem hoàng hôn hôm nay như thế nào đâu.
Trong túi tôi còn có quà muộn cho Nguyên Anh, cái áo tôi chạy đi chạy lại in chữ, lựa vải, vậy mà chẳng thấy hắn đâu. Đã vậy...
Sao phải không vui chứ, không quan tâm tôi thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm lại nữa.
Tôi lấy tinh thần đứng phắt dậy...có vật cản trước mắt...tôi té ngửa ra sau, 2 tay theo phản xạ chống xuống nền xi măng đau rát...
Tôi được đỡ đứng dậy...tôi nhìn lên...
- Nguyên Anh...
- Ừ, đi đứng kiểu gì vậy, tay đau không?
Tôi định lắc lắc đầu nói không sao nhưng khi nhớ lại chuyện đó, tôi xem như hắn không tồn tại bước đi...
Nguyên Anh kéo tôi lại. Tôi không nhìn hắn...
- Tao muốn về...
- Ừ thì giờ về, nhưng mày sao vậy?
- Không sao.
- Nhớ tao nên vậy đúng không?
Tôi chẳng còn muốn đùa gì nữa, nhìn mặt hắn tôi đã thấy không còn vui rồi...
Tôi tiếp tục bước đi...
- Giận tao sao? Về chuyện hôm nay sao...
Còn dám nói...
Đúng rồi, tao giận mày lắm, giận vì mày chẳng nói gì với tao cả, để rồi biết từ người khác, họ còn có ý khinh thường tao, nói tao chẳng là cái đinh gì trong lòng mày, đến lí do mày nghỉ tao cũng không biết...
Nhưng tôi im lặng, tôi không muốn nói.
- Tao định đi học nhưng lúc đó còn vướng chút việc phải ở nhà...hôm nay nhà tao có giỗ...
-...
- Tao có nhắn tin nói mà, mày đọc chưa?
Tôi mở điện thoại, ừ đúng thật, có nhắn...hình như một lúc sau khi Nguyên Anh gọi tôi.
Biết là vậy nhưng tôi vẫn bực lắm, nhìn mặt hắn kìa... Đúng là người ta thường nói là phải tìm hiểu mới hiểu hết được một người, tôi đây chỉ ngồi chơi không tìm thì sao hiểu được. Thôi cũng do mình vô tâm...
Sao gặp hắn rồi tôi trở nên như vậy chứ...
-...
- Sao vẫn không nói gì?
-...
- Ê!
Sao phải mãi buồn vu vơ như vậy chứ! Phải vui lên, Nguyên Anh có nói nhưng tôi không biết mà, không sao hết, đậu phộng quan lên Hân ơi, dẹp em Kiều qua một bên đi.
Tôi “Ừ” xem như nghe rồi.
Tưởng rằng hắn sẽ hí hửng nắm tay tôi kéo đi chứ, ai ngờ hắn nói:
- Mày biết đó, thật ra là định mời mày đến nhà...nhưng mà, mày cũng biết đó, mấy giờ trước tao không cười nổi, mà tao đẹp trai như này, mặt đẹp mà không cười mày lại kêu tao chảnh chó...
Còn mặt mày bây giờ thì chảnh chó khỏi nói rồi. Tôi không thể hiểu nổi độ tự sướng của con người này mà!! Mặt rõ hâm thì có, đẹp quái gì không biết!
_________________
P/s: thứ lỗi vì chap muộn ơi là muộn...hơi nhạt thì bỏ qua cho mình nhé!! Viết vội quá...
Chúc mừng năm mới!!!
*bắn tim*