Chương 42: Khi người ta thích nhau
- Đừng nghệch mặt như vậy mà trong lòng âm thầm rủa anh, nói ra đi em, cho nhẹ lòng.
Tôi chỉ biết mắt lờ đờ nhìn hắn...cũng biết tôi đang khen chảnh chó đó. Chưa thấy ai như Nguyên Anh, đúng thật là chưa thấy ai tự nói mình chảnh cún như vậy. Nhìn mặt thì sang chảnh lắm, mặt đồ cũng phong cách lắm, ai lại ngờ đâu chảnh này không sang mà nó còn kì dị. Tại sao lại có những con người như này tồn tại nhỉ?
Tôi nhìn hắn khinh bỉ cười thêm một cái.
Hắn che mắt tôi lại, bàn tay to bự có thể là chưa rửa của hắn che đi tầm nhìn của tôi. Tôi lùi người ra sau thì bị bàn tay còn lại của hắn chặn lại. Lại nghe hắn nói nhỏ vào tai tôi:
- Nhìn tao nhiều tao ngại lắm.
Sau đó thì giục tôi đi...
Tôi chính thức nổi da gà, ngại con khỉ mốc, làm như thiếu nữ mới lớn ấy mà ngại.
Tôi bực mình lấy cái túi đang mang đưa mạnh vào người hắn nói trong bực bội:
- Cầm giúp.
Dù biết là không lịch sự khi nhờ bạn trai cầm giúp túi nhưng tôi đang bực... mà Nguyên Anh chỉ cười hì hì nhòm túi rồi mang hẳn vào người thôi
Tôi phì cười nói khích:
- Mang vào nhìn cũng đẹp gái quá.
Hắn kí đầu tôi rồi dọa mở ra ném đồ bên trong ra hết.
Tôi ra điều thách thức xem hắn dám không...bỗng nhiên một tia gì đó xẹt qua đầu tôi.
Tôi vội vàng đứng thẳng kéo tay áo Nguyên Anh lại. Đợi hắn quay lại tôi cúi gầm mặt xuống lí nhí.
- Anh ơi...
- Gì vậy?
- Son Hân tặng Anh hôm trước...
Mới hé mắt nhìn lên thì lại thấy hắn nhíu mày. Tôi lại tiếp tục cúi gằm mặt xuống.
Tôi nghe tiếng cười khẽ như không, sau đó lại nghe được tiếng thúc giục của lớp trưởng gương mẫu.
- Đi về thôi Hân ơi.
- Anh ơi.
-...
- Anh ơi...
- Ơi...
- Trả lại cho Hân đi, Hân mua cái khác tặng rồi nha.
Tôi nói đến đó thì mắt long lanh lắm. Tôi đang định đòi lại son mà, biết là đang quê nhưng mặt dày có tiếng nên cũng không làm tôi bỡ ngỡ lắm.
Son lại cho con trai cầm uổng lắm, huống gì tôi rất thích nó, mẹ tôi mới tặng tôi mà.
Nguyên Anh lập tức kí nhẹ đầu tôi thêm một cái cười cười:
- Biết ngay mày tặng bừa mà.
Tôi cười trừ. Chứ tôi có khùng đâu tặng con trai mấy thứ đó. Tôi có thể điên nhưng cũng biết tiếc nhé.
- Nhưng tao lỡ không muốn trả rồi, tính sao đây.
Gì chứ?
- Này! Mày giữ để tô mỗi tối trước khi đi ngủ à?
- Ừa. Ý kiến hay nha.
- Đồ điên. Biến thái vừa thôi.
Hắn chẳng chờ tôi đi, hếch mặt tận trời bước nhanh về phía trước.
Tôi chạy theo.
- Ê!
-...
- Anh à...
Nguyên Anh đột nhiên quay lại làm tôi đâm sầm vào hắn, gương mặt nham nhở đó lại được dịp khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi... hai mắt tôi trợn lên, nắm chặt tay...nhưng sau đó vì sự an toàn của đồ chưa đòi được...
- Hân sẽ đền Anh cái khác mà.
Nguyên Anh vẫn đang dửng dưng lắm...
Tôi mở túi đang được hắn mang lôi ra cái áo tôi lặn lội đường xa tận hàng vạn dặm đặt in giơ lên trước mặt hắn.
Nguyên Anh lúc đầu thì toe toét kéo đầu tôi hôn chụt một cái như cha hôn con nhưng sau đó lại mặt bặm lại, nhìn áo tôi với vẻ mặt khác lạ.
Tôi sợ sệt nhìn mặt hắn lắp bắp:
- Sao vậy? Không...không thích hả?
- Không phải...
Tôi thở phào, tưởng không thích...tôi có mà đập vào mặt bắt ép phải thích bây giờ. Dám không thích bà xé xác nhé, tôi được cái thích đánh nhau thôi chứ không có gì đâu.
- Lần sau đừng như vậy, không cần phải mua bù gì đâu...nhớ chưa?
- Sao đâu, chỗ đó cũng gần mà, lo lắng tao đi đường chứ gì? Biết rồi hì hì, không sao đâu nhé, Hân chạy xe cẩn thận mà.
- Mày có biết là chạy cẩn thận cũng bị tông không?
- Mày nói nhìn nghiêm trọng vậy? Làm như mày bị rồi ấy.
- Ờ, mất luôn buổi thi chuyển cấp, cũng hơi không nghiêm trọng lắm đâu. Lần sau không có bù biết gì nữa nghe chưa?
- Hả?
Vấn đề thắc mắc bao lâu...gì chứ, sao lại mất buổi thi chuyển cấp? Vì bị gì khi đi thi sao? Hắn nói quái gì vậy nhỉ?
Tôi hỏi dồn dập:
- Sao vậy, kể tao nghe đi, mày bị gì mà không đi thi được hả?
Nguyên Anh mới đầu không chịu kể đâu, nói gì mà sợ quê sợ quế lắm, kể lại nhục lắm. Hồi trẻ trâu đó kể làm gì, nhất định không chịu khai.
Tôi vì muốn thỏa mãn được tính tò mò, an ủi không sao đâu hết cả nước miếng, gãy cả lưỡi hắn mới chịu nói được một câu.
- Ngày thi đầu tiên trên đường bị tai nạn, hơi tiếc nhưng năm sau thi lại...cũng không lâu lắm.
- Mày vui tánh quá đi, cả một quá trình ôn luyện, đúng là mắt để dưới mông mà.
- Dưới mông này.
Nguyên Anh kẹp cổ tôi chặt cứng dằn mặt. Tôi đạp vào chân hắn chạy lên phía trước
Tôi lùi lại phía trước mặt hắn cười cợt đùa:
- Ai thì không nói còn mày chắc do ăn ở đó, đi học ức hϊế͙p͙ bạn bè không chứ gì?
Nguyên Anh ngắt mũi tôi một cái rồi dắt xe ra cổng.
Sau đó không biết bực bội gì mà đang chạy song song với tôi đột nhiên thở dài:
- Cũng hơi tiếc, ôn biết bao nhiêu mà lại phải bỏ thi. Năm sau thi lại tao không ôn gì luôn, xém là tạch phần văn học.
Ớ. Vậy là rõ rồi, tôi biết vì sao Nguyên Anh xinh đẹp đi đường bị như vậy rồi, cái mặt lúc nào cũng nghênh nghênh, đi đường thì suy nghĩ lung tung, hứng lên hú một câu như thế là biết rồi. Học với mấy em lớp dưới là đáng rồi đó, trở thành bạn cùng trang lứa với tôi - vốn dĩ lúc trước gọi mình là anh là chuẩn rồi đó.
Nhưng bên đó đang dạt dào quá, tôi cũng không nỡ phũ.
- Tiếc gì nữa, giờ học muộn có tí mà hot hòn họt khỏi nói rồi, học siêu khỏi nói rồi.
- Được học chung vơi Hân nữa nhỉ?
Vấn đề này có vẻ hay nha, vậy nên tôi toe toét:
- Hân cũng định nói vậy đó, hê hê.
Chúng tôi tung tăng kéo nhau đi khắp nơi chơi. Tôi còn mua hẳn bánh kem nhỏ cho hắn thổi nến chơi nữa kìa.
Nguyên Anh lúc đầu không chịu đâu, biểu kì lắm, bánh bèo gì đâu nhưng vì tôi đe dọa nên hắn cũng ỏng ẻo thổi phù liền một phát. Cái động tác thổi còn như bỡ ngỡ lắm ý... thiếu điều là sụt sịt cảm động thôi.
Tôi ngứa cả mắt nhìn mặt hắn hỏi:
- Cả chục năm chưa thổi nến hả mày?
Nguyên Anh im lặng mấy giây rồi bật cười:
- Mày phán chuẩn quá Hân à.
Lúc đó tôi không hiểu nên tôi chỉ cười mà đánh nhẹ vào lưng hắn đùa đùa biểu mày điên quá.
Sau đó, đúng thật là sau đó rất lâu, một lần nói chuyện với chị hắn khi ghé nhà thầy chơi. Khi chúng tôi đã trưởng thành rồi, khi tôi và hắn đã có tình huynh muội được mấy năm rồi thì tôi mới biết và hiểu câu hắn nói lỡ xảy ra chuyện gì là như nào, hiểu được sự vụng về khi cầm cái bánh kem là như nào.
Tôi nghĩ tình cảnh hắn gặp chỉ có trong những bộ phim tình cảm đẫm nước mắt...vì là nguyên nhân làm nhiều người bị thương nó đau lắm.
Nguyên Anh luôn dùng nụ cười để che lấp nó ngần ấy năm, sau đó chưa một lần nghĩ đến ngày sinh của mình. Tôi chưa từng hỏi, tôi không hỏi...điều đó, vì tôi biết, hắn không muốn nhắc lại đâu rằng sau ngày mẹ và em gái hắn mất, hắn chưa từng tổ chức sinh nhật. Chỉ vì một món quà bù, cướp mất cả 2 người thân khỏi hắn.
Thật sự ở độ tuổi chưa lớn hẳn này tôi chưa hiểu hết về Nguyên Anh, tôi chưa biết thật sự hắn thích gì, sở thích thường ngày, những món ăn hay đại loại việc hay làm khi buồn. Bạn tôi nói tôi vô tâm lắm, nó còn nói tôi với Nguyên Anh khi nói chuyện với nhau thường nói gì mà không biết quái gì về nhà cửa con cái người ta. Ngẫm nghĩ lại thấy đúng thật, khi tuổi còn con nít này, ngoài việc biết Nguyên Anh thích thổi sáo, thích được làm anh, thích đá đểu tôi...thay cơm thì những sở thích khác tôi không rõ. Tôi không biết là mỗi lần chúng tôi nói chuyện gì mà lắm như vậy nữa, chỉ nhớ là chỉ một nhãn dán thôi cũng đủ là một đề tài để nói rồi.
Cái tuổi mộng mơ này thật là có lúc tôi cũng vô tư hỏi thăm:
- Nguyên Anh ơi, nói Hân nghe sở thích của mình đi nào!
Và hắn trả lời như này:
- Tao đều show hết ra cho thấy rồi mà. Mày nghĩ tao như nào thì là như vậy đó, tao không thích đánh bóng tên tuổi cho lắm.
Thái độ lúc đó của hắn thật sự là...kênh lắm, kiêu lắm, dễ đạp lắm.
Tôi lúc đó đơ lắm, mặt ngu lắm, và quan trọng là muốn đánh nhau lắm.
Cứ như mình ở sô bít ý, thái độ không thể nào chấp nhận được. Đánh bóng với chả đánh mờ.
Đôi lúc cũng tự nhủ: do yêu vào là vậy sao?
Tâm tư người đang yêu khác người không yêu là như nào? Những cuốn tiểu thuyết tôi đọc chắc cũng chỉ giúp tôi một phần để trả lời câu hỏi này thôi, vì giờ tôi đã biết câu trả lời rồi. Theo tôi đó là cảm giác nhớ nhung dù mới gặp cách đây vài phút, nhắn tin muốn nát bàn phím cũng không hết chuyện. Hay là cằn nhằn khi bị nhắc nhở, rồi đe dọa tắt máy, off truyện đi ngủ để không thành bộ xương di động, mắt lỏm vào trong.
Hay là những lúc tôi lên cơn ăn uống là lại bấm phím gọi Cướp Họ than: “ tao no quá mày ơi, rủ tao đi xả no bằng việc đập đồ ăn vào miệng tao đi“. Lần nào nói vậy là đều được ai đó gọi đến cho đi...ngang qua các quán ăn nghi ngút mùi thơm...rồi về. Tôi nói: “sao phũ với tao vậy?” Nguyên Anh dửng dưng: “tao sợ làm mày tổn thương lắm, đập đồ ăn vào mặt thì tội bạn gái anh lắm“. Tôi gào thét muốn được tổn thương thì Nguyên Anh những lúc đó chỉ véo má tôi biểu hâm.
Nói vậy thôi nhưng đến khi tôi bực bội gào thét đòi chia chân thì hắn cười hề hề kéo từ trong ba lô mấy cái túi snack ăn đỡ ghiền, hay mấy cái kẹo ʍút̼ xinh xinh, hôm thì chạy đi mua hẳn mấy cái bánh cuốn nhét vào họng tôi. Có hôm Nguyên Anh còn tỏ vẻ thẹn thùng dan tay, còn nhắm nghiền mắt nói: “Tao còn mỗi tấm thân này thôi, không có gì nữa hết“. Phải nói là lúc đó tôi đã cười không biết trời trăng mây gió, xong tôi hỏi “rồi sao?” Hắn còn nói: “Chỉ thông báo cho mày biết thôi đó mà“. Phải nói lầy lắm trời ơi.
Có người thương là cảm giác có gì vui cũng muốn khoe với nhau. Có hôm Nguyên Anh bảo:
- Hôm nay anh vừa được gái khen đẹp trai em ơi.
Đó chưa là gì, thương nhau là khi tôi phải khích lại một câu:
- Hôm qua có anh trường Hutech còn nói em dễ thương, đề nghị em làm bạn gái, em còn do dự chưa trả lời.
Mà mắc cười nhất là khi Nguyên Anh vẫn tỏ vẻ bình thản:
- Anh đó tên gì em nhỉ?
- Tên Quân, nick face là Quân Tatoo, hỏi làm gì vậy anh?
- À chỉ là định dạo chơi trang cá nhân tí thôi, xem mặt như nào mà tại sao là mù quáng đến vậy. Xem tình hình còn thuê người hack luôn nick để giải thoát anh ấy khỏi em.
- Anh nhìn vậy mà cũng có bản lĩnh quá đi.
- Em còn phải nói.
Thương nhau là khi nhìn mặt nhau là tôi muốn sùng máu muốn bóp cổ nhau. Có khi thích nhau đến độ muốn nổi điên lên, muốn cấu xé nhau lên.
Nguyên Anh nói: “Hân dạo này gái tính ghê nhỉ, ghê một tí Anh xem nào.”
Tôi đốp lại: “Anh dạo này cũng gái tính quá đi, đang góp tiền sang Thái hả?”
Ba tôi nói đừng yêu ở tuổi này, anh tôi cũng đồng tình nói mấy đứa 17 18 tuổi dở hơi lắm, phải chín chắn như anh mới tốt.
Dù thật là hắn có hay dở hơi gọi điện biểu tôi ra gặp, lại ôm cái cho vui rồi lại đi tung tăng về nhà, nhưng không sao cả.
Dù hắn có hôm hú tôi ra ban công nhìn xuống, xong Ahihi vẫy tay tạm biệt rồi lại không nói không rằng về nhà thẳng...đúng là điên máu thật nhưng tôi đôi lúc cũng thấy vậy rất vui. Hạnh phúc khi có một con người làm ta luôn cười mà không cần nhiều thứ thật đặc biệt, như vậy thôi...
Tương lai, không biết có cần phải...đưa hắn vào trại tâm thần không nhưng tôi sẽ để nó tự đến theo cách của nó, tôi chỉ việc trân trọng hiện tại thôi chứ nhỉ?
...
Thấm thoát 2 tháng học tin cũng gần hết, ngày thi cho vui đến gần. Nguyên Anh dạo này cũng lo lắng ghê lắm...nghỉ học suốt thôi.
Nguyên Anh lớn hơn tôi một tuổi, đôi lúc cũng quên bén đi mất. Lứa tuổi tôi chỉ mong sinh ra vào những tháng đầu năm để mau đủ tuổi để trưởng thành...
Nói cho vui chứ hôm nay Nguyên Anh đi học bằng lái rồi, hắn nói để sau này dễ đèo con đi học. Lí do cũng vô tư thấy gớm lắm. Tôi hỏi là nhắm lấy được vợ không? Nguyên Anh còn tỉnh queo đăm chiêu, một tay sờ cằm, một tay lại đưa qua khoác vai tôi:
- Sợ quá Hân ơi, không biết lấy được không nữa.
Tôi cũng đồng cảm an ủi lại:
- Cũng sợ chả ai lấy thằng điên như mày đâu. Có gì tao sẽ đăng kí cho mày chơi “Bạn muốn hẹn hò”, hết sợ chưa?
Nguyên Anh lại mím môi cười cười xoa nhẹ đầu tôi rồi hùa theo:
- Hân tốt quá, Anh biết lấy gì đền đáp lại Hân đây, cho Hân mượn tạm người Anh ôm phát cho đỡ nghiền này.
Bạn lớp trưởng ấy à? Càng ngày càng xàm lắm.
- Các em làm 2 bài tập trong tài liệu, làm xong mới được về, tí nữa thầy sẽ đến kiểm tr.a từng bạn.
Quá dễ, bình thường đối với Hân, sau bao nhiêu này được bạn lớp trưởng đào tạo, kèm cặp, Hân đã giỏi lên rất nhiều rồi.
- Mấy đứa làm nghiêm túc, cố gắng tự mình làm nhé.
Chắc là sắp thi nên thầy ráo riết vậy thôi, thầy muốn chúng tôi đều đạt loại giỏi mà. 2 tháng học, cũng có cái hay của nó, ngoài việc được đi học chung với Nguyên Anh thì tôi còn được mở mang thêm nhiều kiến thức. Kiến thức tin học thì không nói làm gì, kiến thức về nhìn người ý, ai mặt dày là tôi biết ngay.
Hôm nay không có Nguyên Anh nên cũng chả nghe tiếng eo éo: “Anh Nguyên Anh ơi, cho em hỏi...”
Có hôm tôi cũng bực mình mỉm cười nhìn em nó rồi nói với thầy khi thầy vừa đi ngang qua chỗ tôi: “thầy ơi, em kia không hiểu kìa thầy, giảng lại cho nó đi thầy...”
Nhiều lúc tôi lại thấy mình càng ngày càng hoàn thiện tính cách, ngoài việc “tinh tế” biết có người lăm le chiếm đoạt người yêu tôi, và ngoài việc càng ngày càng ghê thấy rõ thì hình như cách tôi nói chuyện với người có ý đồ với người tôi thích càng sắc bén hơn. Hôm trước tôi vừa nói một câu với em nó thôi, câu đó tôi thấy cũng bình thường à, vậy mà em nó tím tái mặt mày lườm liếc tôi ghê lắm. À tôi nói là: “Bài này dễ ghê gớm luôn trời ơi, phải mất nhận thức và ngu lắm mới hỏi lại Kiều Anh nhỉ?”
Em nó liền lập tức không “mất nhận thức” mà anh ới, anh ơi nữa.
Ai trên đời mà không sợ, thật là đôi lúc cũng lo lắm cơ, sợ một ngày em nó đứng phắt dậy nói: “chị đang thích hôn phu của tôi đó.”
Ba đồ ma, Nguyên Anh còn kí đầu tôi bảo tôi hâm, xem phim lắm đi rồi nhiễm, thích có hôn phu từ nhỏ lắm à?
- Hân, làm bài đi em.
Thầy vừa đi ngang gõ nhẹ vào bán máy tính của tôi, tôi giật mình cười khì khì. Thầy lại nhìn vào màn hình tôi đang làm...
- Làm đến bài 2 rồi hả, hôm nay không có Nguyên Anh nhìn siêng ta.
- Bộ đó giờ em lười lắm hả thầy.
- Hình như vậy.
- Thầy!!
- Thôi giỏi quá rồi thì qua đây giúp thầy tí việc, lát về làm tiếp.
Áp bức. Đúng là áp bức mà. Bao nhiêu người không sai đi sai tôi.
Tôi lủi thủi lưu bài rồi để đó, mệt mỏi đi theo thầy vào phòng hồ sơ.
- Trong đống này tìm giúp thầy tên người em hay hát chung nhé! Thầy lấy ra đây mà chưa có thời gian tìm.
- Dạ?
Tôi ngơ ngác chưa hiểu gì. Người hát chung?
Đứa lào? Thằng lào, con lào?
- Thầy đã tìm giúp em chưa thầy?
Tiếng ngoài cửa vọng vào, tôi đưa mắt nhìn ra.
À anh Minh, bạn song ca của Hân...một thời. À thì ra thầy nói người này.
Anh nay khác quá, xa trường cái nhìn...đen hẳn ra, có điều nhìn cũng có thiện cảm hơn chút, ít nhất là hôm tổng kết đến giờ.
Nói chung là tôi với anh Minh đó dù bằng mặt không bằng lòng nhưng cũng không đến độ chán ghét gì nhau lắm. Đã vậy giờ anh ấy đâu còn ở trường nữa, tương lai cũng sẽ không hát hò gì với nhau nữa, nên nói chuyện cũng như anh em thân thiết lâu năm, tay bắt mặt mừng cười lên cười xuống. Anh Minh đó còn không biết thật hay đùa nói: “Muốn đứng hát trên sân khấu với em quá“. Thiếu điều là tôi xị mặt lắc đầu không chịu thôi chứ mặt tôi mếu thấy rõ rồi.
Do đến khu rẽ nên tôi cũng chỉ cười cười cho là anh ấy nói đùa mà vui vẻ vào lớp. Mà tự nhiên thầm nghĩ: mình nổi tiếng ghê gớm, ai cũng biết mình...giờ còn đòi về hát chung nữa chứ. Hí hí.
Vừa vào phòng là thấy không khí khác hẳn ra. Mấy em phía kia thì chăm chú làm bài lắm. Mấy em kế tôi thì say sưa như chưa từng được say sưa. Mới đi có chút phút thôi mà, lớp có vẻ lạ.
Khó hiểu. Nhớ tôi đến vậy sao?
Thôi kệ, làm tiếp.
Ơ...đâu rồi, bài tôi đâu rồi? Đi đâu rồi nhỉ? Tôi nhớ là lưu rồi mà ta, sao giờ mở ra không thấy gì hết. Ớ, sao lại...
Để nhớ lại xem. Tôi chính xác là lưu rồi, nếu không lúc thầy gọi tôi đi thì lúc trước đó cũng có lưu, 5 phút tôi bấm lưu một lần mà. Không lẽ có ma...mẹ ơi.
Ơ...mà hay, chẳng lẽ...
Mấy con bé kia. Tôi nhìn qua tụi Kiều Anh đang ngồi kế chỗ tôi.
Không phải đâu, tụi này đâu rảnh rỗi chơi trò vui tính vậy đâu...
- Xong chưa các em, ai xong thì nói thầy, ai chưa xong ở lại làm tiếp, sắp thi cử đến nơi rồi.
- Dạ.
Cả phòng dạ ran lắm, còn tôi muốn toát mồ hôi lạnh. À không, nóng lạnh lẫn lộn rồi chứ, tại tức quá mà.
Thầy còn lăm le biểu tôi phải làm hết không được bỏ.
Giờ trễ rồi, bắt tôi làm lại hả trời, bực mình ghê gớm. Nguyên Anh ơi, đến đây mà xem, anh rể mày vong ân với tao.
- Có tí vậy cũng để mất.
Tiếng nói kia phát ra từ phía bên cạnh. Tự nhiên tôi nhột, quay ngoắt qua...
- Mệt ghê, tao nhớ tao vừa bỏ ở đây mà ta.
À thì ra tụi này tìm đồ, tưởng nói tôi chứ. Hời...
Tôi tiếp tục gõ máy.
- Mày tìm lại xem, mới thấy đây mà.
Nghe tụi này nói mà nhức cả đầu, có tí đồ cũng làm mất. để quái gì trong cặp rồi kêu mất. Tôi chẳng thèm quan tâm tiếp tục gõ, tôi đây lưu bài còn bị mất đây nà, gõ cho xong mà về chứ, không xong thì xin thầy cho về chứ sao giờ. Chán đời quá.
- Chị Hân ơi, chị có thấy cái USB em để chỗ bàn không chị?
Gì chứ? Hỏi tôi á? Tôi quay qua:
- À chị không thấy.
Tôi chỉ vừa nhìn nó một cái rồi nói luôn. Tôi còn phải lo làm hết bài tập đây này, về cơm nước ngủ nghỉ. Mà thật là tôi có biết gì đâu.
- Không biết tao để đâu rồi.
- Chị ơi chị thử tìm giúp em...
Lại gọi tôi nữa kìa.
- Chị đang bận tí em ơi...
- Chị tìm giúp em tí thôi chị.
Đang làm nhanh bài tập mà tụi này cứ gọi tôi. Đúng thật là không hay khi người ta hỏi giúp đỡ mà mình không giúp, nhưng tôi giờ còn gấp hơn nó... thật là tôi không biết mà. Sao tụi này không nhờ những bạn làm xong rồi chứ, sao cứ phải là tôi.
- Chị không thấy đâu, giờ chị đang bận lắm có gì chị làm xong chị sẽ tìm giúp cho...
- Đây này, dưới chân chị Hân đây này.
Hả?
Tôi nhìn lại, đúng là dưới chân mình thật. Sao nó lại...rớt có duyên như vậy chứ?
- Làm tao tìm nãy giờ à, sao rớt ở đây mà tao không biết nhỉ?
Đúng là mấy đứa chưa tìm đã hét.
- Dưới chân chị vậy mà tụi em nói tìm thử cũng không tìm. Chị khinh người vừa thôi chứ.
Tự nhiên trong phòng vang lên một câu nói và tất cả mọi người hình như đang dồn ánh mắt vào tôi.
Chuyện gì đây hả?
Mà gì? Khinh người hả? Tôi á?
Tôi đưa tầm mắt nhìn 3 gương mặt ấy.
Một đứa đang nhếch mép khinh khỉnh nói tôi khinh người, một đứa đánh nhẹ tay bạn thôi đi, còn một đứa nữa, em Kiều Anh, vỗ vai em bị rớt đồ dưới chân tôi bảo:
- Thông cảm đi mày, người ta mắt không tốt lắm.
Rồi một đứa lại đưa miệng vào chen ngang:
- Nhìn thử cũng không được à? Cũng đâu đến nỗi mù.
Mấy cái đứa này, hôm nay nhìn lộng hành ghê nhỉ? Vỗ tay, hoan hô cho tinh thần của ba đứa. Gây chiến rất trực diện.
Tụi nó cứ to nhỏ về cái USB. Cứ như mỗi đứa một vai diễn vậy.
Biết là nó đang nói với nhau, nhưng mà có cần như thể nói vào mặt tôi vậy không?
Tôi không biết bộ dạng tôi lúc này là như nào nữa. Bị người khác nói móc khi mình chẳng đụng quái gì đến một cộng lông chân của họ cả, đúng là hơi bực thật. Chỉ việc không nhìn dưới chân mình, không tìm giúp thì bị nói khinh người.
Nực cười, quá là nực cười.
Xin phép cho tôi cười nhé.
Không nhặt đồ giúp? Tình huống này mới mẻ quá!
- Xin lỗi em nhé! Chị không để ý nó rớt dưới chân chị.
Tôi cố nói nhẹ nhàng cho qua chuyện, tôi chẳng thích dính vào mấy em này đâu.
Em bị mất đồ kêu không sao đâu chị. 2 em còn lại vẫn tiếp tục lườm tôi ra mặt. Một em lại tiếp tục:
- Không để ý hay không muốn giúp không biết.
Trời ơi mấy cái đứa này, chuyện bé thôi mà, làm quá rồi đó.
Đã vậy thì...
Tôi tươi cười:
- Thông cảm cho chị nha. Chị hơi vô tâm tí. Thông cảm nhé, chị đang đánh lại bài để thầy chấm nên không thấy, em không biết chứ đứa chó rảnh tay nào đó xóa mất bài chị rồi.
Tôi nhấn mạnh từ “đứa chó” một cách tự nhiên và vui vẻ.
Em Kiều trợn mắt.
Em kia níu tay em ấy lại như sợ em ấy xông lên. Tôi nghĩ vậy.
Tôi nhìn thấy mà muốn bật cười.
- Chị thật sự bực mình lắm, cái chị làm suốt buổi, không biết sao nó mất vui tính ghê lắm, nãy tụi em thấy ai đụng vào bàn máy chị ngồi không?
- Tụi em không thấy, không thấy ai hết.
- Ờ, mắt mấy em cũng đâu bị mù đâu, ngồi kế bên mà không thấy ai thì chắc do chị xui.
Tôi không nhớ sau đó sao nữa, chỉ biết là mấy đứa kia “trìu mến” nhìn tôi như tôi là một con người không thuộc thế giới của tụi nó. Tụi nó được thầy chấm bài xong ngoắt mông đi về.
Não nề là vậy, tôi liền gọi điện cho Nguyên Anh mếu máo mách tụi kia ức hϊế͙p͙ tôi.
Nguyên Anh còn cười hề hề an ủi: “Mai tao xử cho, đứa nào?”
Tôi hùng hồn: “Kiều Anh và 2 đứa bạn của nó đó.”
Nguyên Anh còn giả vờ tỏ vẻ giận dữ: “tụi này thật, không dạy là không nên người mà.”
Đó mách tí vậy thôi mà nhẹ hết cả người bực tức cũng theo lời xàm xàm đó mà cũng dần quên.
Nhưng mà xui xẻo với việc bị ghét nó thường tác động qua lại lẫn nhau ghê lắm. Tôi bị ghét, bị người ta nói khinh người, bị xóa bài không dấu tích.
Và hôm nay đây, chìa khóa quên ở xe, vào học có 5 phút giật mình chạy ra lấy cũng không thấy đâu. Thế là quái gì?
Đã vậy vào lại lớp thì bị người khác cười khinh.
Ra về tôi đã tìm khắp nơi, xung quanh cũng không có, gần đó cũng không có. Nguyên Anh lại không có ở đây, gọi thì lại không bắt máy, tôi chẳng biết làm sao cả. Không quen ai, cho nên cũng chẳng dám nhờ.
- Chị sao vậy chị?
Mấy con bé này lại đến nữa rồi.
- À chị bị mất chìa khóa.
- Vậy chị ở lại tìm nhé, tụi em về trước nha.
Đó thái độ vậy đó, mấy đứa này cư xử cứ như mấy đứa cấp 1 vậy, mà không, mấy em cấp 1 nay còn người lớn hơn mấy em này.
Còn cách gọi điện cho anh hai lấy chìa khóa dự phòng giúp, ba mẹ đi đám cưới xa rồi, không nhờ được.
Tôi lủi thủi dắt xe vào phòng chú Trung bảo vệ gửi, lát anh đến chạy về.
Đi bộ. Thôi kệ, đi tập thể dục buổi chiều cho mau cao cũng được. Mà có cao không ta? Nghi quá.
2 cây số, đi bộ nó xa lắm bà con ơi.
- Hân...
Giọng nam từ đàng sau gọi Hân, hình như tôi tên Hân. Tôi quay lại...bạn Khoa ngừng xe nhìn tôi...
- Hân đi đâu vậy, sao lại đi bộ?
Sau mấy phút hỏi thăm tình hình, mấy phút đắn đo, gọi lại cho Nguyên Anh mấy cuộc cũng không được tôi quyết định ngồi ké xe Khoa về nhà...một quyết định không biết có sáng suốt không nữa.
- Hôm nay Hân đi học một mình hả?
Tôi giật mình nhìn lại hả một cái rõ to rồi cũng ngơ ngơ nói lại.
- Ừ, Hân đi một mình.
- Sao không đi nhờ xe ai mà lại đi bộ vậy?
- À không phải, do Hân bị mất chìa khóa xe...nên gửi xe ở chú bảo vệ rồi.
- Sao Hân không gọi cho ai đó hay nhờ ai đó về lấy chìa khóa...
- À tại anh Hân không có ở nhà...
- Nếu lần sau không gọi được cho ai nhớ gọi Khoa nhé...sự lựa chọn cuối nhưng rất hữu ích nha.
Tôi phì cười định đùa lại một câu thì giật mình nhìn phía trước. Nguyên Anh...Nguyên Anh chạy ở phía bên kia đường, nhìn tôi...thấy tôi chạy vụt qua...
Tôi ngoái đầu lại nhìn...Nguyên Anh đã dừng xe, đầu vẫn nhìn về phía tôi.
Tôi tim đập mạnh như thể mình đã gây ra lỗi lầm gì vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Hình như hắn cũng vừa móc điện thoại ra hay sao mà nghe máy rất nhanh...
- Định đi đâu vậy?
Tôi trả lời:
- Đang về nhà.
Nguyên Anh nhẹ nhàng tình cảm đáp lại:
- Nói bạn phía trước có gì đứng lại chờ tao đến rồi hẳn đi nhé, có điều tâm sự với bạn ấy...một chút.
Tôi sởn tóc gáy...