Chương 20

Trở lại với phòng y tế
Tôi uể oải ngồi bật dậy, không biết ngủ bao lâu rồi mà thấy trời đã hết nắng, ch.ết, ch.ết rồi, học, học,trời ơi. Tôi bật dậy như cái lò xo định chạy về lớp thì có người lên tiếng:
-Cậu muốn đi học hả? hết giờ ăn trưa lâu rồi. Về mà ngồi học với "không khí" nhé!


Tôi quay ra, Huy đang ngồi trễm trệ ở ghế. Vừa nãy, mắt nhắm, mắt mở, tôi có để ý đến ai đâu.
-À...học sinh về hết rồi à?


-Ừ, tôi thấy cậu ngủ li bì khônh chịu dậy nên tôi không gọi, một là không muốn đánh thức giấc ngủ ngon lành của cậu, hai là... -Huy nói tự dưng khựng lại, vế sau cậu định nói: muốn ngắm cậu, nhưng không nói.
-Hai là gì -tôi khó hiểu nhìn Huy.
Huy ngoảnh mặt đi chỗ khác:
-Không
-Uề. Mà cậu ăn trưa chưa?


-Ăn rồi.
-Huy à, cậu thấy đấy, tôi bị đau chân thế này thì làm sao mà đi mua đồ ăn trưa được, bạn Huy đẹp trai ơi, đi mua hộ tôi nhé!-tôi nịnh bợ, chân tôi hết đau rồi, nhưng ngại đi bỏ xừ, căng-tin lại xa nữa nên tôi nhờ Huy xem thế nào.
Huy cười:


-Tôi thấy vừa rồi cậu chạy về lớp cơ mà? sao không đi được, cái chân khỏi rồi thì mới đi được chứ?
Móe, cái tên này thông minh quá, biết được ý đồ của mình. Chậc thế là phải xuống sao, hu hu, không chịu đâu!


Tôi oán đến tận... trong lòng, sao cái tên này lại khôn thế không biết, ngồi cạnh hắn chắc còn khổ dài dài.
Thế là tôi bước đi, lòng không ngừng khóc thét, chậc, mệt thật đấy.
-Đứng lại -Huy lên tiếng
-Sao? đổi ý đi mua cho tôi rồi à? -tôi hớn hở
-Không


available on google playdownload on app store


Nụ cười trên miệng tôi tắt ngụm, tôi nói, giọng bực bội rõ rệt:
-Thế có truyện gì?
-Heo Hương ơi, cái hộp thức ăn trên bàn đây này!
Tôi nhìn theo hướng tay Huy chỉ, ừ, có một hộp cơm thịt bò ngon nghẻ đang đợi tôi. Tôi chạy vù đến chộp lấy hộp, định ăn thì thấy có gì đó lạ.


-Hộp cơm ai mua vậy?
-Linh mua -Huy suy nghĩ vài giây mới trả lời
Tôi cười, Linh thật tốt.
Ăn được hai miếng, tôi thấy lạ quá, hỏi:
-Không phải Linh mua
-Sao? -Huy trả lời.
-Linh với tôi chơi thân từ nhỏ đến giờ, khẩu vị của tôi, nó đều biết hết. Tôi chỉ thích ăn cơm chiên thôi, sao lại là cơm thịt bò?


-Lằng nhằng quá, cậu cứ ăn đi -Huy nói, vẻ bực bội.
-Không, cậu phải nói cho tôi biết ai mua cơ.
-Sao cậu bướng thế
-....-tôi im lặng, không trả lời.
-Thế bây giờ cậu có ăn không?
-Nhất quyết không -tôi kiên quyết -Trừ phi cậu cho tôi biết đây là cơm ai mang cho tôi.
-Là của tôi


Tôi căng tròn mắt, tai vểnh lên nghe, ngạc nhiên tột độ. Miệng nói lắp bắp:
-Cậu, cậu vừa nói cái gì?
-Tôi bảo là tôi mua.
Lần này tôi nghe rõ mồn một lời Huy nói,từ khi nào mà hắn lại tốt bụng thế?. God ơi, tên này tính sáng náng chiều mua thế không biết.
-Không ăn thì nhịn.


Tiếng nói của Huy cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi hỏi:
-Tại sao cậu lại nói là Linh mua?
Huy á khẩu, không biết trả lời thế nào? thật ra Huy mua cho Hương và nói là của Linh mua không bộc lộ tâm tình của mình...
-Sáng nay cậu bảo đi với tôi thì phải mua đồ ăn cho cậu còn gì?
Huy nhớ lại, truyện lúc sáng.


-À, ừ nhỉ, tôi quên mất.Mà cậu đang đọc cái gì đấy? -tôi hỏi khi nhìn thấy trên tay Huy là một quyển sách.
Nói xong tôi đưa cốc nước lên miệng và uống.
-Sách kinh tế, chính trị
Phụttttttttt
Tôi sặc nước, mắt chữ A, mồm chữ O nhìn Huy:
-Cậu......nói.......cái....gì?


-Sách kinh tế, chính trị -Huy nhắc lại
-Cậu.... mới học lớp 6 thôi mà đọc cái quyển đó? chẳng lẽ....cậu đã học hết kiến thức của lớp 12?
Huy mỉm cười:
-Tôi đã học hết từ lâu rồi, bây giờ đang học cách điều hành công ty.


Ôi trời ơi, thiên tài, thiên tài à? mới 12 tuổi mà đã học cách điều hành công ty,sao mà giỏi thế không biết, đúng là thiên tài, đại thiên tài...
-Thôi, đừng nghĩ nữa, ăn xong, tôi đưa cậu về tắm rửa cho sạch rồi đi ra chỗ này với tôi.-Huy nói






Truyện liên quan