Chương 3
“Sư tôn, chúng ta muốn đi bộ lên đi sao?” Diệp Linh Lang hỏi.
“Chỉ bằng thân thể nhỏ xíu này của con, đi một ngày một đêm cũng không đến trên núi đâu.” Hoa Tu Viễn cười nói: “Ta mang con đến đây dạo một vòng là để con nhớ rõ dáng vẻ cổng lớn Thanh Huyền Tông chúng ta, về sau ngàn vạn lần đừng đi nhầm.”
Diệp Linh Lang sửng sốt, “Còn có người đi nhầm tông môn sao?”
“Có, tam sư huynh của con đã không ít lần đi nhầm cửa, chưởng môn của tông môn cách vách hai ba ngày lại chạy tới tìm ta cáo trạng.”
Thanh Huyền Tông thật có có chút thần kỳ nha.
“Đi lên đi.”
Hoa Tu Viễn mang theo Diệp Linh Lang một lần nữa ngự kiếm lên núi, sau khi bay qua mấy đỉnh núi mới lần nữa đáp xuống đất, trước mắt là một loạt sân tinh xảo lại xinh đẹp, tường ngói đều có vẻ chắc chắn, chế tác tinh xảo, thấy thế nào đều không giống như là tông môn kém cỏi nhất .
Lúc này, ngoài sân còn có vài người đang cầm chổi quét dọn, nhìn thấy Hoa Tu Viễn bọn họ sôi nổi hành lễ vấn an.
Nàng đơn giản đếm đếm, ngoài sân, trong viện, trên cầu thang, trên hành lang, chỉ là đệ tử quét tước dọn dẹp này đó cũng đã có mười mấy người, hơn nữa xem bọn họ ăn mặc cũng không giống như là thân truyền đệ tử, càng giống như bình thường đệ tử mà thôi.
Bình thường đệ tử đã nhiều như vậy, hơn nữa còn có thân truyền đệ tử, sao lại nói toàn môn phái không đủ mười lăm người được chứ!
Thanh Huyền Tông hình như cũng không nghèo túng như vậy mà?
Hoa Tu Viễn chỉ vào một loạt sân nhỏ trước mắt, giới thiệu với nàng.
“Sân bên này, từ trái sang phải lần lượt là sân của Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam Tứ Ngũ Lục Thất sư huynh.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu hiểu rõ, bỗng nhiên ngây ngẩn, chờ đã, sư tôn ý tứ là mỗi sư huynh đều có được một sân riêng?
“Còn có bên này, từ phải sang trái lần lượt là sân của Đại sư tỷ, Nhị sư tỷ, Tam Tứ Ngũ sư tỷ, con đứng hàng thứ sáu, vậy sân là cái tiếp theo đằng kia.”
Má ơi! Sân rộng rãi xinh đẹp như vậy lại là một người một cái!
Bao gồm nàng, một tiểu sư muội mới tới thế nhưng cũng có được một sân của mình!
Nàng rõ ràng nhớ rõ trong nguyên tác, khi Diệp Dung Nguyệt đến Thất Tinh Tông chỉ được phân cho một phòng đơn, lúc ấy Thất Tinh Tông đệ tử tất cả đều đối với nàng ta hâm mộ không thôi, thậm chí có không ít người nổi lên ghen ghét, đối với nàng ta bài xích lại chơi xấu.
Bởi vì ở Thất Tinh Tông to như vậy, vừa vào cửa là có thể phân đến phòng đơn mà không phải ở cùng những đệ tử khác, Diệp Dung Nguyệt là người đầu tiên!
Hơn nữa ở Thất Tinh Tông, vừa vào cửa được phân cho một phòng hai người đã là đãi ngộ tốt của đệ tử môn rồi, đệ tử ngoại môn cũng chỉ có thể được phân cho bốn người một phòng mà thôi.
Nguyên chủ lúc ấy mạnh mẽ đi theo Diệp Dung Nguyệt vào Thất Tinh Tông cũng chỉ là chen chúc bốn người một phòng.
Nghĩ vậy, Diệp Linh Lang không khỏi cảm thán chính mình anh minh thần võ, có thể làm ra lựa chọn ưu tú như vậy, thành công tránh đi bốn người một phòng, có được một viện riêng quý giá.
Thanh Huyền Tông này cũng thật là tốt quá mà!
Rốt cuộc là ai vẫn luôn bịa đặt Thanh Huyền Tông là toàn bộ Tu Tiên giới kém cỏi nhất chứ?
Làm rất tốt!
Nếu không cũng không tới phiên nàng hưởng thụ.
“Sư tôn, cho nên con hiện tại xem như đệ tử thân truyền của Thanh Huyền Tông sao?”
Hoa Tu Viễn quái dị nhìn nàng một cái: “Thanh Huyền Tông tổng cộng chưa đến mười lăm người, các đệ tử cộng thêm con cũng chỉ mười ba, còn phân ra cái gì thân truyền đệ tử hay bình thường đệ tử? Thanh Huyền Tông ta không có những ý tưởng nghèo nàn như những môn phái khác.”
“Nhưng mà những đệ tử đó nhìn qua cũng không ít hơn mười ba mà.”
Diệp Linh Lang chỉ chỉ những đệ tử bình thường đang quét dọn đằng kia.
“Suy nghĩ gì đó? Đó đều là người hầu do Ngũ sư tỷ con an bài đến Thanh Huyền Tông, phụ trách quét dọn và việc vặt.”
Diệp Linh Lang lại ngây ra.
Đây là tông môn rất nghèo túng sao?
“Đại sư tỷ con bế quan, Nhị sư tỷ mang theo Tam sư tỷ cùng Tứ sư tỷ xuống núi rèn luyện, Ngũ sư tỷ về nhà thăm người thân, cho nên Thanh Huyền Tông hiện giờ, nữ đệ tử chỉ có mình con.”
Thật không ngờ, mới nhập môn liền thành nữ đệ tử duy nhất ở Thanh Huyền Tông, cốt truyện này thật là kỳ diệu mà.
“Đi thôi, hiện tại mang con đi gặp các sư huynh.”
Hoa Tu Viễn xoay người sang chỗ khác, mang theo Diệp Linh Lang từ bên phải đi qua, trước hết đi vào chính là sân của Thất sư huynh.
Mới vừa đi vào liền nhìn thấy có người hầu ra chào hỏi.
“Người đâu rồi?”
“Thưa chưởng môn, thất thiếu gia đã đến tông môn cách vách luận bàn rồi.”
“Đi bao lâu rồi? Khi nào trở về?”
“Ngày về tạm thời không biết, nhưng người đã đi hơn một tháng, ngài không biết sao?”
Hoa Tu Viễn trầm mặc, mà Diệp Linh Lang cũng bắt đầu trầm mặc.
Sư tôn này của nàng, làm chưởng môn làm đến có chút không đáng tin cậy, nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới, đây chưa phải là kỳ quái nhất.
Kỳ quái nhất chính là sư tôn mang theo nàng từ sân của Thất sư huynh đi một đường đi thẳng tới sân của đại sư huynh, thân là chưởng môn hắn vậy mà mới vừa biết được thì ra Thanh Huyền Tông không chỉ có đúng một nữ đệ tử, ngay cả nam đệ tử cũng chỉ dư lại một người.
Đến khi đứng ở trong viện của đại sư huynh, tâm thái của Diệp Linh Lang đã bay đi rất nhiều rồi.
Thanh Huyền Tông bị nhận định là tông môn kém cỏi nhất cũng không phải không có đạo lý, rốt cuộc có một chưởng môn không đáng tin cậy như vậy, môn phái còn duy trì được đã là vô cùng đáng quý.
Đại sư huynh Bùi Lạc Bạch vừa lúc ra tới, Diệp Linh Lang bây giờ mới có chút tin tưởng lời của sư tôn, Thanh Huyền Tông lấy nhan giá trị tới thu đồ đệ.
Bùi Lạc Bạch dáng người thẳng tắp như tùng trúc, khuôn mặt thanh lãnh, ngũ quan tinh xảo, phong thái rất xứng với câu quân tử như ngọc, đã vượt qua sư tôn, hơn nữa thái độ nghiêm túc ít cười thấy thế nào đều đáng tin cậy hơn nhiều so với sư tôn này của nàng.
Nghĩ đến kết cục cuối cùng của hắn, vì báo mối diệt môn mà chém giếŧ một đường qua Tu chân giới, lại bị thua trong tay Diệp Dung Nguyệt, Diệp Linh Lang không khỏi cảm thấy tiếc hận, đại sư huynh nhìn thật sự thực không tệ mà.
“Lạc Bạch, đây là đệ tử vi sư năm nay mới nhận vào, họ Diệp, tên gọi Linh Lang. Từ hôm nay trở đi tiểu sư muội liền giao cho con tới dạy dỗ, nàng tuổi còn nhỏ tu vi thấp, hơn nữa tư chất không tính là quá cao, còn phải vất vả con tốn nhiều tâm tư một chút.”
Nghe được lời này, Diệp Linh Lang có chút banh không được.
Nàng rốt cuộc biết sư tôn vì sao lại khác với bình thường, không giới thiệu từ đại sư huynh mà bắt đầu ngược từ Thất sư huynh, bởi vì đem đại sư huynh đặt ở cuối cùng, giới thiệu xong rồi có thể thuận lý thành chương đem nàng ném cho đại sư huynh, sau đó chính mình phủi tay chạy lấy người.
Thanh Huyền Tông chúng ta thoạt nhìn sớm hay muộn cũng sẽ tan vỡ.
“Đệ tử đã biết.”
Bùi Lạc Bạch nhìn Diệp Linh Lang một cái, cũng không nói thêm gì nữa, dường như đã sớm tập mãi thành thói quen.
“Đã như vậy, vi sư liền đi trước.”
Hoa Tu Viễn nói xong thật sự lập tức xoay người đi rồi, giống như nhiệm vụ của sư tôn đến đây là hoàn thành.
Diệp Linh Lang ngốc ngốc quay đầu nhìn về Bùi Lạc Bạch, vẻ mặt mê mang.
“Muội biết chính mình ở sân nào chưa?”
“Biết, sư tôn vừa mới chỉ cho muội rồi.”
“Vậy được rồi, muội trở về nghỉ ngơi đi, bên kia sẽ có người hầu chiếu cố cuộc sống hàng ngày, nếu về sau còn có vấn đề gì thì tới tìm ta là được.”
Chỉ như vậy?
Diệp Linh Lang cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Dù sao nàng xem cốt truyện đều xoay quanh nữ chủ, tông môn cũng là đứng đầu nên nàng luôn nghĩ đó là tiêu chuẩn, những môn phái khác dù không giống nhưng cũng sẽ ít nhiều tương tự.
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác, Diệp Dung Nguyệt ngày đầu tiên vào tông môn đã trải qua một quy trình dài dòng, lãnh trang phục của đệ tử, lấy thẻ bài đệ tử, nhận phòng, nhận nơi học tập, nhận sân tập luyện, nhận phòng tu luyện, nhận trưởng lão, nhận quản sự, học môn quy, tóm lại vội cả ngày mới xong.
Ngày hôm sau nàng ta sẽ tiến vào hình thức đệ tử bình thường của Thất Tinh Tông, đến học đường chung nghe trưởng lão giảng giải công khóa chung, sau đó theo trưởng lão học tập tu tiên pháp quyết cơ bản, cùng với tâm pháp nhập môn.
Ở ngày đầu tiên Diệp Dung Nguyệt liền lấy biểu hiện xuất sắc trở thành số một trong nhóm đệ tử mới, làm toàn bộ Thất Tinh Tông chú ý.
Mà nàng ngày đầu tiên vào Thanh Huyền Tông, trực tiếp liền không ai quản rồi?
Nàng kỳ thật là tới đây góp đủ số thôi đúng không?