Chương 62
Lời này của Diệp Dung Nguyệt vừa ra, các bạn nhỏ của Thanh Huyền Tông ở phía sau đều nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh.
Một quả linh quả đổi lấy một cơ hội xem qua pháp quyết tối cao, Diệp Dung Nguyệt sao lại biết làm giao dịch như vậy chứ? Thần linh nhìn thấy đều phải kinh rớt cằm đó!
Nhìn thấy đồng môn của Diệp Linh Lang đang bày ra vẻ khiếp sợ, Diệp Dung Nguyệt trong lòng vô cùng vui vẻ.
Nhóm người này cùng Diệp Linh Lang đều xuất thân từ tông môn kém cỏi nhất Tu Tiên giới, ngay cả trang phục thống nhất của môn phái đều không có, vừa ra khỏi cửa thì giống như một đám tán tu liều mạng tìm kiếm cơ duyên, chưa thấy qua thứ tốt cũng là bình thường.
Chẳng qua là một linh quả mà thôi, vậy mà cũng kích động thành như vậy.
“Muội muội, chúng ta làm tỷ muội đã lâu, tình cảm đặt ở đó nhiều năm như vậy, như vầy đi, một quả quá ít, ta cho muội mười quả. Mười quả đổi lấy một lần ta nhìn xem Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết. Cho muội nhiều như vậy, ta cũng là nhịn đau mà cam tâm tình nguyện, thế nào?”
Nghe được hai người nói chuyện làm nhóm đệ tử Thất Tinh Tông sôi nổi nhìn qua, bọn họ nhìn Diệp Dung Nguyệt muốn nói lại thôi, làm sao nhắc nhở Dung Nguyệt sư muội đây, nhóm người này cũng không phải keo kiệt giống nàng nghĩ đâu!
“Tỷ tỷ, ta không đổi.”
Diệp Dung Nguyệt sửng sốt.
“Tại sao chứ? Ngươi còn chê ít?”
Diệp Linh Lang chẳng lẽ tuổi còn nhỏ đã có lòng tham không đáy như vậy rồi?
“Không phải chê ít, ta chỉ là ăn không quen linh quả.”
“Ăn không quen?”
Diệp Dung Nguyệt sửng sốt, linh quả ăn xong sẽ làm cả người tràn đầy linh khí vô cùng thoải mái, sao lại có người ăn không quen chứ?
“Ngươi chưa ăn qua linh quả sao? Ta nhớ rõ lúc ở đại hội thu đồ ngày đó, cha mẹ có cho mười quả mà.”
“Ăn qua, nhưng mà không thích ăn.”
Còn có người không thích ăn linh quả? Diệp Dung Nguyệt quả thật bị khiếp sợ, là bởi vì quá nghèo luyến tiếc ăn, cho nên mới mở miệng nói không thích ăn sao?
“Tỷ tỷ, loại linh quả bình thường kia không thể ăn, ta thích ăn loại này.”
Diệp Linh Lang vừa nói vừa từ nhẫn lấy ra một quả Xích Diễm, màu sắc đỏ tươi như lửa làm người liếc mắt một cái liền nhận ra.
Nhiều người thấy như vậy đều trừng lớn hai mắt, kích động đến ngây dại.
Những đệ tử Thất Tinh Tông dù đã biết nhóm người Diệp Linh Lang đều giàu đến chảy mỡ, nhưng bọn họ không thể nào tưởng tượng ra nàng lại có thể tiện tay là lấy ra một quả Xích Diễm!
Đó chính là quả Xích Diễm đó!
Tiểu sư muội của bọn họ phải dốc hết toàn lực giếŧ ch.ết một con yêu thú cấp ba mới có được đó, lúc sư muội hái được còn khiến bao nhiêu người đỏ mắt!
Kết quả Diệp Linh Lang tùy tiện lấy ra như vậy?
“Ngươi, ngươi sao cũng có một quả Xích Diễm?”
“Trên đường hái đó.”
“……”
Đơn giản một câu, tức ch.ết một mảnh người.
Có thể đừng nói tùy tiện đến vậy được không? Quả Xích Diễm là hoa cỏ ven đường tiện tay là hái được chắc?
Diệp Linh Lang nói xong liền lấy ra một thanh đao nhỏ, ở ngay trước mặt mọi người mà ‘xoát xoát xoát’ đem quả Xích Diễm trong tay cắt ra.
Diệp Dung Nguyệt trừng đến tròng mắt đều phải rơi xuống, bảo bối như vậy lại tùy tiện cắt ra? Không đợi đến lúc đột phá mới lấy ra dùng sao? Diệp Linh Lang điên rồi sao?
Mà lúc này đám đệ tử Thất Tinh Tông lại kích động muốn phát cuồng, cọng giá kia cắt ra chắc là muốn đem chia rồi, nàng nhất định lại muốn chia cho đồng môn rồi!
A a a! Ai đó tới chọc mù mắt bọn họ đi, bọn họ không muốn nhìn thấy Diệp Linh Lang chia đồ cho đồng môn nữa!
Ghen ghét đúng là sẽ làm người điên cuồng, bọn họ thật sự sẽ bị Diệp Linh Lang ép điên mất.
Lúc này, Diệp Linh Lang quả nhiên ở trước mắt bao người, đem quả Xích Diễm đã cắt ra chia cho đồng môn ở phía sau, mỗi người một phần.
“Đi đường lâu như vậy mọi người chắc cũng mệt mỏi rồi, ăn miếng quả Xích Diễm giải khát đi.”
Mà lúc này đồng môn của nàng cũng không chút do dự, nhận lấy từng miếng rồi bỏ vào trong miệng, một ngụm một ngụm ăn luôn, lúc ăn còn phát ra vài tiếng răn rắc nho nhỏ, làm những người chưa từng ăn qua đều biết, quả Xích Diễm rất là giòn.
Nhưng mà bọn họ không hề muốn dùng cách này để biết chút nào!
Diệp Dung Nguyệt đứng ở nơi đó, cả người đều khiếp sợ đến tê rần.
Rốt cuộc là Diệp Linh Lang điên rồi hay là bọn họ đều điên hết rồi?
Quả Xích Diễm là bảo bối như vậy còn có thể chia đều? Một người dám chia, một đám dám ăn, không cảm thấy có cái gì không ổn sao?
Đó cũng không phải quả táo!
Lúc này, Diệp Dung Nguyệt cảm giác được phía sau có động tĩnh, nàng vừa quay đầu liền nhìn thấy các đệ tử Thất Tinh Tông đang mở to mắt gâu gâu nhìn mình.
Cứu mạng!
Diệp Linh Lang đã điên rồi, nhưng chính mình lại không điên, sao có thể lấy quả Xích Diễm ra chia đều chứ?
Diệp Dung Nguyệt bị dọa đến lui về sau vài bước, khẩn trương nắm chặt nhẫn không gian.
Nàng sắp khóc, sao lại có chuyện như vầy xảy ra được chứ?
Diệp Linh Lang rốt cuộc là chủng loại quái vật gì đây?
Mắt thấy Diệp Dung Nguyệt sắp bị các đệ tử khác nhìn chằm chằm ra một lỗ thủng, Tạ Lâm Dật đúng lúc mở miệng cứu vớt.
“Các ngươi không thể bức bách Dung Nguyệt, nàng thật vất vả được một quả Xích Diễm, các ngươi không ai được phép mơ ước đến nó! Diệp Linh Lang lại không phải lần đầu tiên chia lễ vật cho đồng môn, các ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì? Nhìn lâu như vậy rồi còn chưa quen sao?”
Tạ Lâm Dật nói xong thì đám đệ tử kia cũng thu hồi ánh mắt, không nhìn chằm chằm Diệp Dung Nguyệt nữa.
Đúng vậy, Diệp Linh Lang cũng không phải lần đầu chia bảo vật, mà Dung Nguyệt sư muội cũng không phải lần đầu được thứ tốt rồi tự mình cất giấu, thói quen là được rồi.
Diệp Dung Nguyệt lại một lần nữa cả người cứng đờ, nói thật, lời này của Tạ Lâm Dật không hề khiến nàng được an ủi chút nào, ngược lại bị đả kích.
Diệp Linh Lang vậy mà không phải chỉ một lần phân chia bảo vật? Còn cái gì quen là được rồi? Bảo bối cũng có thể tùy tiện chia cho người khác sao? Không phải là đầu óc có vấn đề sao? Rốt cuộc là ai xảy ra vấn đề?
Diệp Dung Nguyệt thật vất vả lấy được quả Xích Diễm, đột nhiên có chút hoài nghi nhân sinh, không hề thấy vui sướng nữa.
“A? Tạ sư huynh, thương thế của ngươi đã tốt rồi?”
Diệp Linh Lang ăn xong liền quay đầu nhìn về phía Tạ Lâm Dật, bị nàng chú ý, Tạ Lâm Dật tức khắc có một loại dự cảm không tốt lắm, Diệp Linh Lang nàng thật là đáng sợ mà!
“Còn, còn không có…”
Hắn còn chưa nói xong chữ tốt thì Diệp Linh Lang đã nhảy đến trước mặt.
“Xem ngươi sắc mặt hồng hào, ánh mắt cũng sáng ngời, nhìn dáng vẻ đã khỏe lên nhiều rồi! Vậy chúng ta nên đem chính sự nói cho xong đi.”
Tạ Lâm Dật hô hấp cứng lại, chỉ muốn lần nữa giả ch.ết.
Chỉ thấy Diệp Linh Lang từ nhẫn móc ra một tấm da dê cùng với cây bút, khác biệt chính là lúc này trên da dê đã viết sẵn giấy nợ, chỉ còn thiếu dấu tay và chữ ký ở dưới thôi.
“Ta biết ngươi thân thể không tốt nên cũng không cần ngươi tự viết, ta đã giúp ngươi viết sẵn rồi, ấn dấu tay nữa là được.”
Tạ Lâm Dật ngồi dựa ở nơi đó, thấy được giấy nợ trong tay Diệp Linh Lang, trong đầu đều nhảy lên thình thịch, không muốn đối mặt.
“Chờ đã, trên giấy nợ này sao lại một cái bảng nữa?”
“Các ngươi không phải nghèo sao, một lần chắc chắn không đưa hết được, muốn chia ra nhiều lần thì lại sợ ngươi nói ta không nhớ được, nên vẽ ra một bảng khai, ghi lại cho rõ ràng đó.”
Nếu bọn họ đến từ hiện đại thì đã biết cái này rồi, trả góp đó mà.
Nghe được lời này, toàn thể đệ tử Thất Tinh Tông chấn động toàn thân.
Câu đầu tiên đã là “Các ngươi không phải nghèo sao” nói thật là thuận miệng, nhưng m* nó cũng rất đúng.
Rốt cuộc người ta ngay cả quả Xích Diễm cũng có thể tùy tiện lấy ăn chơi, Thất Tinh Tông ai dám phản bác chứ?
Càng đáng giận chính là, nàng vậy mà còn vẽ ra bảng kê, nhiều lần ghi lại? Đây chẳng phải là lúc không có việc gì thì thúc giục bọn họ trả nợ, đem bọn họ sỉ nhục hết lần này đến lần khác sao?
Còn có thể như vậy? Trong đầu nàng rốt cuộc chứa thứ gì vậy chứ? Thủ đoạn hãm hại người sao lại ùn ùn không dứt như vậy?
Viết giấy nợ đã quá mức lắm rồi, giấy nợ còn là hình thức bảng khai ra, này ai chịu được chứ?