Chương 72

Mấy người Diệp Linh Lang đều dán lên hai tấm bùa gia tốc, dùng tốc độ siêu nhanh đi theo con bướm khô ở cuối cùng, vọt vào cửa sinh trước khi nó đóng lại.
Vừa đi vào, hơi thở sinh mệnh tươi mát nháy mắt ập vào trước mặt, khiến người ta cảm nhận được một loại sảng khoái khó mà miêu tả.


Trong khoảnh khắc đó, tất cả mỏi mệt trên người bọn họ giống như được giảm bớt, tâm trạng nôn nóng cũng được xua tan, những khó chịu trong lòng cũng biến thành hư ảo.


Trước mắt là một mảnh rừng xanh miết, trong rừng truyền đến hoa thơm chim hót, linh hoa trên mặt đất nở rộ khắp nơi, sáng lên lấp lánh, cây cối bốn phía đều kết đầy linh quả, ngay cả trong không khí đều tràn ngập mùi hương của linh khí.
Bọn họ dường như đã bước vào tiên cảnh của nhân gian.


Đang lúc mọi người còn cảm thán không thôi, một tiếng “Oa” khóc lớn đem bọn họ túm trở về hiện thực.
Chỉ thấy Béo Đầu ôm đầu ngồi trên vai Diệp Linh Lang gào khóc, một bên khóc một bên trừng mắt nhìn sáu cái chân, vô cùng tủi thân.


Vì thế Diệp Linh Lang chỉ có thể nhanh chóng rơi xuống đất, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
“Mọi người kiểm tr.a thương thế của mình một chút đi, muội xem cho Béo Đầu đã.”
“Xem cái gì mà xem? Đều tại ngươi hết! Nếu không phải tại ngươi ta sẽ bị gọt thành như vậy chắc?”


“Ta nếu không gọt đi chỗ đó, thì đám sâu nhỏ bên trong chất dịch kia có thể đem ngươi đu.c rỗng đó!”
Thật sự là quá ghê tởm, chất nhầy màu xanh lục mà sâu lông phun ra đều chứa đầy sâu nhỏ lúc nhúc, đem đầu của nó ăn mòn một mảng lớn.


available on google playdownload on app store


Nếu không phải nàng quyết đoán, một linh quả to như Béo Đầu chắc chỉ còn lại hạt thôi!
“Vậy cũng là do ngươi! Ta đã kêu ngươi chạy lại không chịu! Một hai phải đi thọc người ta một kiếm, thọc xong không chịu thôi còn dùng bùa đi nổ, ngươi sao có thể xấu xa như vậy chứ?”


“Béo Đầu, cái này hình như là chủ ý của ngươi đó?”
“Ta, ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi mà.”
“Có thể nói vậy chứng tỏ ngươi cũng nghĩ tới, trong lòng cũng không hề tốt đâu! Không nghĩ tới nha, thì ra ngươi cũng không phải là một loại quả tốt lành gì.”


“Ngươi mới không phải quả tốt!”
“Ta căn bản không phải là quả được không.”
Béo Đầu ôm đầu khóc càng dữ dội hơn nữa.
Nó đánh không lại, trốn không thoát, hiện tại còn mắng không thắng, nó không muốn cùng Diệp Linh Lang ở chung nữa.


“Được rồi, đừng khóc, ta cho ngươi chữa trị một chút được không.”
“Cái này còn có thể chữa lại được sao?”
“Tại sao không chữa được? Ta có thể làm ngươi mọc thêm mấy cái chân, phần đầu bị gọt cũng có thể mọc lại thôi.”


Béo Đầu lập tức không khóc nữa, nó kích động nắm lấy tay áo của Diệp Linh Lang.
“Vậy ngươi còn không nhanh lên đi!”
Khoảng mười lăm phút lúc sau.
Một tiếng khóc càng thêm thê lương vang vọng khắp cánh rừng.


“Ngươi chính là cố ý! Muốn ngươi chữa lại cái đầu cho ta chứ không cần ngươi làm thêm một cái mông nữa! Oa ô ô… Trước nay chưa từng thấy loại quả nào trên đầu lại mọc thêm cái mông!”
“Sao lại là mông chứ? Còn không phải là ta run tay làm không được phẳng lắm, nhô ra hai chỗ thôi sao?”


“Hai khối thịt mọc ra còn không phải là mông sao?”
Béo Đầu nói xong còn xoay người lại, khom lưng đưa cái mông của nó ra, đúng thật là có hai chỗ nhô lên, cực kỳ giống với cái đầu mới của nó!


Một màn này làm Diệp Linh Lang thật sự á khẩu, mà Quý Tử Trạc ở một bên trực tiếp liền cười sặc sụa, ngay cả Hoa Thi Tình cũng nhìn không được.
“Tiểu sư muội, tay nghề thủ công của muội có chút kém rồi.”
“Đúng không? Sư tỷ của ngươi cũng không nói giúp ngươi được nữa!”


“Thì sao hả? Ta chữa cho ngươi đã không tệ rồi! Nếu không chịu thì gọt đi!”
“Oa…” Béo Đầu lại lần nữa khóc rống lên.
“Ồn quá đi!”


“Tiểu sư muội, hay là để ta đem phần thừa ra loại bỏ đi? Sau khi phẳng lại thì muội lại dùng Đại Trọng Sinh Thuật làm chỗ da kia lành lại được không?”


Hoa Thi Tình nói xong, Béo Đầu đã vô cùng cao hứng nhảy vào trong lòng nàng, giơ đầu lên cho nàng sửa lại, bộ dáng chân chó kia thật làm người muốn đem nó đánh một trận.
Diệp Linh Lang trừng mắt liếc nó một cái: “Được rồi.”
Lại qua mười lăm phút.
“Ô la la, ô la la, ta vui vẻ ta muốn nhảy múa nha!”


Đã được sửa chữa thành hình, thân thể mập mạp của Béo Đầu đang chuẩn bị nhẹ nhàng nhảy múa, sau đó sáu cái chân không nghe lời xoắn lại một chỗ, cả thân quả té ngã một cái, đem cái đầu vừa mới chữa cho đẹp làm xước một chút.
Sau đó nó lại ngồi dưới đất khóc rống lên.


“Còn khóc nữa ta thật sự sẽ hầm ngươi đó!”
“Chân của ta, ngươi còn chưa đem chân của ta trả về như cũ!”
“Được được được, làm cho ngươi ngay.”
Diệp Linh Lang đem Béo Đầu bắt lại đây, đặt lên một cây cọc nhỏ, đồng thời lấy ra một thanh đao nhỏ chuẩn bị cắt.


“Chờ đã! Ngươi sẽ không cắt sai chứ?”
“Sẽ không, chân mới cùng chân cũ ta phân biệt được.”
“Không được, ta không tin ngươi, ta muốn kiểm tr.a một chút.”


Béo Đầu ngồi ngay ngắn, thấy được ba cái chân đang được Diệp Linh Lang thi triển pháp quyết bọc lấy, sau đó nó lập tức chỉ vào ba cái chân còn lại, hét lên.
“Ta biết ngay ngươi sẽ nhận sai mà! Ba cái này mới đúng!”
Diệp Linh Lang không khỏi híp mắt, kề sát vào Béo Đầu để nhìn rõ.


“Ba cái chân này có một cái ở dưới bị chẻ ra, hai cái khác đều dùng đến nổi lên vết chai rồi, ngươi lại nói với ta ba cái này là mới, đòi cắt bỏ cho ngươi hả?”


“Đúng, đúng vậy.” Béo Đầu mạnh miệng nói: “Đại Trọng Sinh Thuật của ngươi không quá tốt, làm ra chân mới còn không tốt bằng mấy cái cũ nữa, không đủ trắng nõn cũng không đủ mới.”
“Ngươi nói lại lần nữa xem?”


“Đại Trọng Sinh Thuật của ngươi thật là quá lợi hại, ta rất thích mấy cái chân mới ngươi làm cho ta, không có dấu vết bị mòn đi, cũng có thể sử dụng như chân cũ không khác gì nhiều, cho nên ta mới nhìn không rõ ràng lắm, ta muốn chân mới nha! Giúp ta đem chân cũ cắt đi được không?”


“Nói vậy còn được.”
Diệp Linh Lang cầm lấy đao vung lên, chớp mát đem ba cái chân cũ của Béo Đầu cắt bỏ, lại chữa trị cho mấy chỗ trống kia lành lại, hoàn hảo.
Sau khi làm xong, nàng nhìn rất nhiều mảnh vụn của Béo Đầu mà nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
“Thất sư huynh.”


Quý Tử Trạc bỗng nhiên bị Diệp Linh Lang điểm danh thì cả người run lên, lại có một dự cảm không được tốt lắm.
“Sao vậy?”
“Tại sao huynh đánh không lại Liễu Nguyên Húc?”


Quý Tử Trạc trừng lớn hai mắt, cả kinh nói: “Hắn là Nguyên Anh còn ta mới chỉ Kim Đan, ta sao có thể đánh lại hắn được chứ?”
“Vượt cấp mà đánh nha! Lần trước muội không phải cũng đánh bại Tạ Lâm Dật sao?”


“Sao có thể giống nhau được? Tạ Lâm Dật kia vừa nhìn đã biết là một kẻ vô dụng!”
“Huynh nói cũng không sai, nhưng nói đến cùng vẫn là do bản thân không đủ mạnh.”
“……”


Quý Tử Trạc trầm mặc một hồi, đột nhiên nhìn thấy Diệp Linh Lang đang cằm thứ gì đó trong tay đi qua bên này, bộ dáng hùng hổ, người tới không có ý tốt.
“Tiểu sư muội, ngươi nghe ta giải thích đã!”
“Không cần giải thích.”


Giây tiếp theo, Diệp Linh Lang vươn tay nhéo lên đùi Quý Tử Trạc một cái, khiến hắn bất ngờ kêu lên.
“A…”
“Ưm…ực.....”
“Khụ khụ khụ…” Quý Tử Trạc vuốt vuốt cổ họng của mình, không ngừng ho khan: “Tiểu sư muội, rốt cuộc muội ném thứ gì vào miệng ta vậy?”
“Ăn ngon không?”


“Có hơi mặn chút.”
“Có cảm giác được trong cơ thể đang có một lượng lớn linh khí lan tràn khắp người hay không ?”
“Ủa? Hình như có.”
“Có cảm giác được cả người hơi lâng lâng, tiên khí bay bay loại này hay không?”
“A, thật sự có đó!”


“Vậy huynh còn không nhanh đi tu luyện, xem thử có thể đột phá một tầng nữa hay không!”
“A, được rồi!” Quý Tử Trạc nhanh chóng ngồi xếp bằng đả tọa, đang muốn vận chuyển linh lực, bỗng nhiên lại mở to mắt: “Tiểu sư muội, muội rốt cuộc cho ta ăn thứ gì vậy?”


“Mấy cái chân mà Béo Đầu đã dùng nhiều năm.”
!!!!!!!!!!!!!!!!
Quý Tử Trạc đột nhiên có cảm giác dạ dày sôi trào, nội tâm hỏng mất, đầy mặt tuyệt vọng.






Truyện liên quan