Chương 85

Trước đó không có ai cùng tiểu sư muội đi vào nơi này, cho nên bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới kẻ thù mà tiểu sư muội nói lại là nó.


Nhìn đóa băng sương mù hoa đang tản ra mùi hương ngọt ngào mê người, còn có một tổ ong mật rất lớn treo ở trên đóa hoa, năm người đang trốn phía sau bụi cây lại một lần nữa cảm thấy rất quá đáng.


“Tiểu sư muội, kỳ thật lúc nãy ta còn cho rằng đối tượng trả thù của muội sẽ là con cự mãng vảy bạc đó.”
“Thất sư huynh, đánh thắng được mới gọi là trả thù, đánh không lại thì gọi là tìm đường ch.ết đó, những chuyện không tỉnh táo như vậy muội chưa bao giờ làm.”


“……”
Chẳng qua là bắt nạt kẻ yếu thôi, cũng không cần phải nói đến lý lẽ như vậy.
“Thất sư huynh, chúng ta dựa theo quy tắc cũ phân công hợp tác đi.”
Quý Tử Trạc biểu tình nháy mắt vỡ ra, toàn thân tất cả đều là kháng cự.


“Tiểu sư muội, muội thông minh như vậy nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn mà.”
“Thất sư huynh, cách trước đó muội cảm thấy là hoàn mỹ nhất đó.”
Lúc này bốn người một quả còn lại cũng tò mò nhìn qua Quý Tử Trạc, rốt cuộc là biện pháp gì làm hắn bài xích như vậy chứ?


“Thất sư huynh, Chiêu Tài hiện tại còn quỷ tính khó thuần, không biết chừng về sau nó sẽ đả thương muội, băng sương mù hoa thật sự rất quan trọng. Hơn nữa công pháp của huynh cũng có tăng lên rồi mà, nhưng nếu thật sự khó xử, vậy để cho muội đi cũng được.”


available on google playdownload on app store


Nghe được lời này, Quý Tử Trạc cắn răng một cái vươn người ra trước.
Loại chuyện này vẫn là để hắn làm đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị mất mặt.
“Để ta đi.”
Lúc hắn đang muốn đứng dậy thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về vị huynh đệ cùng chung hoạn nạn mấy lần.


“Đông Phương huynh, muốn đi cùng ta không?”
Đông Phương Tẫn sửng sốt, tuy rằng không biết phải làm gì, nhưng thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm.


“Không được đâu Quý huynh đệ, nếu đã nói dựa theo quy tắc cũ của hai nngười vậy chứng tỏ chia làm hai đường vẫn có thể thu phục, ngươi đi xung phong đi, ta chỉ cần đi theo tiểu sư muội nhà ngươi là được rồi, tiểu sư muội nhà ngươi chắc sẽ an bài việc khác cho ta .”
“……”


Có vài người ngày thường vô cùng im lặng thành thật, nhưng thời khắc mấu chốt lại biết luồn hơn bất kỳ ai.
Quý Tử Trạc dán cho mình hai tấm bùa gia tốc, giận dữ rời đi.


Chỉ thấy Quý Tử Trạc nhanh chóng lao về phía băng sương mù hoa, còn chưa vọt tới gần đã bị yêu ong vàng cấp ba bảo hộ ở gần đó phát hiện, chúng nó nhanh chóng phát động tấn công về phía Quý Tử Trạc.


Vì đem giá trị thù hận kéo đầy, Quý Tử Trạc giống như không muốn sống tiếp tục vọt lên phía trước, còn duỗi tay dính vài giọt mật hoa.
Hành động khıêu khí©h này hoàn toàn chọc giận đám yêu ong vàng, chúng nó phát điên lao về phía hắn.


Quý Tử Trạc lúc này cũng hoảng sợ, một bên dùng linh lực ngăn cản, một bên quay đầu chạy trốn, một bên chạy còn một bên hô to cứu mạng, cũng không biết là kêu cho ai nghe.


Trong lúc chạy trốn Quý Tử Trạc bất hạnh bị châm trúng vài nhát, mặc dù hơi khoa trương nhưng hắn đúng là vừa ngứa vừa đau, chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn, bộ dáng vừa đáng thương vừa buồn cười.


Lúc này, Đông Phương Tẫn trốn ở phía sau không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng may hắn vừa rồi không có hành động theo cảm tính, bằng không hiện tại phải cùng Quý Tử Trạc chịu khổ rồi.
Đàn yêu ong vàng cấp ba đã bị dẫn đi hết, Diệp Linh Lang lúc này mới mang theo những người khác đi ra.


Đi đến phía trước băng sương mù hoa, nàng lấy Huyền Ảnh ra chỉ về phía con ong chúa cấp bốn còn đang đậu trên đóa hoa kia.
“Chính là nó! Lần trước chính là yêu thú cấp bồn này đánh tơi bời một Trúc Cơ nhỏ như muội, vẫn luôn đuổi theo đánh, khi dễ nhỏ yếu, mặt mũi đều không cần!”


Ong chúa cũng đã nhìn thấy Diệp Linh Lang, nó lập tức xẹt một chút từ băng sương mù bay lên, người này nó nhớ rõ, nàng vậy mà còn dám tới nữa!


“Tư thế này là muốn làm gì? Còn muốn đánh ta có phải không? Thấy rõ không, ta mang theo người đó! Các sư tỷ, Đông Phương huynh, chúng ta cùng nhau lên đi, không cần thủ hạ lưu tình!”


Ong chúa gấp không chờ nổi bay lên công kích, Diệp Linh Lang cũng không cam lòng yếu thế vọt lên, bốn người ở phía sau thật sự tâm tình có chút phức tạp, nhưng vẫn là đi theo nàng cùng xông lên vây ẩu ong chúa, dù sao cũng là yêu thú cấp bốn, không thể mặc kệ nàng được.


Ong chúa tuy rằng mạnh nhưng cũng không chịu được nhiều người vây đánh như vậy, cuối cùng ngã xuống dưới kiếm của Diệp Linh Lang.
Sau khi thành công báo thù, Diệp Linh Lang dùng dây thừng đem ong chúa trói lại, cột lên một cái cây ở bên cạnh, còn cho nó thắt một cái nơ bướm trước ngực.


“Tứ sư tỷ, tỷ có thể dưỡng băng sương mù hoa không?”
“Ta có nhìn qua một chút thông tin trên sách, nhưng mà chưa từng chăm sóc qua.”
“Xem qua vậy cũng coi như học được rồi đi, băng sương mù hoa này chúng ta mang về Thanh Huyền Tông trồng đi.”


Nói xong Diệp Linh Lang mang theo Hoa Thi Tình chạy tới, đem cả cây cả rễ của băng sương mù hoa đều bưng đi, làm cho ong chúa tức giận điên cuồng giãy giụa, hai mắt cũng đỏ lên.
Trước khi đi, Diệp Linh Lang còn đi đến trước mặt ong chúa, siết chặt thêm nút thắt dây thừng.


“Từ nay về sau, ân oán giữa chúng ta toàn bộ xóa bỏ.”
“……”
Những người khác thấy vậy bỗng nhiên có chút đau lòng thay cho ong chúa.
Sau khi thu hoạch xong bọn họ liền chạy đến hồ nước đón Quý Tử Trạc.


Nhìn thấy nhóm người đi đến hắn mới nổi lên mặt nước, xung quanh có rất nhiều xác cá nổi lên, nhìn kỹ đám cá đó đều là yêu thú cấp hai, thậm chí còn có vài con là cấp ba nữa.
“Thất sư huynh, huynh ở đây cho nổ ao cá sao, nhiều như vậy?”


“Nói ra chắc muội không tin đâu, đây là đám con cháu của con cá chép xanh cấp năm lần trước giếŧ, lần này tụi nó kéo đến tìm ta báo thù.”
“……”
Hai người này một đường đi tới đây, rốt cuộc đã gây họa cho bao nhiêu sinh linh vô tội rồi hả?


Sự tình xong xuôi, Diệp Linh Lang ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt trời ở trên, sắp đến giữa trưa rồi.
“Mọi người mau đi thôi, sắp không kịp rồi!”
Diệp Linh Lang nói xong thì đem Quý Tử Trạc từ hồ nước kéo lên, sau đó mang theo người hấp tấp chạy đi.


Một đường chạy như điên, cuối cùng bọn họ chạy vào một sơn động rất rộng lớn.
Khi bọn họ đến nơi thì trong sơn động đã tụ tập rất nhiều người của các tông môn khác, nhóm người đó đang vây quanh trong sơn động nhìn về vị trí trung tâm, hình như đang chờ đợi gì đó.


Nhìn thấy người còn chưa rời đi, Diệp Linh Lang thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Cuối cùng cũng đuổi kịp.”
“Tiểu sư muội, làm gì vậy?”
“Ra khỏi bí cảnh đó, chẳng lẽ mọi người còn muốn ở luôn trong này?”
“Lối ra bí cảnh ở chỗ này?”


Lúc bọn họ đang nói chuyện thì những người khác cũng nghe được động tĩnh, sôi nổi quay đầu nhìn sang.
“Linh Lang!”
Một tiếng kêu quen thuộc truyền đến, bọn họ quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Vũ Tinh Châu đang kích động chạy sang bên này, đi theo phía sau còn có mấy người Từ Chi Phong.


“Các ngươi cũng bị cuốn vào thật nè! Dọc theo đường đi sao ta lại chưa thấy được các ngươi ?”
“Bí cảnh này quá lớn, không thấy được cũng là bình thường thôi.”


“Không sao cả, hiện tại gặp được cũng không muộn. Đúng rồi, chúng ta đã gặp được thủ tịch đại đệ tử Nguyên Húc sư huynh rồi, ngươi có thể đi cùng chúng ta, có huynh ấy ở chắc chắn có thể bảo vệ các ngươi bình an rời khỏi nơi này.”


Vũ Tinh Châu nói xong thì vui vẻ quay đầu lại hô một tiếng: “Nguyên Húc sư huynh, ta tìm được bằng hữu của ta rồi! Ta giới thiệu với huynh một chút, vị này chính là Diệp Linh Lang, phía sau là đồng môn của nàng.”


Dưới sự tiếp đón nhiệt tình của Vũ Tinh Châu, đệ tử Thanh Huyền Tông cùng đệ tử Ẩn Nguyệt Cung mới vừa tách ra sáng nay lại gặp mặt nhau.
Hai bên đối diện, trong mắt cảm xúc điên cuồng cuồn cuộn.


Ẩn Nguyệt Cung đệ tử: Sao lại gặp phải bọn họ! Nhưng nơi này nhiều người như vậy, bọn họ khẳng định không dám thả Quỷ Vương ra, đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!


Thanh Huyền Tông đệ tử: Oan gia ngõ hẹp thật là xui xẻo, nhưng nơi này nhiều người như vậy, bọn họ khẳng định không dám động thủ giếŧ người, bình tĩnh, bình tĩnh.
Vì thế, chịu đựng thù hận cùng lửa giận lẫn nhau, hai bên bắt đầu chào hỏi.
“Thanh Huyền Tông, Diệp Linh Lang, hân hạnh được gặp.”


“Ẩn Nguyệt Cung, Liễu Nguyên Húc, nghe danh đã lâu.”
“Hả? Các ngươi có quen biết sao?”






Truyện liên quan