Chương 9: Mỹ nhân ngư (9)
Editor: Diệp Hạ
Yêu đến khắc cốt ghi tâm (1)
Lửa càng lúc càng lớn, phòng 305 không biết là bị ai khoá từ bên ngoài, bên trong không thể mở ra. Phùng Bắc cùng hai người khác dùng khăn lông ướt đẫm che miệng mũi, tránh xà nhà bị đốt rơi xuống, vất vả vọt tới cạnh cửa.
"Phùng tổng, sao lại đột nhiên nổi lửa vậy?! Hơn nữa cửa lớn và cửa sổ còn bị khoá!" Hai người khác không nhanh nhẹn như Phùng Bắc, kinh hoảng thất thố tránh ở nơi chưa bị cháy tới, nhưng ngọn lửa lan rất nhanh, sợ là hai mươi mấy giây nữa căn phòng sẽ bị thiêu rụi!
Phùng Bắc dùng bả vai đập mạnh vào cánh cửa, nhưng tất cả đều phí công, trần nhà bị lửa đốt rơi xuống, toàn bộ phòng chịu chấn động, cháy càng thêm nhanh. Hắn bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm. Nếu bắt được người dám phóng hoả, hắn tuyệt đối không nương tay!
Bên ngoài hành lang hỗn loạn, thậm chí phát sinh dẫm đạp. Khách nhân chạy tán loạn khắp nơi, bảo mệnh quan trọng hơn, chạy trốn không còn ai lưu lại. Quản lý khách sạn vất vả mới tìm được chìa khóa vội vàng chạy tới mở cửa, lửa đã đốt cháy tất cả.
Mắt thấy lửa càng lúc càng lớn, Phùng Bắc đành phải di chuyển đến phòng vệ sinh, miễn cưỡng tránh thoát trần nhà rơi xuống.
Bởi vì hít vào quá nhiều khói, ngực giống như có xe lửa nổ vang, ý thức cũng sắp tan rã. Hắn cố gắng tìm điện thoại trong túi quần......
Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị mở ra, có người cầm bình chữa cháy vọt vào. Cùng lúc đó thanh âm quen thuộc xuất hiện, nôn nóng bất an kêu lên: "Phùng Bắc! Phùng Bắc!"
Phía sau còn có người kêu: "Hạ thiếu, cậu không thể vọt vào!"
"Tiến vào như vậy sẽ ch.ết người!"
"Đừng cản tôi! Để tôi đi vào! Tôi phải vào!"
Phùng Bắc cuộn tròn bên cạnh bồn tắm, cả người chật vật bất kham, tay áo bị cháy hơn phân nửa, trên mặt đều là tro đen. Đây có thể là khoảnh khắc chật vật nhất cả đời này của hắn. Cách lửa lớn hừng hực, hắn mơ màng ngẩng đầu, miễn cưỡng mở to mắt, liền thấy Tạ Quan Sư đỏ mắt vọt lại ——
Dưới ngọn lửa, gương mặt Tạ Quan Sư cực kỳ rõ ràng.
Trái tim Phùng Bắc đập chậm lại, cũng dừng hít thở, hoặc là nói không thể nào hít thở, trơ mắt nhìn, nghe thấy tiếng trái tim cùng máu sôi sục. Bùm bùm.
"Phùng Bắc!" Tạ Quan Sư la lớn, thanh âm khàn khàn như bị cháy hỏng.
Tất cả chi tiết đều bị phóng đại rơi vào mắt Phùng Bắc, bao gồm cả gương mặt nôn nóng phát điên của Tạ Quan Sư. Trên người Tạ Quan Sư không có chút đồ bảo hộ nào, tay chân vụng về giơ bình chữa cháy, chật vật tránh thoát mấy khối trần nhà rơi xuống, cố chấp vọt tới bên người hắn......
"Sao em lại tới đây......" Phùng Bắc muốn ngồi dậy, lại lập tức nằm liệt trên sàn nhà.
Hắn được Tạ Quan Sư nâng lên.
"Sao em có thể không tới?" Môi Tạ Quan Sư run run, tay chân như nhũn ra cố nâng Phùng Bắc lên, đỡ hắn liều mạng chạy ra bên ngoài.
Phùng Bắc nghiêng đầu, dùng sức nâng hai mắt, muốn nhìn rõ người bên cạnh, lúc này mới phát hiện trên gương mặt trắng nõn kia đã phủ đầy nước mắt.
"Em sợ tôi xảy ra chuyện sao......?" Toàn bộ trọng lượng thân thể Phùng Bắc đều đè trên người Tạ Quan Sư. Hắn chưa từng nghĩ tới, người trước mắt thoạt nhìn tái nhợt suy yếu, thậm chí không thể chịu nổi một kích, nhưng lại có thể vì hắn mà bộc phát sức lực lớn như vậy. Hắn chưa từng được người nào cứu, cũng chưa từng giao tính mạng của mình cho người khác —— (hơi mâu thuẫn nhờ)
Nhưng trong nháy mắt, hắn cư nhiên lại ỷ lại vào người này.
Sắc mặt Tạ Quan Sư dưới ánh lửa càng thêm tái nhợt, trong mắt đều là tơ máu, thoạt nhìn như mấy ngày mấy đêm không ngủ. Y đỡ Phùng Bắc tránh thoát mấy mảnh trần nhà rơi xuống, bả vai bên phải hình như đụng vào thứ gì, phát ra một âm thanh. Y cau mày đau đớn, lại không rên một tiếng, không để ai phát hiện mình bị thương.
"Đương nhiên là em sợ." Tạ Quan Sư nghẹn ngào: "Em sợ vô cùng."
Phùng Bắc cố gắng nâng mắt, nghiêng đầu, muốn nhìn y, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, sắp chịu đựng không nổi. Hắn không thể nghe thấy lời nỉ non tiếp theo của Tạ Quan Sư, nhưng hắn có thể cảm giác được, ở một khắc trước mắt người này, máu của mình như trào dâng. Thì ra tình yêu là một thứ kỳ diệu như vậy, có thể kích hoạt ý muốn bảo hộ cùng dục chiếm hữu chưa từng có ở trong lòng, cũng có thể hoàn toàn giao mình cho đối phương.
Phùng Bắc rũ đầu, trên khuôn mặt tuấn tú nhếch nhác, nhưng hắn lại mỉm cười.
Ý nghĩ của hắn đột nhiên thay đổi.
Hắn đột nhiên có chút cảm kích Hạ Quan Vân lì lợm la ɭϊếʍƈ hắn nhiều năm như vậy. Hắn cảm kích Hạ Quan Vân đã thích hắn, vẫn thích hắn, tương lai cũng sẽ thích hắn. Được Hạ Quan Vân thích là việc tốt đẹp nhất mà hắn đã trải qua.
Mà về sau, hắn cũng sẽ chỉ có người trước mắt này, sẽ không tiếp nhận thêm một người nào khác.
Hắn muốn hoàn toàn trầm luân...... Nếu người này nguyện ý, hắn có thể đưa tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới đến trước mặt y.
Phùng Bắc dùng tầm mắt mờ mịt nhìn sườn mặt Tạ Quan Sư chăm chú, trong ánh mắt dần dần xuất hiện một tia quyến luyến cùng mê luyến.
Người tiếp ứng bên ngoài cứu hai người ra, khi sắp rời khỏi ánh lửa, Tạ Quan Sư rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, y nắm lấy tay Phùng Bắc, bỗng nhiên nhận ra cái gì.
Y kinh hoảng hỏi: "Nhẫn anh đâu? Di vật ba anh để lại cho anh đâu rồi? Vừa nãy bị rớt sao?"
Chiếc nhẫn kia là thứ trước khi qua đời ba Phùng Bắc để lại cho hắn, cũng không phải loại quý báu gì, nhưng từ lúc còn đọc sách cho đến bây giờ, Phùng Bắc vẫn luôn mang theo bên người. Vật kia rất quan trọng đối với hắn.
Khi còn nhỏ Phùng Bắc sống ở nước ngoài với ba, sai khi về nước, quan hệ với mẹ không hòa thuận, sau khi ba mất liền vâng theo ý nguyện của ông, từ bỏ chuyên ngành và ước mơ của mình, kế thừa gia nghiệp. Mấy năm nay cũng dựa vào thiên phú dị bẩm, quản lý Phùng thị đến hô mưa gọi gió, nghiễm nhiên vượt qua thành tựu năm đó của ba Phùng.
Tạ Quan Sư biết chiếc nhẫn này rất quan trọng với hắn. Lúc trung học từng bị trộm một lần, Phùng Bắc nhất quyết đào ba thước đất lên tìm ra nó. Sau chuyện đó người trộm nhẫn đã biến mất khỏi trường học, rốt cuộc là bị cưỡng bách chuyển trường, hay bị xử trí như thế nào thì không biết.
Phùng Bắc lắc đầu, đôi tay không có sức lực xoa mặt Tạ Quan Sư, ánh mắt dịu dàng, thấp giọng nói: "Nó không quan trọng."
Di vật của ba đương nhiên quan trọng, nhưng nếu đã bị huỷ trong đám lửa thì cũng không còn cách nào. Người ch.ết đã đi xa, giờ hắn càng để ý người trước mắt này hơn.
Tạ Quan Sư cắn môi dưới, bỗng nhiên quay đầu nhìn ngọn lửa còn chưa tắt.
Phùng Bắc không tỉnh táo lắm, nhưng trong nháy mắt liền biết Tạ Quan Sư muốn làm cái gì, tim hắn đập mạnh, nắm lấy cổ tay Tạ Quan Sư, nói: "Em đừng động, đừng làm việc ngu ngốc!"
Nhưng không đợi hắn nắm chặt, Tạ Quan Sư đã nhón mũi chân, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn một cái, sau đó không chút do dự quay lại, vọt vào trong lửa lớn......
Ngay lập tức, Phùng Bắc cảm thấy khiếp sợ trời sụp đất nứt.
"Quan Vân!" Hắn gào rống, hoàn toàn mất đi lý trí, theo bản năng muốn tiến lên, nhưng lập tức bị hai thủ hạ ngăn lại. Ngay sau đó đầu óc kịch liệt đau đớn, hoàn toàn mất ý thức.
Thế giới trước mắt hoàn toàn tối đen, thứ còn lưu lại duy nhất là bóng dáng không màng của Tạ Quan Sư. Tấm lưng kia tuy rằng cao gầy, cũng không tính là cao lớn, lại bởi vì tai nạn xe chưa khỏi hẳn nên có vẻ mềm yếu hơn nhiều. Nhưng tấm lưng ấy lại dũng cảm như vậy, trực tiếp vọt vào biển lửa.
Chỉ vì muốn tìm một chiếc nhẫn cho hắn.
Nhiều năm như vậy, người này một thân một mình ở trong thế giới lạnh nhạt của hắn, lại không cầu hồi báo.
Đầu quả tim Phùng Bắc như bị đâm một chút.
Trước khi hoàn toàn hôn mê, lòng hắn đau đớn, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, nếu Hạ Quan Vân xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ...... Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì......
Nếu người kia ra chuyện gì, cả đời hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình......
Cùng lúc đó, Tạ Quan Sư không chút nào cố sức, dưới sự chỉ dẫn của 502, tìm được chiếc nhẫn bên cạnh bồn tắm. Y cầm ở trong tay quay một vòng, vứt vào lửa, sau đó lại lấy về nắm chặt trong lòng bàn tay.
502 đột nhiên thét chói tai: 【A a a a cảm ơn cảm ơn anhhh! Tui tui tui cũng nói lắp luôn rồi, độ hảo cảm của Phùng Bắc lập tức tăng mạnh, đã tới 96! Đạt tới trình độ khắc cốt ghi tâm!】
Tạ Quan Sư: 【 Tôi cũng làm tới nước này rồi mà vẫn chưa tới 100?】
502: 【Không sao đâu anh Tạ, qua 90 chính là yêu đến tận khắc cốt ghi tâm, đã xem như công lược thành công rồi! Cậu thấy không, vừa rồi tích phân lập tức thăng một vạn điểm! Trước kia không phải cậu vẫn luôn muốn mua cái buff vạn nhân mê kia sao, giờ đã góp đủ tích phân rồi nè!】
Tạ Quan Sư: 【...... Hử, tôi muốn mua cái đó khi nào?】
502 vui rạo rực: 【Cũng đúng, bằng kỹ thuật diễn diễn của cậu nháy mắt có thể hạ gục một đám ký chủ yếu đuối khác, còn cần cái buff vạn nhân mê kia làm gì? Đúng rồi, hiện tại đã đạt 96 điểm, chúng ta xem như đã hoàn thành tâm nguyện của Hạ Quan Vân, có phải nên bắt đầu nhiệm vụ chính của chúng ta rồi không?】
Tạ Quan Sư không quá vui mừng: 【Không được, thế nào cũng phải được 100.】
502: 【......】 Đây là sự khác biệt giữa ký chủ học há và ký chủ học tra!
Tạ Quan Sư nhìn ngoài cửa, đám người cứu trợ đã dập tắt lửa hoàn toàn, đang muốn tiến vào cứu y. Trong đám người có một người hoảng loạn vọt lại, trong ánh mắt đều là không dám tin tưởng cùng đau đớn cực độ, đúng là Chu Tuấn —— hắn ngàn tính vạn tính, trăm triệu không nghĩ tới mình vẫn không có khả năng tính kế được Phùng Bắc.
Khi hắn nghe thấy Hạ Quan Vân không màng tính mạng vọt vào cứu Phùng Bắc ra, hắn như cảm thấy trái tim đã đau đến ch.ết lặng. Nhưng như thế thì sao, hắn vẫn không thể từ bỏ.
Tạ Quan Sư không kịp làm ra phản ứng gì, y đấm vào đầu mình một cái, sau đó nhanh chóng té xỉu cạnh cửa với khuôn mặt tái nhợt. (tự nhiên mắc cười =))))))