Chương 12: Mỹ nhân ngư (12)
Editor: Diệp Hạ
Yêu đến khắc cốt ghi tâm (4)
Chu Tuấn không biết dùng thủ đoạn gì khiến Tạ Quân Sư hôn mê, khi y mở mắt ra lần thứ hai, hoàn cảnh chung quanh đã thay đổi. Vẫn là bệnh viện, nhưn vị trí cực kỳ hẻo lánh, thoạt nhìn như là viện điều dưỡng tư nhân trên một trấn nhỏ nào đó, thậm chí trấn nhỏ này còn không có tên trên bản đồ. Có thể thấy được Chu Tuấn đã sớm thiết kế hết thảy, vì trộm người mà tốn chút công phu.
Nếu Phùng Bắc muốn tìm đến đây, chắc sẽ tốn không ít tinh lực. Trừ bỏ bệnh viện có cameras, những camera trên đường đi đều đã bị Chu Tuấn phá hủy một ít. Mà trên đường đưa Tạ Quan Sư rời đi, Chu Tuấn còn thay đổi mười mấy chiếc xe, có mấy chiếc xe bịt vải đen kín mít, không có bảng số xe, thẳng tắp đi về thôn trang.
Tất cả chuyện này thật là vượt quá Tạ Quan Sư dự liệu. Hoặc là nói, từ khi Chu Tuấn bắt đầu hắc hóa, kế hoạch của y đã bị quấy rầy.
Y bình tĩnh quan sát chung quanh.
Phía bên ngoài cửa sổ là một hồ sen rất lớn, phóng tầm mắt nhìn ra, cơ hồ không thể thấy cạnh hồ. Mà bên ngoài căn bản không có bóng người xuất hiện, có thể thấy được viện điều dưỡng này Chu Tuấn cũng đã chuẩn bị tốt. Không bao lâu sau, có một hộ sĩ mang khẩu trang tới thay thuốc cho y.
Tạ Quan Sư thử nói chuyện với hộ sĩ, nhưng từ đầu tới cuối hộ sĩ không thèm để ý tới y, thậm chí còn không nâng mí mắt.
Tạ Quan Sư: 【......】
Mợ nó, đây là làm gì, y bị giam lỏng sao? Với lại, sao Chu Tuấn lại có tiền làm những việc này, tuy rằng nhà hắn có tiền, nhưng cũng không đủ cho hắn mua mấy héc-ta viện điều dưỡng nha! Không lẽ vì nhốt người mà táng gia bại sản luôn chứ hả!
Nhưng Tạ Quan Sư cũng không lo lắng, y biết Phùng Bắc nhất định sẽ tới, chỉ là vấn đề thời gian. Trước lúc đó, không bằng y thoải mái nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Lúc sắp ăn trưa, Chu Tuấn xuất hiện. Hắn cầm theo một ít đồ ăn Hạ Quan Vân thích, có bánh trứng, sủi cảo tôm, ếch nấu măng chua cay cũng có, thậm chí còn có một ít điểm tâm ngọt, đều là thứ nguyên chủ thích ăn. Sau khi Tạ Quan Sư mượn thân thể nguyên chủ, khẩu vị cũng trở nên giống nguyên chủ, bởi vậy nhìn thấy mấy thứ này rất muốn ăn.
"Xin lỗi, sáng nay anh phải ra ngoài bàn công việc, để em phải đợi rồi." Chu Tuấn buông đồ ăn xuống, ngồi xuống đầu giường sau đó mở túi ra, thức ăn nóng hôi hổi lập tức tản ra mùi hương lan khắp phòng bệnh, "Anh mang theo chút đồ em thích ăn, em nếm thử xem sao?"
Tạ Quan Sư cố sức ngồi dậy, Chu Tuấn nhanh chóng duỗi tay đến ôm eo y, nâng người dậy.
Tạ Quan Sư cố gắng nhớ lại, nhưng sao cũng không nhớ ra, chỉ nhìn đồ ăn phát ngốc, nói: "Hình như...... tôi rất thích."
Chu Tuấn không khỏi cười cười, nói: "Đúng vậy, dù cho em mất trí nhớ, nhưng một ít bản năng vẫn sẽ không thay đổi."
Dừng một chút, hắn quay đầu đi, có chút u buồn mà nói: "Tựa như em yêu anh."
Tạ Quan Sư: "............" Thừa dịp người khác mất trí nhớ điên cuồng truyền tải ký ức sai lầm như vậy mà coi được hả?! Có biết xấu hổ hay không! Lỡ như người ta khôi phục ký ức thì sao?!
Tạ Quan Sư gắp một khối thịt bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
"Ăn nhiều một chút đi." Chu Tuấn cũng vui vẻ, cười đưa tờ khăn giấy qua, muốn lau miệng cho Tạ Quan Sư, nhưng Tạ Quan Sư theo bản năng nghiêng đầu tránh đi.
Nụ cười của Chu Tuấn khựng lại, nhưng không ai phát hiện.
"Chu Tuấn, buổi sáng anh đi đâu vậy?" Tạ Quan Sư như là thuận miệng nhắc tới, dùng ánh mắt sạch sẽ không dính nhiễm một tia bụi trần nhìn Chu Tuấn chăm chú. Nếu biết được ít hành tung của Chu Tuấn, có lẽ sẽ có thể giúp y rời nơi này sớm một chút.
Chu Tuấn sờ sờ đầu y, nói: "Bạn anh gặp chút chuyện, anh đi xử lý một chút."
Tạ Quan Sư lắc lắc đầu, như lơ đãng lại vừa vặn né tránh tay Chu Tuấn, nói: "Bạn?" Vẻ mặt của y lập tức mất mát, chọc chọc hộp đồ ăn, khổ sở nói: "Tôi không nhớ cái gì hết, cũng không biết tôi có bạn bè gì không, thậm chí cả cha mẹ tôi cũng không nhớ rõ...... Làm sao bây giờ......"
Ý y là muốn Chu Tuấn chủ động nhắc tới cha mẹ y, như vậy liền có thể lấy cớ ra ngoài nhìn xem, rời cái nơi quỷ quái này ——
Lại không nghĩ thằng nhãi ranh này không chút do dự nói: "Em có anh là đủ rồi, muốn cha mẹ bạn bè làm gì?"
Tạ Quan Sư: "......"
Lương tâm mi thật sự không cắn rứt sao?
Ăn xong, Chu Tuấn dọn hộp cơm ném vào thùng rác bên ngoài. Tạ Quan Sư cố ý nhìn xung quanh, nhưng chưa thấy được gì đã bị Chu Tuấn dùng thân thể ngăn trở tầm mắt, rất nhanh đã đóng cửa lại, cư nhiên còn khóa —— chỉ có lúc hộ sĩ tiến vào đổi thuốc mới có thể mở khóa.
"Vì sao lại muốn đổi bệnh viện? Hơn nữa còn khoá cửa, tôi không thích như vậy......" Tạ Quan Sư cố ý nói, có chút ủy khuất mà nắm ga giường.
Chu Tuấn rót nước đặt lên đầu giường y, sau đó ngồi xuống, bắt đầu gọt táo, nhìn Tạ Quan Sư một cái, bình tĩnh nói: "Anh đang bảo vệ em. Em không nhớ rõ, trước khi em mất trí nhớ, kẻ thù của chúng ta phóng hỏa ở khách sạn, muốn hại chúng ta. Cho nên, nhớ kỹ lời anh nói, đừng rời khỏi, trừ anh ra tuyệt đối không tin tưởng bất luận kẻ nào."
Tạ Quan Sư cố ý hỏi: "...... A? Tôi đối tốt với người khác như vậy mà cũng có kẻ thù sao?"
Ánh mắt Chu Tuấn nhìn Tạ Quan Sư cực kỳ ôn nhu, mặt không đổi sắc mà nói: "Đương nhiên, bởi vì gã ghen ghét anh thích em, thật ra gã là anh em cùng cha khác mẹ của em...... Thôi, nếu em đã không nhớ ra thì anh cũng sẽ không nói em nghe mấy chuyện này."
Tạ Quan Sư: "............" Tất cả sự thật đều bị xuyên tạc! Hơn nữa nói chuyện còn làn bộ nửa thật nửa giả, quá đủ rồi đó!
502: 【Anh Tạ, hắn quả thực là thừa dịp cậu mất trí nhớ mà dùng mặt đứng đắn nói hươu nói vượn!】
Tạ Quan Sư: 【Không nói cái này nữa, cậu giúp tôi nhìn xem Phùng Bắc tìm kiếm đến đâu rồi?】
Qua một lát, 502 nói: 【Không xem thì thôi, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng, giờ toàn bộ Phùng thị đã nổ tung nồi, bởi vì không thấy tổng tài đâu. Hắn giống như dốc tất cả sức lực để điều tra, nếu không tính sai thì, muộn nhất là ngày mai sẽ tới!】
Tạ Quan Sư: 【Nhanh như vậy】
502: 【Cậu ngại quá nhanh sao, vậy xem ra anh Tạ muốn tình cảm với Chu Tuấn thêm mấy ngày nữa?】
Tạ Quan Sư: 【Ha hả, thôi bỏ đi, tuy rằng tôi thích mấy chuyện kích ŧhích, nhưng Chu Tuấn nhìn như lúc nào cũng có thể làm trò biến ŧhái, rời đi sớm một chút sẽ tốt hơn.】
Chu Tuấn nhìn Tạ Quan Sư không chớp mắt, như là muốn nuốt y vào trong bụng, sau một lúc lâu, khóe môi hắn treo lên ý cười dịu dàng, hỏi: "Sao lại không nói chuyện, là cảm thấy nói chuyện với anh rất nhàm chán sao? Em làm như vậy anh rất thương tâm đó."
Tuy rằng nụ cười này ấm áp đến mức có thể so sánh với ánh dương bên ngoài, nhưng Tạ Quan Sư và 502 vẫn rùng mình một cái.
"Tôi chỉ là cảm thấy có chút nhàm chán, anh xem, tôi cũng đã khoẻ hơn nhiều rồi, nhưng ngày nào cũng phải ở một mình trong phòng bệnh quạnh quẽ, cảm thấy rất buồn tẻ......" Tạ Quan Sư nói.
"Anh vẫn luôn ở bên cạnh em, tại sao em lại cảm thấy nhàm chán chứ?" Chu Tuấn mỉm cười hỏi.
Tạ Quan Sư cảm thấy không ổn, y hoài nghi bây giờ chuyện gì Chu Tuấn cũng dám làm. Giờ hai người cô nam quả nam ở chung một phòng, chẳng lẽ tối đến còn muốn ngủ chung một phòng? Với thể lực y, không phải không thể đánh lại Chu Tuấn, chỉ là giờ thân thể này bệnh nặng mới khỏi, cũng chỉ ăn được thức ăn lỏng, thật sự không có sức lực để chạy trốn.
Y lấy lại bình tĩnh, trên mặt lộ ra biểu tình bàng hoàng cùng mờ mịt, ưu thương nói: "Nhưng mà cái gì tôi cũng không nhớ, anh thật sự...... là bạn trai của tôi sao? Tôi thật sự thích anh, thích mười năm, lâu như vậy sao?"
Lòng Chu Tuấn bỗng nhiên đau xót, hắn cố nén, ý cười trên mặt phai nhạt chút, gật gật đầu nói: "Đương nhiên là em thích anh. Mà anh cũng thích em, trước khi em mất trí nhớ, chúng ta là một cặp trời sinh."
Tạ Quan Sư nghi hoặc nhìn hắn, có chút do dự nhấp môi, như là không dám mở miệng.
Chu Tuấn liền nói: "Em sợ anh làm gì, anh thích em, đương nhiên sẽ bao dung hết thảy của em."
Tạ Quan Sư như là đã hạ quyết tâm, mở miệng hỏi: "Vì sao tôi lại cảm thấy, hình như anh không giống bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ của tôi? Thanh âm cũng không giống, thân hình cũng rất không giống...... Hơn nữa, người tôi thích, hình như không thích cười lắm, anh ấy luôn lạnh lùng...... Là ký ức của tôi bị lệch lạc sao?"
Lời này vừa nói ra, tươi cười trên mặt Chu Tuấn chậm rãi biến mất. Hắn trầm mặc, ngón tay cầm chiếc ly dần dùng sức, cơ hồ siết cái ly đến biến dạng. Huyết sắc trên mặt cũng rút đi, sau một lát, thấp thấp cười ra tiếng, nói: "Mấy ngày nay anh có hơi cảm, thanh âm không giống bình thường, em không cần để ý."
Tạ Quan Sư: "...... Được."
Chu Tuấn lại nhìn Tạ Quan Sư chăm chú, đè thấp thanh âm, hỏi: "Bây giờ giống không?"
Tạ Quan Sư: "......" Bị điên rồi đúng không?
Dưới ánh mắt áp bức của Chu Tuấn, nửa ngày sau Tạ Quan Sư mới phun ra một chữ: "...... Giống."
............
Thời gian lại qua một ngày, Chu Tuấn sau hắc hoá tuy rằng luôn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tạ Quan Sư, làm toàn thân y nổi da gà. Nhưng cũng may hắn còn lý trí, không làm ra mấy chuyện quá đáng với y.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt hồ kết băng bên ngoài cũng đã tan, mặt trời dần ló sau những tầng mây.
Tạ Quan Sư cơm nước xong, lẳng lặng đợi Chu Tuấn dọn dẹp chén đũa, sau đó dựa theo lệ thường thuần thục gọt táo cho mình. Y gặm táo xong, đột nhiên đề nghị: "Hôm nay trời rất đẹp, chúng ta có thể ra ngoài dạo một chút không?"
Chu Tuấn đứng rửa tay trong toilet, nghe vậy khựng lại một chút, ngay sau đó bất động thanh sắc hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Tạ Quan Sư vươn năm ngón tay, đưa ra bên ngoài cửa sổ, biểu tình khát khao, nói: "Lâu rồi tôi không hít thở không khí mới mẻ, đi vòng quanh hồ sen một chút đi, anh đi với tôi được không?"
Chu Tuấn xoay người lại, đi đến cạnh giường bệnh, nói: "Giờ thân thể em còn chưa khoẻ hoàn toàn, tốt nhất là không nên đi ra ngoài."
Nghe vậy, Tạ Quan Sư ưu thương nhăn mi, nhỏ giọng thở dài: "Nhưng mà ở trong phòng bệnh mãi cũng rất khó chịu. Hơn nữa lại không có đi xa, chỉ là đi vòng quanh sân một chút, này cũng không được sao?"
Nói xong, y nằm xuống, dùng chăn che đầu lại, một bộ rầu rĩ không vui.
Thấy dáng vẻ này, Chu Tuấn hơi do dự, ngay sau đó đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, sau một lát mới hạ quyết tâm, nói: "Vậy thì ra ngoài dạo một chút đi, nhưng đừng rời khỏi anh quá xa."
............
Tạ Quan Sư khoác trên người áo của Chu Tuấn, hai người tản bộ vòng quanh hồ sen. Chu Tuấn dần dần thả lỏng cảnh giác, có lẽ là tâm tình khá tốt, nói rất nhiều, nhưng không hề đề cập tới những chuyện trước kia, có thể là sợ nói nhiều sẽ kích ŧhích ký ức Tạ Quan Sư, khiến y nhớ ra chân tướng.
Vì thế hắn nói chuyện hai người quen biết ở nước ngoài, còn kể một ít chuyện cười. Tạ Quan Sư tuy rằng có hơi phân tâm, nhưng vì không để Chu Tuấn nhìn ra, câu được câu không làm bộ cảm thấy rất hứng thú trò chuyện, làm Chu Tuấn rất là vui vẻ.
Đúng lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến xe thể thao chạy như bay, ngay sau đó ầm vang một tiếng, cửa sắt viện điều dưỡng bị mạnh mẽ phá mở. Tốc độ chiếc xe cực kỳ nhanh, cơ hồ là thẳng tắp bay đến bên này.
Tạ Quan Sư đã sớm tính toán thời gian Phùng Bắc đến, y nhìn thoáng qua Chu Tuấn, mặt lộ ra kinh hoảng thất thố, hỏi: "Làm sao vậy? Có người tới sao? Là kẻ thù của tôi sao?"
Sắc mặt Chu Tuấn càng thêm khó coi, theo như hắn chuẩn bị, Phùng Bắc không thể có khả năng trong vòng bốn ngày ngắn ngủn tìm tới nơi này! Là hắn coi thường Phùng Bắc! Vốn dĩ định ở chỗ này một tuần, sau đó mới đưa Hạ Quan Vân chạy trốn ra nước ngoài, hoàn toàn biến mất. Trong một tuần này, hắn sẽ nghĩ cách tìm được hộ chiếu và chứng minh thư cho Hạ Quan Vân, nhưng không ngờ Phùng Bắc nhanh tay hơn —— sau khi hắn đưa Hạ Quan Vân rời khỏi đã lập tức đến Hạ gia lấy giấy tờ của Hạ Quan Vân đi mất.
Chuyện này làm mọi chuyện trở nên phiền phức hơn, bởi vậy mới chậm trễ mấy ngày ở viện điều dưỡng.
Chu Tuấn túm chặt cổ tay Tạ Quan Sư, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm y, nói: "Đi theo anh!"
Tạ Quan Sư ngơ ngác nhìn hắn, bộ dáng không rõ tùnh huống.
Nhưng đã không còn kịp rồi, những chiếc xe đã bao vây bọn họ. Xe tới rất nhiều, cơ hồ là vây quanh toàn bộ viện điều dưỡng, quả thực có cánh cũng khó thoát.
Cửa xe mở ra, Phùng Bắc đi tới vài bước, tầm mắt đầu tiên dừng trên người Tạ Quan Sư, thấy Tạ Quan Sư không có chuyện gì, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm. Ngay sau đó tầm mắt lập tức trở nên vô cùng sắc bén, tựa như thiên đao vạn quả, nhìn chằm chằm về phía Chu Tuấn.
Tạ Quan Sư để ý, mới một thời gian ngắn mà Phùng Bắc gầy đi rất nhiều, đáy mắt ẩn ẩn có tơ máu, cằm cũng có mấy sợi râu lún phún, thoạt nhìn có vài phần chật vật. Chỉ là thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh nhạt, khí thế áp bách trước sau như một, vừa đứng trước mặt Chu Tuấn, giữa hai người lập tức hình thành mùi khói thuốc súng tràn ngập.
"Ai cho mày lá gan để mày trộm người ngay dưới mí mắt tao." Phùng Bắc cười lạnh mở miệng.
Chu Tuấn cũng lạnh lùng trừng hắn, nắm tay Tạ Quan Sư gắt gao không bỏ, giống như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Phùng Bắc nhìn về phía mười ngón đang giao nhau, trong lòng xuất hiện một cổ tức giận, ghen ghét cùng đau đớn, là hắn không bảo vệ tốt người của mình. Hắn lạnh lùng nói: "Buông em ấy ra!"
Cùng lúc đó, những người hắn mang đến cũng ngầm nhất trí, coi Chu Tuấn là mục tiêu.
"Mày có cái tư cách gì kêu tao buông ra?" Chu Tuấn mặt không đổi sắc lạnh băng nhìn lại Phùng Bắc, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, biểu tình trong nháy mắt trở nên ác độc.
Hắn cười khẽ mở miệng, đuôi mắt nhẹ nhàng nhướng, nói: "Giờ mày thật sự không có tư cách, mày biết không, trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, em ấy và tao đã ở bên nhau......"
Chu Tuấn tươi cười, ánh mắt lại sâu thẳm không thấy đáy.
Nếu mình đã thống khổ, vậy thì hãy làm Phùng Bắc thống khổ hơn mình một trăm lần đi. Đây là thứ Phùng Bắc đáng nhận, ai kêu từ trước đến nay hắn vẫn luôn dẫm đạp Quan Vân. Hiện giờ hối hận, lại muốn quay đầu tìm Quan Vân sao? Như vậy mình thì sao, mình là cái gì trong trò chơi này, rốt cuộc là sắm cái nhân vật hèn mọn gì? Chẳng lẽ từ đầu tới cuối mình cũng chỉ có hai bàn tay trắng?
Thật không công bằng.
"Ha, đương nhiên là mày không biết, mặc dù giờ mày có thể mang em ấy đi, nhưng sẽ vĩnh viễn không biết, mấy ngày nay giữa tao và em ấy đã phát sinh chuyện gì...... Mà những chuyện này......"
"Câm miệng!" Phùng Bắc cả giận nói, hắn biết bây giờ mình nên bình tĩnh, nhưng hắn không thể. Hắn nắm chặt một tay khác của Tạ Quan Sư, quyết tâm dẫn y đi, lần này dẫn y về nhà, sau đó sẽ không bao giờ để y rời khỏi. Mấy ngày nay hắn luôn trằn trọc, cơ hồ đã nếm hết trăm ngàn tư vị mà từ khi sinh ra đến bây giờ chưa được hưởng qua. Suốt mấy ngày nay hắn chưa từng chợp mắt, trong lòng đã đau lại sợ, sợ mình sẽ không tìm thấy y, đau nhất chính là sợ giờ khắc này y đang chịu những thương tổn gì.
Hắn vô cùng rõ ràng, biết bản thân đã hoàn toàn lâm vào đầm lầy, mà mỗi một phút giây người này biến mất, với hắn mà nói đều là dày vò.
Giờ hắn chỉ muốn không màng tất cả đưa người này về nhà, đến nỗi Chu Tuấn nói linh tinh chuyện gì, hắn đều bỏ qua như rác rưởi.
Phùng Bắc nhìn về phía Tạ Quan Sư, ánh mắt che kín tơ máu dần trở nên nhu hòa, không hề có sắc bén cùng nguy hiểm vừa rồi. Hắn dịu dàng nói, cơ hồ là lần duy nhất hắn nhận thua trong cuộc đời, gần như thỉnh cầu: "Trở về với tôi, được không?"
Hắn dừng một chút, lại lặp lại một lần nữa: "Đánh mất em là sai lầm của tôi, nhưng tôi bảo đảm sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa. Vân Vân, buông tay hắn ra, trở về với tôi."
Tạ Quan Sư lại mờ mịt nhìn hắn, như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, tay đang nắm tay Chu Tuấn cũng không có dấu hiệu buông ra. Tạ Quan Sư cứ như vậy ngơ ngác đứng giữa hai người, như là hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có chút bất lực.
Phùng Bắc nhìn mờ mịt trên mặt Tạ Quan Sư, đôi mày nhảy dựng. Trong lòng hốt hoảng, tay nắm Tạ Quan Sư càng thêm dùng sức, lại lặp lại một lần: "Theo tôi đi!"
Nhưng Tạ Quan Sư vẫn cứ không động.
Trái tim Phùng Bắc lập tức chìm xuống, hắn nhìn Tạ Quan Sư không chớp mắt, thu hết tất cả lo sợ không yên trên mặt y vào đáy mắt ——
Ngay sau đó nghe thấy thanh âm do dự của Tạ Quan Sư:
"Thật xin lỗi, nhưng mà, xin hỏi anh là ai vậy? Tôi...... hình như tôi chưa từng gặp anh thì phải."
Trong nháy mắt, không khí như đọng lại.
Phùng Bắc như rơi vào hầm băng.
Có...... Có ý gì?
Hắn khiếp sợ không thôi, cả người cứng đờ, máu vọt tới đỉnh đầu, như đột nhiên bị cắm một đao, đầu vang ong ong, trống rỗng. Hắn cảm thấy mình có thể nghe hiểu từng chữ Tạ Quan Sư nói, nhưng lại không thể hiểu hết ý nghĩa của những lời này. Không nên như vậy, hắn không ngủ không nghỉ tìm nhiều ngày, thật vất vả tìm lại được, sao lại...... Những lời này của Tạ Quan Sư như một cái tát, đẩy hắn ra xa.
Tươi cười trên mặt Chu Tuấn càng thêm ấm áp, khẽ mở miệng: "Phùng tổng một tay che trời, bây giờ, mày đã chậm một bước."
"Có ý gì, em nói rõ ràng? Chưa từng gặp tôi là có ý gì?!" Phùng Bắc lại hoàn toàn không để ý tới hắn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Quan Sư, thậm chí tiến lên một bước, kéo mạnh Tạ Quan Sư vào trong lồng ngực mình, nắm lấy bả vai y, gắt gao ôm chặt.
Tạ Quan Sư bất đắc dĩ buông tay Chu Tuấn ra, rơi vào trong lồng ngực Phùng Bắc, y cảm thấy sợ hãi, vì thế kịch liệt giãy giụa, nhưng vừa nhấc ngẩng đầu lên lập tức đối diện với một đôi mắt đen như mực, trong đôi mắt kia chứa những cảm xúc mênh mông mãnh liệt. Phùng Bắc nhìn người trong lòng giãy giụa, thanh âm hoàn toàn cứng đờ, lần thứ hai mở miệng: "Có ý gì? Em nói cho tôi!"
"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì......" Tạ Quan Sư hấp tấp nói, theo bản năng quay đầu lại tìm Chu Tuấn.
Nhưng còn chưa kịp quay đầu, đã bị Phùng Bắc nắm mặt, bị bức bách nhìn về phía Phùng Bắc. Người trước mắt này giống như rất thống khổ, như đang liều mạng dùng sức đứng vững mới không mất khống chế. Hắn nỗ lực kìm nén cảm xúc, lại vẫn không thể nén nổi khiếp sợ tận cùng, kinh hoảng thất thố, đau lòng, thống khổ toát ra từ đôi mắt......
Thậm chí còn có một chút lo sợ không yên cùng bất lực, đó là thứ không nên xuất hiện ở một người cao cao tại thượng như hắn.
Nhưng Tạ Quan Sư chỉ nhìn hắn, trên mặt trừ bỏ kinh hoảng thất thố thì không hề có thêm chút tình cảm dư thừa nào. Hơn nữa còn do dự, lễ phép mở miệng: "Bạn trai tôi nói, trước đó không lâu tôi gặp sự cố, cho nên mất trí nhớ."
"Tôi đã quên tất cả, cho nên, trước kia tôi có quen anh......sao?"
"...... Bạn, trai, em?" Phùng Bắc gằn từng chữ.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệt nà khốc liệt _(:з" ∠)_