Chương 55: Vạn nhân mê (10)
Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Tất nhiên là Vương Bất Dịch cảm thấy không thoải mái.
Chưa tính đến chuyện hắn là cấp dưới trung thành tận tâm của Thẩm Nghi Đăng đã bảy tám năm, chỉ nói đến việc hắn lặn lội đường xa từ phía bắc đến đây, trải qua bao vất vả mới tìm được Thẩm Nghi Đăng, mà Thẩm Nghi Đăng lại đối hắn không nóng không lạnh, đáng nói là lại đối xử tốt với một thiếu niên nhặt được giữa đường như vậy. Nói không ghen ghét chắc chắn là giả.
Nhưng cùng lúc đó, lòng hắn lại xuất hiện một cảm xúc rất kỳ lạ, thế mà hắn lại thấy ghen, vô cùng hy vọng người được vào thùng xe là mình.
Nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của chủ thượng và thiếu niên kia truyền đến từ thùng xe, hắn cảm thấy cực kỳ hụt hẫng, cực kỳ khó chịu.
Hắn là hộ pháp hữu lực nhất dưới tòa Thẩm Nghi Đăng, giếŧ người quanh năm, luôn luôn thẳng thắn, lúc này vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc ngượng ngùng kiều diễm không giống nam nhân này là gì, chỉ biết rằng, hắn thật sự rất chán ghét tiểu tử tên Nguyên Vọng.
Hắn tiếp tục đánh xe ngựa chạy vào sâu trong rừng, chung quanh càng ngày càng tối, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi.
Không còn nghe thấy động tĩnh trong xe nữa, Vương Bất Dịch không nhịn được thoáng thả chậm tốc độ, nói: "Chủ thượng, chúng ta đã đi đến chỗ sâu trong Vạn Yêu Cốc, giờ linh khí chung quanh càng lúc càng ít, thân thể ngài còn chịu đựng được không?"
Tạ Quan Sư đáp: "Không sao."
Vương Bất Dịch không dám tự tiện vén rèm lên xem nên không biết lúc này tên tiểu tử kia đang làm gì bên người chủ thượng, vì thế hơi nôn nóng, sắc mặt cũng không được tốt lắm, lại nói: "Ta sợ người trọng thương chưa lành, không chống đỡ được, tốt hơn hết là để thuộc hạ vào xe bảo hộ người, khi cần đưa chân khí vào thì ta cũng có thể giúp ngay. Phía trước chỉ có một con đường, không sợ đi nhầm hướng, có thể kêu tiểu tử kia tới lái xe."
Tóm lại chính là, thế nào cũng muốn đuổi Tần Dung ra khỏi xe.
Tần Dung khoanh chân ngồi bên chân Tạ Quan Sư đốt bếp lò cho y, nghe vậy cảm thấy tên thuộc hạ này hơi phiền, nhưng trên mặt lại không hiện mảy may. Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nhìn Tạ Quan Sư, nói: "Công tử, hắn đã lái xe một ngày một đêm, cũng mệt mỏi rồi, nếu không để ta ra ngoài?"
Nén giọng hơi thấp, lơ đãng để lộ vài phần khổ sở.
Nếu là vai chính trong sáng như một trang giấy trắng của mấy ngày trước thì chắc chắn Tạ Quan Sư sẽ cho rằng lời này là thành tâm thành ý quan tâm Vương Bất Dịch, vì thế nên mới nói muốn ra ngoài thay ca.
Nhưng Tần Dung của hiện tại đã không còn là Tần Dung có giá trị hắc hóa bằng không nữa rồi! Hắn đã không còn đơn thuần nữa.
Người Tạ Quan Sư muốn công lược là Tần Dung, không phải vai phụ Vương Bất Dịch, vì vậy tất nhiên sẽ không theo câu nói này của hắn.
"Vừa rồi hắn đã cố ý chỉnh ngươi, ngươi không tức giận ngược lại còn nói chuyện giúp hắn?" Tạ Quan Sư nhìn Tần Dung, dáng vẻ hơi lung lay. Không sai, Thẩm Nghi Đăng đã tung hoành ở Ma giới nhiều năm, ít khi gặp được một thiếu niên đơn thuần lương thiện như vậy.
Tần Dung rũ mắt, đốt lò sưởi lớn hơn, không để ý nói: "Có lẽ lúc nãy hắn không phải cố ý, đại khái chỉ là không tín nhiệm một người thình lình xuất hiện như ta, muốn thử ta thay công tử mà thôi."
Tạ Quan Sư càng thêm thương tiếc, đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng vỗ, nói: "Ta tin ngươi là được, ngươi vừa tiêu hao lượng lớn chân khí, không nên ra ngoài, phải ở trong thùng xe nghỉ ngơi cho tốt."
"Được." Tần Dung nhẹ đáp, đưa lò sưởi tay cho Tạ Quan Sư, sau đó lại cúi đầu. Hắn không động vai, dùng xương bả vai cảm thụ nhiệt độ cơ thể từ bàn tay người này, quả nhiên ấm áp như trong tưởng tượng, làm người ta chìm đắm, không thể tự kềm chế.
Mấy ngày nay hắn không buồn ăn uống đều là có liên quan đến người này. Nếu đã như vậy, có phải hắn nên tranh thủ vì bản thân một phen không? Mặc dù đêm đó ở sơn động đã làm chuyện có lỗi với người này, nhưng hắn nguyện ý lấy cả đời bù lại, chỉ cần người này nguyện ý......
Hắn biết người này đã từng là cường giả, vậy chắc chắn sẽ không có lòng phòng bị với kẻ yếu, thậm chí còn nảy sinh chút cảm xúc thương hại với kẻ yếu. Nếu vậy, hắn không ngại vờ nhu nhược để tranh thủ sự thương hại. Cứ thương hại nhiều, ai biết có thể biến thành động lòng không.
Tạ Quan Sư trấn an hắn xong liền nói vọng ra bên ngoài: "Không cần, ngươi bảo hộ bên ngoài ta yên tâm hơn."
"Nhưng mà......" Vương Bất Dịch muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Tạ Quan Sư ngắt ngang: "Tả hộ pháp, con đường phía trước khá gập ghềnh, thỉnh ngươi chú ý nhiều hơn."
Câu "Tả hộ pháp" này làm Vương Bất Dịch mê mẩn, không thể nhớ vừa rồi mình muốn nói gì, chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, xe ngựa đã giống như ngựa hoang thoát cương, phi vào chỗ sâu nhất trong rừng.
......
Rừng rậm trước mặt như thác nước, bóng đen loang lổ, vô cùng quỷ dị. Vương Bất Dịch lập tức đề phòng, tạm thời gác suy nghĩ tranh giành tình cảm qua một bên, hắn rút roi dài của bản thân ra, sẵn sàng đón quân địch.
Ngay lúc này, tiếng quạ đen đột nhiên vang lên từ trên cao, giống như những Ám Linh bị người sai sử đã tìm được nơi ẩn thân của mục tiêu, vội vàng bôn báo khắp nơi, từng tiếng kêu thê thảm vang lên ——
Vương Bất Dịch đã từng nghe thấy thanh âm của những Ám Linh đó, hơn nữa không chỉ một lần. Ở Ma giới, chỉ hai người có thể sai sử thứ này.
Một là chủ thượng, hai là đệ đệ của chủ thượng.
Mặt Vương Bất Dịch lập tức đổi sắc.
Nếu đây là lúc Thẩm Nghi Đăng và Thẩm Nghi Hoàn vẫn còn duy trì tình huynh hữu đệ cung ở bên ngoài, thì có lẽ hắn sẽ không kinh hoảng như vậy. Nhưng hiện tại, Thẩm Nghi Hoàn đã phản bội ca ca mình trong cuộc đại chiến ba tháng trước, hiển nhiên là đã xé rách da mặt hoàn toàn. Cứ như vậy, Thẩm Nghi Đăng đã mất đi chín phần công lực tuyệt đối không thể đánh lại Thẩm Nghi Hoàn.
Ngay cả một tên tả hộ pháp như hắn cũng không thể.
Chỉ có thể đánh cược, rằng Thẩm Nghi Hoàn cũng bị trong thương trong cuộc hỗn chiến ba tháng trước.
Ngay lập tức, hắn vút roi thật mạnh, đánh gục sáu Ám Linh trên không. Nhưng tốc độ của hắn không thể bì kịp những thứ này, vẫn có một Ám Linh chạy thoát, bay về phía xa.
Vương Bất Dịch lập tức tái mặt, không rảnh lo lễ nghĩa nữa, vội vàng nhảy vào thùng xe, nói: "Chủ thượng, lúc nãy người nghe thấy gì không?"
Tất nhiên là Tạ Quan Sư có nghe thấy tiếng đám Ám Linh kia kêu, cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Tần Dung lại không hiểu ra sao, tò mò nhìn Tạ Quan Sư.
Tạ Quan Sư nhắm mắt lại, nói với Vương Bất Dịch: "Nếu đúng thật là hắn thì cũng không còn cách nào, chỉ có thể đến gặp một lần."
"Nhưng..." Vương Bất Dịch nôn nóng: "Nhưng chủ thượng, đệ đệ người hận người như vậy, bắt người về rồi không chừng lại làm ra chuyện gì đó!"
Hắn đã biết hai huynh đệ này bất hòa từ khi mới là thủ hạ của Thẩm Nghi Đăng. Mười năm tám nay họ chưa từng lui tới, thế nhưng vẫn ngầm đấu đá, hận không thể ngươi ch.ết ta sống. Nhưng nguyên nhân thì hắn và những người khác không rõ lắm rõ, chỉ biết là vì chuyện lúc nhỏ.
Lúc ấy tu vi Thẩm Nghi Đăng mạnh hơn Thẩm Nghi Hoàn, huống chi, so với Thẩm Nghi Hoàn độc lai độc vãng, tính tình cổ quái âm độc, thì y cũng coi như săn sóc thuộc hạ, khoan hồng độ lượng, cho nên cũng có một đám người nguyện cống hiến vì y. Cứ như vậy, Thẩm Nghi Hoàn tự nhiên không dám làm gì với Thẩm Nghi Đăng, chỉ có thể tránh đi thật xa.
Mà hiện tại, tu vi của Thẩm Nghi Đăng chỉ còn một phần, bên cạnh lại chỉ còn một cấp dưới có thể sử dụng là hắn, tất nhiên là Thẩm Nghi Hoàn muốn tới báo thù.
Chẳng qua không ngờ lại nhanh như vậy.
"Giờ phải đi ngay, chúng ta phải rời khỏi Vạn Yêu Cốc trước khi hắn tới!" Vương Bất Dịch nói.
Tạ Quan Sư nhìn bầu trời giăng đầy mây đen bên ngoài, nói: "Không khả quan."
Một khi Ám Linh của Thẩm Nghi Hoàn đã phát hiện ra y thì dù cho họ có đi đến nơi nào hắn cũng sẽ đuổi theo, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tần Dung nghe lời hai người nói, cảm giác như lọt vào sương mù, hắn đã từng nghe nói Thẩm Nghi Đăng còn có một đệ đệ không có quan hệ huyết thống, cũng rất có danh trong đám ma tu.
Hắn đỡ Tạ Quan Sư, hỏi: "Công tử, việc gì ngài cần ta cũng sẽ làm, dù có ch.ết muôn lần cũng không chối từ!"
Vừa dứt lời, một giọng nói xuất hiện trên đỉnh đầu của ba người: "Hay cho câu ch.ết muôn lần cũng không chối từ, thật không ngờ những người bên cạnh ngươi đều chân thành với ngươi như vậy, dù đại họa lâm đầu cũng không chạy trốn."
Giọng nói kia cổ quái lại lạnh lẽo, lạnh lẽo lại âm u.
Theo tiếng nói này truyền đến, ba người đồng thời cảm thấy linh khí khắp nơi dao động mạnh, một cổ chân khí mang theo uy áp đầy vị máu tươi ập tới, rung động đại địa, cây cối chung quanh không thể chống đỡ được nữa, dần khô héo.
Cảm giác rõ ràng nhất phải kể đến Tạ Quan Sư. Hiện giờ y có tu vi yếu nhất trong ba người, cơ thể lại bị thương chưa khỏi hẳn, ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
Tần Dung và Vương Bất Dịch đỡ y, biểu cảm trở nên căng thẳng.
502:【...... Lần trước đã nói với cậu rồi đó, 8000 tích phân đưa tới cửa rồi, cố lên.】
Màng nhĩ của Tạ Quan Sư như muốn nứt ra, trận uy áp này làm đầu y vang ong ong, lại phun ra một búng máu nữa:【Cậu chắn cảm giác đau giúp tôi trước đã.】
502 nói:【Cậu quên rồi à, giờ số tích phân của cậu là 0, hết cách rồi.】
Tạ Quan Sư: 【......】 Có một câu mmp mà không biết có nên nói ra hay không.
(*) mmp: giải thích rồi mà không biết mấy bạn nhớ không: mụ phán phê aka đ-ĩ m-ẹ m-à-y
Tần Dung khẽ cắn môi, đứng lên, vội vàng đứng chắn trước mặt Tạ Quan Sư.
Sau khi gió cát ngừng lại, một người mặc trường bào màu đen, khuôn mặt khuất trong bóng tối xuất hiện, cả người tản ra khí thế Tu La, còn đáng sợ hơn Thẩm Nghi Đăng bản gốc. Hắn bước từng bước qua, khóe miệng ngậm nụ cười âm lãnh.
Huyết mạch trong cơ thể Tần Dung vừa thức tỉnh lại gặp phải cường giả, không thể khống chế được, điên cuồng sôi trào, chân khí quanh thân kích động, gần như sắp hủy diệt khu rừng. Nhưng hắn lại cảm thấy cơ thể mình như bị bỏng, sắp nổ mạnh.
Hắn vẫn chưa thể khống chế được cổ lực lượng này.
Rõ ràng hắn có thể tiêu diệt người muốn tổn thương công tử này, nhưng tay chân lại không chịu khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Nghi Hoàn đánh mình bay ra xa, cả người nện vào thân cây thô tráng. Cú va chạm này làm lục phủ ngũ tạng nứt ra, máu tươi điên cuồng tràn ra từ khoé miệng.
Không được......
Đầu hắn toàn là những tiếng kêu gào điên cuồng, hắn chống kiếm muốn đứng lên, nhưng lại bị Thẩm Nghi Hoàn đánh bay đi lần nữa.
Sức chiến đấu hoàn toàn không cùng một cấp bậc, với tu vi này, Thẩm Nghi Hoàn hoàn toàn có thể giếŧ hắn dễ dàng như dẫm ch.ết một con kiến. Có lẽ tiên căn trong thân thể sẽ có thể giữ lại mạng sống cho hắn, nhưng lại không thể tiếp cận Thẩm Nghi Hoàn. Hắn nhìn chằm chằm công tử, mắt cũng muốn chảy ra huyết lệ.
Vương Bất Dịch vẫn chưa động thủ mà đã bị đánh bay ra xa bảy tám trượng, thương thế còn nặng hơn Tần Dung nhiều.
Tạ Quan Sư nhìn Thẩm Nghi Hoàn.
Giây tiếp theo, Thẩm Nghi Hoàn tới gần, lắc mình ngồi cạnh Tạ Quan Sư, một trận gió nổi lên, màn cửa buông xuống trước mặt hai người.
Đây là lần đầu tiên Tạ Quan Sư tiếp xúc gần với đại boss của Ma giới, cảm giác lạnh lẽo phát ra từ tận trong xương. Hơn nữa, y đang lo là, không biết Thẩm Nghi Hoàn có bạo nộ rồi giếŧ mình hay không.
"Ca ca tốt của ta, hai ta cửu biệt gặp lại, nhưng sao lại không nhìn ta một cái vậy chứ?" Thẩm Nghi Hoàn cười hì hì nói, mặt mày lạnh băng nhiều thêm cảm giác quỷ dị.
Hắn vươn tay nắm gương mặt không cảm xúc của Tạ Quan Sư, ngón tay dùng một chút lực, ngay lập tức biến mặt nạ trên mặt Tạ Quan Sư thành tro, ném xuống đất.
Gương mặt câu hồn của Tạ Quan Sư lộ ra, mặc dù không có biểu cảm gì nhưng cũng đủ làm lu mờ cảnh vật chung quanh.
"Ngươi muốn làm gì?" Cằm Tạ Quan Sư bị hắn nắm trong lòng bàn tay, môi giật giật, hỏi.
"Ngươi hỏi ta muốn làm gì sao, đương nhiên là ——" Thẩm Nghi Hoàn nhìn ca ca của mình, môi nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại âm lãnh ám trầm. Mấy tháng không gặp, ca ca trở nên đẹp hơn rồi nhỉ. Không biết lúc y đang câu dẫn người khác bán mạng cho mình có nhớ đến quá khứ từng hại hắn bị huỷ đạo cốt trở thành dược nhân, cả đời không thể độ kiếp thành công hay không?
"tr.a tấn ngươi, sau đó giếŧ ngươi."
_____
Dù ra chương hơi lâu nhưng cố đu tới cùng nhé mấy bé yêu, gáng lên sắp hoàn rồi =))))