Chương 63: Đóng lại vai cũ
Đang bàn luận thì có quân thám báo trở về, Nhạc vội vàng trở ra hỏi han: ""Tình hình cánh quân hai tướng Tài, Đình như thế nào rồi""
Lính thám báo vội tâu: "Bẩm Nhạc trại chủ, đạo quân của hai vị tướng quân đang trên đường tiến đến, còn cách chúng ta độ chừng một ngày đường mà thôi""
Nhạc vui mừng: ""Hay lắm, hay lắm, có thêm binh lực trợ chiến ta không tin là không thể hạ được thành""
Lúc này Lân thầm nghĩ [đạo quân của hai người này tuy rằng đã tới nơi, nhưng đường xa mệt nhọc khó lòng có thể tham chiến ngay, mặt Bắc quân Trịnh đang lăm le tiến quân vào, nếu như không nhanh chóng hạ được quân triều đình thì khả năng người chịu thiệt thòi là quân ta. Hoàng Ngũ Phúc giương cao ngọn cờ trừ giặc Tây Sơn, giả như tiến quân ngay, vượt đèo Hải Vân mà tiến vào thì ắt hẳn sẽ đánh vào quân Tây Sơn trước để được danh chính ngôn thuận như trong lời hịch]
Lúc này trong thành Câu Để
""Nay chúng ta đã đang ở thế lưỡng đầu thọ địch, nếu như quân Trịnh kéo vào thì e là khó giữ được nơi này""
Định Vương gương mặt mệt mỏi lên tiếng nói
Các vị đại thần đứng phía dưới đưa mắt nhìn nhau, chưa ai dám đứng ra bẩm tâu.
Một lúc sau thì Hiến quận công Nguyễn Cửu Dật đứng ra nói: ""Bẩm hoàng thượng, giả như quân Trịnh tiến công vào thì chưa chắc đã là điều hại đối với quân ta""
""Khanh mau nói"" Định vương nghe được lời này thì vội lên tiếng hỏi dồn
""Khải bẩm hoàng thượng, quân Trịnh tiến công truyền ra lời hịch rộng rãi khắp nơi, lấy danh là tiêu diệt giặc cỏ Tây Sơn cứu giúp triều đình ta để mị hoặc dân chúng, nay nếu như chúng tiến quân vào mà không đánh Tây Sơn thì lại trái với lời hịch, lòng dân sẽ dậy sóng, sĩ phu lấy đó mà công kích. Do vậy chuyện lưỡng đầu thọ địch là bọn giặc Tây Sơn, chỉ cần chúng đánh nhau ta có thể làm ngư ông đắc lợi, tranh thủ cho quân dưỡng sức, chấn chỉnh đội hình mà bảo vệ thành trì""
Hoàng tôn Dương cũng lên tiếng:
""Lời của Hiến quận công nói rất có đạo lý, nhưng ta lo quân Tây Sơn sẽ hành động trong nay mai, ta vừa nhận được tin cánh quân chi viện của chúng sắp tới nơi này""
""Xin thế tử và hoàng thượng chớ lo lắng, thần nguyện làm quân tiên phong, xong pha giết giặc lấy công chuộc tội"" Tôn Thất Chí đứng ra nói
Định vương nghe các đại thần tâu trình thì vẻ mặt cũng bớt đi phần nào lo lắng. Sau đó chúa Nguyễn cùng các đại thần tiếp tục bàn bạc tới gần trưa thì cho bãi triều, các tướng lĩnh quay về chấn chỉnh lại đội hình, khí giới, tăng cường thêm phòng ngự canh gác.
Ngày hôm sau, quân của hai tướng Tài, Đình đến nơi đóng quân của Nhạc. Tài nhìn thấy Nhạc thì quỳ phục xuống dập đầu, thấy Tập Đình vẫn đứng trơ ra đó thì Lý Tài kéo mạnh tay hắn ta quỳ xuống theo
""Mạc tướng đã phụ lòng kỳ vọng của trại chủ, xin được chịu tội""
Trong lòng Nhạc tuy vẫn còn hậm hực việc hai người này chậm chạp hành quân, nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười nói
""Hai vị nào có tội gì, thắng bại là chuyện thường của binh gia, ta cũng biết hai vị phải thu nhặt lại quân lính của mình nên mới chậm trễ tiến quân, nào nào đứng lên thôi""
Vừa nói, Nhạc ân cần nâng hai vị tướng Tài, Đình đứng dậy
""Đa tạ trại chủ đã rộng lượng không trách phạt"" Lý Tài kính cẩn chắp tay thi lễ
Nhạc nắm tay hai người mà dắt vào trong doanh trại hỏi han tình hình của ba quân tướng sĩ, sau đó sắp đặt người bố trí nơi ở cho quân của Lý Tài và Tập Đình.
Tối hôm ấy vào canh 3, khi đang ngủ trong doanh trại thì bên ngoài có lính canh gác báo:
""Bẩm đô đốc, có tham tán xin được cầu kiến""
Là người có nội công thâm hậu nên Lân rất nhạy bén với mọi việc xung quanh, chỉ cần có động tĩnh là Lân biết ngay. Vừa nghe được lời của lính gác, Lân vội bật ngồi dậy, chân không mang giày nhanh chóng đi ra ngoài gặp Huy Đống.
""Đệ có tin tốt cho ta à""
Vừa gặp mặt Huy Đống, Lân đã vội vã hỏi dồn.
""Ngoài này không tiện nói, chúng ta vào trong rồi đệ sẽ nói với đại ca""
Lân vỗ trán mình nói:
""Là ta quá vui mừng nên không để ý, nào chúng ta vào trong""
Sau khi thắp thêm ngọn đèn cho sáng, Lân ngồi xuống cạnh Huy Đống hỏi:
""Việc ta giao phó cho đệ ra sao rồi""
Huy Đống chậm rãi nói:
""Vừa rồi đệ quan sát thiên tượng, khí trời thì thấy có mây quần, thần lớn nghĩa lớn là âm trùng từ 1 đến 4, thấy Dương cả, chủ âm là số dương từ 2 đến 5, thấy Tùng cao nhóm cả là đối âm từ 3 đến 6, thấy lã thân đức võ là dương trùng từ 7 đến 1, thấy đức dương đạo trời là số âm từ 8 đến 2, thấy chủ đất oai lớn là đối dương từ 9 đến 3. Khí Mạnh Khá thì bội lên, ch.ết bỏ thì bớt đi.
Ta lại đối chiếu:
Mạnh, số chín hai màu sắc đỏ
Định rằng biến Tỵ Ngọ là chầy
Mạnh mà bảy sáu pha màu trắng
Thân Dậu là thời phát đổi thay
Một tám mà màu đen xám lại
Phát thời Hợi Tý lượng cho hay
Hoàng trời hợp Ất cả thêm phong
Mạnh Khá, ngang trời mưa bụi tung
Định rằng Hoàng Ất hợp phương Đông
Hợp Tây mây khí vầng đều hiện.
Theo như đệ quan sát thì Hoàng trời và Ất cả hợp ở cung âm thời trăng quần, đêm tối mịt. Kết hợp việc khí Mạnh khá đang dần thịnh thì trời trăng có biến, gió suốt gầm trời". Huy Đống giải thích cặn kẽ cho Lân nghe.
Ngẫm nghĩ một lúc để tiêu hóa những lời Huy Đống vừa nói, nhưng chắc còn chưa tỉnh ngủ hẳn nên đầu óc Lân vẫn còn mông lung chưa nắm rõ được.
Huy Đống nói tiếp:
""Nếu như không có gì thay đổi, gió thổi suốt sẽ diễn ra trong một đến hai ngày tới. Còn về hướng gió thì đệ quan sát cột cờ tính ra được là hướng gió Đông Bắc""
Lân gật gù: ""Như vậy là khi trời trăng có biến sẽ kèm theo gió thổi suốt, đêm tối cũng trở nên mù mịt""
Huy Đống đáp:
""Vâng thưa đại ca""
Lân vỗ vai Huy Đống nói:
""Đệ làm tốt lắm, bây giờ cũng trễ rồi, đệ trở lại doanh trại của mình nghỉ ngơi trước, mọi việc còn lại để đại ca liệu sự""
Sáng ngày hôm sau, Lân đến gặp Nhạc từ rất sớm để bàn luận về kế sách công phá thành. Sau khi thông báo cho lính gác, một lúc sau thì người lính ra thông báo cho Lân vào yến kiến Nhạc.
""Trại chủ""
""Bây giờ chỉ có hai chúng ta, huynh không cần phải khách khí chuyện lễ nghĩa đâu. Sớm như vậy huynh đã tìm đệ, là có việc gì gấp hay sao""
Lân sắp xếp lại câu từ rồi nói: ""Bẩm trại chủ, chúng ta phải nhanh chóng tiến quân công phá thành Câu Để thôi""
""Bao giờ"" Nhạc giật mình hỏi
""Ngay lúc này đây, trận này chúng ta cho quân bắn cung tên vào trong thanh có kèm theo theo thư, trong thư viết ""Tôn nhị trại chủ thời cơ đã đến"" sau đó giả vờ thua chạy, tiếp đến là cho quân thu dọn hết lều trại tiến hành lui quân""
Nhạc khó hiểu:
""Tại sao phải làm như vậy, chúng ta đang định vài hôm nữa khi cánh quân của hai tướng Tài, Đình lấy lại sức thì tiến đến công thành, bây giờ huynh lại muốn cho lui quân là vì cớ gì""
Lân từ từ giải thích: ""Trước tiên chúng ta bắn thư vào trong thành để cho những kẻ trong ấy đọc được mà đem lòng nghi kỵ lẫn nhau, sau đó ta lui quân giả như sau khi thua thì thấy không công phá được đành phải lui quân. Sau đó, quân ta nhân đêm tối mà tiến đánh, lần này mạc tướng nghĩ sẽ thành công""
Nhạc trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
""Phải chăng sư huynh có diệu kế gì hay sao, nhanh nói ra đừng úp mở nữa""
Lân mỉm cười nói:
""Trong lần quay lại tấn công, mạc tướng mong trại chủ có thể đóng lại vai người nhà trời một lần nữa""
Sau đó Lân giải thích tỉ mỉ kế hoạch của mình cho Nhạc nghe. Sau khi nghe xong mắt Nhạc sáng bừng, vẻ mặt đầy phấn khích
""Quả là tuyệt diệu, ta sẽ bàn luận phân công cho các tướng lĩnh chuẩn bị sẵn sàng xuất chiến""
Trưa hôm ấy, cánh quân do đô đốc Lê Văn Hiếu làm quân tiên phong tiến đánh thành Câu Để. Bên phía triều đình, quân tiên phong do Chưởng cơ Tôn Thất Chí dẫn đầu xung trận. Đánh nhau chưa được bao lâu thì quân Tây Sơn nổi trống thu quân, quân triều đình cũng không dám truy đuổi theo quá xa, chỉ hơn mười dặm đường thì thu quân trở về.
Khi trở về thành, Chí rất hăm hở vui mừng [không ngờ lần này ta lại có thể dễ dàng đánh đuổi bọn giặc đến vậy, để xem các ngươi có còn dám đến nữa hay không]
Nhưng khi vào bẩm báo lại cùng chúa Nguyễn thì thấy chúa vẻ mặt không vui
""Nói cho ta biết, vì sao lần trước ngươi lại đại bại dưới tay quân giặc, lần này lại muốn xin làm quân tiên phong""
Một số quan viên cũng tỏ ra nghi kỵ Tôn Thất Chí. Còn Chí thì chẳng hiểu đầu đuôi, vừa mới đẩy lùi được quân giặc đáng ra phải được trọng thưởng, còn đằng này hoàng thượng lại muốn tr.a xét lại chuyện cũ là cớ ra làm sao.
Từ trên cao, Định Vương quăng mũi tên có kèm theo tờ giấy ghi ""Tôn nhị trại chủ thời cơ đã đến"" xuống. Chí mở ra xem xong thì miệng ra sức biện bạch
""Bẩm hoàng thượng, hạ thần bị oan, có thể đây là kế ly gián của bọn địch, muốn chúng ta nghị kỵ lẫn nhau mà dễ bề tiến công. Tấm lòng trung của thần có trời cao chứng giám, thần xin thề với trời đất, nếu như có lòng đại nghịch thì sẽ bị thiên lôi đánh ch.ết, vạn kiếp không thể siêu sinh""
Hiến quận công Nguyễn Cửu Dật cũng tiến lên biện bạch giúp
""Bẩm hoàng thượng, theo như hạ thần thấy thì đây ắt là kế ly gián của bọn địch, chúng ta không nên mắc mưu bọn chúng""
Thế tử Hoàng tôn Dương chất vấn:
""Nếu như không có quá nhiều sự trùng hợp thì việc này cũng sẽ cho qua, ai cũng biết là kế ly gián của địch. Ấy nhưng nếu ta tập hợp lại các sự việc đã xảy thì hoàn toàn có căn cứ để nghi ngờ. Đầu tiên là đạo quân do Chưởng cơ Tôn Thất Chí nắm giữ dễ dàng bại trận trước quân Tây Sơn, tiếp theo đó là việc Chưởng cơ xin được làm quân tiên phong khi giặc kéo đến, bọn chúng dường như không tham chiến mà kiêng nể lui quân. Những mũi tên này đã chuẩn bị từ trước, làm sao chúng có thể biết được Chưởng cơ sẽ thống lĩnh quân tiên phong. Hay là trong hàng ngũ của chúng ta có nội gian""
Những vấn đề do Hoàng tôn Dương đặt ra làm cho mọi người trầm ngâm. Còn Tôn Thất Chí thì một mực kêu oan không thôi.
Đang lúc căng thẳng thì có quân hỏa tốc vào báo:
""Bẩm hoàng thượng, quân Tây Sơn đã cho nhổ trại lui quân""
Mọi người nhìn nhau càng thêm khó hiểu, không biết bọn giặc cỏ này lại muốn giở trò gì.
Trong lòng Định Vương thì đang phân vân, không biết nên xử trí việc này ra sao, trong đầu Định Vương thoáng qua một suy nghĩ [chẳng lẽ bọn Tây Sơn sợ chuyện Tôn Thất Chí làm nội ứng bị bại lộ, muốn giữ lại con át chủ bài này nên cố ý rút quân, làm cho ta không nghi ngờ gì nữa. Cũng không đúng, haizzz thiệt là nhức đầu]