Chương 64: Thắp sáng trời đêm
Trong lúc quan viên triều đình nhà Nguyễn đang nghi kỵ lẫn nhau thì quân Tây Sơn cho rút quân dần cách xa Câu Để, vừa rút vừa phao tin sẽ trở về lại thành Mỹ Thị. Khi trời tối thì bắt đầu dần quay lại theo đường rừng. Nhạc cho quân ẩn nấp, chỉ ăn lương khô đã chuẩn bị sẵn và cho binh sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trời bắt đầu dần tối, Nhạc chuẩn bị một đàn tế trời long trọng. Tế bái trời đất xong Nhạc nói với các tướng lĩnh và ba quân:
""Ngày hôm qua ta ta nằm chiêm bao thấy có hai vị tóc bạc trắng, râu dài chấm ngực tới yến kiến với ta. Hai người họ một người nhận là Sơn thần, còn người kia là Thổ địa của vùng này.
Ông lão Sơn thần chắp tay nói với ta:
""Tướng công vây thành đã lâu vẫn không phá được, hao tinh tổn tướng đã nhiều sao không mượn sức trời mà phá thành""
Còn ông lão Thổ địa thì vuốt râu gật gù:
""Tướng công là người nhà trời được phái xuống cứu giúp lê dân, nay gặp việc khó sao lại quên mất mình có thể nhờ trời giúp, bây giờ đang lúc cần cứ vay mượn trước rồi sau lại trả""
Lúc đó ta đang mù mịt không hiểu họ nói vay mượn gì, nên mới mạo muội hỏi:
""Nhạc tôi đây vẫn chưa hiểu được ý hai vị, nếu như vay mượn thì vay mượn gì""
Ông lão Sơn thần nói:
""Tướng công cứ vay mượn trước ít gió mà dùng, đại sự ắt thành""
Ta tính hỏi thêm, làm sao để vay mượn thì hai vị ấy đã biến mất, ta cũng giật mình thức dậy. Nay ta lập đàn tế trời, xin được vay mượn gió của nhà trời mà phá thành. Nếu như tối nay ta tiến công mà gió nổi lên bốn phía thì ắt là trời cao phù hộ cho quân ta, tiến công tất thắng lớn""
Ba quân tướng sĩ tuy có người tin nhưng cũng có người ngờ vực, chỉ nghĩ trại chủ nói thế chỉ để trấn an lòng quân mà thôi.
Đạo quân chia làm 2 cánh tiến đến Câu Để, còn cách thành hơn mười dặm thì Nhạc cho quân dừng lại. Cánh quân của Lý Tài và Tập đình tách ra vòng ra mặt phía Tây, còn cánh quân của Lân thì vòng qua mặt phía Đông. Lân nói Nhạc cùng ba quân
""Nay Nhạc trại chủ tế trời mượn gió, thần nguyện đi đầu phá địch""
Nhạc nâng Lân dậy mà nói:
""Đô đốc cứ an tâm, thần minh không bao giờ sai được, trận này tất thắng""
Trăng bắt đầu bị mây mù che phủ, cánh quân của Lân lặng lẽ tiến đến cửa mặt Đông của Câu Để.
Canh 4 vừa điểm, mặt trăng bị che khuất hoàn toàn, trời tối đen như mực, gió bắt đầu nổi lên. Lân ra lệnh:
""Tất cả tiến lên, trời giúp chúng ta rồi""
Phía bên cánh quân của Nhạc và Lý Tài cũng đồng loạt tiến công thành. Khi còn cách thành độ chừng 50, 70 trượng thì Tú xuất lãnh đội quân mang theo diều tiến hành thả diều lên cao. Tiếp đến là hiệu lệnh đốt dây ngòi dẫn lửa. Một cảnh tượng vô cùng hoàng tráng hiện ra, hơn ba nghìn con diều lửa bốc cháy sáng rực cả một vùng trời.
Tầng tầng lớp diều lửa rớt xuống trong thành, đụng vào đâu là bốc cháy dữ dội.
Tiếng la hét, tiếng gào khóc vang dội trong thành, lửa cháy ầm ầm sáng rực cả một góc trời. Quan quân trong thành loạn thành một mớ hỗn độn.
Quân lính thêm vững lòng tin là trời giúp phá thành nên sĩ khí tăng lên ngùn ngụt, ai nấy liều ch.ết xung trận. Ba mũi giáp công của Tây Sơn đồng loạt tấn công mạnh, đại bác nã ầm ầm vào thành, súng đạn, cung tên bắn ra như mưa, quân thủ thành không sao cản nổi. Tiến vào trong thành, ba quân tướng sĩ ra sức chém giết, xác quân lính triều đình nằm la liệt khắp nơi.
Chưởng cơ Tôn Thất Chí gầm lên:
""Theo ta mở đường máu, thề ch.ết bảo vệ hoàng thượng""
""Giết ttt aaaaa""
""Xông lên aaaa""
Hơn một nghìn quân cảm tử ra sức mở đường cho cho vệ quân của Hoàng tôn Dương bảo hộ chúa Nguyễn rút lui. Từng người, từng người ngã xuống nhưng quyết không lùi bước.
Khi phá được vòng vây thì chỉ còn lại không quá 200 quân cảm tử. Nguyễn Cửu Dật theo sau ngăn cản sự truy kích của quân Tây Sơn. Nhạc lệnh cho Đào Văn Hổ ở lại thu lấy tài vật, của cải và lương thực, còn mình thì cùng Lý Tài, Tập Đình, Lân truy đuổi theo tàn quân chúa Nguyễn.
Tập Đình thảm bại ở trận lần trước, suýt chút nữa là tử trận nên hận tên Cửu Dật thấu xương. Hắn ta xuất lãnh đội quân đuổi theo rất gấp, càng đánh giết càng hăng máu. Truy đuổi quân triều đình hơn một ngày đường Nhạc mới cho quân dừng lại nghỉ ngơi, sau đó thu quân trở về.
Trở về lại thành Câu Để, nhóm binh lính của Đào Văn Hổ đã thu dọn chiến trường gần xong, phảng phất trong gió vẫn còn mùi máu tanh và mùi thịt cháy rất nồng. Khung cảnh nơi đây vô cùng hoang tàn.
Trận này quân triều đình tổn hao binh lực trầm trọng, lương thực, khí giới phải vứt bỏ mà tháo chạy. Hổ sau khi thống kê thì báo lại cho Nhạc về chiến lợi phẩm:
""Quân ta thu được thêm 40 thớt voi chiến, 50 khẩu đại bác cùng nhiều loại hỏa khí, lương thảo thu được đủ cho nghĩa quân ăn trong 3 tháng"".
Nhạc gật gù vui mừng, trích ra 3 phần của cải thu được ban thưởng cho các tướng lĩnh cùng ba quân.
Sau đó Nhạc cho quân hạ trại nghỉ ngơi, bàn bạc với các tướng chỉ huy
""Nay quân triều đình đã bỏ chạy cách xa nơi này, chúng ta ở lại đây đóng quân hay trở về lại Mỹ Thị""
Tú lên tiếng:
""Bẩm trại chủ, nơi này đã bị chúng ta san thành bình địa, muốn ở lại thì phải mất một đoạn thời gian để tu sửa, nếu như quân Trịnh tiến vào e là chúng ta không giữ được""
Hổ phản đối ý kiến của Tú:
""Chúng ta đã rất khó khăn mới có thể chiếm giữ nơi này, lẽ nào lại lui quân về""
""Đào huynh nói vậy cũng không đúng, chúng ta tiến công cốt để tiêu diệt triều đình nhà Nguyễn, nay chúng đã bị đánh cho tan tác bỏ chạy, binh tướng tổn hao thảm trọng không còn quá nhiều uy hϊế͙p͙ với chúng ta, nhưng tên hoạn quan phương bắc đang lăm le tiến xuống, quân ta vừa đại chiến, binh sĩ còn chưa hồi phục lại sức lực thì làm sao có thể cản được quân Trịnh"" Đô đốc Hiếu lên tiếng
Nhạc quay sang hỏi Lân, còn đô đốc thì nghĩ như thế nào.
Lân chỉ đáp ngắn gọn
""Chúng ta nên lui về thôi""
Nhạc gật gù nói tiếp:
""Lui về thành Mỹ Thị cũng có cái lợi của nó. Chúng ta vừa chiến một trận lớn nên binh sĩ cần được nghỉ ngơi, các thương binh cần được điều trị và thời gian để hồi phục lại. Nếu ở lại đây mà quân Trịnh kéo đến ta cũng không nắm chắc có thể cản được chúng hay không. Tình hình hiện tại ở nơi này thì ta đã thoát được thế lưỡng đầu thọ địch, quân triều đình tạm thời không uy hϊế͙p͙ được gì ta nên dù có đánh nhau với Hoàng Ngũ Phúc thì ta cũng ko sợ quân triều đình tấn công.
Trở về lại Mỹ Thị có thành kiên cố để thủ vững, đường vận lương cũng gần hơn nơi đây. Ta quyết định, sẽ cho quân lui về thành Mỹ Thị. Cũng còn ít ngày nữa là đến tết, các vị ở đây cùng ba quân chinh chiến liên miên cũng nên nghỉ ngơi đón Tết vài hôm xem như ăn mừng chiến thắng""
Tú nghe vậy thì mừng ra mặt:
""Trại chủ thật anh minh""
[Cái tên tiểu tử này chắc là muốn đón tết cùng với ông cháu Thanh Tâm đây mà, nên khi nghe được trở về thì như bắt được vàng.] Lân thầm nghĩ trong lòng
Nhắc tới Thanh Tâm làm cho Lân chợt nhớ đến Phi Yến [lần đầu gặp nhau ở tết trung thu, rồi tai họa ập đến, tới nay cũng đã một đoạn thời gian trôi qua, cô nàng cũng chịu nhiều khổ cực rồi, haizz…]
Chúa Nguyễn sau khi đại bại ở Câu Để thì cho quân chạy lên đóng ở Trà Sơn thuộc huyện Quế Sơn.
Phía Bắc, quân của Hoàng Ngũ Phúc sau khi chiếm được Phú Xuân thì bắt đầu công tác tiếp quản, chấn chỉnh lại đội hình lên kế hoạch tiến quân xuống Quảng Nam.