Chương 89: Đầu hàng

""Nổi trống tập hợp binh sĩ"" Đình Đống cao giọng hét lên


Đánh xong ba hồi trống, các tướng lĩnh và binh sĩ đã tập hợp đầy đủ chỉnh tề. Hai tướng chỉ huy, Đình Đống, Đình Thể quét mắt qua một lượt, cho các tướng lĩnh đi kiểm tr.a hàng ngũ, binh khí. Khi kiểm tr.a xong, chuẩn bị tiến quân thì từ xa có một đoàn người ngựa độ chừng hơn chục người, có cầm theo cờ quân Trịnh tiến đến.


""Tướng quân xin hãy khoan…có lệnh của đại tướng quân""
Người đến không ai khác, chính là Nguyễn Hữu Chỉnh, viên thư ký kề cận bên quân quận Việp. Đình Thể lớn tiếng hỏi:
""Là chuyện gì, mau nói""
Chỉnh chắp tay hành lễ, sau đó nói:


""Đại tướng quân lệnh cho hai ngài nhanh chóng rút quân về phía bắc Hội An, hội quân cùng đại tướng quân, đây là thư hàm, kính hai vị tướng quân xem qua""


Đình Thể nhận lấy thư sau đó mở ra cùng đọc với Đình Đống. Trong thư có mấy chữ viết vội ""mau chóng rút quân"" nhìn nét chữ thì đúng là chữ do đại tướng quân viết.
""Ngươi quay về trước, bọn ta sẽ theo sau nhanh chóng rút quân về Hội An""


Chỉnh thấy vẻ mặt Đình Thể dường như không cam tâm, không muốn rút đi thì vội khuyên:
""Tiểu nhân có đôi lời, hai vị tướng quân có muốn nghe""
""Ngươi cứ nói"" Đình Đống lên tiếng


available on google playdownload on app store


Chỉnh chậm rãi nói: ""Kỳ thật, cánh quân mặt Đông Bắc đã thảm bại, tướng quân bị truy đuổi phải rút về Hội An. Hai vị có phải đang nghĩ, quân ta đang thắng thế, việc công phá thành trì chỉ còn trong gang tấc, rút đi lúc này thì thật không cam lòng""


Đình Thể nói ngay: ""Hai lần bọn giặc…"" Chưa nói được hết câu thì Đình Đống đã chen ngang, ngăn không cho Đình Thể nói tiếp, Đình Đống thừa biết Thể muốn nói gì, nhưng hiện tại việc trả thù phải tạm gác sang một bên, nghe thử tên thư ký này muốn nói gì trước đã.


""Tư thừa huynh đệ cứ nói tiếp, kỳ thật bọn ta đang ở thế thượng phong, quân giặc không thể nào ngăn cản được, chỉ còn không xa nữa là có thể đánh thẳng vào thành Mỹ Thị, không quá 3 ngày là có thể công phá được thành, rút lui đi lúc này quả thật không cam tâm""


Chỉnh mỉm cười nói: ""Để tiểu nhân nói cho hai vị được rõ về trận chiến ở mặt Đông Bắc. Quân của đại tướng quân chỉ huy khi ấy thế mạnh như chẻ tre, bọn giặc Tây Sơn bị tổn thất trầm trọng, nhưng sau đó quân ta lọt vào ổ mai phục của bọn giặc, bị vũ khí mạnh của chúng bắn giết dữ dội, toàn quân tan vỡ, binh sĩ tử trận nhiều không kể xiết, phải tháo chạy thoát thân. Đại tướng quân sai tiểu nhân nhanh chóng theo đường rừng chạy sang đây để truyền lệnh rút quân


Bọn giặc Tây Sơn dùng kế dụ địch nên mới giả như chống trả quyết liệt nhưng lại không địch nổi, phải rút lui. Nếu ta cho quân xông lên thì ắt sẽ rơi vào bẫy rập của bọn chúng""


Đình Thể cười ha hả nói: ""Nếu như ta đã rõ gian kế của bọn chúng thì còn gì phải sợ, cứ chầm chậm mà tiến quân, phòng vệ chắc chắn, cẩn trọng từng bước thì mưu hèn kế bẩn của chúng sao có thể thi triển được""


Chỉnh lắc đầu: ""Không, không, bọn giặc ắt hẳn sẽ không dùng một kế hai lần, như vậy quá tầm thường. Kẻ kia dùng cách đánh lạ, lại nhiều mưu mô, chính vì vậy ta không nên tiếp tục mạo hiểm. Vả lại, hai vị tướng quân hiểu rõ, quân lệnh như sơn, nếu hai vị không tuân theo thì biết hậu quả ra sao. Tiểu nhân có vài lời như thế, mong hai vị tướng quân cân nhắc""


""Lời huynh đệ nói rất có đạo lý, suýt chút nữa thì bọn ta phạm phải sai lầm lớn, cảm tạ huynh đệ đã cảnh tỉnh""
""Truyền lệnh ta, rút quân về Hội An""
Phía sau tường chắn, Lân đã cho chuẩn bị sẵn tên đạn, phục kịch…nhưng không thấy quân Trịnh có động tĩnh.


""Bẩm đô đốc, quân Trịnh đã rút lui, đang hành quân dần xa nơi này"" một tên lính canh vừa từ trên đài quan sát trèo xuống bẩm báo cho Lân
Lân lẩm bẩm ""Bọn này muốn giở trò gì đây, đang chuẩn bị tấn công lại rút quân đi, chuyện này là sao…""
Huy Đống cũng khó hiểu nhìn Lân.


""Có khi nào bọn chúng giả vờ rút đi rồi nhân lúc ta không đề phòng mà quay lại đánh úp""
Lân ngâm nghĩ một lúc rồi gọi quân do thám lại căn dặn:


""Bọn ngươi chờ thêm một canh giờ nữa, sau đó tiến hành lần theo dấu vết bọn quân Trịnh mà do thám, cách thức như cũ, cứ 10 tiêu luân phiên nhau cuộn lên quan sát tình hình""
""Tiểu nhân đã rõ""
""Uhm ngươi đi tập hợp người, ngựa chuẩn bị xuất phát đi""


""Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?"" Huy Đống hỏi
Lân đáp: ""Cho quân hạ trại nấu cơm, ăn uống, nghỉ ngơi chờ tin quân thám báo thôi. Tối nay, tạm thời ở lại nơi này để thủ vệ, nếu như giặc tiến quân thì chúng ta kịp thời đánh trả. Đệ cũng nghỉ ngơi chốc lát đi""


""Bẩm đô đốc, có quân truyền tin từ mặt Đông Bắc đến"" người lính thân vệ đi đến gần bẩm báo
""Cho hắn vào""
""Bẩm đô đốc, cánh quân mặt Đông Bắc do tổng lý đại nhân chỉ huy…đã chiến thắng quân Trinh""


Lân đứng phắt dậy, vui mừng khôn xiết: ""Ha ha ha tốt lắm, Tú đệ làm tốt lắm, thì ra là vậy, thì ra là vậy ha ha ha""
""Vậy là khả năng quân Trịnh rút đi là thật"" Huy Đống lên tiếng nói


""Chính là như vậy, nhưng chúng ta cũng không được lơ là phòng bị, đợi quân do thám trở về mới có thể xác thực được, nhưng theo như tình thế hiện nay, khả năng bọn chúng rút đi là rất cao""
Tới chiều ngày hôm sau, quân do thám trở về bẩm báo


""Bẩm đô đốc, quân Trịnh đang dần tiến về hướng Hội An, chúng hành quân rất gấp, đã cách xa nơi này hơn 50 dặm đường""
Lân gật gù: ""Tốt lắm, phân bổ các tiêu tiếp tục ở lại dọc đường do thám, sau khi trở về sẽ được trọng thưởng""
""Đa tạ đô đốc đại nhân""


Lân cho gọi các đội trưởng phân phó việc phòng vệ, cắt cử người chia nhau ra canh gác cả trong và ngoài tường chắn. Sau đó cùng với Huy Đống quay trở vào trong thành.


Ở mặt Đông Bắc, Tú giao lại việc phòng vệ cho các đội trưởng, sau đó cũng trở vào trong thành để bẩm báo, đồng thời bàn định kế hoạch tiếp theo
Nhạc cho triệu tập các tướng lĩnh đến phòng nghị sự. Đợi cho tất cả đông đủ, Nhạc mới lên tiếng:


""Quân Trịnh tạm thời rút lui để chấn chỉnh lại đội hình, đồng thời tìm sách lượt để công phá nơi này, tuy rằng chúng ta đã đẩy lùi được địch nhưng chúng ta vẫn đang ở trong tình thế rất nguy biến. Cả hai mặt bắc nam đều có quân địch chực chờ tấn công, tạm thời ta lấy chiêu bài lập hoàng tôn Dương lên làm vua để kìm lại bước tiến quân của Tống Phúc Hiệp, nhưng kế này không thể duy trì được lâu.


Mặt bắc, Hoàng Ngũ Phúc là kẻ giỏi dùng gian kế, nếu như hắn ta có thể thỏa thuận được với quân Nguyễn, cùng nhau bắt tay diệt nghĩa quân Tây Sơn chúng ta trước rồi sau đó mới đối đầu nhau thì coi như chúng ta hết đường chạy""


Ban đầu khi bước vào cuộc nghị sự, trên mặt ai nấy đều tươi cười khi đã đẩy lùi được quân Trịnh, nhưng khi nghe qua những lời trại chủ nói thì mọi người sắc mặt đều trầm xuống. Kỳ thật nghĩa quân lúc này đang trong tình thế hung hiểm, chỉ cần một bước sai lầm sẽ dẫn đến bại vong.


Đào Văn Hổ lên tiếng nói:


""Hiện tại quân của Tống Phúc Hiệp đang gây sức ép để chúng ta giao trả Đông Cung Thế Tử, chỉ cần chúng ta ra điều kiện buộc chúng rút quân trở về lại Hòn Khói (Nha Trang) mới trao trả Thế Tử thì mặt nam xem như tạm ổn, tiếp đó ta phối hợp với cánh quân ở Quy Nhơn, cùng nhau giáp công quân Trịnh""


Nhạc suy ngẫm rồi lên tiếng: ""Việc này không khả thi, Tống Phúc Hiệp đang tiến sát về Quy Nhơn, thanh thế rất lớn, hắn ta biết rõ quân Trịnh cũng đang dần tiến quân xuống, quân ta đang trong tình thế lưỡng đầu thọ địch, nên việc lấy Thế Tử làm điều kiện để hắn ta rút quân là không thể nào được. Chưa kể đến việc làm như vậy sẽ phá hỏng đi kế chia rẽ nội bộ triều đình của ta""


Lúc này Lân mới lên tiếng: ""Bây giờ chúng ta cứ…đầu hàng quân Trịnh thôi, vậy là giải quyết được vấn đề""
Mọi người đều trố mắt nhìn Lân, mới mấy ngày trước còn thề sống ch.ết quyết tử chiến với quân Trịnh, mà nay lại muốn đầu hàng.


Chỉ có Nhạc là nhẹ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ [Lân sư huynh đã thành công bước thứ nhất, giờ là bước thứ hai, nếu như không hàng thì không còn cách nào để thoát khỏi thế cục này]


""Ta cũng có ý như Lân đô đốc, chính là đầu hàng quân Trịnh. Việc này cần có người giỏi tài ăn nói, hiểu tâm ý người khác đi làm sứ giả, thuyết khách""
Lân mỉm cười chắp tay: "Bên cạnh Nhạc trại chủ có một người thừa sức đảm nhận việc này""






Truyện liên quan