Chương 2: Hàng xóm mới
- Ui da, đứa nào to gan dám đâm vào bổn cô nương đó
- Tôi đó. Thì sao?
Bây giờ nó mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Khuôn mặt khá điển trai. Mái tóc vuốt keo màu đỏ chói. Mặc chiếc áo sơ mi trắng. Cái quần jeans xanh. Đi đôi giày thể thao trắng sọc đen. Nó cũng không phải hạng mê trai, nhưng mà cứ nhìn người đó chằm chằm
- Ê, tôi biết là tôi đẹp trai, nhưng sao phải nhìn tôi chằm chằm như vậy chứ?
- Oẹ, anh bị ảo tưởng à Nè, tui không phải mấy đứa con gái õng ẹo thấy trai là ngắm như anh nghĩ đâu
- Tôi đâu phải trẻ lên ba. Cô nhìn chằm chằm tui như vậy lại bảo tui bị ảo tưởng, vô lí
- Hừ, tại cái mào gà (tóc) của anh í, đỏ thì cũng vừa thôi chớ, làm gì mà loè loẹt, chói loá, nhìn giữa trời mưa người ta biểu là con gà trống đang đi tìm chỗ trú có khi còn đúng hơn í
- Cô... cô - Người đó giận tím mặt
- Ô, tôi là cô anh hồi nào nhỉ? Thật vinh dự
- Hừ. Mà thôi. Chiêu này tôi cũng quen rồi. Ra vẻ không quan tâm tôi để tôi chú ý à? Cô không có cửa đâu
- Xí anh tưởng, ai cũng như nhau hết à? Đừng tưởng con gái là lúc nào cũng đỏng đảnh, mè nheo, ưỡn ẹo như anh nghĩ nhá. Trọng nam khinh nữ vừa thui
- Ồ thế sao Mà thôi, cô sẽ thấy - Rồi nhìn ra sau lưng nó - Cô mới đi chợ về hả
Bây giờ nó mới để ý đến bãi chiến trường đằng sau. Rau, củ nát bét. Mấy quả cà trứng vỡ tanh bành. Chai nước mắm bị bật nắp, đổ lênh láng ra đường, hòa quyện với giọt mưa trong suốt. Nó khổ sở khẽ than trong lòng. Quay lại lườm hắn, nó hét:
- AAA TÊN MẮC DỊCH KIA, MI HẠI BÀ RÙI. VỀ MẸ BÀ ĐẬP CHẾT BÀ MẤT THUI
- Ui, tui đâu có ngu đi làm cháu cô. Đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ nhá
- Anh... anh. Nhớ đấy cái mặt anh đấy, tui sẽ trả thù
- Mặt tui sao tui không nhớ được chứ
- AAA, ch.ết mất - Nó hậm hực bỏ về
Về nhà, chưa kịp cởi dép thì cái giọng oanh vàng của mẹ đã vang lên:
- CON KIA, MÀY ĐI ĐÂU THẾ HẢ. 45P RÙI ĐÓ - Rồi nhìn ra tay nó - ĐỒ CỦA TAO ĐÂU
- Hic, nó... nó
- NÓ SAO
- Nó đang nát bét ngoài đường ạ
- AAA CON SAO CHỔI KIA, CÁI TÍNH VỤNG VỀ KHÔNG THỂ CHỮA ĐƯỢC. ÔI TIỀN CỦA TAOOOOOO
- Hic, tại cái tên mắc dịch ngoài kia mà mẹ. Con thề có thần linh, có chúa, có phật, có bla... bla...
- ĐỪNG CÓ CÁI KIỂU ĐỔ THỪA NHÁ
- Hic, mẹ lỡ không tin con gái mẹ sao
- Thế mày dẫn nó về nhà tao xem nào
- Hơ... con có biết lai lịch của hắn đâu mà dẫn về
- Thế thì - Hít một hơi - Cắt... Bla bla
- Ặc mẹ ơi, mẹ giết người không dao à
- Mày vẫn sống nhăn răng đây chớ sao
- Huhu, thế thì mẹ lời còn gì
- Không có lời lãi gì hết. Cho chừa cái tội vụng về, lâu la, làm tai "mòn mỏi" chờ đợi mày ở nhà
- Trời mẹ ơi
Hic. Nó thầm than trong lòng. Thà đi quét rác 1 tuần còn hơn bị cắt đủ thứ thế này (ahihi, nhưng mà 2 tuần thì chị ít chịu trận đó ^.^)
Cuối cùng, mẹ nó lại phải vác cái chân đi chợ. Ngoài trời, mưa cũng đã tạnh
Tối...
Kinh kong
Mẹ nó chạy ra mở cửa. Đằng sau cánh cửa là cặp vợ chồng. Tuy đã đến tuổi trung niên nhưng có vẻ họ vẫn còn rất trẻ trung. Và sau họ là cậu con trai khá điển trai
- A chào anh chị
- Chào chị. Rất vui được làm quen
- Dạ cháu chào bác - Cậu con trai lễ phép cúi đầu chào
- Oa, con trai anh chị ngoan thật đó
Ngồi trên phòng nó không khỏi rùng mình. Nếu mẹ nó mà đi làm diễn viên thì chắc thu nhập cao lắm đây
- Thôi, anh chị vào nhà tôi chơi - Rồi quay vào trong - Bố nó, La La ơi, khách đến này
- Đây đây. Chào anh chị - Ba nó
- Cháu chào 2 bác ạ. Chào bạ... ehh?