Chương 30: Biết yêu
Mọi việc ở Paris vẫn xảy ra bình thường như bao ngày khác. Nắng vẫn nhè nhẹ trôi lơ lửng trên bầu trời xanh thẳm. Chẳng ai hay biết ở một cây cầu cạnh con phố xinh đẹp ấy đang xảy ra một vụ tai nạn. Hai chiếc xe lao mạnh và nhau. Một âm thanh chua chát ngân thật vang trong không trung. Chiếc BMW chỉ bị xây xước nhẹ ở bên ngoài, hai người ở trong xe tạm thời ko bị thương nghiêm trọng. Còn chiếc Jaguar.... Nó lao thẳng vào chiếc rào cản, chiếc xe gần như bị biến dạng vì cú lao mạnh. Và ở trong xe là một người phụ nữ nằm yên bất động. Một dòng máy chảy dài từ trán xuống.
Nguyên xuống xe chạy thật nhanh đến bên chiếc Jaguar. Chỉ bằng một số thao tác đơn giản, cậu phá được chiếc xe cứu người phụ nữ ra ngoài
- Gọi xe cấp cứu mau!!!!!_ Nguyên thét lên gần như là ra lệnh. Trong lúc làm việc là lúc cậu nghiêm túc nhất.
Lam lúng túng rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu. Trong lúc đó, Nguyên tiến hành sơ cứu cho người đàn bà. Nhưng......Nguyên giật mình đến sững sờ. Lam thấy vậy liền đến bên khẽ lay cậu
- Có chuyện gì vậy Cô bé tò mò nhìn người phụ nữ....... Một người phụ nữ trung niên người Anh, khuôn mặt toát lên một vẻ đẹp quý phái đến lạ lùng, bà ta mặc quần áo bệnh nhân nhưng khuôn mặt lại trang điểm khá đậm.....
Lam mở to đôi mắt, lùi lại phía sau. Người phụ nữ này......... Cô bé lắp bắp:
- Đ.....Đ.....Đây là........._ Lam lắp bắp. Rõ ràng đây là......- Bệnh nhân phòng số 23
- Ko thể nào. Chính tay tôi đã thực hiện ca phẫu thuật đó mà_ Nguyên hét lên. Một mảnh kí ức nhạt nhòa, đau thương vây lấy cậu. Bà ấy đã trốn viện vào đêm hôm ấy, đêm 13/11. Rạng sáng 14/11, Nguyên đã cùng các bác sĩ thực hiện ca mổ cho người phụ nữ này. Ca phẫu thuật ko thành công vì bà ấy bị thương quá nặng mà lại ko có ý chí sinh tồn. Chính tay cậu đã kéo khăn che đi khuôn mặt ấy. vậy mà.... giờ đây khuôn mặt ấy đang ngay trước mặt cậu. Điều này là sao- Tại sao chứ Khó tin!!!!_ Nguyên cau mày suy nghĩ
- Bình tĩnh lại nào, Hoàng Nguyên. Đợi khi bà ấy tỉnh lại thì chúng ta sẽ có câu trả lời ngay thôi._ Lam đặt tay lên vai Nguyên, cô ko rõ lắm về mọi chuyện, cũng ko rõ lắm về mối quan hệ giữa Thiên với người phụ nữ đó, nhưng có vẻ họ rất thân.
....................................................................................
12 phút sau, xe cứu thương đến đưa người phụ nữ tới bệnh viện. Nguyên vẫn ngồi bất động, thời gian trong cậu như đang ngừng lại. Những sự việc kì lạ vừa xảy ra với cậu người giải thích được duy nhất chỉ có CHÚA....................
- Đi thôi!!!!_ Nguyên đứng dậy. Bước tới chiếc BMW đã bị một vết xước dài.
- Đi đâu chứ_ Lam ngạc nhiên nhìn Nguyên chạy về chiếc xe . Cô cá là cậu đang bị mất bình tĩnh bởi chuyện khủng khiếp vừa xảy ra với cậu
- Tôi ko đủ kiên nhẫn để ngồi đây và chờ đợi. Có lẽ phải tự đi tìm câu trả lời thôi. Cô bé cùng đi chứ_ Nguyên quay lại và mỉm cười. Rõ ràng cậu đang hoang mang hơn ai hết nhưng vẫn có thể cười tươi như vậy.....
- Tại sao tôi lại từ chối cơ hội để tìm ra câu trả lời cho câu hỏi trong lòng của mình nhỉ Và tôi nghĩ cũng ko nên để cho một anh chàng hậu đậu, vụng về nhưng lại luôn lao thẳng về phía trước như anh đi một mình vào lúc này. Rất sẵn sàng_ Lam mỉm cười chạy theo Nguyên tiến về chiếc xe. Câu nói đùa của cô bé đã khiến cho ko khí bớt căng thẳng hơn rất nhiều. Tâm trạng của cô bé cũng có phần nhẹ nhõm hơn lúc trước....
Chiếc xe rùng mình rồi lăn bánh. Bệnh viện Pitié Salpêtrière thẳng tiến!!!!!!
Lam chạy theo Nguyên đang sải bước thật nhanh vào phòng làm việc của cậu.
6h58",
Đây là lúc mà bệnh viện vắng nhất. Vì thế, tiếng bước chân của hai người họ cứ vang lên đều phá ko gian yên tĩnh của cả tầng này.
Nguyên đẩy cửa bước vào.....
Căn phòng tối om. Cậu vẫn định hướng được nhờ những năm tháng dài làm việc ở đây và nguồn ánh sáng ít ỏi ở ngoài hành lang. Đây rồi!!!!
Đúng lúc đó, Lam chạy vào. Cô bé bật đèn lên. Dưới ánh sáng mờ của đèn điện, Nguyên hiện lên thật bận rộn với mái tóc xù lên vì những cơn gió ngược chiều lùa vào khi cậu chạy vội, khuôn mặt căng thẳng cùng một chút ý chí quyết tâm tìm ra sự thật, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi vì 3 đêm ko ngủ để trực hộ đồng nghiệp....
- Jane Moulin (1977 - 2015), nhóm máu O, quốc tịch Anh_ Nguyên lẩm nhẩm.
- Giờ chúng ta chỉ cần biết được nhóm máu của người phụ nữ kia là chúng ta đã có câu trả lời_ Lam tiến lại
- Đi thôi!!!!_ Một lần nữa Nguyên nói câu nói ấy. Cậu nắm lấy tay Lam chạy thật nhanh đến phòng xét nghiệm. Lam đỏ ửng mặt, chạy theo Nguyên như một cái máy. Trong phút chốc, trái tim cô bé lỗi đi một nhịp, một nhịp đập ngọt ngào yêu thương của trái tim đã nhiều lần khóc vì yêu thương.