Chương 31: Hồi sinh
Nguyên đứng bất động trước ô kính nhỏ nhìn vào phòng bệnh nhân. Đã nửa tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc người phụ nữ trong căn phòng này được chuyển từ phòng cấp cứu qua đây. Lam đứng sau Nguyên, cô ko biết mình có thể dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của Nguyên lúc này. Người phụ nữ này thực sự rất có thể là Jane Moulin. Họ giống nhau như hai giọt nước vậy, hơn nữa nhóm máu cũng là một. Nhưng Nguyên khẳng định rằng chính anh ấy là người thực hiện ca mổ đó cho Jane Moulin và bà ấy đã qua đời. Nguyên bần thần. Thần ch.ết có thể đem người phụ nữ yếu ớt kia đi bất cứ lúc nào nếu ngài ấy muốn. Các bác sĩ nói rằng trong vòng 3 tiếng đồng hồ mà bà ấy ko tỉnh lại thì sẽ ko còn hy vọng nữa. cậu ko thể đứng đây vô dụng như vậy được, cậu phải làm gì đó. Một việc gì đó để sau này ko phải hối hận. Nhưng cậu thì làm được gì bây giờ. Bất lực............................!!!!! Cảm giác nhìn một con người cậu rất mực yêu quý đang dần mất đi sự sống khiến cậu bất lực. Quá khứ dần hiện về trong cậu, một kí ức có chút gì đó hạnh phúc nhưng đôi khi cũng rất khó chịu, bức bối
.............................................................................................................................
" Bốp........Choang...........Choang...............Choang"
Chiếc ly rời tay cậu rơi xuống đất rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Nguyên tức tối. Đây ko phải là lần đầu tiên mà cậu gặp phải trường hợp này nhưng người phụ nữ này là bệnh nhân đầu tiên cứng đầu như vậy. Bà ta nhất quyết ko uống thuốc, ko ăn, ko điều trị, lúc nào cũng chỉ nằm yên một chỗ nhưng lại rất khó tính, thường xuyên gây gổ với bác sĩ, các y tá và các tình nguyện viên trẻ tuổi. Cậu rõ ràng chỉ có thành ý đưa cho bà ta cốc nước nhưng chỉ vì cậu lấy nhầm chiếc cốc của bệnh nhân khác đưa cho bà ta mà chiếc cốc phải chịu một số phận như vậy. Hơn nữa dù cho cậu có lấy đúng chiếc cốc cậu bà ta đi chăng nữa thì chiếc cốc trên tay cậu cũng sẽ bị rơi mà thôi. Bà ta ko muốn bất cứ ai quan tâm đến bà ta, bà ta muốn ở một mình, bà ta chán ghét cuộc sống hiện tại và muốn tách khỏi nó,...... Nguyên mỉm cười, cậu tự dưng thấy thương người đàn bà hơn là căm ghét. Cậu cúi xuống lượm một mảnh thủy tinh rồi cứa thật mạnh vào tay. Một dòng máu đỏ rơi xuống màn đất lạnh, hai giọt thứ hai rơi xuống và cứ thế, cứ thế, cứ thế,........... những giọt máu rơi xuống màn đất lạnh.
- He was doing what the hell ( Cậu đang làm cái quái gì vậy)_ Người phụ nữ thét lên, có lẽ bà ta sợ máu. Khuôn mặt cau có của bà dần tái đi. So với một căn phòng toàn màu trắng như vậy, bà ta như chìm đi trong đó.
-I just cut into a finger and blood just flowed from there, but do you know why the other fingers also feel pain not That is because each part are linked with body should also have a feeling similar pain. I though was the Vietnam but lived with you in France, you felt pain, I would so and everyone will so. You self-injure, torment yourself then only hurting themselves and those around them. You lives not for herself but for everyone. Remember that a doctor actually never want their patients in pain and I hope she will understand the feelings of people like my doctor (Tôi chỉ cứa vào một ngón tay và máu chỉ chảy ra từ đó, nhưng bà có biết tại sao các ngón tay khác cũng cảm thấy đau không Đó là bởi vì mỗi một bộ phận đều liên kết với cơ thể của chúng ta nên những bộ phận khác cũng có cảm giác đau tương tự. Tôi tuy là người Việt Nam nhưng lại cùng với bà sinh sống trên đất Pháp, bà cảm thấy đau, tôi cũng sẽ vậy và mọi người cũng sẽ vậy. Bà tự tổn thương, dày vò bản thân để rồi được những gì hay chỉ đang làm tổn thương chính bản thân mình và những người xung quanh. Bà sống không phải vì chính bà mà còn vì mọi người. Hãy nhớ rằng một người bác sĩ thật không bao giờ muốn bệnh nhân của mình đau đớn và tôi hy vọng bà sẽ hiểu cho cảm giác của những người bác sĩ như tôi)_ Nguyên nói một hồi thật dài. Cậu ko quan tâm mọi người xung quanh đang nhìn cậu như thế nào, cậu chỉ cần biết người phụ nữ ấy đã hiểu được lời cậu nói, khuôn mặt bà ta cúi xuống, trầm tư suy nghĩ. Khuôn mặt bà đăm chiêu nghĩ ngợi. Nhưng, bà ta vẫn ko khuất phục. Cậu ta chỉ là một người dưng, cậu ta ko thấu hiểu được nỗi khổ đau của bà, ko một ai trên thế giới này hiểu được, ko một ai. Họ làm sao có thể biết bà đã bị chính người em cùng cha khác mẹ và người chồng của mình phản bội như thế nào, làm sao có thể thấu tình cảm của bà với người đàn ông đó ra sao, làm sao có thể cảm nhận được nỗi xót xa của một trái tim đã từng yêu hết lòng, làm sao có thể hiểu nỗi đau của một người mẹ bị cướp đi đứa con đầu lòng trước mặt mình, làm sao Bà căm ghét cái xã hội mà bà đang sống, một xã hội đầy rẫy những bất công và đau khổ, cái xã hội đang sống ch.ết vì đồng tiền đáng khinh. Cái xã hội đó đã tiếp tay cho người đàn ông tệ bạc và con hồ ly kia cướp đi đứa con của bà. Ko ai bênh vực, che chở cho bà. Họ chỉ biết dùng ánh mắt thương hại mà nhìn bà rồi nói những lời hoa mĩ, văn vẻ, bóng bẩy an ủi bà rồi bước đi. Bà ko cần những thứ đó, sự quan tâm giả tạo, bà cần một người dám đứng lên chống lại sự bất công kia cùng với bà, cần một người đưa đứa con về bên bà. Nhưng,...... ko có ai, chẳng có ai cả, ko một ai,.......
- Stop these lofty words, please. What these people have done for me, why should I live for these people When I need, why are people are not comming(Hãy thôi ngay những lời nói cao cả ấy đi. Mấy người thì làm được gì cho tôi, tại sao tôi phải sống cho cả mấy người Đến lúc tôi cần mấy người thì mấy người ở đâu)_ Bà ta ko gào thét nữa mà lại đang rất điềm tĩnh, dùng những lời nói nhẹ nhàng để nói lại Nguyên. Những lời nói của bà khá sắc bén, Nguyên như chẳng còn câu từ gì để cãi lại nữa rồi. Cậu đoán là người đàn bà này đã từng rất đau khổ, cậu đã nhìn thấy đôi mắt của bà đang hoe đỏ.
-So please give me the opportunity now corrected her mistakes. Treat me like one of your friends. Be strong, do not self-torment myself anymore (Vậy thì giờ hãy cho tôi cơ hội sửa lại những sai lầm ấy. Hãy coi tôi như một người bạn của bà. Hãy mạnh mẽ lên, đừng tự dày vò bản thân mình nữa)_ Nguyên đặt tay lên đôi vai đang run vì dòng cảm xúc mạnh mẽ của người phụ nữ, mỉm cười thật nhẹ. Người phụ nữ ấy cũng cười, con bà có lẽ cũng xấp xỉ tuổi như Nguyên. Và họ bắt đầu thân thiết với nhau từ đó. Người phụ nữ ko còn khó tính như trước nữa, bà ấy đã trở thành một phụ nữ hiền hậu và dịu dàng nhưng tuy nhiên chuyện đó chỉ xảy ra với Nguyên mà thôi. Bà vẫn tự thu mình và một góc và ko bao giờ hòa thuận được với bất kì ai
.............................................................................................
Người phụ nữ ấy đã chịu thay đổi vì cậu, dù chỉ là một chút thôi nhưng với cậu nó rất có ý nghĩa. Nhưng cậu thì làm được gì cho bà ấy Khi bà ấy đang nằm kia, thoi thóp một mình chiến đấu với thần ch.ết thì cậu chẳng làm được gì, một chút cũng ko.. Cậu thấy mình vô dụng và bất lực. Cậu là một vị bác sĩ vô trách nhiệm. Cậu là một kẻ chỉ giỏi nói những lời hoa mĩ nhưng lại ko làm được gì cả.
Lam thở dài. Cô chẳng làm gì được cho anh chàng bác sĩ hậu đậu, vụng về đang bị quá khứ dằn vặt kia. Ôi, Chúa ơi xin ngài hãy làm một điều gì đó cho họ, hai con người kia, một chàng thiếu niên bất lực đứng trước ô cửa sổ và một người phụ nữ tội nghiệp đang đứng giữa một dải phân cách, một bên là sự sống, một bên là cái ch.ết. Thay vì đứng đây than vãn chi bằng tới nơi linh thiêng nhất để nói chuyện với Chúa, cầu xin Ngài ấy hãy đem người phụ nữ kia trở về từ tay của thần ch.ết. Lam nghĩ vậy và cô làm đúng như vậy. Cô bé bước tới phía Nguyên, đặt tay lên vai cậu khe khẽ nói:
- Đừng buồn nữa, hãy cùng tôi đến nhà thờ để cầu nguyện. Tôi nghĩ rằng việc đó sẽ có ích với bà ấy hơn là sự dằn vặt, tự trách bản thân của chúng ta.
Nguyên như chợt nhớ ra điều ấy. Sự đau buồn đã làm đầu óc cậu ko còn sáng suốt, nhạy bén như mọi ngày nữa. Cậu quay lại nhìn Lam nở một nụ cười vội vàng rồi bước đi. Lam chạy theo, cô cảm thấy vui vui vì đã làm được một điều gì đó cho họ hay ít nhất là đã giúp Nguyên bớt đi căng thẳng trong 2 tiếng 23 phút 12 giây còn lại của cuộc chiến quyết sinh tử của người phụ nữ kia.
.......................................................................................................
Trước cổng Bệnh viện, Lam đứng một mình. Nguyên đang cầu nguyện ở trong nhà thờ và cậu muốn ở một mình. Cậu ấy nói cô bé có thể về nhà trước còn cậu thì chỉ có thể nghỉ ngơi khi Jane qua được vòng nguy hiểm. Cô bé ko về. Làm sao cô có thể nghỉ ngơi khi trong lòng còn nhiều vướng mắc như vậy chứ. Cô quyết định đợi đến khi cậu cầu nguyện xong và cả hai cùng về bệnh viện. Trời càng về khuya càng lạnh. Những cơn mưa phùn nhỏ nhỏ thôi nhưng lại đi kèm với cái rét thậm tệ khiến đôi môi cô bé tím dần. Thời tiết này khiến đường phố vắng tanh. Ai cũng muốn được cuộn tròn trong chăn ấm và đánh một giấc cho tới sáng thay vì đứng đợi trước cửa nhà thờ một thời gian khá dài. Nhưng đó là điều Lam muốn làm. Nguyên bước ra. Đôi mắt cậu hoe đỏ. Lam đoán là cậu ấy vừa khóc. Cậu cầu nguyện khá nhanh. Có lẽ ko phải do cậu ko có điều gì để nói với Chúa mà do cậu ko muốn Lam phải chờ đợi trong một tối với thời tiết khắc nghiệt như vậy. Còn 1 tiếng 56 phút 13 giây nữa, nếu Jane ko mau thức dậy, thần ch.ết sẽ cướp bà ấy đi mất. Chiếc xe rùng mình và dần lăn bánh rời khỏi nhà thờ.
Lam bước vào sảnh của Bệnh viện. Bước chân cô bé khe khẽ. Đây là khung giờ mà hầu hết mọi người đang nghỉ ngơi, cô ko muốn làm phiền bất cứ ai. Nguyên bước đi sau. Cậu đang gặp rắc rối về một tài liệu nào đó với bác sĩ Peter.
Thật lạ lùng. Khi cô bé nhìn qua khung cửa sổ, bà ấy, Jane đang ngồi tựa vào thành giường mỉm cười nhìn cô với ánh mắt thật hiền hậu. Cả thế giới xung quanh cô như đang đảo lộn. ÔI, Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của Nguyên và cô rồi. Chúa đã làm cho bà ấy tỉnh lại. Trên thế giới thực sự tồn tại những phép màu thần kì. Bà ấy đã hồi sinh. Thật kì diệu!!!!
Lam vui mừng chạy đi tìm Nguyên, cô muốn nhanh chóng báo cho cậu biết về điều kì diệu cô vừa nhìn thấy Nhưng khi họ quay trở lại, người phụ nữ ấy lại nằm im, ko cử động. Nằm như lúc họ bước đi cầu nguyện, ko chuyển biến gì. Lam mở tròn đôi mắt:
- Ko thể nào. Lúc đó, bà ấy đã mỉm cười nhìn tôi mà. chẳng lẽ tôi bị lẫn chăng Rõ ràng........_ Lam lắp bắp. Chẳng lẽ những hình ảnh lúc nãy do cô nhìn lầm
Nguyên mở cửa phòng bước vào. Cậu nhìn người đàn bà một hồi lâu rồi nói:
- Ko hẳn đâu. Bà ấy có vẻ đã tỉnh dậy. nhìn đi, ga và chăn có dấu hiệu xô đẩy, lúc nãy chúng vẫn còn rất phẳng phiu. Hơn nữa, bà ấy lúc nãy đâu có búi tóc như vậy.
Đúng, Lam giờ mới để ý đến những tiểu tiết đó. Người phụ nữ mở mắt mỉm cười:
- Cậu vẫn như vậy, Hoàng Nguyên. Đúng là ko thể qua mắt được cậu.
- Jane, bà đã tỉnh lại rồi. Cháu đã đưa bà trở về
- Nhưng..... bà đang nói Tiếng Việt_ Lam lắp bắp. Cô ko nghe nhầm, bà ấy là một phụ nữ Anh nhưng lại nói rất thạo Tiếng Việt
- Tôi quên ko nói với cô bé, chồng bà ấy trước là người Việt
- Đừng nhắc tới ông ta nữa_ Jane có vẻ ko vui - Bạn gái cậu đó à, Nguyên. Dễ thương đấy_ Jane nhìn Lam cười
-Ko phải. Nhưng chẳng phải bà đã bị thương ở vụ tai nạn sao, sao lại ở đây_ Nguyên chợt nhớ ra
- Tôi chưa từng bị tai nạn, anh đã nhầm tôi với một ai đó rồi. Và cũng có thể anh đã nhầm tôi với ả hồ ly kia, nó là em của tôi và chúng tôi khá giống nhau._ Jane mỉm cười, nụ cười thật đẹp nhưng cũng thật lạnh nhạt
Lam rùng mình, tự dưng cô thấy sợ. Đằng sau nụ cười xinh đẹp kia như đang chứa một âm mưu "hắc ám" nào đó. Mà cô ko hay biết