Chương 51
Khoảng cách rất xa, Hạ Hàm Chi không thể nghe thấy phòng đối diện đang nói chuyện gì, nhưng Lý Thanh lại có thể.
Vẻ mặt Lý Thanh trở nên hoang mang khó hiểu, hắn cảm thấy vô cùng phức tạp. Cảm giác phức tạp này khiến đôi mày rậm của Lý Thanh cau lại, càng nghĩ càng buồn rầu.
Hạ Hàm Chi đứng cạnh hắn, y không nhìn về phía phòng đối diện, thậm chí còn lười quay đầu lại. Y chỉ dựa vào trên hành lang bằng gỗ, khoanh tay nói chuyện với Lý Thanh.
“Ngươi có nghe thấy nàng đang nói gì không?”
Lý Thanh không nói gì.
“Ở khoảng cách này, ta không nghe thấy.” Hạ Hàm Chi nói “Người thường đều không thể nghe thấy.”
Lý Thanh vẫn còn hơi say, phản ứng càng chậm hơn ngày thường, nhưng sau khi hắn nghe thấy mấy lời này thì khựng lại một chút, giọng nói khàn khàn: “Ta cũng là người….”
Hạ Hàm Chi thản nhiên nói: “Không, ngươi không phải.”
Đầu Lý Thanh vốn đang cúi thấp, lại ngẩng lên.
“Ta cũng là người….”
Hạ Hàm Chi không thèm so đo mấy lời nói lộn xộn của hắn, y nhẫn nại bác bỏ lời nói của hắn, giọng nói lạnh như băng, không chứa chút tình cảm nào.
“Ngươi không phải là người, ta có thể nghĩ ra một ngàn lí do để chứng minh ngươi không phải là người, ngươi có muốn nghe hết không hả?”
Những lời này dường như đã khiến Lý Thanh tức giận, không khí xung quanh hắn đều trở nên rét lạnh. Hạ Hàm Chi cười lạnh, nói: “Sao hả, muốn ta sợ à? Thái Âm, đây chính là một trong những lí do chứng minh ngươi không phải là người.”
Vừa dứt lời, khí lạnh quanh người Lý Thanh đã biến mất. Môi Lý Thanh run rẩy, chậm rãi nói: “Ta, ta sẽ không làm vậy, mãi mãi không làm vậy nữa.”
“Không làm, không có nghĩa là ngươi không thể làm.” Hạ Hàm Chi đá đá chân, Danh Phẩm Hiên vô cùng sạch sẽ, trên mặt đất không hề có chút tro bụi nào. Hạ Hàm Chi cứ như đang tán gẫu, nói với Lý Thanh: “Thật ra thì ngươi biết rõ, mặc dù nguyên thần của ngươi không hoàn chỉnh, nhưng ngươi vẫn có thể biết rất rõ.” Hạ Hàm Chi nhích đến gần Lý Thanh, khẽ nói bên tai hắn: “Ngươi không phải là người, ngươi không giống với bọn ta.”
Hơi thở của Lý Thanh càng lúc càng dồn dập, hắn cứ lắc đầu liên tục. Hơi rượu còn chưa tan, sắc mặt Lý Thanh tái nhợt, trán rỉ mồ hôi.
Hạ Hàm Chi thấy dáng vẻ này của hắn, hơi nhíu mày, y dừng một chút, sau đó lại nói.
“Ngươi có biết Tiểu Xuân đang làm gì không, ngươi có biết vì sao nàng phải làm như vậy không?”
“Ta…” Lý Thanh không nói nên lời, hắn cúi đầu, khổ sở ngồi xổm trên đất. Dù hắn có muốn hay không, âm thanh ở căn phòng đối diện vẫn không ngừng truyền đến bên tai hắn. Tiểu Xuân và Vệ Thanh Phong đang nói gì đó, giọng điệu của nàng rất gấp gáp, giống như đang giải thích, lại giống như đang an ủi.
Thế nhưng…
Vì sao chứ?
Thật lâu trước đây, Lý Thanh chưa bao giờ phải phiền não vì hai chữ “vì sao” này, mãi đến khi hắn gặp được Tiểu Xuân, hắn mới bắt đầu băn khoăn về nó.
Hạ Hàm Chi đứng trước mặt hắn, từ trên nhìn xuống hắn.
“Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết….”
Lý Thanh khẽ kêu một tiếng, nắm tóc mình, không nhúc nhích.
Hạ Hàm Chi có lẽ cũng cảm nhận được sự đau đớn ở Lý Thanh, hơi thở của Lý Thanh vô cùng gấp gáp, nỗi đau khổ của hắn khiến Hạ Hàm Chi cảm thấy đồng cảm. Hạ Hàm Chi đứng giữa luồng không khí lạnh như băng, khí lạnh từ người Lý Thanh như vực sâu không đáy, hắn cố hít sâu thở ra, cố gắng để hơi thở của mình trở nên đều đặn.
“Ta có cách….” Hạ Hàm Chi quỳ một gối trước mặt Lý Thanh, đưa tay ra, kéo đầu Lý Thanh ngẩng lên. Khi y vừa chạm vào người Lý Thanh, y lập tức cảm nhận được một luồng khí nồng đậm, khiến y như chìm vào sâu trong lòng đất đen tối mà lạnh băng vô tận, đầu ngón tay Hạ Hàm Chi cứng đờ.
Y cắn chặt răng, nhịn xuống cơn đau đớn đột ngột này, trầm thấp nói bên tai Lý Thanh: “Ta có cách giúp ngươi hiểu những điều này…. Ta có cách…”
Lý Thanh đang hoang mang lại như được mê hoặc, Hạ Hàm Chi có thể cảm giác được sự kháng cự của hắn yếu dần. Tay của y đặt trên vai Lý Thanh, chậm rãi truyền chân khí vào người Lý Thanh.
“Thái Âm, đừng quá đề phòng….” Hạ Hàm Chi từ tốn nói “Ta đứng về phía ngươi, một mảnh nguyên thần của ngươi chính là do ta cho ngươi, ta chắc chắn đứng về phía ngươi.”
Cả người Lý Thanh run rẩy, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại không thể phản bác.
Chỉ là, luồng khí tản ra từ người trước mắt này khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Dần dần, đầu của Lý Thanh dần trống rỗng. Hạ Hàm Chi nâng cằm của hắn lên, hiện rõ mặt hắn. Trên mặt Lý Thanh lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, vải bịt mắt cũng đã trở nên ẩm ướt, Hạ Hàm Chi giơ tay, đưa ra sau ót Lý Thanh, khẽ đặt lên chỗ nút thắt của miếng vải.
Tim của hắn đập vô cùng nhanh.
Khi nút thắt kia sắp được tháo ra, Hạ Hàm Chi nhạy cảm phát hiện ra sau lưng y có người. Lập tức, y tung mình rút kiếm, đứng chắn trước mặt Lý Thanh.
“Hừm, phản ứng cũng nhanh đấy.”
Ánh mắt Hạ Hàm Chi nặng nề, nhìn Đại Tông sư đang chắp tay đứng trước mặt. Đại Tông sư hiển nhiên là vừa được ăn uống rất vui vẻ, ngoài miệng có dính chút tương của món thịt vịt. Lão vuốt vuốt râu mép, nói với Hạ Hàm Chi: “Con chọn chỗ này cũng không tồi, tốt hơn chỗ Mục Bình chọn nhiều.” Mục Bình chính là tên tự của Vệ Thanh Phong, Hạ Hàm Chi nghe xong, cười nhạt nói: “May mắn là sư phụ vừa ý.”
Đại Tông nghiêng nghiêng cổ, liếc nhìn người ở sau lưng Hạ Hàm Chi, nói: “Ôi chao, nhóc con này bị gì thế, đói bụng à?”
Hạ Hàm Chi: “….”
Đại Tông sư đi lên một bước, Hạ Hàm Chi cẩn thận nghiêng người, kín đáo giấu Lý Thanh ở sau lưng.
Đại Tông sư lại tỏ vẻ như không hề nhận thấy động tác của Hạ Hàm Chi, lão cau mày, trên mặt toàn là nếp nhăn: “Chậc chậc chậc, mau đỡ nó dậy đi.”
Hạ Hàm Chi do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay kéo Lý Thanh lên, y nói với Đại Tông sư: “Hắn vừa mới uống rượu, có lẽ hơi say. Sư phụ, đệ tử đưa hắn về phòng nghỉ ngơi trước.”
Đại Tông sư vẫy vẫy tay, nói: “Đi nhanh đi.”
Hạ Hàm Chi hành lễ với Đại Tông sư, sau đó đỡ Lý Thanh đi mất.
Đại Tông sư đứng sau lưng hai người, bỗng mở miệng nói: “Hạ Thu.”
Hạ Hàm Chi dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Đại Tông vuốt vuốt chòm râu hoa râm, nói với y: “Trong Kiếm Các, bản lĩnh của con là vững vàng nhất, lần đại hội luận kiếm này, con phải cố gắng nhiều hơn đó.”
Hạ Hàm Chi cẩn thận nghe Đại Tông sư nói, y muốn biết rõ xem lời nói của lão có chứa hàm ý gì khác không. Cuối cùng, y xoay người, cung kính mà lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Thân là đệ tử của Kiếm Các, ra sức vì Kiếm Các hẳn là chuyện nên làm, sư phụ quá lo lắng rồi.”
Đại Tông sư gật gật đầu, Hạ Hàm Chi đưa Lý Thanh rời đi.
Y đưa Lý Thanh về phòng mình, còn chưa đến nơi, Lý Thanh đã ngất đi. Hạ Hàm Chi đỡ Lý Thanh nằm ngửa trên giường, y nhìn Lý Thanh đang hôn mê, ánh mắt thâm trầm khó đoán.
Gió từ hành lang thổi vào, khiến rèm giường bay bay.
Hạ Hàm Chi cứ đứng đó một lúc, ánh mắt của y vẫn dừng lại trên mặt Lý Thanh. Sau đó, y chậm rãi vươn tay, ngón tay đặt trên miếng vải bịt mắt Lý Thanh. Lý Thanh không hề nhúc nhích. Hạ Hàm Chi đặt tay ở đó một lúc, sau đó chậm rãi đi đến, tháo miếng vải che mắt kia ra.
Lý Thanh nhắm hai mắt, lẳng lặng nằm trên giường. Hạ Hàm Chi nhìn đôi mắt yếu ớt trắng bệch kia, không biết đang nghĩ gì.
Hồi lâu sau, y khẽ cười một tiếng, khẽ nói với Lý Thanh đang mê man: “Ban nãy, nếu ngươi mở mắt nhìn ta, mọi chuyện đã được giải quyết rồi.” Ngón tay của y khẽ vuốt lên hai mắt Lý Thanh, giống như đang thưởng thức một món đồ sứ vô cùng hoàn mỹ.
“Là ta hơi chậm tay….” Y khẽ nói “Lẽ ra ta không nên do dự.” Hạ Hàm Chi cứ như đang nói với Lý Thanh, lại như đang tự trách mình: “Nếu ban nãy ta không do dự, nếu không phải ta dừng lại một chút, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Hạ Hàm Chi nói đến đây thì chợt bật cười, bởi y phát hiện mấy lời mình vừa nói ra lại dường như không mang theo nhiều sự tiếc nuối đến thế.
“Mà thôi.”
Hạ Hàm Chi khẽ nói, sau đó khom lưng buộc lại tấm vải kia giúp Lý Thanh.
Bên kia, Tiểu Xuân vì một câu nói của Vệ Thanh Phong mà chẳng còn hứng ăn, nàng thử nói vài câu gì đó để Vệ Thanh Phong vui vẻ hơn một chút nhưng dường như không thành công. Tất nhiên, Vệ Thanh Phong có không vui đi nữa thì gương mặt cũng không hề có gì thay đổi.
Cuối cùng, Tiểu Xuân phát hiện hình như Vệ Thanh Phong cũng không cần mình an ủi, nàng im lặng, ngồi yên tại chỗ. Vệ Thanh Phong sờ sờ tóc Tiểu Xuân, nói một câu cám ơn, sau đó thì đi.
Sau khi Vệ Thanh Phong đi, Hạ Hàm Chi cũng trở lại. Y nhìn thấy Tiểu Xuân cúi đầu ngồi cạnh bàn, thức ăn trên bàn chỉ mới ăn được một nửa.
Hạ Hàm Chi ngồi lại vào chỗ của mình, rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Tiểu Xuân phát hiện y đến gần, ngẩng đầu lên. Nàng và Hạ Hàm Chi đồng thời mở miệng…
“Lý Thanh đâu?”
“Vệ Thanh Phong đâu?”
“….”
Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi, nàng dường như cũng không định trả lời y: “Lý Thanh đâu rồi?”
Hạ Hàm Chi: “Hắn đang ở phòng ta.”
Tiểu Xuân: “Hắn đỡ hơn chưa?”
Hạ Hàm Chi cười cười với Tiểu Xuân, nói: “Ngủ như ch.ết, yên tâm đi.”
Tiểu Xuân ồ một tiếng, lại yên lặng.
Bàn cơm bị bao trùm bởi sự yên lặng vô cùng quái dị, chỉ có tiếng rót rượu và uống rượu của Hạ Hàm Chi.
Hồi lâu sau, Tiểu Xuân đứng lên, nói: “Ta ăn no rồi, về trước đây.” Nói xong, nàng ra khỏi phòng.
Hạ Hàm Chi liếc nhìn bóng dáng nàng rời đi, y quay đầu nói với Ngô Sinh: “Đệ ở đây chờ.” Sau đó y cũng theo ra khỏi phòng. Tiểu Xuân mới đi một lúc, Hạ Hàm Chi vừa ra khỏi phòng đã thấy nàng. Y đi sau lưng Tiểu Xuân, nhàn nhã nói: “Vừa rồi cô nói gì với Vệ Thanh Phong vậy?”
Tiểu Xuân lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Không có gì.”
Hạ Hàm Chi: “Sao lại không có gì?”
Tiểu Xuân cũng không quay đầu lại, đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Bây giờ ta không có sức ầm ĩ với huynh, ngày khác chúng ta tái chiến.”
“Hừm.” Hạ Hàm Chi buồn cười, y sải mấy bước dài, đuổi theo Tiểu Xuân, chắn ngang đường, đứng trước mặt Tiểu Xuân: “Ta nói một câu cuối cùng rồi đi.”
Tiểu Xuân bặm môi: “Nói.”
Hạ Hàm Chi nói: “Nhóc con, có phải cô thích Vệ Thanh Phong không hả?”