- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
Tiểu Xuân ngồi trong phòng, nhớ đến những lời đại sư huynh vừa nói.
Một lúc sau, có người đi từ ngoài vào, một đôi chân to để trần, đầu tóc rối bời, trên người dính toàn bùn đất. Hắn cúi thấp đầu, trên mắt quấn một lớp vải thật dày.
Tiểu Xuân nhìn xuống, thấy bàn tay to thô ráp kia đang nắm chặt một nhánh hoa dại nho nhỏ, cánh hoa rơi rụng chỉ còn lại vài ba cánh.
Thế nhưng hắn vẫn cầm vô cùng cẩn thận.
Tiểu Xuân không lên tiếng, hắn không biết nàng đang ở đâu, chỉ đành đứng đối diện giá sách ngẩn người. Tiểu Xuân bĩu môi, cười chế nhạo.
“Tên ngốc, ở bên này nè.”