Chương 0025 : Kiếm vô tình, kiếm khách đa tình

A Phi nghe tới đây thì không nhịn nổi, cười cười hỏi lại: “Chẳng lẽ nữ nhân lại đi hϊế͙p͙ ɖâʍ nữ nhân?”
Lý Tầm Hoan nói: “Không chừng đây là cách để mọi người không thể nghĩ hắn là nữ nhân.”


A Phi nói: “Nữ nhân thì không thể hϊế͙p͙ ɖâʍ nữ nhân.”
Lý Tầm Hoan lại cười: “Có thể chứ!”


Chàng lại nổi lên ho sù sụ, nhưng cố ngừng rồi tiếp tục nói: “Nếu Mai Hoa Đạo quả thật là một nữ nhân, thì mụ ta có thể dùng một nam nhân để làm hộ việc này. Đến lúc cần thiết, mụ sẽ khử gã này đi.”


A Phi nói: “Huynh suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Lý Tầm Hoan than thở: “Cũng có thể là ta suy nghĩ quá nhiều, nhưng dù sao thì cũng còn hơn là không suy nghĩ.”
A Phi nói: “Cũng có thể, không suy nghĩ lại chính là suy nghĩ.”


Lý Tầm Hoan phì cười: “Nói đúng lắm.”
A Phi nói: “Cũng có thể, đúng chính là không đúng.”


Lý Tầm Hoan phá lên cười to rồi nói: “Không ngờ ngươi đã học được cái lối ăn miếng trả miếng của đám hòa thượng đó.”


available on google playdownload on app store


A Phi bỗng nói: “Trước đây ba chục năm Mai Hoa Đạo đã từng xuất hiện, đến bây giờ thì chắc y đã ngoài năm mươi tuổi.”


Lý Tầm Hoan nói: “Mai Hoa Đạo ba mươi năm trước rất có thể không phải là Mai Hoa Đạo bây giờ. Bọn chúng rất có thể là thầy trò, mà cũng có thể là cha con.”
A Phi lặng thinh không đáp.


Lý Tầm Hoan cũng im lặng một lúc, rồi mới nói chậm rãi. “Bá Hiểu Sinh cũng không phải là kẻ chủ mưu ăn cắp kinh sách, vì hắn không đủ tư cách để buộc Tâm Giám phải mạo hiểm vì hắn.”
A Phi “À” một tiếng.


Lý Tầm Hoan tiếp: “Tâm Giám khi chưa vào chùa Thiếu Lâm đã từng ngang dọc giang hồ, nếu hắn muốn kiếm vàng bạc thì dễ hơn trở bàn tay. Cho nên, không thể dùng tiền tài danh lợi để động lòng hắn.”


A Phi lại “À” một tiếng.
Lý Tầm Hoan lại tiếp: “Mặc dù Bá Hiểu Sinh võ công rất cao, nhưng Thiếu Lâm Tự không phải là chỗ để dụng võ, nên Tâm Giám tuyệt đối không thể bị hắn dùng võ công uy hϊế͙p͙.”


A Phi nêu ý kiến: “Không chừng Bá Hiểu Sinh nắm được chuyện sai lầm gì đó của hắn.”
Lý Tầm Hoan hỏi lại: “Có thể là chuyện sai lầm gì?”


Chàng không đợi, lại nói tiếp: “Những hành động khi chưa vào chùa Thiếu Lâm của Đơn Cứu hoàn toàn không còn liên quan gì đến hòa thượng Tâm Giám. Bởi vì người xuất gia đã có câu: “Buông dao đồ tể, lập tức thành Phật”. Vì thế mà Bá Hiểu Sinh tuyệt đối không thể dùng những chuyện khi hắn chưa xuất gia mà uy hϊế͙p͙ hắn. Khi hắn đã gia nhập phái Thiếu Lâm, thì cũng không thể tiếp tục làm chuyện bừa bãi nữa.”


A Phi hỏi: “Làm sao huynh biết được?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Vì nếu hắn còn muốn làm những chuyện xấu xa, thì hắn không cần phải vào chùa Thiếu Lâm. Thanh qui nghiêm ngặt của chùa Thiếu Lâm đã nổi danh thiên hạ, hắn nhất định không cần phải mạo hiểm như thế. Nhất định...”


A Phi vội hỏi: “Nhất định cái gì?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Nhất định phải có một điều làm động lòng hắn, và điều đó không phải là danh, cũng chẳng phải là lợi.”


A Phi nói: “Danh lợi đã không thể làm động lòng hắn, vậy thì còn cái gì có thể làm động lòng hắn nổi?”


Lý Tầm Hoan thở dài đáp: “Có thể làm động lòng con người như hắn, phải là bậc tuyệt thế giai nhân, nghiêng nước nghiêng thành.”
A Phi hỏi lại: “Là Mai Hoa Đạo ư?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Không sai! Chỉ có người như Mai Hoa Đạo mới có thể làm hắn không ngại trở thành phản đồ của Thiếu Lâm, chỉ có người như Mai Hoa Đạo mới có thể bắt hắn ăn cắp bảo kinh của chùa Thiếu Lâm.”


A Phi vặn hỏi: “Vì sao mà huynh dám chắc Mai Hoa Đạo nhất định phải là tuyệt sắc giai nhân?”
Lý Tầm Hoan lại trầm ngâm một lúc, rồi thở dài nói: “Cũng có thể là ta đoán sai... Hy vọng là ta đã đoán sai...”


A Phi vụt đứng phắt lại, nhìn thẳng vào Lý Tầm Hoan mà hỏi: “Có phải huynh định trở về Hưng Vân Trang không?”
Lý Tầm Hoan cười buồn: “Ta không nghĩ ra một chỗ nào để đi nữa.”
*
* *


Đêm. Bóng đêm dày đặc.
Chỉ có một ánh đèn le lói trong tiểu lâu.


Lý Tầm Hoan đứng nhìn ánh đèn cô độc như ánh lửa ma trơi đó một cách mê muội, không biết đã bao lâu. Đột nhiên, chàng lấy ra một chiếc khăn lụa, che miệng rồi ho lên sặc sụa.


Những đốm máu đỏ loang trên khăn lụa, y như những cánh mai tàn rơi trên đất tuyết.
Lý Tầm Hoan lặng lẽ cất tấm khăn vào tay áo, mỉm cười: “Bỗng dưng ta không muốn vào trong đó nữa.”


Hình như A Phi chưa phát giác ra nụ cười đau khổ của chàng, lên tiếng hỏi “Đã tới đây, sao huynh không vào?”


Lý Tầm Hoan lạnh nhạt đáp: “Có rất nhiều việc ta làm mà không có nguyên nhân, ngay chính ta cũng không giải thích được.”
Trong bóng tối, mục quang của A Phi sắc bén như một con dao.


Giọng nói của chàng cũng sắc bén không kém: “Long Tiêu Vân đã có lỗi với huynh. Huynh không muốn tìm hắn ư?”


Lý Tầm Hoan cười: “Hắn chẳng có lỗi gì với ta cả. Một con người đã phải vì thê tử của mình mà hành động, thì bất luận là việc gì cũng có thể được tha lỗi.”


A Phi nhìn thẳng vào mắt chàng rất lâu, rồi từ từ cúi đầu xuống, ảm đạm nói: “Huynh quả là một con người rất khó hiểu, mà cũng là một bằng hữu khó mà quên được.”


Lý Tầm Hoan cười: “Tất nhiên là ngươi không thể quên được ta, vì sau này chúng ta vẫn sẽ thường xuyên gặp nhau.”
A Phi nói: “Nhưng... nhưng bây giờ...”


Lý Tầm Hoan nói: “Bây giờ ta biết ngươi còn một việc phải làm. Ngươi cứ đi đi.”
Hai người đứng đối diện, nhìn nhau im lặng, không nói một câu.


Gió thổi êm đềm, nhưng lạnh buốt. Cả đất trời tràn đầy gió lạnh.
Xa xa, vang lên tiếng trống cầm canh. Tiếng trống vẳng lại từ xa, nghe như tiếng những giọt lệ nhẹ rơi trên lá khô.


Hai người vẫn đứng im nhìn nhau không nói, mục quang sáng ngời của họ đều như mờ lại.
Trời không trăng, không sao, chỉ có sương mù.


Đột nhiên, Lý Tầm Hoan nhoẻn miệng cười rồi nói: “Sương đã xuống rồi. Ngày mai, chắc chắn trời sẽ rất đẹp.”
A Phi đáp gọn: “Phải.”
Chàng cảm giác cổ mình đang nghèn nghẹn, khó mà nói nhiều được.


Chàng không nói tiếng thứ hai, xoay người lao vút vào bóng đêm mù mịt. Còn lại một mình Lý Tầm Hoan không động đậy, đứng im lìm trong khoảng tối ấy.
Cả hồn lẫn xác chàng như đang tan ra, hòa lẫn vào đêm khuya.
*
* *


Vượt qua khỏi bức tường cao, A Phi mới phát giác rằng bên Lãnh Hương Tiểu Trúc cũng có ánh đèn. Qua khung cửa dán giấy vàng, thấp thoáng một bóng người nhỏ nhắn.
A Phi chợt nghe tim mình đang siết lại.


Người ngồi bên trong đang đối diện với ngọn đèn khuya, hình như đang xem sách, mà cũng hình như đang theo đuổi một tâm sự nào đó.
Đột nhiên, A Phi đẩy nhẹ cửa.


Cửa mở, chàng nhìn thấy một dáng người sớm tối không quên được.


Chỉ đẩy nhẹ cánh cửa, mà chàng tưởng như đã phải dốc hết sức lực trong người rồi. Chàng đứng như tượng đá, không sao bước lên nửa bước.


Lâm Tiên Nhi kinh hãi quay đầu lại, nhưng lập tức nhoẻn cười tình tứ: “Huynh đấy ư?”
A Phi đáp gọn: “Là ta đây.”
Chàng cảm thấy giọng của mình thật xa xôi, đến mức chính mình cũng không nghe rõ.


Lâm Tiên Nhi vuốt nhẹ lên ngực của mình, cười thật tươi: “Huynh thật là..., suýt nữa hồn vía của muội bay mất hết.”


A Phi hỏi: “Cô tưởng ta đã ch.ết, nên vừa nhìn thấy ta đã hoảng sợ đến thế. Có phải không?”
Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt: “Huynh đang nói gì thế? Vào đây nhanh lên, coi chừng nhiễm lạnh đấy.”


Nàng nắm tay A Phi, kéo vào trong nhà.
Bàn tay của nàng thật mềm mại, thật ấm áp, tựa như chỉ cần xoa nhẹ là có thể chữa khỏi bất cứ vết thương nào.
Nhưng A Phi lại giật tay ra khỏi tay nàng.


Mắt Lâm Tiên Nhi lại chớp chớp, nhỏ nhẹ hỏi: “Huynh đang giận ư? Huynh giận ai thế? Nói muội nghe đi, để muội làm cho huynh bớt giận.”
Rồi nàng ngả hẳn người vào lòng A Phi.


Thân hình của nàng cũng thật mềm mại, thật ấm áp, thoang thoảng một mùi u hương nhè nhẹ, tựa như bất cứ một nam nhân nào cũng phải mềm oặt ra, đổ xuống dưới chân nàng.
Nhưng A Phi lại đưa tay đẩy nàng ra.


Lâm Tiên Nhi loạng choạng lùi ra sau, ngã ngồi phệch xuống đất.


Nước mắt nàng từ từ lăn xuống, cúi đầu khẽ nói: “Muội đã làm gì không phải với huynh, đã có lỗi gì với huynh, mà huynh nỡ đối xử với muội như thế? Huynh cứ nói ra đi, rồi huynh có đánh ch.ết thì muội cũng cam lòng.”


Hai bàn tay của A Phi siết chặt lại, chàng cảm thấy mình đang tự bóp nát tim mình.
Chàng đã phát hiện Lâm Tiên Nhi đang đọc, nhưng không phải là đọc sách, mà là đọc kinh văn.
Kinh văn của chùa Thiếu Lâm.


Lâm Tiên Nhi vẫn vừa khóc thút thít vừa nói: “Sau ngày huynh đi, muội cứ trông đợi huynh hết ngày này qua ngày khác. Huynh làm sao biết nổi muội đã lo lắng cho huynh như thế nào? Bây giờ khi huynh trở về thì lại thay đổi như thế này. Muội... muội...”


A Phi vẫn im lặng nhìn nàng, như nhìn một người xa lạ, chưa từng gặp bao giờ.


Đợi nàng nói xong, A Phi mới lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi đợi ta để làm gì? Ngươi đã biết, ta vào nhà Thân Lão Tam thì không bao giờ trở về nữa.”
Lâm Tiên Nhi vội hỏi: “Huynh... huynh nói thế là có ý gì?”


A Phi đáp: “Bá Hiểu Sinh và Đơn Cứu đã đem kinh văn của chùa Thiếu Lâm cho ngươi. Ngươi đã bảo chúng giăng bẫy ở nhà Thân Lão Tam. Ngươi không những muốn hại ta, còn muốn hại cả Lý Tầm Hoan.”


Lâm Tiên Nhi cắn chặt môi: “Huynh thật sự nghĩ rằng muội muốn hại huynh ư?”
A Phi đáp: “Đương nhiên là thế! Ngoài ngươi ra, không một ai biết ta sẽ đi tìm Thân Lão Tam.”


Hai tay Lâm Tiên Nhi ôm lấy mặt, khóc rống lên: “Nhưng sao muội lại muốn hại huynh? Tại sao?”
A Phi đáp gọn: “Bởi vì ngươi chính là Mai Hoa Đạo.”


Tựa như bị roi quất mạnh vào lưng, Lâm Tiên Nhi nhảy dựng lên, thét lớn: “Muội là Mai Hoa Đạo? Huynh nói muội là Mai Hoa Đạo ư?”
A Phi đáp: “Không sai! Ngươi chính là Mai Hoa Đạo.”


Lâm Tiên Nhi ấp úng: “Mai Hoa Đạo đã bị huynh giết ch.ết, huynh...”
A Phi cắt lời nàng: “Tên đó bị ta giết ch.ết chỉ vì ngươi đã dàn xếp như vậy. Hắn chỉ là một con rối dùng để che tai mắt của thiên hạ.”


Chàng lại tiếp: “Ngươi biết rõ là Kim Ty Giáp đã lọt vào tay của Lý Tầm Hoan, lại biết không thể lừa gạt được Lý Tầm Hoan. Ngươi đã phát giác hoàn cảnh của mình rất nguy hiểm, nên ngay đêm đó đã cố ý hẹn Lý Tầm Hoan đến chỗ của ngươi.”


Lâm Tiên Nhi dịu dàng lên tiếng: “Quả thật đêm đó muội có hẹn với Lý Tầm Hoan, nhưng vì lúc đó muội còn chưa được biết huynh.”


Làm như không nghe thấy, A Phi lại tiếp tục nói: “Ngươi bảo con rối đó cướp ngươi đi, mục đích là để Lý Tầm Hoan cứu ngươi. Khi Lý Tầm Hoan giết ch.ết cái con rối đó rồi, thì mọi người cứ tưởng Mai Hoa Đạo đã ch.ết, lúc đó ngươi chẳng còn phải sợ hãi gì nữa. Chẳng những ngươi muốn lợi dụng Lý Tầm Hoan, mà lợi dụng luôn cả đồng bọn, bắt hắn làm con ma ch.ết thay ngươi.”


Lâm Tiên Nhi lấy lại bình tĩnh, lên tiếng: “Huynh nói tiếp đi.”
A Phi tiếp: “Nhưng ngươi không ngờ Lý Tầm Hoan lại bận việc khác, càng không ngờ một người như ta lại cứu ngươi...”


Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng huynh cũng đừng quên rằng muội đã từng cứu huynh.”
A Phi đáp gọn: “Không sai.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Nếu muội là Mai Hoa Đạo, sao muội lại cứu huynh?”


A Phi nói: “Bởi vì tình thế khi ấy đã thay đổi. Ngươi còn muốn lợi dụng ta, nên giấu ta ở đây. Mấy ngày đó chẳng có ai đến đây tìm kiếm, ngay lúc đó ta đã cảm thấy rất hoài nghi.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Huynh cho là bọn Long Tiêu Vân cũng là đồng bọn của muội hay sao?”


A Phi nói: “Tất nhiên bọn chúng không hiểu rõ âm mưu của ngươi, chẳng qua cũng bị ngươi lợi dụng. Huống gì Long Tiêu Vân đã thù hằn sẵn Lý Tầm Hoan, nên hắn làm như vậy cũng chính là vì hắn.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Có phải Lý Tầm Hoan đã dạy cho huynh những luận điệu này không?”


A Phi nói: “Ngươi tưởng mọi nam nhân trên đời đều ngu ngốc, đều bị ngươi xỏ mũi hay sao? Trong lòng ngươi chỉ sợ một mình Lý Tầm Hoan, nên mới tìm đủ mọi mưu mô để trừ khử Lý huynh.”


Chàng cảm thấy giọng nói của mình bỗng trở nên run rẩy, bèn cố cắn chặt răng, nói tiếp: “Lòng dạ ngươi đen tối, thủ đoạn ngươi tàn ác, lại còn tham lam không biết thế nào là đủ. Ngay cả kinh văn của chùa Thiếu Lâm ngươi cũng muốn lấy, kẻ xuất gia ngươi cũng không tha... Ngươi...”


Nước mắt của Lâm Tiên Nhi lại trào ra, chầm chậm nói: “Thì ra muội đã nhìn lầm người rồi.”
A Phi mím chặt môi đến rướm máu, nói rõ từng chữ: “Nhưng ta lại không nhìn lầm người.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Nếu muội nói rằng, những bộ kinh sách kia không phải là do Đơn Cứu và Bá Hiểu Sinh đưa cho muội, chắc huynh không thể tin. Có phải thế không?”
A Phi đáp: “Bất cứ ngươi nói như thế nào, ta cũng không tin.”


Lâm Tiên Nhi thảm đạm cười: “Cuối cùng, muội đã hiểu rõ ý của huynh rồi, đã hiểu rõ lòng dạ của huynh rồi...”


Nàng vừa nói vừa tiến đến trước mặt A Phi, bước chân tuy rất chậm chạp, nhưng cũng rất dứt khoát, tựa như đã hạ quyết tâm.
Gió khuya đang thổi, ánh đèn chập chờn.


Ánh đèn chập chờn rọi lên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, rọi lên đôi mắt trong như hồ thu của nàng.


Đôi mắt não nùng của nàng nhìn A Phi thật lâu, rồi nhỏ nhẹ nói: “Muội đã biết rồi. Lần này huynh đến đây là để giết muội, có phải không?”
A Phi siết chặt hai bàn tay, đôi môi cũng mím chặt.


Lâm Tiên Nhi vụt xé toạc áo, để lộ một mảng da trắng hồng.
Nàng chỉ tay vào ngực của mình, nói tiếp: “Huynh đang đeo kiếm bên hông, sao chưa chịu xuất thủ? Muội chỉ mong được huynh đâm ngay vào đây.”


Bàn tay của A Phi đã nắm chặt lấy cán gươm.
Lâm Tiên Nhi khép hờ mi mắt, run giọng: “Huynh xuất thủ nhanh lên. Muội được ch.ết dưới tay huynh, cam lòng mà ch.ết.”


Ngực nàng phập phồng theo hơi thở, thân hình như đang run rẩy, hai hàng mi dài phủ xuống tấm rèm, trên rèm mi có hai giọt lệ long lanh như hai giọt mưa chưa lăn xuống.
A Phi không đủ can đảm nhìn nàng, cúi đầu nhìn xuống thanh kiếm.


Thanh kiếm vô tình, lạnh lùng và sắc bén.
A Phi nghiến chặt răng, hỏi: “Ngươi đã thừa nhận toàn bộ rồi ư?”
Lâm Tiên Nhi từ từ ngước lên, đăm đăm nhìn thẳng vào mặt chàng.


Trong ánh mắt của nàng chứa đầy buồn bã, u uất, nhưng cũng tràn đầy yêu thương và thù hận.
Trên thế gian này, không gì có thể động lòng người bằng đôi mắt ấy.


Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên một nụ cười thê thảm, nói nhỏ: “Trong cuộc đời này, ngoài huynh ra, muội không còn yêu gì nữa. Ngay cả huynh cũng không tin muội, thì cuộc sống đối với muội còn ý nghĩa gì đâu?”


A Phi càng siết chặt chuôi kiếm, khớp ngón tay trắng bệch, lưng bàn tay nổi gân xanh.


Lâm Tiên Nhi vẫn chăm chú nhìn chàng, nói rất bình thản: “Nếu huynh cho rằng muội là Mai Hoa Đạo, nếu huynh cho rằng muội là một nữ nhân ác độc, thì huynh cứ giết muội đi. Muội... muội nhất định không giận huynh đâu.”


Chuôi kiếm thì cứng rắn, lạnh băng. Nhưng tay của A Phi bắt đầu run lên.
Kiếm vô tình nhưng người thì sao?
Người làm sao có thể vô tình?
*
* *
Ánh đèn tắt lịm.


Trong bóng tối, vẻ kiều diễm tuyệt trần của Lâm Tiên Nhi trông lại càng huyền ảo.


Nàng lặng im không nói gì. Nhưng trong bóng tối dày đặc đến tuyệt vọng, hơi thở của nàng nghe còn dìu dặt hơn những lời tỉ tê êm dịu, hơn những tiếng rên hổn hển. Tiếng thở của nàng cũng đủ làm tan nát lòng người.


Trên thế gian này, còn sức mạnh nào lớn hơn sức mạnh của tình yêu?
Đối diện với một nữ nhân như thế, đối diện với tình cảm mãnh liệt nhất của cuộc đời, đối diện với bóng tối vô biên...


Thanh kiếm của A Phi có thể đâm xuống không?
*
* *
Kiếm vô tình, nhưng kiếm khách lại đa tình.






Truyện liên quan