Chương 0069 : Quân tử chân chính

Thượng Quan Kim Hồng bị mất đứa con duy nhất nên giận dữ khác thường, muốn cùng Lý Tầm Hoan quyết một trận sinh tử ngay hôm nay.
Lý Tầm Hoan ngắt lời lão: “Bất cứ lúc nào ta cũng đồng ý, chỉ trừ ngày hôm nay.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Tại sao?”
Lý Tầm Hoan thở dài: “Hôm nay ta... ta chỉ muốn uống rượu.”


Chàng liếc khẽ về cỗ quan tài, than thở: “Có những lúc không thích hợp để quyết đấu, cũng không thích hợp để làm bất cứ việc gì ngoài chuyện uống rượu. Hôm nay chính là một lúc như thế.”


Chàng nói thật uyển chuyển, rất nhiều người sẽ không hiểu được hết ý nghĩa trong câu nói đó. Nhưng Thượng Quan Kim Hồng thì rất hiểu.


Bởi vì lão rất hiểu tâm tình hiện nay của chính mình. Trong trạng thái tâm lý như thế này mà cùng người quyết đấu, thì chẳng khác gì tự mình xích lấy tay mình. Trạng thái đó là cơ hội tốt nhất của địch nhân.


Rõ ràng Lý Tầm Hoan có thể lợi dụng cơ hội này, nhưng lại không chịu chiếm lấy lợi thế, dù chàng thừa biết cơ hội ấy là ngàn năm một thuở, sau này khó mà gặp nữa.


available on google playdownload on app store


Thượng Quan Kim Hồng im lặng một lúc khá lâu rồi mới chậm rãi hỏi: “Đến bao giờ thì có thể?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta đã nói rồi, bất cứ lúc nào.”


Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ta phải đến đâu để tìm ngươi?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ngươi không cần phải tìm ta, chỉ cần ngươi gọi thì ta sẽ đến.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ta nói, ngươi có thể nghe sao?”


Lý Tầm Hoan cười: “Lời nói của Thượng Quan bang chủ như sấm vang khắp thiên hạ, ta có muốn không nghe thấy cũng rất khó khăn.”


Thượng Quan Kim Hồng im lặng một chút, đột nhiên nói: “Ngươi muốn uống rượu, ở đây có rượu.”
Lý Tầm Hoan lại cười: “Rượu nơi đây, ta có xứng để uống chăng?”


Thượng Quan Kim Hồng chăm chú nhìn chàng, nói từng chữ một: “Nếu ngươi không xứng, thì không còn người thứ hai nào xứng nữa.”
Lão đột nhiên quay qua rót đầy hai ly rượu rồi nói: “Ta mời ngươi một ly.”


Lý Tầm Hoan tiếp lấy, uống một hơi cạn rồi ngửa mặt lên cười lớn tiếng: “Ngon, rượu thật ngon! Tuyệt diệu!”


Thượng Quan Kim Hồng cũng cạn ly, rồi nhìn vào cái ly trống rỗng, nói chậm rãi: “Hai mươi năm nay, đây là lần thứ nhất ta uống rượu.”


Một tiếng “choảng”, ly rượu rơi xuống đất bể tan. Thượng Quan Kim Hồng ôm lấy xác con trong quan tài, bước nhanh ra cửa.


Lý Tầm Hoan đưa mắt nhìn theo lão, thở dài khẽ nói: “Nếu Thượng Quan Kim Hồng không phải là Thượng Quan Kim Hồng, thì sao lại không thể là bằng hữu của ta?”


Chàng lại rót một ly rượu rồi uống cạn, chậm rãi nói tiếp: “Ngươi vốn xứng là một con người, sao lại phải chịu khổ mà đi làm giặc?”
Lại một tiếng “choảng”, cái ly rượu này cũng bị quăng xuống đất bể tan.


Tất cả mọi người có mặt đều trơ ra như tượng gỗ, mãi đến khi Lý Tầm Hoan bước ra khỏi cửa, họ mới thở phào nhẹ nhõm.


Nhiều người nói chuyện nho nhỏ: “Lý Tầm Hoan quả nhiên không thẹn là Lý Tầm Hoan. Khắp thiên hạ chỉ có Lý Tầm Hoan mới xứng đáng để Thượng Quan bang chủ mời rượu.”
“Chỉ tiếc là họ chưa quyết đấu.”


“Hình như hai người này có chỗ tương đồng.”
“Thượng Quan Kim Hồng và Lý Tầm Hoan mà giống nhau ư? Ngươi điên rồi hay sao?”


“Tác phong và hành động của họ tuy không giống nhau, nhưng họ... họ không phải là người bình thường, những việc họ làm là những việc không phải người khác làm được.”


Câu này có phần có lý, họ đều không phải là người, nhưng một người là thần, một người là quỷ.
Thiện ác chỉ cách nhau một niệm, tiên phật và ác ma cũng chỉ cách nhau một niệm.


“Không sai, nếu Lý Tầm Hoan không phải là Lý Tầm Hoan, thì có thể trở thành một Thượng Quan Kim Hồng khác.”
*
* *
A Phi không quay đầu lại.


Lâm Tiên Nhi kéo một chiếc ghế ngồi phía sau lưng hắn, ghế của nàng dựa vào khung cửa. Nàng ngồi khá lâu.
A Phi vẫn đứng đó, tư thế không hề thay đổi. Dáng đứng của hắn trông thật tức cười.


Lâm Tiên Nhi mỉm cười, thỉnh thoảng lại hỏi một câu:
“Đứng mãi như thế, huynh không thấy khó chịu sao? Tại sao không ngồi xuống cho thoải mái một chút, bên cạnh muội hãy còn một chiếc ghế nữa đây.”


“Huynh không chịu ngồi ư? Muội cũng biết huynh không ngồi nổi, ngồi ở đây cũng là chuyện khó khăn. “Nhưng sao huynh không chịu rời khỏi đây?”


“Tuy muội ngồi chắn cửa, nhưng bất cứ lúc nào huynh cũng có thể xô ngã muội mà đi. Nếu không, bên cạnh cũng có cửa sổ, huynh có thể nhảy ra mà trốn như một tên trộm, cả hai cách đều rất dễ dàng.”


“Huynh không dám, có phải không? Trong lòng huynh tuy rất hận muội, muốn giết muội, nhưng huynh lại không dám ra tay. Ngay cả chạm vào người muội, huynh cũng không dám. Bởi vì trong lòng huynh vẫn còn yêu muội, có phải thế không?”


Giọng nói của nàng vẫn rất dịu dàng, rất lọt tai. Thậm chí nụ cười của nàng còn vui vẻ hơn, khêu gợi hơn ngày thường.


Vì nàng rất thích nhìn thấy người khác bị giày vò, nàng rất muốn mình có thể giày vò mọi nam nhân trên thế gian. Nhưng tiếc là nàng chỉ có thể giày vò được những người thật sự yêu nàng mà thôi.


Tuy không nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của A Phi, nhưng nàng có thể nhìn thấy những động mạch trên cổ của A Phi giần giật như sắp vỡ tung. Nàng cảm thấy đây là một cách hưởng thụ khoái lạc nhất, bèn nửa muốn sửa đổi thế ngồi cho thoải mái hơn, nửa muốn đi rót một chén rượu.


Đột nhiên cái ghế bị đá ngã, nàng cũng ngã lăn xuống theo. Thượng Quan Kim Hồng đã trở về, mang theo thi thể của đứa con trai độc nhất.
*
* *


Khi một người bị đạp ngã chiếc ghế của mình đang ngồi, trong lòng dĩ nhiên phải khó chịu. Nhưng Lâm Tiên Nhi không nói một lời nào, ngay cả động đậy cũng không, vì nàng biết bây giờ nói gì, làm gì cũng là ngu xuẩn.


Mắt của Thượng Quan Kim Hồng khoan vào gáy A Phi, gằn từng tiếng một: “Quay lại, xem thử đây là ai.”


Lúc A Phi chưa cử động, huyết quản đã căng lên. Cuối cùng hắn cũng từ từ quay người lại, ánh mắt chạm vào thi thể của Thượng Quan Phi. Khóe mắt hắn bắt đầu hơi giần giật.


Thượng Quan Kim Hồng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hỏi: “Ngươi có biết nó, phải không?”
A Phi gật đầu.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Mấy ngày trước đây nó vẫn còn sống, lại sống rất khỏe mạnh, phải không?”


A Phi lại gật đầu.
Thượng Quan Kim Hồng lại hỏi: “Bây giờ đột nhiên ngươi nhìn thấy nó đã ch.ết mà không lộ vẻ kinh ngạc, vì ngươi đã biết nó ch.ết từ trước rồi. Có đúng thế không?”


A Phi im lặng một hồi, đột nhiên nói: “Không sai. Ta đã biết hắn ch.ết rồi.”
Thượng Quan Kim Hồng lớn tiếng: “Tại sao ngươi biết?”
A Phi đáp: “Vì người giết hắn chính là ta.”


Hắn nói câu này rất tự nhiên, mắt cũng không nháy, cứ như không biết câu nói này sẽ gây ra hậu quả như thế nào.


Đám thiếu nữ trong phòng đều hoảng hốt đến đờ người, ngay cả Lâm Tiên Nhi cũng giật mình một cái. Trong khoảnh khắc này, trong lòng nàng đột nhiên có một tình cảm thật kỳ lạ, hình như có pha trộn một chút bi ai, một chút luyến tiếc.


Chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm xúc như thế này đối với A Phi. Nhưng nàng lại biết, chỉ cần Thượng Quan Kim Hồng xuất thủ thì chắc chắn hắn không còn tính mạng. Thượng Quan Kim Hồng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ.


Nàng lại nhìn A Phi, ánh mắt tựa như đang nhìn một người ch.ết, một người ch.ết ngu dại đến cực điểm. “Người này ngu đến mức không cần thiết cả sinh mạng của mình, nếu không thì sao lại tự thừa nhận? Người này thực sự đã không còn thuốc chữa, hắn sống hay ch.ết ta cũng chẳng cần phải quan tâm.” Nàng quay mặt nơi khác, không thèm nhìn đến hắn nữa.


Nàng thầm mong Thượng Quan Kim Hồng giết hắn càng nhanh càng tốt, để tránh phiền phức sau này. Nhưng rồi bỗng nhiên nàng thầm tự hỏi: “Nếu ta thật sự không quan tâm gì đến sự sống ch.ết của hắn, thì tại sao lại vì chuyện này mà sinh phiền não?”


Thượng Quan Kim Hồng vẫn chưa xuất thủ. Lão nhìn sâu vào mắt A Phi, hình như từ đôi mắt ấy, Thượng Quan Kim Hồng muốn tìm hiểu một số việc mà lão chưa hiểu được.


Nhưng lão không sao tìm được bất cứ cái gì. Đôi mắt trống rỗng, không chứa đựng gì hết. Rõ ràng đây không giống đôi mắt của một người còn sống.


Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng chợt nhận ra đôi mắt này rất quen thuộc, hình như mình đã từng gặp. Lão thực sự đã gặp nhiều lần.


Khi Thượng Quan Kim Hồng lấy thanh kiếm của Kinh Vô Mạng trao cho A Phi, đôi mắt của Kinh Vô Mạng y hệt như đôi mắt của A Phi bây giờ.


Đôi mắt này còn chưa nhắm lại, nhưng không có tình cảm cũng không có sức sống, hoàn toàn tuyệt vọng với mọi sự trên đời.
A Phi đang chờ đợi, im lặng mà chờ đợi.


Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng lên tiếng: “Ngươi đang chờ ch.ết ư?”
A Phi không đáp.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi tiếp: “Ngươi đang hy vọng ta sẽ giết ngươi, có phải không?”
A Phi vẫn không đáp.


Trong mắt của Thượng Quan Kim Hồng lại hiện lên nụ cười tàn nhẫn. Lão nói chậm rãi: “Lữ tổng quản!”


Lão chỉ gọi một tiếng là có người xuất hiện. Không ai biết người này đang trốn ở chỗ nào, cũng không biết xung quanh đây có còn ai trốn nữa không. Xung quanh Thượng Quan Kim Hồng hình như lúc nào cũng có rất nhiều người đang ẩn nấp.


Những ai mình không thể nhìn thấy, có thể gọi là ma. Thượng Quan Kim Hồng đi đến nơi nào thì ma quái đi theo tới đó. Mệnh lệnh của lão chính là bùa chú, chỉ có lão mới có thể gọi những hồn ma này ra.


Nếu Lữ tổng quản thật sự là một hồn ma, thì ít ra cũng không phải là ma đói. Ma đói thì không thể mập như thế được.


Hắn mập như một quả bóng, nhưng thân thủ lại rất nhanh nhẹn. Vừa nghe gọi, hắn đã lăn ra đến nơi, cúi xuống đáp: “Có thuộc hạ.”


Ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng vẫn không rời A Phi, nói chậm rãi: “Hắn muốn ch.ết, nhưng chúng ta không cho hắn ch.ết.”
Lữ tổng quản nói: “Vâng.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Chúng ta cho hắn những thứ khác.”


Lữ tổng quản nói: “Vâng.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Cho hắn rượu, cho hắn nữ nhân, hắn muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.”
Lữ tổng quản nói: “Vâng.”


Thượng Quan Kim Hồng im lặng một hồi lâu rồi lại nói: “Bất kể hắn muốn ai, cũng cho hắn.”
Lữ tổng quản lại nói: “Vâng.”


Miệng của hắn thì vâng dạ, nhưng mắt của hắn lại liếc qua Lâm Tiên Nhi không hiểu có cố ý không, hỏi lại: “Bất kể là ai ư?”


Thượng Quan Kim Hồng nói lạnh nhạt: “Bất kể là ai. Cho dù hắn muốn vợ của ngươi, ngươi cũng phải cho hắn.”


Mắt của Lữ tổng quản híp lại chỉ còn một sợi chỉ, cúi mình mỉm cười: “Thuộc hạ rõ rồi. Thuộc hạ sẽ về đưa vợ đến cho hắn xem thử.”


Lâm Tiên Nhi cắn chặt môi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Nhưng nếu hắn muốn muội thì sao?”
Thượng Quan Kim Hồng nói lạnh nhạt: “Ta đã nói rồi, bất kể là ai.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng.... nhưng... muội không thể, vì muội là của huynh, ngoài huynh ra, ai cũng không thể...”


Nàng mang nụ cười đi đến cạnh Thượng Quan Kim Hồng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên vai lão. Nụ cười của nàng vẫn ngọt ngào, động tác vẫn dịu dàng.


Thượng Quan Kim Hồng không hề nhìn nàng, đưa tay tát vào mặt nàng, gằn giọng: “Ngươi có thể ngủ với bất cứ ai, tại sao với hắn lại không thể?”
Y như một quả bóng, nàng bắn vọt lên rồi văng ra ngoài sân.


Thượng Quan Kim Hồng nói từng tiếng một: “Hắn muốn cái gì, cho hắn cái đó. Chỉ trừ một điều là không cho hắn đi. Ta muốn xem, ba tháng sau hắn sẽ trở thành như thế nào.”
Lữ tổng quản nói: “Vâng.”


Bây giờ Thượng Quan Kim Hồng mới từ từ quay người lại, đi ra ngoài.
A Phi nghiến răng thật chặt, vừa nghiến ken két vừa thét lên: “Ta giết con trai ngươi, tại sao ngươi không giết ta?”


Thượng Quan Kim Hồng đã đi ra khỏi cửa, vẫn không quay đầu lại, nói chậm rãi: “Vì ta muốn cho ngươi sống, sống khổ sở, nhưng lại không đủ dũng khí để ch.ết.”
*
* *


“Ngươi có thể ngủ với bất cứ ai, tại sao với hắn lại không thể?”
“Sống khổ sở, nhưng lại không đủ dũng khí để ch.ết.”


A Phi liên tiếp thụt lùi, thân hình co rút thành một khối, giống như đang tránh né một ngọn roi vô hình. Ngọn roi đó đang liên tiếp quất vào hắn một cách tàn nhẫn.


Lữ tổng quản bước tới, mỉm cười: “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan. Mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Đời người đắc ý nên tận hưởng, chớ để chén vàng trống rỗng dưới vầng trăng. Kiếp người thật sự chỉ có thế mà thôi, hà tất phải tự làm khổ mình?”


Hắn quay sang đám thiếu nữ, sắc mặt lập tức trầm hẳn xuống, gắt: “Còn không mau rót rượu cho thiếu gia?”


Người này dùng một khuôn mặt để nói chuyện với Thượng Quan Kim Hồng, đối với A Phi dùng một khuôn mặt khác, bây giờ nói chuyện với đám thiếu nữ này lại là một khuôn mặt hoàn toàn khác nữa.


Phần lớn người đời có nhiều khuôn mặt khác nhau, họ thay đổi khuôn mặt cũng giống như kịch sĩ thay đổi mặt nạ vậy, thậm chí còn đơn giản, dễ dàng hơn thay đổi mặt nạ. Khi họ đã thay đổi nhiều mặt nạ rồi, dần dần quên mất khuôn mặt vốn có của mình là như thế nào.


Ai đã đeo mặt nạ càng lâu thì càng không muốn gỡ ra, vì họ đã phát hiện càng nhiều mặt nạ thì càng ít thua thiệt. Cũng may, trên đời còn có một số người không có chiếc mặt nạ nào, chỉ có duy nhất bộ mặt thật mà thôi.


Bất luận họ ở hoàn cảnh nào, chịu thua thiệt bao nhiêu, thì khuôn mặt đó vẫn không thay đổi. Họ cần khóc thì khóc, cần cười thì cười, khi cần sống là sống, lúc cần ch.ết là ch.ết.


Cho đến ch.ết, họ cũng không chịu thay đổi cái bản sắc vốn có của mình, bản sắc nam nhi, nam tử hán. Bản sắc của nam nhân chân chính.


Nếu trên thế gian không có loại người như thế, thì cuộc sống của loài người chắc cũng giống như một vở tuồng mà thôi. Thế thì cuộc đời sẽ như thế nào?
*
* *
Rượu đã được mang đến.


Lữ tổng quản rót rượu, nâng chén cười: “Uống đi! Rượu vào đủ nhiều, bằng hữu sẽ thấy tất cả nữ nhân trên đời này đều như nhau hết, không cần phải lựa chọn.”


A Phi nghiến chặt răng, nhìn hắn, đột nhiên nói: “Không như nhau đâu.”
Lữ tổng quản cười híp mắt: “Thế thì bằng hữu muốn ai?”
Đôi mắt của A Phi rực lên như lửa, nói từng chữ một: “Ta muốn vợ ngươi.”
*


* *
Ban đêm. Thị trấn về đêm luôn luôn nhiệt náo, chợ đêm lúc nào cũng có rất nhiều người.


Nhưng Lý Tầm Hoan lại cảm thấy trên đời như chỉ còn mỗi mình chàng, ngoài ra không còn ai tồn tại cả. Bởi vì người mà chàng yêu đã xa lìa chàng, quá xa đến mức trở thành phiêu diêu, mơ hồ. Chàng cơ hồ không còn cảm giác được sự tồn tại của người ấy.


Chàng đã biết tin tức của cha con Long Tiêu Vân, nhưng... Nhưng còn Lâm Thi Âm?
Không bút tích, không tin tức, chỉ còn tưởng nhớ, một nỗi nhớ trường tồn, vĩnh cửu.


“Thiên trường địa cửu hữu thời tận. Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.” Trời dài đất rộng cũng mòn. Hận này vĩnh viễn không còn lúc nguôi. Chữ nghĩa hai câu thơ này đơn giản, nhưng trong đó lại hàm chứa tình cảm sâu như biển cả.


Nếu không phải là người hữu tình, làm sao thấu hiểu được nỗi cay đắng bên trong?
Tiếng sáo từ xa vọng tới. Tiếng sáo đêm khuya bao giờ cũng thê lương, bao giờ cũng gợi cho người ta nhớ, gợi cho người ta buồn.


“Hà tất phải đa tình? Hà tất phải si tình?
Hoa đa tình thì sớm tàn lụi, người đa tình thì sớm tiều tụy.
Người đời ngại gì tiều tụy, có rượu ngon ngại gì không say?


Khi đã say rồi, nhìn người thành đôi thành lứa,
Còn hơn không say, âm thầm rơi lệ tương tư...”


Bản thân những người hát rong cũng rất sầu khổ, hà tất họ phải dùng những ca từ bi ai này để làm người khác rơi lệ?


Lý Tầm Hoan uống liên tiếp mấy ly rượu đầy, đột nhiên dùng đũa gõ vào ly rồi hát theo tiếng sáo khuya thê lương đó.
“Cỏ cây hoa lá vô tình cũng có ngày tàn lụi,


Con người vô tình cũng có ngày tiều tụy.
Người vô tình sống trên đời còn hứng thú gì?
Cho dù âm thầm rơi lệ tương tư, còn hơn không có lệ mà rơi.”


Tiếng sáo uất ức chưa dừng, đột nhiên chàng lại cười lớn tiếng. Nhưng nụ cười này có mùi vị gì?
*
* *
A Phi đâu?


Nửa ngày nay Lý Tầm Hoan đã tìm kiếm thăm dò, không ai biết A Phi đi đâu, không ai nhìn thấy người nào có hình dạng như thế.


Lý Tầm Hoan không đoán được A Phi đang ở trong tổng đàn của Kim Tiền Bang. Cho dù chàng có nghĩ đến, cũng không thể biết nơi đó là đâu.


Ngọn đèn chao chao trong gió, chén rượu cũng đang sóng sánh. Rượu cay sè và đục ngầu, còn ánh đèn thì ảm đạm không sáng.


Nơi chàng ngồi uống rượu là một cái quán nhỏ. Khách đến đây toàn hạng người tầm thường, không ai biết chàng mà chàng cũng chẳng quen ai.


Chàng rất thích những nơi như thế, tuy có chút cô đơn, có chút hiu hắt vắng lặng, nhưng lại rất tự nhiên thoải mái.


Trong mắt những người này, mọi vinh quang và nhục nhã trên thế gian, mọi hoan hỉ và bi ai của cuộc sống đều không đáng gì, chỉ cần có một ly rượu trong tay cũng đã là đầy đủ.


Nơi này không có những tràng cười dài đắc ý, cũng không có những tấn bi kịch đau lòng.
Màn đêm vẫn yên lặng, vẫn nhạt nhòa. Đột nhiên trong sự yên tĩnh đó dấy lên một chút xao động.


Có người đang hét lên chửi mắng. “Đồ tửu quỷ! Không biết xấu hổ gì hết, dám ăn cắp rượu mà uống! Hừ, rượu ăn cắp đã uống vào bụng cũng ói ra thôi!”


Lý Tầm Hoan quay phắt lại. Chàng quay lại nhìn, cũng chỉ vì hai tiếng “Tửu Quỷ”.


Chàng thấy một người ôm hũ rượu đã bị người ta đánh ngã. Nhưng đúng là dù ch.ết vẫn không buông, hắn cố sức ngẩng cổ lên mà uống.


Một ông lão quấn ngang bụng một tấm vải đầy dầu mỡ, miệng không ngừng mắng chửi, tay thì không ngừng đánh đập.
Lý Tầm Hoan âm thầm thở dài, bước lại nói: “Cứ để cho hắn uống, tiền rượu ta sẽ trả đủ.”


Miệng ông lão ngừng chửi, tay cũng ngừng đánh. Tiền không những có thể làm cho người ta dừng tay, mà còn có thể trám vào miệng cho ngưng nói.


Người nằm dưới đất vẫn không thèm đứng dậy, cứ ôm lấy hũ rượu đổ vào trong miệng. Rượu vãi ra đầy mặt đầy người, hắn cũng mặc kệ. Hình như hắn tự nguyện ngâm ch.ết mình trong rượu.


Nếu không có chuyện thương tâm, một con người sao có thể trở nên như thế? Nếu không phải là người đa tình, làm sao có những chuyện thương tâm?


Đột nhiên Lý Tầm Hoan cảm thấy đồng tình với con người này, bèn mỉm cười nói: “Uống rượu một mình thật là không hứng thú. Bên bàn ta còn nhiều đồ nhắm, ngươi qua đó uống với ta một ly. Đừng ngại gì hết.”


Người này lại nốc thêm mấy ngụm rượu, rồi nhảy vọt lên, la mắng lớn tiếng: “Ngươi là cái thá gì mà xứng đáng uống rượu với ta? Cho dù ngươi mua thêm cho ta 300 hũ rượu, cũng đừng hòng ta uống chung với ngươi.”


La mắng đến đây thì đột nhiên hắn ta dừng lại, tựa như bị một bàn tay nào đó bóp nghẹt cổ họng lại.
Lý Tầm Hoan cũng sửng sốt, lạc giọng nói: “Ngươi... ngươi là...”


Người này đột nhiên cấm khẩu, hất hũ rượu xuống đất nghe một tiếng bịch, rồi quay đầu chạy ngay.
Lý Tầm Hoan lập tức đuổi theo, hô to: “Đợi một chút, đợi một chút... Chẳng lẽ huynh đài không nhận ra tại hạ sao?”


Người này chạy càng nhanh hơn, vừa chạy vừa la lớn: “Ta không quen biết ngươi, ta không uống rượu với ngươi.”


Hai người một chạy một đuổi, chỉ nháy mắt đã không thấy họ đâu nữa. Bất luận là ai cũng phải nghĩ họ bị bệnh tật gì đó.


Người ăn cắp rượu thì rõ ràng là một gã điên, biết rằng phải chịu đòn cũng dám đến cướp rượu để uống, nhưng khi có người mời uống rượu thì lại co giò chạy trốn.


Người mua rượu lại càng điên hơn, đã tốn tiền còn bị chửi, lại còn xưng hô người kia là huynh đài, loại người này thật sự chưa từng gặp bao giờ.


Dĩ nhiên là họ chưa từng gặp, vì loại người này trên thế gian vốn không nhiều.
Nhưng người chạy trốn kia là ai? Tại sao hắn vừa gặp Lý Tầm Hoan đã phải chạy?


Chuyện này đương nhiên người ngoài không hiểu được, mà ngay cả chính Lý Tầm Hoan cũng không ngờ ở chốn này, trong tình cảnh này lại gặp được người ấy.


Lần đầu tiên Lý Tầm Hoan gặp hắn, hắn đứng dưới một mái hiên, bên một con đường rất dài. Trên con đường đó có rất nhiều người.


Hắn mặc áo trắng còn hơn tuyết, đứng ngoài đám người y như một con hạc đứng ngoài một đàn gà. Hắn không thích vào chỗ đông người như thế, cho dù mang tất cả vàng trên thế gian này đặt trước mặt hắn, hắn cũng không thèm, vì hắn quá cao, cao hơn những gì cao nhất trên đời.


Nhưng bây giờ chỉ vì một hũ rượu, một hũ rượu không ngon lắm, hắn lại chấp nhận người khác chê cười, chịu nhục mạ, chịu đòn roi, thậm chí chấp nhận làm một con heo bị người ta đánh lăn lộn trong bùn đất.


Lý Tầm Hoan không sao tin nổi con người này lại như thế, dù thấy cũng không dám tin.


Nhưng Lý Tầm Hoan lại không thể không tin, vì người lăn trong bùn đất này đúng là Lữ Phụng Tiên, ngày nào đứng vòi vọi trên cao. Vì sao con người hắn lại biến đổi nhanh đến thế, dễ sợ đến thế?


Đèn đã bắt đầu được thắp sáng, những ngôi sao trên trời hình như cũng gần lại một chút.


Đột nhiên, Lữ Phụng Tiên dừng chân, không chạy nữa. Bởi vì hắn cũng giống như A Phi, muốn trốn chạy khỏi chính bản thân mình.
Trên đời có rất nhiều kẻ muốn chạy trốn chính bản thân mình, nhưng đã mấy ai trốn khỏi?


Lý Tầm Hoan dừng lại xa xa, chàng khom mình ho, mãi không đứng dậy được. Chàng nhận ra rằng phen này mình ít khi ho hơn trước, nhưng khi đã ho thì không sao dừng lại được.


Phải chăng bệnh ho cũng như bệnh tương tư? Khi một con người thất tình đã lâu, chợt cảm thấy mình bắt đầu ít khi nghĩ tới người yêu, như thế không có nghĩa là bệnh tương tư đã giảm, mà chính là bệnh tương tư đã ăn quá sâu vào tâm não.


Đợi cơn ho của chàng chấm dứt, Lữ Phụng Tiên mới nói, từng tiếng một: “Sao huynh không để cho ta chạy?”


Tuy hắn cố hết sức ra vẻ trấn tĩnh, nhưng không thành công. Thần sắc hắn run rẩy như một con mèo ướt sũng, mới được vớt dưới sông lên.


Lý Tầm Hoan không đáp, sợ rằng câu trả lời của mình sẽ làm thương tổn đến hắn. Bất cứ câu trả lời nào, cũng không sao tránh khỏi làm thương tổn đến hắn.


Lữ Phụng Tiên nói: “Ta đâu có nợ ngươi? Ta đâu có phải làm gì cho huynh? Sao huynh lại đến đây để ép ta?”
Cuối cùng Lý Tầm Hoan cũng thở ra một hơi dài, rồi nói: “Ta còn nợ huynh mà.”


Lữ Phụng Tiên nói: “Cho dù huynh có thiếu nợ ta, cũng không cần phải trả.”
Lý Tầm Hoan nói: “Điều mà ta nợ huynh, đúng là không có cách để trả. Nhưng ít ra huynh cũng nên cho ta uống với huynh vài chén rượu chứ?”


Chàng mỉm cười, tiếp: “Huynh đừng quên, huynh cũng đã từng mời ta.”
*
* *


Tay của Lữ Phụng Tiên vẫn run rẩy không ngừng, ngay cả ly rượu cầm cũng không chắc. Hắn dùng cả hai tay bưng ly rượu lên, nhưng rượu vẫn sóng sánh, tràn ra miệng ly, chảy ướt hết cả áo.


Chỉ mấy ngày trước đây, hai bàn tay ấy nổi danh là “lợi khí giết người”. Dù là việc gì đã làm hắn thay đổi, chắc chắn việc ấy đã vùi dập hắn rất dễ sợ.


Lý Tầm Hoan thật không thể hình dung nổi việc đó.
Lữ Phụng Tiên lại cầm lấy cái bình. Một tiếng “choảng” vang lên, bình rượu từ trên tay hắn rơi xuống đất.


Da mặt hắn đột nhiên co giật, nhìn bàn tay của mình không chớp mắt. Không biết đã bao lâu, đột nhiên hắn điên cuồng hét lên rồi đưa bàn tay lên miệng, cố gắng nhét vào, cố gắng cắn xé. Rượu tràn qua khóe miệng hắn.


Bất kể hắn làm gì, Lý Tầm Hoan cũng không muốn ngăn cản, nhưng bây giờ thì chàng không nhìn được nữa. Lý Tầm Hoan nắm lấy tay hắn, giật ra khỏi miệng, giữ chặt lấy.


Lữ Phụng Tiên rống lên: “Thả ta ra! Ta phải cắn nát nó, nhai nuốt nó.”


Bàn tay này vốn là điều kiêu hãnh nhất, là vật trân quý nhất của hắn. Một con người thật sự đau khổ, muốn hủy hoại những gì mà mình yêu quí nhất, cũng như muốn hủy hoại chính mình vậy.


Bởi vì trên đời, liều thuốc chống đau khổ hữu hiệu nhất là hủy diệt, hủy diệt một cách triệt để.


Lý Tầm Hoan ảm đạm nói: “Nếu có người nào làm chuyện không phải với huynh, thì kẻ đáng ch.ết là người khác, sao huynh phải chịu khổ mà giày vò bản thân mình?”


Lữ Phụng Tiên thét lớn: “Kẻ khốn nạn, kẻ đáng ch.ết đó là ta, là chính ta...”


Hắn cố giằng tay của Lý Tầm Hoan ra, nhưng chính mình lại té nhào xuống ghế. Hắn không buồn ngồi dậy, cứ nằm như thế ôm mặt khóc rống lên.


Cuối cùng thì hắn cũng ấp úng kể câu chuyện của mình. Hắn kể cho Lý Tầm Hoan nghe những chuyện hắn đã làm, đã gặp.
Tai Lý Tầm Hoan nghe Lữ Phụng Tiên, mắt chàng nhìn Lữ Phụng Tiên, nhưng lòng chàng đang nghĩ về A Phi.


Lòng A Phi đang giá lạnh. Phải chăng A Phi cũng đã chịu những chuyện vùi dập như thế? Phải chăng A Phi cũng đã biến thành như thế?


Vốn không muốn nói gì với Lữ Phụng Tiên, nhưng cuối cùng Lý Tầm Hoan cũng không thể không nói: “Ta nghĩ, huynh không nên lưu lại nơi này.”


Sau cơn đau khổ cực độ, con người luôn luôn trở thành tê dại. Lữ Phụng Tiên đã đến mức đó, hắn hỏi bằng một giọng ngờ nghệch: “Không lưu lại nơi này, ta còn biết đến nơi nào?”


Lý Tầm Hoan đáp: “Trở về! Trở về nhà.”
Lữ Phụng Tiên nói: “Nhà...”
Lý Tầm Hoan nói: “Bây giờ huynh cũng giống như vừa bệnh một trận chí tử, loại bệnh này chỉ có hai thứ thuốc có thể trị khỏi.”


Lữ Phụng Tiên hỏi: “Hai thứ thuốc gì?”
Lý Tầm Hoan nói: “Thứ nhất là nhà, thứ hai là thời gian. Huynh chỉ cần về nhà...”
Đột nhiên Lữ Phụng Tiên la lớn: “Ta không thể về nhà.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Tại sao?”


Lữ Phụng Tiên nói: “Bởi vì... bởi vì đó không còn là nhà của ta nữa.”
Lý Tầm Hoan nói: “Nhà là nhà, mãi mãi vẫn là nhà của huynh. Nhà là một nơi quý báu nhất, không đâu bằng được.”


Lữ Phụng Tiên lại run run nói: “Cho dù nhà vĩnh viễn không thay đổi, nhưng ta đã thay đổi, ta đã không phải là ta nữa.”


Lý Tầm Hoan nói: “Nếu huynh chịu quay về nhà tĩnh dưỡng một thời gian, thì nhất định huynh sẽ trở lại là huynh như vốn có.”


Lý Tầm Hoan còn định nói nữa, nhưng ngay lúc ấy, sau lưng chàng có một giọng chậm rãi cất lên: “Nếu một người không có nhà, thì chứng bệnh này sẽ mãi mãi không thể trị khỏi. Có phải thế không?”






Truyện liên quan