Chương 0070 : Độc tâm của nữ nhân
Giọng nói này thật dịu dàng, thật ngọt ngào, thật dễ dẫn dụ người ta phạm tội.
Lý Tầm Hoan chưa quay đầu lại, thì Lữ Phụng Tiên đã nhảy dựng lên, hất ngã cái bàn, chạy như điên. Thái độ của Lữ Phụng Tiên làm cho mọi người tưởng hắn vừa thấy ma quỷ hiện hình.
Lý Tầm Hoan không cần quay đầu lại cũng biết người nói là ai. Và chàng cũng hiểu rất rõ ý nghĩa của câu nói ấy. A Phi chính là một kẻ không nhà.
Lòng của Lý Tầm Hoan vụt nặng như treo đá. Chàng nắm chặt tay, nói rõ từng tiếng một: “Thật không ngờ cô lại đến đây, đến ngay vào lúc này.”
Người đến, dĩ nhiên là Lâm Tiên Nhi.
Lâm Tiên Nhi cười, giọng cười vẫn quyến rũ như chuông bạc ngân lên: “Muội rất ít đến những chỗ này, nhưng muội lại biết chỉ đến những nơi như thế này mới tìm được huynh. Để tìm được huynh, bất cứ nơi nào muội cũng có thể đến.”
Lý Tầm Hoan nói một cách lạnh nhạt: “Lẽ ra cô không nên đến tìm tôi, vì có thể cô sẽ phải hối hận.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Hối hận ư? Muội không hiểu sao lại phải hối hận. Chúng ta là bằng hữu lâu năm, muội đã biết huynh đang ở thị trấn này, sao lại có thể không tìm đến để thăm huynh?”
Giọng nàng càng dịu dàng hơn, chậm rãi hơn: “Huynh cũng nên biết, lúc nào muội cũng nhớ đến huynh.”
Lý Tầm Hoan nói: “Ta biết, cô đã đối xử với Lữ Phụng Tiên cũng như đối với A Phi...”
Chàng không nói tiếp. Lý Tầm Hoan vốn không thích dùng lời lẽ để uy hϊế͙p͙ bất cứ ai, vì thật sự chàng không cần phải dùng lời lẽ.
Lâm Tiên Nhi nói: “Nếu muội ruồng bỏ A Phi cũng như đã ruồng bỏ Lữ Phụng Tiên, chẳng lẽ huynh sẽ giết muội?”
Lý Tầm Hoan nói: “Ý của ta, lẽ ra cô phải rõ hơn ai hết.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Từ trước đến giờ, lúc nào huynh cũng khuyên hắn lánh xa muội. Vậy nếu muội lìa bỏ hắn trước, chẳng lẽ không đúng ý của huynh ư?”
Lý Tầm Hoan nói: “Hai chuyện này khác nhau xa lắm.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Có gì khác nhau đâu?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta chỉ muốn cô rời khỏi hắn, chứ ta không muốn cô hủy hoại hắn.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Nếu muội đã lỡ hủy hoại rồi thì sao?”
Đột nhiên Lý Tầm Hoan quay phắt lại, nhìn thẳng vào mặt nàng, gằn giọng: “Nếu như thế, cô sẽ hối hận vì hôm nay cô đã đến đây.”
Khí sắc của Lý Tầm Hoan vẫn ôn hòa bình thản, nhưng không hiểu sao sống lưng Lâm Tiên Nhi chợt ớn lạnh. Nàng cảm thấy một áp lực nặng nề đè xuống đỉnh đầu, khiến mình không thể cười được nữa.
Nàng là loại người rất ít khi gặp trường hợp không thể cười được. Nụ cười, đó là thứ vũ khí mà nàng nắm rất vững trong mọi trường hợp. Tới khi gặp Thượng Quan Kim Hồng, nàng mới thấy món vũ khí ấy vô hiệu.
Bây giờ nàng đột nhiên phát hiện rằng đối diện Lý Tầm Hoan cũng thế. Khi một con người đã mất tự tin, thì nụ cười không thể làm động lòng người như lúc bình thường nữa.
Qua một hồi lâu, nàng mới nhè nhẹ lắc đầu: “Huynh sẽ không làm gì muội cả. Muội biết như thế mà.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Cô nắm chắc như thế ư?”
Lâm Tiên Nhi “Vâng!” một tiếng.
Lý Tầm Hoan nói: “Thế mà ta lại không nắm chắc hành động của ta. Nhiều lúc ta làm những chuyện mà rất nhiều người không thể tưởng tượng được.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng nếu huynh bắt muội phải hối hận, thì chính huynh sẽ phải hối hận nhiều hơn thế.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Vậy ư?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nếu huynh còn muốn gặp A Phi...”
Lý Tầm Hoan ngắt lời nàng: “Cô biết hắn ở đâu ư?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Đương nhiên là muội biết.”
Bây giờ thì hình như nàng đã khôi phục được lòng tin, nhoẻn miệng cười rồi tiếp: “Trên đời, có lẽ chỉ một mình muội là có khả năng dẫn huynh đi tìm hắn. Cũng chỉ có một mình muội cứu được hắn. Chỉ có người đã hủy hoại hắn mới có thể cứu hắn.”
Bây giờ thì thần sắc của Lý Tầm Hoan chấn động. Chàng biết, lần này nàng đã nói thật. Lúc nàng nói dối đương nhiên là đáng sợ, nhưng khi nói thật thì lại còn đáng sợ hơn. Bởi vì loại người như nàng, nếu không vì một cái giá quá cao thì nhất định không chịu nói thật nửa câu.
Lý Tầm Hoan xoa nhè nhẹ những ngón tay của mình, cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh. Qua một lúc khá lâu, chàng mới thở dài rồi nói: “Được! Cô muốn gì thì nói ra đi.”
Ánh mắt của Lâm Tiên Nhi rất dịu dàng, nhìn Lý Tầm Hoan mãi mà không nói.
Lý Tầm Hoan hỏi: “Rốt cuộc là cô muốn gì?”
Lâm Tiên Nhi đột nhiên cười thành tiếng, nói dịu dàng: “Lúc nào muội cũng muốn rất nhiều thứ, nhưng bây giờ... muội chỉ muốn nhìn huynh thêm một lát nữa.”
Nàng cắn nhẹ môi, rồi cười khúc khích: “Trước nay muội chưa từng thấy huynh giận dữ. Muội cứ cố tưởng tượng lúc Lý Tầm Hoan giận dữ trông ra sao. Bây giờ muội đã thấy thật sự, cơ hội này thật là khó gặp, làm sao muội dễ dàng bỏ qua được?”
Lý Tầm Hoan im lặng một hồi lâu rồi từ từ ngồi xuống, kéo ngọn đèn lại gần mặt mình hơn, sau đó từ từ rót một ly rượu. Nàng muốn xem thì cứ để cho nàng xem, chỉ sợ nàng xem chưa rõ.
Khi nữ nhân đã muốn làm gì đó, thì tốt nhất là cứ để cô ấy làm, chính cô ấy sẽ nhanh chóng cảm thấy việc đó không hứng thú như trong tưởng tượng. Nữ nhân không thể hứng thú lâu dài với bất cứ việc nào, nhưng nếu không để cô ấy làm, thì hứng thú của cô ấy càng sâu đậm hơn.
Đây cũng có thể là cái tật lớn nhất của nữ nhân. Nữ nhân trăm ngàn năm trước đã có cái tật này rồi, và nữ nhân trăm ngàn năm sau chắc chắn cũng có cái tật đó. Điều đáng ngạc nhiên, là nam nhân đã cố nghiên cứu kỹ nữ nhân từ rất nhiều năm, nhưng số nam nhân có thể hiểu được cái tật này của nữ nhân lại không nhiều.
Lý Tầm Hoan ngồi đó, chậm rãi uống rượu.
Lâm Tiên Nhi nhìn sâu vào mắt chàng, cười thật ngọt: “Huynh đúng là một con người kỳ diệu, lời lẽ kỳ diệu, hành sự kỳ diệu, mà uống rượu cũng kỳ diệu. Mỗi lần muội nhìn huynh uống rượu, lại ước mong mình biến thành cái ly trong tay huynh. Muội nhịn không nổi, phải tự hỏi huynh đối với nữ nhân có dịu dàng được như đối với ly rượu này không?”
Lý Tầm Hoan lẳng lặng ngồi nghe.
Lâm Tiên Nhi tiếp: “Thật ra, biện pháp mà huynh đối phó với nữ nhân lại càng kỳ diệu hơn. Hình như huynh có đủ mọi phương pháp để nhìn suốt tâm tư của nữ nhân. Mỗi việc mà huynh làm, nữ nhân đều rất thích. Thậm chí có lúc huynh chẳng làm gì cả, mà tự nhiên cũng có người đến với huynh.”
Nàng thở dài sườn sượt: “Vì thế, bất luận nữ nhân lợi hại đến mức nào, đã gặp huynh rồi thì vô phương chạy trốn.”
Lý Tầm Hoan vẫn im lặng ngồi nghe.
Lâm Tiên Nhi lại nói: “Mỗi lần muội gặp huynh, đều nhận thấy nói chuyện với huynh là vô cùng thích thú. Nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại, thì phát giác là đã mắc bẫy của huynh, trong khi huynh vẫn không nói một tiếng nào.”
Người biết nói chuyện, luôn luôn là người ít nói chuyện. Nhưng đáng tiếc là đạo lý này rất ít người hiểu được.
Lâm Tiên Nhi lại cười: “Nhưng lần này thì muội không mắc bẫy của huynh nữa đâu. Lần này muội muốn huynh phải nói chuyện.”
Lý Tầm Hoan nói: “Đợi cô nhìn cho đã rồi ta sẽ nói chuyện.”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Muội đã xem đủ rồi.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế thì cô còn muốn gì nữa?”
Lâm Tiên Nhi nhìn chàng mê man, nếu con mắt của nàng có răng, chắc nàng đã cắt nhỏ Lý Tầm Hoan rồi nuốt chửng. Được một nữ nhân nhìn như thế, là một chuyện vui vẻ, nhưng cũng là chuyện khốn khổ vô cùng.
Lâm Tiên Nhi luôn luôn muốn làm cho người khác phát điên lên, nhưng chỉ có Lý Tầm Hoan là chịu đựng được.
Lâm Tiên Nhi mím môi lại, nói từng chữ một: “Muội không muốn gì hết, chỉ muốn huynh.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Muốn ta ư?”
Lâm Tiên Nhi chớp mắt: “Dùng bản thân huynh để đổi lấy A Phi, chẳng lẽ còn chưa công bằng?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Không công bằng.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Không công bằng ở chỗ nào? Huynh cũng biết rằng bây giờ hắn đang thuộc về muội mà?”
Lý Tầm Hoan nói: “Không sai! Cô đã hủy hoại hắn...”
Lâm Tiên Nhi ngắt lời: “Chính vì muội đã hủy hoại hắn, nên hắn vĩnh viễn thuộc về muội. Nếu muội đi cứu hắn, hắn sẽ không còn thuộc về muội nữa. Chân lý đó, đáng lý huynh phải hiểu hơn ai hết.”
Đương nhiên là Lý Tầm Hoan hiểu, và chính vì chàng hiểu rõ, nên chàng đang phải chịu đau khổ.
Lâm Tiên Nhi cười: “Vì thế, nếu huynh muốn cứu hắn thì phải dùng bản thân huynh để trao đổi. Nếu huynh không đồng ý, thì vĩnh viễn không thể gặp được hắn.”
Lý Tầm Hoan chầm chậm uống hết chén rượu, rồi từ từ bước tới trước mặt nàng, nói chậm rãi: “Xem ra thì ta phải chịu theo cô rồi. Có phải không?”
Nụ cười của Lâm Tiên Nhi càng quyến rũ hơn nữa. Nàng nói nhẹ nhàng: “Muội cam đoan, sẽ không bao giờ để huynh thất vọng...”
Thanh âm của nàng đột nhiên ngưng bặt. Một cái tát nảy lửa của Lý Tầm Hoan đã giáng lên mặt nàng, rồi nối theo là mười mấy cái tát nữa.
Lâm Tiên Nhi không tránh né mà cũng không hề giận dữ, nàng chỉ “úi chà” rồi sà vào lòng Lý Tầm Hoan, vừa thở vừa nói: “Huynh muốn đánh thì cứ đánh đi. Chỉ cần huynh bằng lòng theo muội, thì muội tình nguyện để cho huynh đánh suốt ngày suốt đêm.”
Chợt có tiếng reo lên: “Hay lắm! Chịu đòn hay lắm! Nàng đã thích như thế, tại sao huynh không đánh tiếp?”