Chương 0071 : Đấu trí

Trước quán có treo một chiếc đèn lồng, chung quanh chiếc đèn đã ám khói hơi đèn tối.


Dưới cái đèn lồng ấy có một người đang đứng. Nhìn người này, trước hết phải thấy cặp mắt đen tròn sáng ngời, rồi đến hai bím tóc dài trước ngực.
Lý Tầm Hoan buột miệng kêu lên: “Tôn cô nương!”


Tôn Tiểu Hồng nhoẻn cười: “Muội thường tức tối khi thấy nam nhân đánh nữ nhân, nhưng lần này thì trận đòn của huynh khiến muội cực kỳ thích thú.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Muội cũng rất vui mừng, muội rất thích được huynh đánh.”


Nàng vòng tay ôm dính lấy cánh tay của Lý Tầm Hoan, cười khêu gợi: “Nếu cô nương đang ghen thì đừng ngại gì hết, hãy bước vào đây uống mấy ly rượu. Ghen có thể làm cho người ta tỉnh rượu, nhưng rượu cũng có thể làm giảm bớt cơn ghen.”


Tôn Tiểu Hồng đi vào thật. Nàng cầm lấy cái ly của Lý Tầm Hoan, rót đầy rồi ngửa cổ uống cạn, lè lưỡi, chau mày, mỉm cười nói: “Rượu này cũng không tệ lắm, nhưng ngụm đầu thì khó nuốt quá.”


Lâm Tiên Nhi cười: “Lần sau Tôn cô nương đến nhà chúng ta, nhất định chúng ta sẽ đãi cô nương một thứ rượu ngon đặc biệt.”
Nàng ngẩng lên cười với Lý Tầm Hoan: “Huynh có chịu không?”


Lý Tầm Hoan chưa kịp trả lời thì Tôn Tiểu Hồng đã nói: “Cô cười đẹp lắm. Ta cũng là nữ nhân, nhưng nhìn thấy cũng phải mê.”


Lâm Tiên Nhi cười khanh khách: “Tiểu muội muội! Ngươi chưa phải là nữ nhân, chỉ mới là một bé gái thôi.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Bây giờ cô hãy cười cho đã đi, vì chỉ lát nữa là cô không cười được nữa.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Vậy sao?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Lý Thám Hoa nhất định không chịu theo yêu cầu của cô đâu.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Vậy sao?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Bởi vì chuyện gì mà cô làm được, thì ta cũng có thể làm được.”


Lâm Tiên Nhi lại cười thành tiếng: “Ngươi có thể làm được gì? Con nít vẫn là con nít, việc gì cũng không hiểu, nhưng rất thích làm bộ là mình hiểu.”


Nàng vừa cười vừa nói tiếp: “Có những chuyện, chỉ cần nữ nhân là làm được, nhưng làm tốt hay không lại là chuyện khác, khác rất xa. Ngươi có hiểu chuyện ấy không?”


Tôn Tiểu Hồng hơi đỏ mặt lên. Nàng mím môi nói: “Ít nhất, ta cũng có thể đưa Lý Thám Hoa đi tìm A Phi.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Cô mà tìm được ư?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Dĩ nhiên! Hơn nữa, ta còn biết cách để cứu thoát A Phi.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Vậy sao?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Muốn cứu hắn, thì chỉ có một cách tối ưu.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Cách gì thế?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Muốn cứu hắn, chỉ cần giết cô đi. Nếu trên thế gian này không có những người như cô, thì hắn sẽ không còn đau khổ nữa.”


Lý Tầm Hoan nâng chén rượu lên uống cạn, cười lớn tiếng: “Hay! Nói hay lắm.”


Lâm Tiên Nhi thở dài: “Xem chừng huynh cũng giống A Phi rồi. Chẳng lẽ huynh không biết đại đa số lời nói của nữ nhân là không thể tin được? Huynh tin rằng cô ấy có thể đưa huynh đi tìm A Phi thật ư?”


Lý Tầm Hoan cười đáp: “Trên đời đã có những nam nhân nói dối, thì cũng phải có những nữ nhân nói thật chứ?”


Tôn Tiểu Hồng cười rất tươi: “Đúng thế! Cô đừng đánh đồng tất cả nữ nhân trên thiên hạ với bản thân mình.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Hay lắm! Thế thì ta hỏi ngươi, A Phi đang ở đâu?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Hắn đang ở chung với gia gia của ta. Gia gia của ta đã đón hắn từ chỗ Thượng Quan Kim Hồng ra rồi.”


Lâm Tiên Nhi cười rộ, nhìn Lý Tầm Hoan: “Chuyện này thì huynh tin được không? Trong thiên hạ, mấy ai có thể cứu người thoát khỏi tay Thượng Quan Kim Hồng?”


Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Đúng lắm, chẳng có mấy ai. Nhưng ít ra cũng có một người, chính là gia gia của cô ấy, Tôn lão tiên sinh.”


Nụ cười của Lâm Tiên Nhi đã hơi miễn cưỡng: “Được! Đã thế thì muội cũng muốn xem thử.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “E rằng cô không có cơ hội để xem, vì hắn không muốn gặp cô.”


Nàng lạnh nhạt nói tiếp: “Hơn nữa, bây giờ ta thấy cô sống đã hơi thừa rồi.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Ngươi muốn ta ch.ết ư?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Lẽ ra ngươi đã nên ch.ết sớm hơn.”


Lâm Tiên Nhi mỉm cười hỏi: “Nhưng ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Theo ngươi thì ai có thể giết ta?”
Tôn Tiểu Hồng hỏi lại: “Cô tưởng rằng không ai có thể hạ thủ được sao?”


Lâm Tiên Nhi đảo mắt một cái rồi nói: “Trong tất cả nam nhân trên thế gian này, chắc là chỉ có một người đủ nhẫn tâm để hạ thủ. Nhưng chắc chắn người ấy không xuất thủ được.”


Nàng khẽ liếc Lý Tầm Hoan, tiếp: “Bởi vì chàng cũng biết, nếu chàng giết ta thì A Phi sẽ hận chàng đến muôn đời.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Cô đừng quên rằng ta không phải là nam nhân, mà ta cũng chẳng sợ A Phi hận ta.”


Đột nhiên Lâm Tiên Nhi cười lớn tiếng: “Tiểu muội muội, ngươi khiêu chiến đấy ư? Chẳng lẽ ngươi muốn quyết đấu với ta hay sao?”
Tôn Tiểu Hồng hất mặt lên đáp: “Đúng thế.”


Không đợi Lâm Tiên Nhi nói, nàng tiếp luôn: “Địa điểm thì ngươi có thể chọn lựa, còn thời gian thì để ta.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Cô định đến bao giờ thì quyết đấu?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Bây giờ.”
Như vậy thì chuyện quyết đấu không phải chỉ dành riêng cho nam nhân, nữ nhân có lúc cũng cần quyết đấu. Nhưng phương thức quyết đấu của nữ nhân có giống với nam nhân không?


Tôn Tiểu Hồng nói: “Ta đã chọn thời gian, cô hãy chọn địa điểm đi.”
Lâm Tiên Nhi chớp chớp mắt: “Địa điểm thì hình như không cần phải chọn, nơi đây cũng không tồi. Chỉ có điều...”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Còn gì nữa?”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Chúng ta định quyết đấu bằng cách nào?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Quyết đấu là quyết đấu, chẳng lẽ có nhiều cách ư?”


Lâm Tiên Nhi bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là có, có thể văn đấu, có thể võ đấu, có thể đấu bằng khinh công, cũng có thể đấu bằng độc dược. Huống chi chúng ta là nữ nhân, bất luận làm chuyện gì cũng phải văn nhã hơn nam nhân chứ?”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Vậy cô thích chọn cách nào?”
Lâm Tiên Nhi nháy mắt hỏi lại: “Phương thức cũng do ta chọn ư?”
Lý Tầm Hoan bỗng lên tiếng: “Không thể dùng độc dược.”


Tôn Tiểu Hồng nhìn Lý Tầm Hoan, cười thật dịu dàng: “Dùng độc dược cũng không sao. Thất thúc của muội rất biết sử dụng độc dược, bản lĩnh của ông ấy nhất định không dưới Ngũ Độc Đồng Tử. Chỉ có điều chú của muội dùng độc để cứu người chứ không phải để giết người.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Người có thể dùng độc dược để cứu người thì quả là siêu phàm nhập thánh, so với dùng độc dược để giết người còn khó hơn gấp bội.”


Nàng thở ra, nói tiếp: “Nếu thế thì quả thật ta không nên đấu độc dược với cô.”
Tôn Tiểu Hồng nói lạnh nhạt: “Tùy cô, muốn dùng phương thức nào cũng được.”


Cứ nhìn cũng biết Tôn Tiểu Hồng nắm chắc phần thắng, mà Lý Tầm Hoan cũng không nói tiếng nào. Cháu gái đích truyền của Tôn lão tiên sinh nhất định không dễ dàng thất bại.


Lâm Tiên Nhi liếc qua Lý Tầm Hoan: “Trước mặt một tuyệt đỉnh cao thủ như Tiểu Lý Phi Đao, nếu chúng ta múa quyền động cước thì quả là múa rìu qua mắt thợ, không sợ bị chê cười sao?”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Vậy cô định dùng cách nào?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Chúng ta là nữ nhân, nên dùng phương thức của nữ nhân.”


Tôn Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ nữ nhân lại có phương thức quyết đấu đặc biệt hay sao?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Đương nhiên là có.”
Tôn Tiểu Hồng giục: “Cô nói đi.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Nam nhân cứ tưởng rằng cái gì họ cũng hay cũng giỏi hơn nữ nhân, nhưng có chuyện mà chỉ có nữ nhân mới làm được. Chuyện đó thì nam nhân có bản lãnh bằng trời cũng không sao làm nổi.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Vậy sao?”
Lâm Tiên Nhi đáp: “Chẳng hạn như sinh con.”
Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Sinh con ư?”


Lâm Tiên Nhi cũng mỉm cười: “Không sai! Sinh con chính là việc trọng đại nhất của nữ nhân, quang vinh nhất của nữ nhân. Một nữ nhân mà không biết sinh con thì ai cũng xem chẳng ra gì, ngươi nói có phải thế không?”


Tôn Tiểu Hồng đỏ mặt lên, cười khúc khích: “Chẳng lẽ... chẳng lẽ...”
Lâm Tiên Nhi nói: “Chúng ta có thể tỉ đấu xem ai có thể sinh con nhiều hơn, sinh con nhanh hơn...”


Tôn Tiểu Hồng hét toáng lên: “Cô điên rồi. Chuyện này đâu có thể tỉ đấu được?”
Lâm Tiên Nhi vẫn nói nhẹ nhàng: “Ai bảo là không được? Chẳng lẽ ngươi không biết sinh con?”


Mặt Tôn Tiểu Hồng đỏ lên, không thể thừa nhận mà cũng không thể phủ nhận.


Lâm Tiên Nhi tiếp: “Nhưng nếu ngươi chê phương thức ấy là chậm chạp quá, tốn công quá, thì ta cũng có thể đổi sang một phương thức khác.”


Tôn Tiểu Hồng thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Đương nhiên là nên đổi cách khác.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Cũng có việc nam nhân làm được, nhưng nữ nhân không đủ bản lãnh thì cũng không có gan để làm.”


Nàng cười, nói tiếp: “Ngươi đã không thích những việc mà bất cứ nữ nhân nào cũng làm được, như sinh con chẳng hạn, thì chúng ta hãy quyết đấu bằng những việc mà nữ nhân yếu bóng vía không dám làm. Có được không?”


Tôn Tiểu Hồng ngần ngừ một chút rồi đáp: “Cô cứ nói nghe thử.”


Lâm Tiên Nhi nói: “Chẳng hạn như cởi quần áo. Ngay bây giờ, ngay tại đây, chúng ta cởi hết quần áo ra, thử xem ai cởi nhanh. Nếu ta thua, ta sẽ tự cắt thủ cấp dâng cho ngươi.”


Đây là một chợ đêm, phần nhiều những người đến đây uống rượu đều không muốn dính dáng vào chuyện của người khác. Nhưng nếu có chuyện phụ nữ thoát y, thì nhất định họ có bị đập bể đầu cũng tranh nhau mà xem.


Tôn Tiểu Hồng cắn môi lại, đỏ mặt nói: “Chẳng trách gì nam nhân thông minh thì không thích cờ bạc với nữ nhân. Chỉ vì có những nữ nhân như cô, bất luận cờ bạc như thế nào cũng tìm được cách để gian lận.”


Lâm Tiên Nhi cười: “Ăn gian nam nhân vốn là đặc quyền của nữ nhân. Nữ nhân nào mà không biết lợi dụng đặc quyền này, nếu không xấu xí như Trư Bát Giới thì phải là một con ngốc.”


Tôn Tiểu Hồng lớn tiếng: “Nhưng ta đâu có phải là nam nhân?”
Lâm Tiên Nhi nhẹ nhàng đáp: “Nhưng ta đã gian lận ngươi đâu? Chính ngươi đã bảo, ta tùy tiện muốn dùng cách nào cũng được kia mà?”


Tôn Tiểu Hồng giận dữ nói: “Nhưng làm sao ta biết được cô lại nghĩ ra những cách không đếm xỉa đến thể diện của mình?”


Lâm Tiên Nhi thản nhiên nói: “Chuyện đó thì ngươi hãy tự trách mình. Nếu ngươi muốn giết ta thì cứ việc ra tay, việc gì phải nhiều chuyện như thế?”


Nàng cười khẩy, nói tiếp: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc này cũng không thể trách ngươi. Nữ nhân mà không nhiều chuyện, đến bây giờ ta vẫn chưa gặp người nào.”
*
* *


Như vậy, rõ ràng quyết đấu là chuyện dành riêng cho nam nhân. Bởi vì khi quyết đấu chỉ có thể dùng tay chứ không thể dùng miệng, bất cứ ai nói chuyện quá nhiều thì dũng khí cũng dần dần mất đi.


Bất luận ở đâu, khi có người dọa đánh nhau mà miệng cứ la lối om sòm, nhất định trận đấu sẽ không xảy ra. Nữ nhân đa số thường là “quân tử” như thế, rất biết cách “động khẩu bất động thủ”. Đạo lý này thì nữ nhân hiểu nhất.


“Ngọn gió thu tiêu xác, mặt trời ngả về Tây, hai nữ nhân vẫn đứng đó gườm nhau không nói một lời, chờ khoảnh khắc quyết sanh tử.”


Trường hợp này, đã có ai từng thấy chưa? Chắc chắn chưa có ai từng thấy, thậm chí cũng chưa có ai từng nghe.


Nữ nhân, vẫn cứ là nữ nhân. Nam nữ tuy bình đẳng, nhưng trên thế gian này lại có rất nhiều việc nữ nhân không thể làm được. Nữ nhân muốn làm những việc đó, chỉ là không tự lượng sức, tự chuốc lấy sự chê cười.


Nữ nhân, chính là nữ nhân. Chân lý đó không ai có thể đả phá được.
*
* *
Nụ cười của Lâm Tiên Nhi thật ngọt ngào, thật đắc ý. Nhìn cái cười của Lâm Tiên Nhi, Lý Tầm Hoan chợt nhớ đến Lam Yết Tử.


Lam Yết Tử tuy cũng là một nữ nhân có thanh danh bê bối trong chốn giang hồ, nhưng lại có tính cách phi phàm. Lý Tầm Hoan chợt cảm thấy Lam Yết Tử ch.ết thật là đáng tiếc.


Sắc mặt đỏ bừng của Tôn Tiểu Hồng đã dần dần xanh lại.


Lâm Tiên Nhi cười nói: “Cuộc quyết đấu này, thời gian, địa điểm, phương thức đều đã được quyết định. Có đấu hay không là tùy ở ngươi.”
Tôn Tiểu Hồng lắc đầu.


Lâm Tiên Nhi tiếp: “Đã không đấu, thì ta phải đi đây.”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Ngươi đi đi.” Đột nhiên nàng thở ra rồi nói bằng một giọng lạnh lẽo: “Cô chỉ nên tự trách là mình không may mắn.”


Lâm Tiên Nhi mỉm cười hỏi lại: “Ngươi không may mắn, hay ta không may mắn?”
Tôn Tiểu Hồng đáp gọn: “Cô.”
Lâm Tiên Nhi nhịn không nổi, phải hỏi: “Ta không may mắn ở chỗ nào?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Tuy ngoài miệng ta nói hung hãn, nhưng nếu thật tình giao đấu thì ta cũng không lấy mạng cô. Chắc ta cũng chỉ đả thương cô nhè nhẹ, đủ để sau này cô không làm hại người khác được nữa.”


Lâm Tiên Nhi mỉm cười hỏi: “Như vậy mà không phải vận khí của ta đang may mắn hay sao?”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Khi ta vừa đả thương cô, có người khác muốn đến giết cô thì ta nhất định không để họ động thủ. Có phải thế không.”


Nàng nhoẻn cười, bình tĩnh nói tiếp: “Nhưng bây giờ mà có ai đến định giết cô, thì ta không phải lo nữa.”


Câu nói của Tôn Tiểu Hồng chưa dứt, Lâm Tiên Nhi đã xoay người. Đối với một số chuyện, phản ứng của Lâm Tiên Nhi tuyệt không chậm hơn Lý Tầm Hoan hoặc A Phi.


Ánh mắt của nàng theo cái xoay người mà đảo quanh bốn phía, nhìn đến những chỗ tối đen nhất. Nhưng nàng không nhìn thấy gì cả.


Tôn Tiểu Hồng kéo tay Lý Tầm Hoan nói: “Chúng ta đi thôi! Muội không thích xem giết người.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Ngươi nói là có người đến giết ta ư?”
Tôn Tiểu Hồng chớp mắt: “Ta có nói như thế đâu?”


Lâm Tiên Nhi lại hỏi: “Họ ở đâu, ngươi có thấy chưa?”
Tôn Tiểu Hồng không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Bất luận là nàng thừa nhận hay phủ nhận, cũng khiến Lâm Tiên Nhi bớt hoảng sợ.


Bây giờ thì Lâm Tiên Nhi đã lộ vẻ sợ sệt, run rẩy hỏi: “Thế sao ta không nhìn thấy?”
Tôn Tiểu Hồng cười: “Dĩ nhiên là cô không thể thấy. Đến khi cô nhìn thấy, thì chắc đã muộn lắm rồi.”


Lâm Tiên Nhi hỏi: “Nếu ta không nhìn thấy, thì làm sao ngươi nhìn thấy?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Bởi vì không phải họ định giết ta.”


Nàng cười khẩy, tiếp: “Bây giờ thì ngay cả ta cũng hiểu, nếu muốn giết cô thì tốt nhất là đừng để cô nhìn thấy. Nếu để cô nhìn thấy trước, thì có lẽ không thể nào giết được.”


Lâm Tiên Nhi lắp bắp: “Họ... họ là ai?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Làm sao ta biết ai muốn giết cô? Đáng lẽ cô phải tự biết chứ?”


Lâm Tiên Nhi nhìn quanh, trong ánh mắt đầy vẻ hoang mang. Nàng là người rất ít khi sợ hãi, vì nàng tự tin rằng mình có thể làm cho người muốn giết mình không thể xuống tay.


Nhưng bây giờ nàng thật sự chưa biết đối phương là ai. Đối phương đã không để cho nàng nhìn thấy, thì cho dù nàng có đến mười ngàn phương pháp cũng không thể sử dụng được.


Tôn Tiểu Hồng hỏi tiếp: “Chẳng lẽ chính cô cũng không nghĩ ra kẻ muốn giết mình là ai? Phải chăng cô đã biết quá nhiều kẻ muốn giết cô?”




Lâm Tiên Nhi bất giác đưa tay lau mồ hôi trán. Từ trước tới nay, khi nàng làm bất cứ việc gì, phong thái cũng luôn luôn thật mỹ lệ, thật quyến rũ.


Nhưng bây giờ, động tác của nàng lại có vẻ thiếu phần uyển chuyển. Nếu muốn đánh ngã một người, phương pháp tốt nhất là làm cho người ấy cảm thấy sợ hãi trong lòng. Khi họ đã sợ hãi, có khi không cần phải ra tay, chính bản thân họ cũng đã tự đánh ngã mình.


Lý Tầm Hoan nhìn Tôn Tiểu Hồng, nhịn không nổi phải cười thầm.


Chàng chợt cảm thấy cô bé này không phải là cô bé nữa, bất luận nhìn từ phương diện nào thì cô ấy cũng đã trở thành một nữ nhân trưởng thành.


Chỉ khi một nữ nhân trưởng thành, họ mới hiểu được những nữ nhân trưởng thành.






Truyện liên quan