Chương 0072 : Nhân tính vô thiện ác
Cuộc quyết đấu giữa Lâm Tiên Nhi và Tôn Tiểu Hồng tuy chưa thật sự ra tay, nhưng đã giao đấu một cách vô hình, mà đã giao đấu đến hai lần. Chẳng qua, họ không đấu sức mà là đấu trí.
Lần thứ nhất, Lâm Tiên Nhi thắng vì nàng nắm được điểm yếu của tâm lý nữ nhân, lại biết cách lợi dụng điểm yếu đó.
Lần thứ hai, người thắng lại là Tôn Tiểu Hồng, vì nàng cũng biết lợi dụng nhược điểm của nữ nhân. Nàng biết nữ nhân thường rất hoài nghi, vì hoài nghi nên dễ sợ sệt.
Nếu Tôn Tiểu Hồng là nam nhân, nàng đã có thể giết ch.ết Lâm Tiên Nhi từ lâu. Nếu Lâm Tiên Nhi là nam nhân, bất kể Tôn Tiểu Hồng nói gì thì nàng cũng đã bỏ đi từ lâu. Chính vì họ đều là nữ nhân, nên mới có thể hình thành cục diện kỳ quặc như thế.
Khi nam nhân và nữ nhân làm cùng một việc, bất cứ là việc gì, quá trình chắc chắn không giống nhau và kết quả cũng không thể giống nhau. Quyết đấu cũng là như thế.
Nữ nhân quyết đấu, đương nhiên sẽ không nặng nề, khẩn trương, kịch liệt như nam nhân, nhưng có thể vi diệu hơn, quyết liệt hơn, hứng thú hơn, bởi vì những biến hóa bên trong phải nhiều hơn.
Biến hóa của họ cũng không giống như biến hóa của chiêu thức võ công để ai cũng có thể thấy. So với biến hóa của chiêu thức võ công thì họ biến hóa phức tạp hơn, nhanh hơn, nhưng tiếc là không thể nhìn thấy bằng mắt.
Ai có thể nhìn thấy những biến hóa phức tạp vi diệu của tâm lý nữ nhân, nhất định sẽ cảm thấy cuộc quyết đấu của nữ nhân so với của nam nhân còn hay hơn, còn đẹp hơn.
Nữ nhân chính là nữ nhân, vĩnh viễn khác với nam nhân. Ai muốn biện bác đạo lý này, người đó phải là một thằng ngốc. Đạo lý này vừa rõ ràng vừa đơn giản, chỉ kỳ lạ ở chỗ trên đời lại ít người nghĩ ra được.
*
* *
Tôn Tiểu Hồng kéo tay Lý Tầm Hoan đi về phía trước. Lâm Tiên Nhi lẽo đẽo theo sau.
Tôn Tiểu Hồng nói: “Chúng ta đi đường của chúng ta. Ngươi cứ đi đường của ngươi, đi theo làm gì?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Ta... ta cũng muốn gặp A Phi.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Cô còn định gặp hắn làm gì? Cô hại hắn thê thảm như thế còn chưa đủ hay sao?”
Lâm Tiên Nhi ấp úng: “Ta chỉ muốn...”
Tôn Tiểu Hồng cắt lời: “Chúng ta không thể để hắn gặp cô. Cô đi theo cũng vô ích mà thôi.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Ta chỉ muốn đứng xa xa nhìn hắn một cái, còn hắn có nhìn thấy ta hay không thì không quan trọng.”
Tôn Tiểu Hồng lạnh lùng nói: “Hai chân cô mọc trên người cô. Cô nhất định đi theo thì chúng ta cũng không khuyên được, nhưng... nhưng cô đã đi theo thì đừng hối hận.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Ta hành động từ trước đến nay chưa biết hối hận bao giờ.”
Tôn Tiểu Hồng bật cười, nói với Lý Tầm Hoan: “Huynh thấy không, muội đã đoán trước rằng cô ấy sẽ đi theo, quả nhiên đã không đoán sai.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười hỏi lại: “Nhưng muội cũng muốn cho cô ta theo kia mà, có phải không?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Dĩ nhiên là thế.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Để làm gì?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Vừa rồi, muội đã không tìm được cách hạ thủ cô ta, thì chỉ còn cách đợi cơ hội lần sau. Nếu cô ấy không đi theo chúng ta thì làm sao muội có cơ hội?”
Lý Tầm Hoan bình thản nói: “Thật ra thì muội cũng không cần phải chờ cơ hội. Vừa rồi bất kể cô ấy nói gì, muội cũng không cần phải nghe cơ mà?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Nam tử hán các huynh thì lời nói nặng như núi, một cuộc hẹn ngàn vàng không đổi. Chẳng lẽ nữ nhân bọn muội lại không biết trọng tín như thế?”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Nhưng sao muội biết rằng cô ấy nhất định sẽ đi theo chúng ta?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Vì cô ấy muốn được chúng ta bảo hộ. Cùng đi với Tiểu Lý Phi Đao, thì bất luận ai muốn giết cô ta cũng không đủ gan để hạ thủ.”
Nàng mỉm cười rồi tiếp: “Nói cho lịch sự thì đó là cáo mượn oai hùm, còn nói ít lịch sự hơn thì đó là chó nương oai chủ.”
Lý Tầm Hoan bật cười: “Cả hai cách nói ấy đều chẳng êm tai chút nào cả.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhưng nếu huynh đã làm những chuyện như thế, thì cho dù ai nói khó nghe hơn nữa, huynh vẫn phải ráng mà nghe.”
Hai người đối đáp những gì, đương nhiên Lâm Tiên Nhi đều nghe. Tôn Tiểu Hồng cũng cố ý nói cho cô ta nghe thấy.
Nhưng Lâm Tiên Nhi lại giả vờ không nghe, cũng không hề lên tiếng. Nàng đột nhiên biến thành vừa câm vừa điếc. Có thể giả câm giả điếc, thật là một bản lãnh hữu ích không gì so sánh được.
Tôn Tiểu Hồng vụt chuyển qua chuyện khác: “Huynh có biết chuyện Long Tiêu Vân và Thượng Quan Kim Hồng kết bái với nhau không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Ta có nghe nói. Muội cũng vì chuyện đó mà đến đây sao?”
Tôn Tiểu Hồng gật đầu: “Đúng thế, vì muội biết rằng ở đó nhất định sẽ gặp nhiều người.”
Nàng khẽ liếc Lý Tầm Hoan, mỉm cười nói tiếp: “Quan trọng nhất là muội biết ở đó sẽ có thể gặp huynh.”
Lý Tầm Hoan chợt nhìn lại nàng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, hình như vừa được uống một ly rượu ngon tuyệt vời. Đã từ rất lâu, chàng không có cảm giác như thế. Tôn Tiểu Hồng thì cảm thấy mình đang tắm trong ngọn gió xuân ấm áp là ánh mắt của Lý Tầm Hoan.
Qua một hồi rất lâu, Lý Tầm Hoan mới thở ra rồi nói: “Nếu muội không đến, thì không chừng ta đã....”
Tôn Tiểu Hồng ngắt lời của Lý Tầm Hoan, mỉm cười: “Không chừng bây giờ Thượng Quan Kim Hồng đã nằm trong quan tài rồi.”
Lý Tầm Hoan cười không đáp. Chàng biết, không sớm thì muộn giữa mình và Thượng Quan Kim Hồng sẽ có một trận sinh tử, nhưng chàng không muốn đề cập đến chuyện này.
Chàng không muốn nghĩ quá nhiều về chuyện này, vì nghĩ quá nhiều thì sẽ lo lắng, khi lo lắng thì tâm sẽ loạn, khi tâm đã loạn thì cơ hội chiến thắng ít đi.
Tôn Tiểu Hồng nói: “Thật ra, đối với loại người như Thượng Quan Kim Hồng cũng không cần phải giữ đạo nghĩa. Giả tỉ ngay khi lão nhận được xác ch.ết của con trai, huynh thừa thế ra tay thì nhất định có thể giết ch.ết lão.”
Lý Tầm Hoan thở dài: “E rằng cũng chưa chắc.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Chưa chắc ư? Huynh cho rằng lão thấy con ch.ết mà trong lòng không bấn loạn sao?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Máu vẫn đậm hơn nước, Thượng Quan Kim Hồng ít nhiều gì cũng còn nhân tính.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thế thì sao huynh không chịu ra tay? Huynh phải biết, dù huynh có tình với hạng người như thế, lão cũng không có tình với huynh đâu.”
Lý Tầm Hoan cười: “Ta với lão đã ở vào thế không thể dung nhau, không ai có tình với ai được nữa.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thế thì huynh...”
Lý Tầm Hoan bỗng nhiên cười rộ, ngắt lời nàng: “Ta không ra tay, chỉ vì ta phải đợi cơ hội tốt hơn.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Theo muội thấy, thì lúc đó chính là cơ hội tốt.”
Lý Tầm Hoan nói: “Muội thấy sai rồi.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Vậy sao?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Nhìn thấy cái ch.ết của con mình, tâm lão tuy có loạn, nhưng lại phát sinh ra một cơn phẫn nộ. Nếu lúc đó ta xuất thủ, lão sẽ đem cơn nộ khí này trút vào ta.”
Chàng thở dài, nói tiếp: “Khi con người vừa đau đớn vừa giận dữ, không những sức lực mạnh hơn bình thường mà dũng khí cũng tăng lên rất nhiều. Nếu lúc đó Thượng Quan Kim Hồng dồn sức xuất thủ, ta thật không dám chắc mình có đón đỡ được hay không.”
Tôn Tiểu Hồng nhìn Lý Tầm Hoan cười, rồi nói dịu dàng: “Thì ra huynh cũng không tốt như muội nghĩ, cũng có lúc rất biết dùng mưu trí.”
Lý Tầm Hoan cũng cười đáp: “Nếu ta thật sự tốt như thiên hạ nghĩ, ít ra cũng đã ch.ết tới tám chục lần rồi.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Nếu Thượng Quan Kim Hồng biết được suy nghĩ của huynh, thì sẽ hối hận vì đã mời ly rượu đó.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Lão tuyệt không hối hận đâu.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tại sao?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Bởi vì suy nghĩ của ta, lão thật sự hiểu rõ.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thế thì sao lão còn kính huynh một ly rượu?”
Lý Tầm Hoan nói: “Ly rượu của lão kính ta, thật sự không phải vì ta nghĩa khí với lão. Dưới mắt lão, người nào nghĩa khí thì chỉ là một thằng ngốc.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thế thì vì cái gì?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Vì lão đã rõ ý của ta, biết ta không phải là một thằng ngốc.”
Tôn Tiểu Hồng chớp mắt: “Lão biết huynh cũng như lão, có thể chờ đợi, có thể nhẫn nại, có thể nắm chắc tình hình, có thể phán đoán lúc nào mới là cơ hội tốt. Vì thế lão mới kính huynh một ly rượu, có phải không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng vậy.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Lão cảm thấy huynh rất giống lão nên mới thán phục huynh, thích thú huynh. Một con người thích thú mình, chắc chắn phải là một con người không khác mình lắm, vì người nào cũng rất thích thú bản thân mình.”
Lý Tầm Hoan mỉm cười: “Câu nói này rất đúng, người trạc tuổi muội không thể nói được.”
Tôn Tiểu Hồng dẩu môi ra: “Nhưng huynh thật sự là một con người giống lão không?”
Lý Tầm Hoan im lặng, rồi nói chậm rãi: “Về một số phương diện thì giống. Chỉ vì chúng ta sống ở những hoàn cảnh khác nhau, gặp những người và việc khác nhau, nên mới hình thành hai con người khác hẳn nhau.”
Chàng thở dài rồi nói tiếp: “Có người nói tính bản thiện, cũng có người nói nhân tính vốn là ác độc. Theo ta thấy thì thật ra nhân tính không thiện ác, con người là thiện hay ác đều do ảnh hưởng của cuộc đời.”
Tôn Tiểu Hồng chăm chú nhìn Lý Tầm Hoan nói: “Hình như huynh không những hiểu người khác, mà cũng rất hiểu bản thân mình.”
Lý Tầm Hoan than thở: “Một con người muốn thật sự được hiểu chính mình, thật không phải là chuyện dễ.”
Thần sắc của chàng đột nhiên ảm đạm, trong ánh mắt lộ rõ ưu tư và đau khổ.
Tôn Tiểu Hồng cũng thở dài rồi nói nhẹ nhàng: “Một con người muốn hiểu được bản thân mình, nhất định phải trải qua rất nhiều giày vò, phải nếm qua rất nhiều đau khổ, có phải không?”
Lý Tầm Hoan ảm đạm nói: “Đúng là như vậy.”
Tôn Tiểu Hồng than thở: “Nếu thế thì muội mong rằng mình vĩnh viễn không tự hiểu được mình. Khi tự hiểu càng nhiều thì đau khổ càng nhiều, nếu hoàn toàn không hiểu không chừng là may mắn hơn.”
Lần này thì tới phiên Lý Tầm Hoan chuyển sang đề tài khác. Chàng đột nhiên hỏi: “Lúc Thượng Quan Kim Hồng mời ta một ly rượu, cô và lão gia còn ở ngoài đó hay sao?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Đã đi rồi, việc này là nghe người ta kể lại mà thôi.”
Nàng khẽ cười, nói tiếp: “Hiện tại thì huynh và Thượng Quan Kim Hồng là những nhân vật tuyệt đỉnh, nhất cử nhất động của các huynh người ta đều xem là tin tức chấn động võ lâm. Tối nay, trong thành này tối thiểu có mười vạn người đang nói về huynh. Huynh có tin không?”
Lý Tầm Hoan gượng cười: “Chính vì thế mà ta mới thán phục gia gia của muội. Người sống như một đám mây trôi, trong lòng lại giống như một hồ nước nơi vắng lặng, gặp bất cứ chuyện gì cũng tùy tâm mà ứng phó, trong lòng muốn gì thì đạt được cái đó, hoàn toàn không phải lo lắng. Những người như thế mới thật xứng đáng là người.”
Tôn Tiểu Hồng im lặng hồi lâu, rồi khẽ nói: “Lão nhân gia đúng là cái gì cũng có thể nhìn thấu suốt.”
Nàng đột nhiên nói sang chuyện khác: “Huynh có biết cỗ quan tài ấy do ai đưa tới hay không?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Huynh không đoán ra.”
Tôn Tiểu Hồng nháy mắt: “Người gửi quan tài đi, sao lại không phải là người giết Thượng Quan Phi?”
Hiển nhiên nàng đã biết người giết Thượng Quan Phi là ai. Lâm Tiên Nhi thì lại không biết, nên cứ dỏng tai lên mà nghe, chỉ tiếc là họ lại không nói rõ tên của người này ra.
Lý Tầm Hoan im lặng một lúc rồi nói: “Chắc chắn phải là hắn, vì người biết thi thể của Thượng Quan Phi ở đâu không phải là nhiều.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tại sao hắn phải làm như thế?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Vì hắn muốn làm đau Thượng Quan Kim Hồng.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Chắc là hắn hận Thượng Quan Kim Hồng lắm.”
Lý Tầm Hoan lại im lặng hồi lâu, rồi nói chậm rãi: “Có thể không phải là hận. Hắn muốn làm đau Thượng Quan Kim Hồng, có thể chỉ vì khi Thượng Quan Kim Hồng đau đớn thì hắn mới có cơ hội để cứu lão.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Muội không hiểu được nữa. Hắn đã muốn cứu lão, thì tại sao phải làm đau lão?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Có thể vì hắn muốn Thượng Quan Kim Hồng hối hận.”
Tôn Tiểu Hồng thở dài rồi nói: “Lòng người thật là khó hiểu hơn bất cứ việc gì.”
Lý Tầm Hoan nói chậm: “Không sai! Trên thế gian, vật khó hiểu nhất chính là nhân tâm và nhân tính. Biết đánh vào khuyết điểm của lòng người, thì hơn hẳn bất cứ loại võ công nào trong thiên hạ.”
Chàng đột nhiên nói tiếp: “Nhưng nếu không hiểu được tính người thì võ công vĩnh viễn không thể đạt đến đỉnh cao, vì làm bất cứ việc gì cũng có liên quan rất mật thiết tới tính người, võ công cũng không ngoại lệ.”
Đạo lý này đối với Tôn Tiểu Hồng thì không đến nỗi quá phức tạp. Nhưng không biết nàng hiểu được hay không mà im lặng hồi lâu mới nói, thanh âm nhẹ nhàng trong gió: “Cái gì muội cũng không muốn hiểu, chỉ muốn hiểu huynh.”
Đôi mắt nàng đang nhìn Lý Tầm Hoan, ánh mắt không chỉ là tán thưởng mà còn tin tưởng, hình như đang nói cho chàng biết, chỉ có trước mặt chàng thì nàng mới nói ra hết được tâm sự của mình.
Ánh mắt Lý Tầm Hoan cũng rất ấm áp, hình như đang rất muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt mịn màng như trái táo của nàng. Nhưng Lý Tầm Hoan không làm như thế.
Chàng tuyệt không thể làm như thế. Chàng quay mặt sang hướng khác, cúi mình ho khẽ.
Hình như Tôn Tiểu Hồng cũng đang chờ đợi, nên trong ánh mắt dần dần lộ vẻ thất vọng. Nàng chậm rãi nói: “Hình như huynh rất sợ có người hiểu rõ lòng mình, vì thế huynh luôn luôn phòng bị.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ta sợ ư? Ta sợ cái gì?”
Tôn Tiểu Hồng cắn môi rồi đáp: “Sợ có người yêu huynh.”
Nàng nói tiếp, rất nhanh: “Vì huynh biết, bất cứ ai thật sự hiểu được huynh thì nhất định phải yêu huynh. Huynh thà bị người ta hận, chứ không muốn bị người ta yêu. Có phải vậy không?”
Lý Tầm Hoan cười thành tiếng: “Thời thế bây giờ thay đổi quá rồi. Những tiểu cô nương trước đây nhất định không dám nói chữ yêu trơn tru như thế.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Những tiểu cô nương sau này cũng chưa chắc dám nói, vấn đề không phải là thời đại. Cho dù muội sống vào thời mấy trăm năm trước, khi trong lòng đã nghĩ là miệng có thể nói ra.”
Bất luận ở thời đại nào cũng có vài người giống như nàng. Đây là những người dám nghĩ, dám nói, dám làm, dám yêu, dám hận.
Chính vì họ sống khác với thời đại nên người khác có thể nhìn họ như nhìn một người điên, một quái vật. Nhưng bản thân họ lại sống rất tốt, rất vui vẻ, thậm chí còn vui vẻ hơn rất nhiều người, vì mặc kệ người khác nhìn họ như thế nào, họ cũng không quan tâm.
*
* *
Đêm nay có sương mù. Tuy đang là mùa đông, nhưng sương mù này lại rất giống sương xuân.
Tôn Tiểu Hồng đi chầm chậm trong màn sương, hình như cố kéo dài, mong con đường đừng bao giờ kết thúc. Lý Tầm Hoan vốn rất nóng lòng gặp lại A Phi, nhưng bây giờ chàng cũng không vội nữa.
Những năm nay, tâm tình của chàng luôn rất nặng nề, cảm giác như bị gông tròng qua cổ, đè nặng xuống, nặng mãi, nặng mãi, cơ hồ không thở được. Nhưng gần đây, mỗi khi gần gũi Tôn Tiểu Hồng, chàng cảm thấy nhẹ đi một phần nào.
Chàng chợt phát giác Tôn Tiểu Hồng là người rất hiểu chàng, hiểu còn sâu xa hơn chàng tưởng tượng. Được nói chuyện cùng người hiểu mình sâu như thế, thật trên đời không còn gì thú vị bằng.
Nhưng Lý Tầm Hoan lại bắt đầu có ý nghĩ trốn tránh. “Huynh thà bị người ta hận, chứ không muốn bị người ta yêu.”
Lý Tầm Hoan chợt nghe lòng mình quặn lại. Không phải là chàng không muốn, mà là không thể.
Chàng cảm thấy bản thân mình đã không còn cách để trao đi, cũng không còn cách để tiếp nhận. Nhiều người có xiềng xích riêng của mình, ngoài bản thân mình ra thì không ai có thể giải thoát cho mình được.
Lý Tầm Hoan như thế, A Phi cũng như thế. Xiềng xích của họ vĩnh viễn không thể giải thoát được chăng? Chẳng lẽ họ phải mang nó xuống mồ?
Ngay khi đó, Tôn Tiểu Hồng bỗng dừng chân, cất tiếng: “Đến rồi.”
Con đường rất vắng. Bên đường có một gian nhà nhỏ, trong nhà có ánh đèn rọi qua cửa sổ.
Ánh đèn chỉ vừa đủ sáng, vì căn nhà nhỏ như thế này cũng không nên quá sáng.
Tôn Tiểu Hồng quay lại hỏi Lâm Tiên Nhi: “Cô biết nơi này, có phải không?”
Đương nhiên là Lâm Tiên Nhi biết, biết hơn ai hết, vì đó là “nhà” của nàng và A Phi.
Nàng cắn môi gật đầu, rồi ấp úng: “A Phi đã về rồi ư?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Cô cũng muốn vào gặp hắn, có phải không?”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Ta... ta có thể vào được chứ?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Đây là nhà của cô, cô muốn vào thì cứ vào, sao lại phải hỏi người khác?”
Lâm Tiên Nhi cúi đầu: “Bây giờ...”
Tôn Tiểu Hồng cắt lời: “Bây giờ đương nhiên là khác rồi. Chắc cô cũng đã biết, tình thế này là do ai tạo nên.”
Nàng cười lạnh, nói tiếp: “Lẽ ra cô có thể sống ở đây bình yên vui sướng, hạnh phúc trọn vẹn suốt đời. Chính bản thân cô lại không muốn như thế, vì cô đã xem thường cái nhà này, cũng không coi trọng con người này.”
Lâm Tiên Nhi cúi đầu khẽ nói: “Bây giờ ta biết mình đã sai rồi. Ta còn sống đến ngày nay là nhờ có huynh ấy bảo vệ, nếu không có huynh ấy, có lẽ ta đã ch.ết từ lâu.”
Giọng nói của nàng càng lúc càng thấp xuống, nước mắt cũng từng giọt lăn dài trên má.
Nàng thở dài rồi nói tiếp: “Lúc ta sống chung với huynh ấy, không ai dám đụng tới một sợi tóc của ta. Còn bây giờ, hình như bất cứ ai cũng có thể lấy mạng của ta.”
Tôn Tiểu Hồng chăm chú nhìn nàng, lạnh giọng hỏi: “Ngươi tưởng rằng hắn vẫn còn bảo vệ ngươi như trước hay sao?”
Lâm Tiên Nhi chảy nước mắt: “Ta không biết, ta cũng không cần biết.”
Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, lớn tiếng: “Ta chỉ muốn thấy huynh ấy một lần nữa, nói với huynh ấy vài lời rồi sẽ đi ngay. Ta nghĩ rằng yêu cầu này cũng không quá đáng, các người có thể đồng ý với ta chứ?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Không phải ta không đồng ý, có điều lời nói của ngươi bây giờ khó làm cho ai tin được.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Cho dù đến lúc đó ta không chịu đi, các người vẫn có thể đuổi ta đi cơ mà.”
Tôn Tiểu Hồng im lặng, khẽ liếc qua Lý Tầm Hoan. Lý Tầm Hoan cứ đứng trơ trơ, trên mặt không biểu lộ chút xíu tình cảm gì.
Nhưng trong lòng chàng đang rối loạn vô cùng. Trong đời chàng, nhược điểm lớn nhất chính là tấm lòng quá mềm yếu. Có những lúc chàng biết rất rõ là không nên, nhưng lại không đủ cứng rắn để từ chối.
Rất nhiều người biết rõ nhược điểm này của chàng, và cũng rất nhiều người đã lợi dụng nhược điểm ấy. Chính bản thân chàng cũng biết rõ như thế, nhưng không sao sửa chữa được.
Chàng thà để cho người ta có lỗi với mình một ngàn lần, cũng không muốn chỉ một lần có lỗi với người khác. Có nhiều lúc chàng biết rõ là đang bị lừa gạt, nhưng vẫn bằng lòng để họ lừa gạt.
Bởi vì chàng cảm thấy, chỉ cần được nghe một người nói những lời thật lòng, thì sự hy sinh đó đã được trả đủ rồi.
Lý Tầm Hoan chính là con người như thế. Nói chàng là quân tử cũng được, là thằng ngốc cũng đúng, nhưng trong cuộc đời không ai gặp được người thứ hai như thế. Bất cứ ai đã gặp chàng cũng không bao giờ phải hối hận.
Chàng rất ít khi bắt ai đổ mồ hôi, càng rất ít làm người ta đổ máu. Mồ hôi và máu, chàng đã đổ ra cho rất nhiều người.
Nhiều việc làm của chàng làm cho người ta phải rơi nước mắt, nước mắt xúc động, nước mắt cảm kích.
Tôn Tiểu Hồng đang thầm than trong bụng. Nàng đã biết Lý Tầm Hoan sẽ không nỡ cự tuyệt, hình như chàng chưa từng cự tuyệt người khác bao giờ.
Lâm Tiên Nhi nói nhẹ nhàng: “Đây có thể là lần cuối cùng ta gặp lại huynh ấy. Sau này nếu huynh ấy biết các người không để cho ta gặp huynh ấy một lần cuối, sẽ hận các người suốt đời.”
Tôn Tiểu Hồng cắn môi: “Cô chỉ nói vài câu, nói xong lập tức đi ngay, có phải không?”
Lâm Tiên Nhi cười đau khổ: “Chẳng lẽ ta không biết điều, chờ các người đuổi hay sao? Ta chỉ mong các người đáp ứng yêu cầu cuối cùng này của ta, thì ch.ết cũng không oán trách gì nữa.”
Đột nhiên Lý Tầm Hoan thở ra một hơi rất dài: “Hãy để cô ấy vào. Bất luận thế nào, hai câu nói cũng không thể hại người ta được.”