Chương 0082 : Không thể an ủi bằng lời
Nếu chú ý, rất dễ nhận thấy sau khi nữ nhân ch.ết thì chỗ cuối cùng trên thân thể bị lạnh cứng chính là đầu lưỡi. Cơ bắp ở đầu lưỡi nữ nhân nhạy bén hơn ở bất cứ chỗ nào khác.
Lâm Tiên Nhi nói: “Đúng rồi, dĩ nhiên là ngươi. Hắn đem ta đến đây chỉ vì muốn thấy ngươi đích thân giết ta. Chỉ có như thế trong lòng hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Còn ngươi thì sao? ch.ết dưới tay ta, ngươi có cảm thấy dễ chịu hơn không?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Còn phải xem ngươi dùng phương pháp gì để giết ta. Ta thật sự không thích ch.ết nhanh, vì ch.ết từ từ thì mới có thể cảm nhận được mùi vị của cái ch.ết.”
Đột nhiên nàng cười thành tiếng: “Trong một đời người chỉ có một cơ hội nếm mùi vị đó. Cho dù ta phải chịu đau một chút kể cũng đáng.”
Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên nói: “Hơn nữa, nếu ch.ết chậm hơn một chút thì ngươi có thể nói nhiều hơn phải không? Nói huyên thuyên không những giảm được đau khổ, có thể còn giảm được nỗi sợ hãi của ngươi nữa.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Nhưng ngươi cũng không giết ta một cách mau lẹ, có phải thế không? Ngươi thường thích xem người ta ch.ết thật chậm, huống hồ ta đối xử với ngươi cũng không tồi. Ít nhất thì tiền bạc ta cực khổ dành dụm đã bị ngươi tìm cách lấy hết. Trước khi ngươi sai người đến giết ta thì đã lột sạch ta không chừa một sợi chỉ.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Không sai! Bây giờ ngươi chẳng còn lấy một xu, không còn chút giá trị lợi dụng nào. Vì thế ta cũng không thèm giết ngươi.”
Nói xong, lão dùng chân hất Lâm Tiên Nhi về phía Lý Tầm Hoan. Lần này thì nàng không nói một tiếng nào.
Quần áo ướt đã dán sát vào thân thể nàng. Thân thể của nàng vẫn hoàn mỹ tự thuở nào, đáng là “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” của võ lâm.
Chẳng những nàng đẹp, mà còn rất thông minh. Đáng lẽ nàng được sống một cuộc đời hạnh phúc, trong sạch, nhưng bây giờ phải ch.ết cũng không được ch.ết đàng hoàng. Đáng lẽ nàng là tiên tử non bồng, thế nhưng bây giờ lại không bằng một con chó cái ch.ết sình trong cống.
Tại sao? Có phải vì nàng đã không biết trân trọng những cái đáng trân trọng?
*
* *
Mưa càng nặng hạt hơn.
Lý Tầm Hoan nhìn Lâm Tiên Nhi nằm dưới vũng bùn, trong lòng chợt dâng lên một nỗi xót xa thông cảm. Chàng chưa thấy xót xa thông cảm cho nàng, mà trước hết chàng phải thông cảm xót xa cho A Phi.
Cô ta đã tự làm thì phải tự chịu lấy. Còn A Phi thì sao? A Phi đâu có làm sai? Tuy A Phi yêu lầm người, nhưng bản thân tình yêu đó có gì là sai trái?
Có lẽ đó cũng là một nỗi thống khổ của đời người, mà cũng là một nguyên nhân đáng kể làm đời người thống khổ.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn Lý Tầm Hoan, nói chậm: “Ta không giết, vì ta thấy ngươi có nhiều lý do để giết nó hơn. Vì thế ta nhường cho ngươi.”
Lý Tầm Hoan im lặng một lúc, rồi đột nhiên thở dài: “Ngươi lại coi thường ta quá rồi.”
Thượng Quan Kim Hồng gật đầu chậm rãi: “Không sai! Ta đã xem nhẹ ngươi phần nào, ngươi cũng sẽ không thể giết nó.”
Lão chầm chậm nói tiếp: “Giết người cần có sát khí. Sát khí của ngươi đang cần tập trung để đối phó với ta, đâu thể lãng phí mà giết một người như thế?”
Lý Tầm Hoan nói: “Người không đúng dĩ nhiên không thể giết, ở chỗ không đúng cũng không thể ra tay được.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Chỗ này không đúng ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Lẽ ra là rất đúng, nhưng bây giờ thì không đúng nữa.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Có gì là không đúng?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Bây giờ ở đây quá đông.”
Thượng Quan Kim Hồng cười: “Có phải vì thế mà ngươi cảm thấy bất an?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”
Chàng cũng không cần giấu diếm. Cho dù Kinh Vô Mạng không ra tay, hắn vẫn là một áp lực uy hϊế͙p͙ chàng, huống hồ hắn rất có thể ra tay. Trên đời này không ai có thể chống chọi nổi khi Kinh Vô Mạng và Thượng Quan Kim Hồng liên thủ.
Sắc mặt của Thượng Quan Kim Hồng trầm hẳn xuống: “Ta hiểu ý ngươi. Nhưng chẳng qua là tự hắn đột ngột trở về, thì không ai có thể bắt hắn đi, có phải thế không?”
Câu hỏi sau cùng, lão quay sang Kinh Vô Mạng.
Kinh Vô Mạng đáp: “Đúng thế.”
Hắn vẫn đứng ngoài xa, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm giác được sự kết hợp giữa hắn và Thượng Quan Kim Hồng, sự kết hợp chặt chẽ cả lúc bình thường lẫn khi giao đấu với địch nhân.
Lý Tầm Hoan thở dài, chợt nghĩ đến A Phi. “Giá như bây giờ A Phi có mặt nơi đây”.
Hình như Thượng Quan Kim Hồng nhìn thấu trong lòng chàng, nói một cách tự nhiên: “Nếu A Phi có ở đây thì các ngươi vẫn còn cơ hội. Nhưng đáng tiếc là hắn lại làm cho người ta phải thất vọng.”
Lý Tầm Hoan nói: “Ta không thất vọng về hắn. Có những người dù ngã xuống bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn có thể đứng dậy được.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi tưởng hắn là loại người này ư?”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đúng thế.”
Thượng Quan Kim Hồng thản nhiên nói: “Cứ cho là ngươi không nhìn lầm hắn, nhưng khi hắn đứng dậy thì ngươi đã ngã xuống rồi. Ta có thể đảm bảo, lần này khi ngươi ngã xuống sẽ vĩnh viễn không có cách nào đứng dậy.”
Lý Tầm Hoan nói: “Bây giờ...”
Thượng Quan Kim Hồng cắt lời: “Bây giờ thì ngươi không còn cơ hội, một chút cơ hội cũng không.”
Lý Tầm Hoan bỗng cười: “Vì thế, ngươi cũng nên cho ta chọn địa điểm... Khi một người đã đến lúc không thể không ch.ết, ít ra họ cũng có quyền chọn nơi để ch.ết.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ngươi sai rồi, người giết mới có quyền, còn người bị giết thì không có gì hết. Nhưng....”
Lão nhìn thẳng Lý Tầm Hoan, nói chậm rãi: “Ta cũng có thể phá lệ một lần. Ngươi không những là một bằng hữu rất tốt, mà cũng là một đối thủ rất tốt.”
Lý Tầm Hoan đáp: “Đa tạ.”
Thượng Quan Kim Hồng hỏi: “Ngươi muốn ch.ết ở đâu?”
Lý Tầm Hoan nói một cách chậm rãi: “Khi cuộc sống của một người càng nhiều gian khổ, thì lúc ch.ết càng muốn được khoan khoái.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Bất luận ch.ết bằng cách nào cũng không thể thư thái được.”
Lý Tầm Hoan nói: “Ta chỉ muốn tìm một nơi không có mưa, thay một bộ y phục khô ráo. Ta không thích ướt át như thế này, càng không muốn ngã xuống một chỗ ướt át.”
Chàng cười thành tiếng rồi nói tiếp: “Nói thật tình, chỉ trừ lúc tắm rửa, ta lúc nào cũng thích mình được khô ráo.”
Đột nhiên Thượng Quan Kim Hồng thở ra một hơi: “Ta có nghe nói ngươi không sợ ch.ết, nhưng thật tình ta không tin, vì ta không tin trên đời lại có người không sợ ch.ết. Cho đến bây giờ ta mới hơi tin.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Vậy sao?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Một con người sắp ch.ết mà còn nói được những lời như thế, đủ thấy xem rất nhẹ vấn đề sinh tử. Vì thế mà ta cảm thấy rất kỳ lạ.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Kỳ lạ ư?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Người ta thường nói “Thiên cổ gian nan duy nhất tử”, trừ cái ch.ết ra thì không có gì đáng gọi là lớn lao cả. Con người không coi cái ch.ết là quan trọng, thì việc gì phải nghĩ đến chuyện ch.ết khô hay ch.ết ướt?”
Lão nhìn chằm chằm Lý Tầm Hoan, chậm rãi nói tiếp: “Vì thế mà ta tin chắc ngươi làm như thế là còn mục đích khác.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngươi đoán là có mục đích gì?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Sẽ có người đoán rằng ngươi làm như thế chẳng qua chỉ để kéo dài thời gian. Dù người ta biết chắc mình phải ch.ết, nhưng vẫn cố gắng tìm đủ mọi cách để kéo dài được phút nào hay phút đấy, hy vọng gặp chuyện ngẫu nhiên nào đó, được sống thêm một khắc cũng là tốt.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Ngươi nghĩ như thế ư?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Dĩ nhiên ta không nghĩ như thế, vì không bao giờ ta đánh giá thấp ngươi. Ngươi phải biết không thể có chuyện ngẫu nhiên nào được, trên đời thật sự không còn ai có thể cứu ngươi, huống hồ ngươi thật sự không sợ ch.ết.”
Lý Tầm Hoan hỏi: “Thế thì ngươi nghĩ thế nào?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta nghĩ ngươi làm thế chỉ để họ chạy trốn. Vì ngươi đã biết, trước khi ta giết ngươi thì tuyệt đối không thể giết ai khác, cũng như trước khi đi ăn sơn hào hải vị thì không ai ăn cơm nguội cả.”
Lý Tầm Hoan cười buồn: “Thí dụ này hay lắm.”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Không hay, nhưng không phải giả.”
Nụ cười của Lý Tầm Hoan bắt đầu có vẻ gượng gạo: “Cho dù không giả, chẳng lẽ ngươi lại xem chuyện sống ch.ết của hai người đó là quan trọng hay sao?”
Thượng Quan Kim Hồng nói: “Ta không xem là quan trọng.”
Lão nói thật, họ sống thì cũng hoàn toàn không uy hϊế͙p͙ được lão, mà nếu lão muốn họ ch.ết thì bất cứ lúc nào cũng có thể giết rất dễ dàng.
Lý Tầm Hoan khẽ liếc Tôn Tiểu Hồng, thấy nàng vẫn giữ được bình tĩnh, chàng cảm thấy yên lòng. Bất luận thế nào, bây giờ nàng vẫn còn sống, như thế đã là nhiều.
Ngoài chuyện này ra, chàng có thể vì nàng làm gì được nữa?
Thượng Quan Kim Hồng lại lên tiếng: “Ta đã nói rồi, ta phá lệ một lần cho ngươi, vì huynh hoàn toàn không giống những người khác.”
Lão nói tiếp, từng chữ một: “Khi ngươi sống đã rất thanh cao, thì ít ra ta cũng không bắt ngươi ch.ết một cách dơ dáy, không thể để ngươi ch.ết như một con chó dại dưới bùn lầy.”
Thật ra thì ch.ết ở đâu cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất là phải bình tĩnh mà ch.ết, sạch sẽ trong lòng mà ch.ết.
Tôn Tiểu Hồng ở đâu? Lý Tầm Hoan không dám nhìn nàng, không thể tìm nàng. Lúc này chàng không thể phân tán sức chú ý. Chàng thậm chí không nghe thấy tiếng thở của Tôn Tiểu Hồng.
Nhưng bây giờ chàng sắp đi rồi, mà dĩ nhiên nàng cũng biết, sau khi chàng đi thì có thể sẽ vĩnh viễn không gặp nhau nữa, chuyến đi này không phải là sinh ly mà là tử biệt. Nàng có thể đứng nhìn chàng đi như thế không?
Chàng sợ nàng chạy tới, đòi đi theo ch.ết cùng chàng. Nếu nàng làm như thế, chàng buộc phải nhẫn tâm đánh cho nàng ngất, hay điểm huyệt nàng rồi mới từ từ nói chuyện, cầu xin nàng sống tiếp một cách đàng hoàng. Trường hợp này nhất định là rất bi thương, rất động lòng người.
Nhưng Lý Tầm Hoan lại không mong nàng làm như thế. Bây giờ cái gánh trong lòng chàng đã đủ nặng rồi, nếu nàng làm như thế thì không chừng tình cảm của chàng sẽ sụp đổ ngay tại đây. Tính cách của chàng kiên cường, nhưng tình cảm lại rất yếu đuối.
Tôn Tiểu Hồng không làm như thế, nàng thậm chí không tới nói lời tạm biệt với Lý Tầm Hoan. Đó là vì sao?
Cuối cùng Lý Tầm Hoan cũng phải quay đầu lại nhìn nàng. Nàng chưa bất tỉnh, cũng chưa bỏ đi. Nàng đang nhìn chằm chằm vào Lý Tầm Hoan.
Thần sắc của nàng tuy đau thương, nhưng ánh mắt vẫn rất dịu dàng kiên định. Miệng nàng tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại nói với chàng: “Những chuyện huynh không thể không làm thì huynh cứ yên tâm đi làm, muội tuyệt không níu kéo mà cũng không quấy nhiễu huynh. Bất cứ huynh định làm chuyện gì, muội cũng biết huynh sẽ làm rất tốt, làm rất đúng”.
Tuy chỉ nhìn nàng một chút, nhưng trong lòng Lý Tầm Hoan đã cảm thấy bớt nặng nề. Chàng biết rõ, nàng là một nữ nhân rất kiên cường, tuyệt không cần chàng lo lắng. Không cần chàng nói, nàng cũng sẽ sống tiếp một cách đàng hoàng.
Nàng đối với Lý Tầm Hoan chỉ có an ủi, chỉ có khích lệ. Trong lòng chàng thật sự không tìm ra đủ lời cảm tạ, vì chỉ có chàng mới biết được nàng làm như thế là đã giúp đỡ được chàng nhiều đến thế nào. Chàng đột nhiên cảm thấy, mình gặp được một người con gái như thế này thật là may mắn.
*
* *
Cuối cùng Lý Tầm Hoan cũng ra đi, bước đi vẫn rất kiên định.
Tôn Tiểu Hồng đứng yên nhìn theo mãi đến khi Lý Tầm Hoan khuất bóng. Thật lâu, ánh mắt nàng mới dời về phía Lâm Tiên Nhi.
Lâm Tiên Nhi đang lóp ngóp trong vũng sình, cố đứng lên. Hình như nàng đang cố gắng tỏ ra kiêu ngạo, tỏ ra cao quí, nhưng chính nàng cũng biết là vô dụng, vì nàng đã tự cảm thấy bối rối.
Tôn Tiểu Hồng đang dửng dưng nhìn nàng, không biểu lộ loại tình cảm gì. Đó cũng là một cách khinh miệt.
Đột nhiên Lâm Tiên Nhi cười nhạt: “Ta biết ngươi xem ta không ra gì. Nhưng ngươi có biết ta cũng xem ngươi không ra gì hay không?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Ta không biết.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Ngươi đã hại gia gia ngươi, hại cả Lý Tầm Hoan, thế mà cô lại đứng trơ ra như cây gỗ ở đây hay sao?”
Tôn Tiểu Hồng hỏi lại: “Theo cô thì ta phải làm sao?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Chính ngươi phải tự biết. Chẳng lẽ ngươi không thấy mình đã phạm sai lầm hay sao?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Ta biết.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Thế thì ngươi nên sám hối, nên than khóc.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Sao cô biết ta không hối hận? Dù cho ta hối hận đến thế nào, cũng đâu cần phải dùng miệng mà nói, có thể dùng hành động để biểu thị.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Ngươi đã biểu thị gì? Đã hành động gì?”
Tôn Tiểu Hồng hỏi lại: “Bây giờ ta có thể làm gì?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Chuyến đi này Lý Tầm Hoan chắc chắn phải ch.ết không nghi ngờ gì nữa. Tối thiểu ngươi cũng nên lôi kéo hắn lại...”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Ta có thể kéo chàng lại không?”
Nàng thở ra một hơi rồi tiếp: “Nếu ta níu kéo chàng chỉ khiến lòng chàng càng loạn, ch.ết càng nhanh hơn.”
Lâm Tiên Nhi nói: “Ngươi... ngươi thậm chí một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.”
Tôn Tiểu Hồng im lặng đến nửa ngày mới nói chậm rãi: “Ta thật sự muốn chảy nước mắt, muốn khóc to một trận, nhưng... nhưng không phải bây giờ.”
Lâm Tiên Nhi cười nhạt: “Ngươi muốn đợi đến lúc nào?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Ngày mai.”
Lâm Tiên Nhi hỏi: “Nhưng ngày mai thì lại có ngày mai nữa?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Chính vì vĩnh viễn có ngày mai, nên con người vĩnh viễn có hy vọng.”
Nàng nói tiếp, chậm rãi: “Tuy ta có làm sai, nhưng chuyện đó đã là quá khứ. Cho dù ta muốn chảy nước mắt, nhưng có thể đợi đến ngày mai. Hôm nay ta còn việc khác phải làm.”
Chỉ những kẻ ngốc nghếch và nhu nhược mới vì chuyện quá khứ mà chảy nước mắt. Người thật sự có dũng khí thừa nhận lỗi lầm, thì cũng sẽ có dũng khí để đối diện hiện thực, tuyệt không chôn vùi bản thân mình trong nước mắt.
Nước mắt không thể rửa được những sỉ nhục, càng không thể bổ khuyết những sai lầm. Nếu thật sự hối hận thì phải có dũng khí, phải phấn chấn lên để làm lại, bắt đầu ngay từ hôm nay.
Lâm Tiên Nhi ngẩn người ra. Nàng nói những lời này là để đánh gục Tôn Tiểu Hồng, vì biết Tôn Tiểu Hồng coi thường mình. Nàng cũng muốn Tôn Tiểu Hồng biết rằng mình không coi cô ấy ra gì.
Nhưng nàng đã thất bại. Tôn Tiểu Hồng kiên cường hơn, có dũng khí hơn nàng tưởng.