Chương 0083 : Tình yêu vĩ đại

Một lúc sau, Lâm Tiên Nhi mới mím môi nói: “Hôm nay ngươi có việc phải làm ư? Ngươi làm được những việc gì?”


Tôn Tiểu Hồng chậm rãi đáp: “Khi một nữ nhân muốn giúp đỡ nam nhân của mình, không cần phải cùng ch.ết với chàng, cũng không cần phải liều mạng vì chàng. Điều nên làm là phải khích lệ, an ủi để chàng có thể yên tâm làm chuyện của mình, để chàng có thể cảm thấy mình là quan trọng, không bị người khác coi thường.”


Lâm Tiên Nhi cười nhạt: “Như thế đã đủ chưa?”
Tôn Tiểu Hồng thở dài: “Ngoài việc này ra, ta còn có thể vì chàng mà làm được gì hơn?”


Nàng không cần phải làm gì nữa, vì như thế cũng đã rất đủ rồi. Bất kể nam nhân nào gặp được nữ nhân như nàng, cũng đều phải cảm tạ ông trời.


Đột nhiên Tôn Tiểu Hồng lại nói: “Ta biết cô đang tìm cách đả kích ta, nhưng ta không trách cô, vì đột nhiên ta cảm thấy cô rất đáng thương.”


Lâm Tiên Nhi cười lạnh: “Đáng thương? Ta mà đáng thương ư?”


available on google playdownload on app store


Tôn Tiểu Hồng nói: “Cô cứ tưởng mình rất trẻ đẹp, rất thông minh, tưởng rằng mọi nam nhân trên đời đều phải quì dưới chân cô. Vì thế khi có người thành thật yêu thương cô, cô lại coi người ta chẳng ra gì, lại cho rằng họ là kẻ ngốc. Nhưng nhất định sẽ có một ngày cô phát giác ra, người thật tình yêu cô không nhiều như cô tưởng. Chân tình thì không thể mua bằng tuổi thanh xuân và sắc đẹp.”


Nàng nói tiếp, dịu dàng hơn: “Đến lúc đó cô sẽ thấy rằng mình chẳng đạt được gì, chẳng có được gì. Khi một nữ nhân đã đến lúc đó, thật sự là đáng thương.”


Lâm Tiên Nhi ấp úng: “Ngươi... ngươi cho rằng ta đã đến lúc như thế ư?”
Giọng nàng run rẩy, người nàng cũng run rẩy. Không biết nàng run vì lạnh, vì giận, hay vì sợ sệt.


Tôn Tiểu Hồng không đáp. Nàng chỉ thờ ơ nhìn vào khuôn mặt xanh mét dính đầy bùn của Lâm Tiên Nhi. Cái nhìn này còn khó chịu hơn bất cứ lời nói nào.


Lâm Tiên Nhi đột nhiên cười lớn: “Không sai! Quả thật ta đã xem thường hắn, coi hắn là một thằng ngốc. Nhưng nếu bây giờ ta đi tìm hắn, hắn vẫn sẽ quì mọp để cầu xin ta.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Sao cô không đi thử xem?”
Lâm Tiên Nhi nói: “Ta không cần thử cũng biết. Không có ta thì hắn không làm sao sống nổi.”


Miệng nàng thì nói không cần thử, nhưng chân nàng đã phóng như bay. Lâm Tiên Nhi chạy thật nhanh, hình như đã dùng hết sức, vì nàng biết rất rõ đây là cơ hội sau cùng. Cơ hội này mà không nắm được thì chính nàng mới là kẻ không làm sao sống nổi.


Tôn Tiểu Hồng đứng ngẩn ngơ một lúc, rồi quay đầu lại.
Cả trời đất đang tối mịt, trong mưa mù lại xuất hiện một bóng người.
*
* *


Người này không biết đã đến vào lúc nào, hình như đã ở đây rất lâu.


Đầu tiên, Tôn Tiểu Hồng nhìn thấy đôi mắt của nàng. Đôi mắt này không sáng lắm, có thể vì đã chảy nước mắt quá nhiều. Đôi mắt vừa còn vẻ ngây thơ vừa tràn đầy u uất, ngay cả những người có trái tim sắt đá nhìn thấy cũng phải động lòng.


Sau đó Tôn Tiểu Hồng nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Khuôn mặt đó không phải là hoàn mỹ, vẫn có nhiều khuyết điểm. Sắc mặt nàng quá trắng, giống như đã lâu chưa nhìn thấy ánh sáng mặt trời.


Nhưng không biết vì sao, ngay từ ánh mắt đầu tiên Tôn Tiểu Hồng đã nghĩ rằng đây là nữ nhân đẹp nhất mà mình từng gặp.


Tóc nàng rối tung, quần áo ướt sũng, lẽ ra phải có vẻ khốn đốn, nhưng thật là kỳ lạ, dù sao cũng không thể thấy nàng khốn đốn. Nàng vẫn diễm lệ, thanh tao, cao quí.


Bất luận trong tình huống nào, nàng cũng có thể làm cho người ta cảm giác được tư chất của mình.


Trước đây Tôn Tiểu Hồng chưa từng gặp người này, nhưng chỉ cần nhìn qua là nàng đã đoán được cô ấy là ai.


Lâm Thi Âm! Chỉ có một nữ nhân như thế này mới có thể khiến một nam nhân như Lý Tầm Hoan điên đảo suốt đời.


Tôn Tiểu Hồng than thầm. Tại sao mọi người đều nói Lâm Tiên Nhi là đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ? Đệ nhất mỹ nhân phải là cô ấy. Đừng nói lúc cô ấy còn trẻ, ngay cả bây giờ cô ấy vẫn đẹp hơn Lâm Tiên Nhi nhiều.


Tôn Tiểu Hồng thấy như thế vì lúc này đang là đêm mưa, mà cũng vì nàng là nữ nhân. Nữ nhân nhìn nữ nhân thì cách nhìn phải khác nam nhân.


Lâm Thi Âm cũng đang nhìn Tôn Tiểu Hồng. Nàng chầm chậm bước tới, dịu dàng hỏi: “Cô chính là Tôn cô nương?”
Tôn Tiểu Hồng gật đầu: “Muội cũng biết tỷ. Muội thường nghe chàng kể về tỷ.”


Lâm Thi Âm mỉm cười, nụ cười ảo não vô cùng. Dĩ nhiên nàng biết “chàng” của Tôn Tiểu Hồng là ai.
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tỷ đến đây sớm lắm phải không?”


Lâm Thi Âm cúi đầu đáp: “Ta nghe nói Lý Thám Hoa quyết đấu tại đây, muốn đến gặp để nói đôi lời với chàng. Nhưng vì đã quá nhiều năm ta không bước ra khỏi cửa, nên không thuộc đường đi.”


Đột nhiên nàng mỉm cười thật buồn, nói tiếp: “Nhưng cũng không sao, ta được nói chuyện với cô thì cũng như nói chuyện với chàng mà thôi.”


Nàng nói chuyện thật nhẹ nhàng, thật điềm đạm, hình như mỗi câu nói đều đã cân nhắc thật kỹ càng. Bất luận tiếng nào, nàng cũng phát âm rất bình tĩnh, rất dịu dàng, người khác mà nghe thì nhất định phải tưởng nàng là một nữ nhân vô tình.


Nhưng Tôn Tiểu Hồng thì lại cảm thông sâu sắc. Nàng nói năng lạnh nhạt như vậy, vì nàng đã chịu quá nhiều đau khổ, đã bị dằn vặt quá nhiều.


Trong lòng Tôn Tiểu Hồng nổi lên cảm giác đồng tình và thương tiếc không diễn tả được, không nhịn nổi bèn nói: “Muội biết chàng cũng rất muốn gặp tỷ. Bây giờ tỷ đã đến rồi, thì sao lại không muốn gặp mặt chàng?”


Lâm Thi Âm đáp: “Ta... ta không thể...”


Nàng đã muốn gặp Lý Tầm Hoan, nhưng khi nàng đến thì đã có đông người, vì thế nàng không dám lộ mặt, vì sợ người khác nhìn rõ tình cảm giữa nàng và Lý Tầm Hoan. Nàng biết, khi mình đối diện với Lý Tầm Hoan thì chắc chắn nàng sẽ không sao tự khống chế mình được nữa.


Những điều ấy dù nàng không nói ra, nhưng Tôn Tiểu Hồng cũng đã hiểu.


Tôn Tiểu Hồng than thở: “Trước kia muội mãi không hiểu được, sao lại có những người cam chịu để người khác sắp xếp, để người khác thay đổi vận mệnh của mình. Bây giờ muội mới hiểu, khi mình nghe theo lời người khác có thể không phải vì sợ người đó, mà vì mình yêu người đó, vì mình biết rằng bất luận người ấy nói gì, làm gì cũng đều vì mình mà thôi.”


Lâm Thi Âm vốn là con người thận trọng, quen tự kiềm chế bản năng, nhưng bây giờ thì nàng không tự chủ được nữa. Nước mắt nàng chảy ra như suối. Mấy câu này của Tôn Tiểu Hồng đã lột tả được lòng nàng, mỗi chữ như một mũi kim đâm vào khiến lòng nàng đau đớn.


Nàng từng tự hỏi: “Sao ta chẳng đạt được gì? Chẳng lẽ Lâm Tiên Nhi nói đúng, để xảy ra kết cục này là lỗi của ta?”


Nàng từng oán trách Lý Tầm Hoan, từng hận Lý Tầm Hoan. Nhưng kết cục bi thảm ấy đâu phải do Lý Tầm Hoan gây nên?


Bây giờ nàng mới biết, lỗi lầm không phải do Lý Tầm Hoan, mà do chính nàng. “Lúc đó sao ta phải nghe theo lời chàng? Sao ta không nói cho chàng biết rõ là ta yêu chàng, ngoài chàng ta không chịu lấy ai?”


Tôn Tiểu Hồng nhẹ nhàng nói: “Tuy muội không biết rõ lắm chuyện giữa hai người, nhưng muội nghĩ...”
Đột nhiên Lâm Thi Âm ngắt lời: “Bây giờ ta đã biết. Khi ta nhìn thấy cô, ta biết ngay là mình đã sai.”


Tôn Tiểu Hồng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại thế?”
Lâm Thi Âm nói: “Tại vì... nếu ta cũng có dũng khí như cô, kiên cường như cô, thì kết cuộc hôm nay sẽ không như thế này.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhưng tỷ...”


Lâm Thi Âm nói: “Bây giờ ta mới biết, ta thật không xứng làm vợ chàng, chỉ có cô mới thật xứng đáng.”
Tôn Tiểu Hồng cúi đầu: “Muội...”


Lâm Thi Âm không để nàng nói, lại tiếp: “Chỉ có cô mới có thể an ủi chàng, khích lệ chàng. Bất luận chàng làm gì, lòng tin của cô dành cho chàng vẫn không hề thay đổi. Còn ta...”


Nàng nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra như xối.


Tôn Tiểu Hồng cúi đầu, thật lâu sau mới ngẩng lên, cười thật dịu dàng: “Nhưng sau này tỷ vẫn còn cơ hội gặp chàng. Những việc trước kia đã trở thành quá khứ, sau này các người vẫn có thể...”


Lâm Thi Âm lại ngắt lời: “Cô cho rằng chàng còn có cơ hội ư?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Dĩ nhiên là có.”


Nàng mỉm cười: “Người khác nhìn thấy dáng vẻ chàng như thế, nhất định sẽ tưởng chàng đã mất đi niềm tin vào bản thân mình. Khi một con người đã mất tự tin thì bất cứ chuyện gì cũng không thể hy vọng nữa.”


Lâm Thi Âm ảm đạm nói: “Đúng là như vậy.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Nhưng muội biết, chàng cố ý làm ra dáng vẻ như thế chẳng qua chỉ để Thượng Quan Kim Hồng coi thường chàng. Nếu Thượng Quan Kim Hồng khinh địch, tất nhiên sẽ có sơ xuất.”


Ánh mắt của nàng sáng hẳn lên, nói chậm: “Chỉ cần Thượng Quan Kim Hồng có một chút sơ xuất, chàng có thể giết lão.”


Lâm Thi Âm thở ra một hơi rồi nói: “Chàng tự tin vào mình, cũng có thể vì biết cô tin vào chàng. Cô đã hỗ trợ chàng rất nhiều, có thể chính cô cũng chưa biết.”


Tôn Tiểu Hồng cúi đầu, mỉm cười: “Muội biết chứ.”
Nàng không những tin tưởng Lý Tầm Hoan, mà cũng rất tự tin vào bản thân mình.


Lâm Thi Âm nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy trong lòng có những cảm xúc không diễn tả được, không biết là ngưỡng mộ hay chua xót, buồn tiếc cho bản thân hay vui mừng cho Lý Tầm Hoan.


Lý Tầm Hoan đã khốn đốn mất nửa đời người, tâm và lực đều bị dày vò, vắt kiệt. Thật sự chỉ có những nữ nhân như Tôn Tiểu Hồng mới an ủi được chàng, nếu không, dù phen này chàng chiến thắng thì sau này vẫn có thể ngã xuống.


Cho dù không ai đánh ngã được chàng, nhưng tự chàng sẽ đánh ngã chính mình.


Lâm Thi Âm thở ra một hơi rất dài nói: “Chàng gặp được cô, cũng có thể là do ông trời bù đắp. Chàng xứng đáng được như thế, nhưng...”


Nàng đột nhiên hỏi: “Còn Kinh Vô Mạng? Cho dù chàng có thể đánh bại Thượng Quan Kim Hồng, nhưng nhất định không thể cự nổi cả hai người.”


Tôn Tiểu Hồng im lặng một lúc rồi đáp: “Có thể Kinh Vô Mạng sẽ không ra tay, vì Thượng Quan Kim Hồng đã nắm chắc phần thắng thì hắn không cần phải ra tay. Đến lúc hắn ra tay thì đã muộn rồi.”


Nàng nói không sai, đây là cơ hội duy nhất của Lý Tầm Hoan. Nhưng nếu chúng muốn đánh ngã Lý Tầm Hoan thì cũng chỉ có một cơ hội này. Tiểu Lý Phi Đao dứt khoát không cho bất cứ ai đến hai cơ hội.


Vấn đề là ai nắm được cơ hội lần này?
Lâm Thi Âm nói: “Theo cô thì nếu Kinh Vô Mạng không ra tay thì chàng mới có cơ hội?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Đúng thế.”


Lâm Thi Âm hỏi: “Cô có chắc là Kinh Vô Mạng không ra tay chứ?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Muội không chắc được.”
Nhưng nàng nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng muội có thể xác định, trong vòng một giờ thì chưa ai ra tay.”


Lâm Thi Âm nói: “Dù cô nói không sai, thì trong vòng một giờ cũng không thể có kỳ tích xuất hiện.”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Sẽ có.”
Lâm Thi Âm hỏi: “Kỳ tích gì thế?”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “A Phi!”


Lâm Thi Âm không nói gì, nhưng lộ đầy vẻ thất vọng. Bất cứ ai cũng phải thất vọng về A Phi.


Tôn Tiểu Hồng tiếp: “Mọi người đều bảo A Phi không mong gì đứng lên được nữa, vì trên cổ hắn đang đeo một cái gông.”
Lâm Thi Âm hỏi: “Một cái gông ư?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Đúng thế. Cái gông của hắn, chỉ có một người tháo được.”
Lâm Thi Âm hỏi: “Là ai thế?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Người nào đeo gông vào cổ hắn, người ấy sẽ tháo được.”
Lâm Thi Âm hỏi: “Cô muốn nói... Lâm Tiên Nhi?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Không sai. Khi nào hắn phát hiện rằng Lâm Tiên Nhi không đáng để mình yêu, lúc đó cái gông sẽ được tháo ra.”


Lâm Thi Âm im lặng một lúc rồi nói: “Có thể cô nói đúng, nhưng hắn đã sa ngã quá lâu rồi, thì sao chỉ trong một giờ ngắn ngủi mà phấn chấn lên được?”


Tôn Tiểu Hồng đáp: “Vì nguyên nhân gì khác thì hắn không thể, nhưng vì Lý Tầm Hoan thì có thể.”


Nàng nói tiếp, chậm hẳn đi: “Vì người mà mình yêu mến, thì có thể làm được những chuyện mà bình thường không làm được.”
Lâm Thi Âm thở ra: “Ta cũng mong như thế.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Bây giờ muội phải đi tìm A Phi, nói cho hắn biết tình hình hiện tại.”
Lâm Thi Âm nói: “Đợi đã, ta... ta còn mấy chuyện cần nói cho cô biết.”
Tôn Tiểu Hồng đáp: “Muội nghe đây.”


Lâm Thi Âm nói: “Đã rất lâu ta không đi ra ngoài, nhưng những việc bên ngoài ta đều biết rất rõ. Cô có thấy lạ không?”


Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Muội không thấy lạ, vì muội biết tỷ có một đứa con rất thông minh.”


Lâm Thi Âm cúi đầu: “Dù sao nó cũng là con của ta. Ta chẳng có gì, chỉ có một đứa con, nên ta mong cô chuyển lời tới chàng, mong chàng tha thứ...”


Tôn Tiểu Hồng thở dài: “Trước giờ chàng chưa từng hận bất cứ người nào, tỷ cũng biết rồi chứ.”
Lâm Thi Âm im lặng hồi lâu, hình như đang có một chuyện khó mà nói được.


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Có phải tỷ muốn nhắn với chàng về Lân Hoa Bảo Giám không?”
Lâm Thi Âm kinh ngạc hỏi: “Việc này cô cũng biết ư?”
Tôn Tiểu Hồng mỉm cười: “Nhị Thúc của muội...”


Lâm Thi Âm nói rất bình tĩnh: “Không sai! Lúc Vương lão tiền bối đến, Tôn Nhị tiên sinh cũng có mặt.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Nếu thế thì Lân Hoa Bảo Giám thật sự đang nằm trong tay tỷ ư?”


Lâm Thi Âm nói: “Đúng thế, nhưng ta chưa hề đem chuyện này nói cho chàng biết.”
Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Tại sao lại thế?”


Lâm Thi Âm đáp: “Vì lúc đó ta cảm thấy võ công chẳng giúp gì cho chàng, mà còn làm hại chàng. Võ công càng cao thì phiền phức lại càng nhiều, cho nên...”


Tôn Tiểu Hồng đỡ lời: “Nên tỷ mới giấu giếm chàng, vì tỷ muốn chàng được là một con người rất bình thường, được sống một cuộc đời bình dị.”


Lâm Thi Âm ảm đạm nói: “Đó chính là nguyên nhân, nhưng người khác khó mà tin được.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Muội tin.”


Nàng thở dài, rồi dịu dàng nói: “Nếu muội là tỷ, lúc đó chắc cũng làm như thế.”


Chỉ có nữ nhân mới hiểu được ý nghĩ của nữ nhân. Chỉ có nữ nhân mới biết, một thiếu nữ có thể vì người mình yêu mà làm bất cứ việc gì. Trong mắt người khác thì những việc ấy có thể là rất ngu ngốc buồn cười, nhưng trong mắt nàng thì trên đời không có gì quan trọng bằng nguyên nhân đó.


Lâm Thi Âm nói: “Bây giờ ta rất hối hận, cảm thấy mình không nên giấu giếm chàng.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Tỷ giấu chàng cũng vì muốn tốt cho chàng, có gì là không nên đâu?”


Lâm Thi Âm nói: “Nhưng... nếu chàng đã luyện được võ công ghi trong Lân Hoa Bảo Giám, thì dù hôm nay Thượng Quan Kim Hồng liên thủ với Kinh Vô Mạng cũng không có gì đáng ngại.”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Tỷ tự thấy áy náy thôi, chắc chắn chàng không trách tỷ đâu.”


Lâm Thi Âm gật đầu, buồn rầu nói: “Ta cũng biết bất luận việc gì thì chàng cũng không trách ta, nhưng nếu không nói ra thì trong lòng rất khó chịu.”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Tỷ đã lầm rồi.”


Lâm Thi Âm kinh ngạc hỏi: “Ta lầm ư?”
Tôn Tiểu Hồng nói: “Nếu chàng luyện võ công trong Lân Hoa Bảo Giám, có thể lại càng không phải là đối thủ của Thượng Quan Kim Hồng.”
Lâm Thi Âm hỏi: “Tại sao lại thế?”


Tôn Tiểu Hồng hỏi lại: “Tỷ có biết tại sao kiếm của A Phi lại đáng sợ đến thế không?”
Lâm Thi Âm đáp: “Vì kiếm của hắn rất nhanh, nhanh hơn bất cứ ai.”


Tôn Tiểu Hồng hỏi: “Thế thì tại sao hắn lại nhanh hơn người khác?”
Lâm Thi Âm ấp úng: “Tại vì....”


Tôn Tiểu Hồng nói: “Hắn nhanh, tại vì hắn chuyên tâm hơn người khác. Tiểu Lý Phi Đao cũng như thế. Nếu chàng luyện được võ công khác, sẽ bị phân tâm, sẽ không nhanh như thế được.”


Lâm Thi Âm cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi mới nói chậm: “Bất luận thế nào, ta cũng mong cô đem chuyện này nói cho chàng biết.”


Tôn Tiểu Hồng cắn chặt môi, hỏi: “Sau này hai người vẫn còn cơ hội để gặp nhau, sao tỷ không đích thân nói cho chàng biết?”






Truyện liên quan