Chương 7: Có phãi hẹn hò
Chiếc xecủa Hoàng Long dừng lại trước một nhà hàng sang trọng , vẫn như củHoàng Long đi trước vì đau chân nên Minh Anh là người bị bỏ lại phíasau lưng , bước vào trong nhà hàng nó ngước nhìn , tuy nó chưa vàonhững nơi như thế này nhưng nhìn sơ qua nó cũng thấy được nhà hàngnày rất sang trọng theo phong cách châu âu cổ điển .
- Nhìnnhư vậy đủ rồi đó
Lời nóicủa Hoàng Long đã cắt đi mọi suy nghĩ của nó , nó mĩm cười nhưHoàng Long .
Một nhânviên bồi bàn đến trước mặt đưa cho nó một lish menu các món ăn , nócứ nhìn đến nhìn lui không xác định , Hoàng Long ngồi phía đối diệnthấy nó lùng túng anh hơi nhíu mày
- Chotôi hai phần bittet bourguignon và một suop Bouillabaise .
- Vâng! thưa cậu ch…
Anh nhân viênnhìn Hoàng Long chau mày lập tức dừng lại câu nói của mình nhanhchóng
- Vâng thưa quí khách
Nãy giờ có chuyện gì xãyra nó không hề hay biết , mắt nó cứ chăm chú nhìn vào lish menu mànhìn tới nhìn lui
“ Minh Anh tui khó lắm mớihọc được kha khá tiếng anh , nhưng sao lại cho tui gặp phãi tiếng phápnhư thế này , trời ơi “
Nó gào thét cho suy nghĩ ,bất chợt Hoàng Long giật lấy tờ menu của nó bất ngờ
- Ơ tôi chưa gọi món mà ??
- Có chắc là cô gọi đượckhông
- Được sao không .
- Ừ , vậy cô gọi thử đi
Nó nhìn anh nhân viên úớ như đang trân trối , thật là thãmbại thãm bại mà Minh Anh
- Anh cứ làm như tôi gọi
Anh nhân viên cuối chào haingười quay lưng đi
- Tôi chưa có gọi mà
- Có cho cô cả ngày cô cũngchỉ nhìn đến nhìn lui
- Tôi chưa nghĩ ra nên ăn gìthôi ! – nó nói chắc nịch
- Thật chứ , vậy bây giờ tôigọi anh ta đến cho cô gọi lại được không ?>
- Ấy ấy phiền anh quá , anhcũng có lòng gọi rồi mà thế thì tôi ăn thôi – nó vội vã xua tay trãlời
- Mà khi nãy anh gọi gì vậy
- bittetbourguignon và suop Bouillabaise . – khàng giọng Hoàng Long đáp
- làgì ?
Không đáp trã Minh Anh , HoàngLong nhíu mày nhìn rồi trở lại như bình thường . Cũng lúc đó nhânviên mang thức ăn thơm nguốc bày ra trước mặt , với nó được ăn làniềm vui rồi càng thích hơn khi nó thấy món súp món nó yêu thíchnhất trên đời
- cho tôi hỏi súp này làsúp gì được không
- thưa tiểu đây là súp cánấu kiểu pháp ạ – anh bồi bàn lịch thiệp đáp
- hã súp cá hã ?
- có vắng đề gì k thưa tiểuthư
- à à không sao , khôngsao - nó xua tay mĩm cười nói
Thật ra là có sao quá ấychứ nó bị dị ứng đồ hải sản mà , nhớ khi còn nhỏ nó ăn phãi cuadẫn đến việc khó thở suýt mất cả mạng phãi nằm bệnh viện suốtmột tuần , nụ cười của nó tắt ngủm đi .
“ chắc là không sao đâu dùgì cũng là anh ấy gọi món cho mình mà , ăn bittet cũng được mà “
Ở phía bên kia Hoàng Longđang chăm chút cắt từng lát thịt bò chậm rãi không thèm nhìn lấy nó . Nócũng thế cũng bắt chướt Hoàng Long ngồi cắt nhưng lại chẵng vào đâu, việc đó dường như khó so với nó
“ sao anh ta lại làm nhẹnhàng thế nhỉ “ – nó suy nghĩ vu vơ
Hoàng Long đẩy đĩa củamình sang cho nó rồi kéo đĩa của nó về phía mình , nó trố mắtngạc nhiên
- đợi cô cắt xong tôi đãđứng lên đi về rồi ! – Hoàng Long tay cầm nĩa và dao vừa nói vừa cắt.
- cảm ơn !
- ăn đi , tôi không có thóiquen đang ăn mà nói chuyện
- kệ anh , tôi cứ nói
Cứ thế nóngồi vừa ăn vừa nói chuyện với Hoàng Long ,cũng không phãi nóichuyện nữa chỉ có mỗi nó độc thoại thôi .Tự nói rồi tự trã lời ,lâu lâu Hoàng Long lại khẽ gục đầu với nó .
- À dù sao hôm nay cũng làchủ nhật mà , ăn xong chúng ta đi xem phim nhé .
- Chúng ta ?
- Ừm , tôi và anh , hôm nayGCV ra phim mới hay lắm đi nhé nhé
- Tôi không nhớ tôi và cô thânnhau đến vậy .
- Trước lạ sau quen vậy nhé .
- Vì sao phãi quen cô ?
- Vì tôi thích anh .
- Cô có phãi là con gáikhông vậy ?
- Không phãi gái sao thíchanh được – nó cười nham nhỡ
Đến lúc nàyHoàng Long thật sự hết kiên nhẫn với nó
- Đây cô ăn xong rồi chúng tađi
Nó nhìn chénsuop do chính anh lấy cho nó vừa thấy ấm áp , vừa ngơ ngác đến đâynó thật sự không nói nên lời nữa
- Sao không thích à ?
- Đau có , ăn hết cái nàylà đi phãi không ?
Nó nhướngmình sát Hoàng Long nghiêm nghị hỏi.
Hoàng Long lấyngón tay đặt lên tráng nó đẫy đầu nó ra xa
- Ừ – khàn giọng anh đáp
- Oke , nhanh thôi 5phút thôi .Anh hứa rồi đó nha
Hoàng Long gụcnhẹ một cái .
Nó biết cóthể sau khi ăn hết chén súp này nó sẽ có chuyện , nhưng thôi kệ cuối tuần mà đi ăn đi chơi cùng HoàngLong như thế này thì ngoài hai từ hạnh phúc nó không biết nói gìhơn. Không suy nghĩ nữa nó tập trung ăn nốt chén súp trước mặt .
Lotte
- Anh thích xem phim gì ?
- Gì cũng được !
- Bây giờ là 8 giờ chỉ cònphim Để Mai Tính và chàng trai năm ấy thôi phim nào ?
- Tùy cô .
Thấy mặt nóxịu xuống anh quơ tay chỉ đại vào tấm post tờ màu hồng .
- Ờ đợi lát nhé.- Minh Anh nóirồi quay lưng chạy đi
Thật ra khôngphãi anh không để ý đến nó hỏi anh coi phim gì , mà thật ra từ lúcở trong nhà hàng đến đây anh thấy trên khuôn mặt hay từ cổ đến tay , lànda trắng hồng của nó dường như đang thay đổi ửng hồng dần dần lên
“ Nhỏ đó bịgì vậy ? “ Là điều Hoàng Long thắc mắc nãy giờ
- Đây nè , anh uống đi ?
Hoàng LongNhìn ly nước ánh mắt thăm dò
- SOCOLA đá xay đó uống đingon lắm
- Bây giờ thì tôi hiễu vìsao cô ốm như vậy rồi
Thật ra anhđịnh hỏi nó sao nó biết anh thíchuống loại này , nhưng thứ gì đó đã biến lời nói của anh thành ranhư thế .
- Anh … thôi không mập cũngđược như tôi xinh mà đúng không
Nó tự khenmình rồi cười nham nhở
- À thôi đừng nói nữa vàothôi , tôi mua vé rồi nè .
Nói rồi nó đẫynhẹ Hoàng Long về phía trước , cả hai người cùng nhau bước vào rạp .
- Á .
- Đi đứng cẩn thận hơn đi
Nó tưởngchừng mình sẽ lộn nhào nhưng một vòng tay vững chắc đã đở nó lại ,ôm nó vào trong lòng , nó cảm thấy ấm áp đến lạ thường .
- Có thể thả tôi ra rồi đó!
- À à cảm ơn anh
- Ngồi vào đi phim chiếu rồikìa
- Ừvào thôi
Phim bắt đầu phát mọi ánh sáng trong rạpđều trở về màu đen chỉ ánh sáng từ màn hình phát ra . suốt cảbuổi Minh Anh ngồi cười không ngớt ,Hoàng Long dù có lạnh lùng đến đâu cũng không vô cảm trước bộ phimđang xem được , tiếng cười thoải mái hòa nguyện vào không khí nơi đây.
Ngay cả bản thân Hoàng Long củng khôngbiết anh đang xem phim với người con gái khác , anh đang cười và cườirất thoải mái .
Bộ phim kết thúc Hoàng Long trở lại vớitrạng thái ban đầu , mặt kệ Minh Anh nãy giờ cứ nói luyên thuyên bêncạnh . Cau mày Hoàng Long quay định bảo cô im lặng thì ..
- Sắcmặt cô sao thế kia
- Àk sao chắc tại cười nhiều quá thôi .
Chẳng lẽ tại món suop cá , bây giờ cơthể của Minh Anh đang nóng dần lên , nhưng nó thà chịu đựng chứ khôngmuốn anh biết tình trạng bây giờ
- Ừ, khuya rồi tôi chở cô về
- Ừm, mà khoang quay lại chổ củ …
Đến đây thật sự anh không hiểu tại saotrên đời lại có một người con gái ngốc nghếch như cô chứ . anh thởhắc hơi rồi
- Tôinói với cô lần cuối bây giờ cô muốn về hay ở đây
- Vềthì im lặng và đi theo tôi , không được nói thêm lời nào nữa
Minh Anh chỉgục đầu , không nói gì nữa đi theo Hoàng Long , trên đường về cũngvậy 2 người cứ im lặng không nói vs nhau câu nào . Minh Anh vì đang códấu hiệu dị ứng nên muốn ngồi im nghĩ ngơi , còn Hoàng Long thì đangtheo đuổi những suy nghĩ trong đầu của Mình .
- Cảmơn anh đã đưa tôi về
- Xecủa cô ở trường mai đi học xuống nhà xe lấy
Nói rồiHoàng Long đóng cửa xe chạy thẳng đi mất hút . không thấy bóng chiếcxe của Hoàng Long đâu nữa , Minh Anh củng đi vào nhà .