- Chương 1-1: Giới thiệu tác giả và tác phẩm
- Chương 1-2: Tơ vương
- Chương 2: Năm tháng tĩnh lặng
- Chương 3: Không thể nhún nhường
- Chương 4: Cũng xem như đã toại nguyện
- Chương 5: Anh đúng là đồ đểu
- Chương 6: Cớ sao phải cam lòng?
- Chương 7: Điều tôi muốn thấy nhất
- Chương 8: Duyên phận nước sôi
- Chương 9: Coi nhau như người qua đường
- Chương 10: Bảo mẫu cao cấp
- Chương 11: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
- Chương 12: Tình cảm hão huyền
- Chương 13: Ông nói gà bà nói vịt
- Chương 14: Bí mật không thể nói
- Chương 15: Những người mang thù hận đều cô đơn
- Chương 16: Nếu không có Hoàng Dung
- Chương 17: Lạnh nhạt và sĩ diện
- Chương 18: Nhân vật then chốt
- Chương 19: Nữ chính ngây thơ và ác nữ xinh đẹp
- Chương 20: Khán giả
- Chương 21: Thực ra chỉ là hờn giận
- Chương 22: Lạc Chỉ, cố lên
- Chương 23: Lãng mạn - nghĩa là không có về sau
- Chương 24: Về sau
- Chương 25: Đỗ quyên đỏ*
- Chương 26: Màn diễn tình bạn
- Chương 27: Chúng mình hẹn hò đi
- Chương 28: Thần giao cách cảm
- Chương 29: Người kể chuyện thuở nhỏ
- Chương 30: Tỉnh mộng
- Chương 31: Ngày mưa
- Chương 32: Tuổi trẻ của người đứng xem
- Chương 33: Swarovski
- Chương 34: Thổ lộ
- Chương 35: Xin lỗi
- Chương 36: Thực ra mình không muốn tin cậu
- Chương 37: Những người được yêu chiều sẽ luôn có chỗ dựa
- Chương 38: Tàu đi về phía mùa đông
- Chương 39: Sông Mê Kông vỡ nát
- Chương 40: Hận
- Chương 41: Phù thuỷ thời gian
- Chương 42: Ký ức
- Chương 43: Vì cố chấp nên chẳng nhận ra
- Chương 44: Tình thầm kín, tình nặng sâu
- Chương 45: Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết
- Chương 46: Chúng ta đều là kẻ dối trá
- Chương 47: Chỉ còn ngày hôm qua
- Chương 48: Cậu muốn mình thích cậu
- Chương 49: Không có được
- Chương 50: Tĩnh lặng trước giông bão
- Chương 51: Nữ hoàng dạ tiệc
- Chương 52: Nếu mình muốn cưới cậu
- Chương 53: Anh chẳng còn quan tâm sự thật là thế nào
- Chương 54: Mất cái này, được cái khác
- Chương 55: Cô chưa bao giờ cười rạng rỡ đến thế
- Chương 56: Tình yêu của người khác
- Chương 57: Chẳng mấy khi hồ đồ như thế
- Chương 58: Trùng hợp thật
- Chương 59: Một nụ cười khiến lòng người đau nhói
- Chương 60: Tạm biệt, hoàng đế bệ hạ
- Chương 61: Có lẽ anh đã thích Lạc Chỉ từ rất lâu rồi
- Chương 62: Tại sao phải quay lại?
- Chương 63: Vì sao mình lại yêu cậu?
- Chương 64: Cuộc sống vốn không đơn giản
- Chương 65: Ngày mai lại là một ngày mới
- Chương 66: Người đứng một mình dưới ánh đèn luôn là cô
- Chương 67: Vẫn chưa phải
- Chương 68: Hỗn loạn
- Chương 69: Mê man
- Chương 70: Người cậu thích là mình
- Chương 71: Những điều mình được nghe về cậu
- Chương 72: Mây trôi về phương nào
- Chương 73: Chỉ tiếc đã gặp nhau quá muộn
- Chương 74: Không phải là tình cờ
- Chương 75: Tình nhân
- Chương 76: Hũ thời gian
- Chương 77: Đối chọi gay gắt
- Chương 78: Chuyện xưa đâu dễ quên
- Chương 79: Họ còn có bao nhiêu thời gian?
- Chương 80: Khúc dạo đầu
- Chương 81: Cô bé lọ lem
- Chương 82: Tôi bằng lòng
- Chương 83: Ai rồi cũng phải nói lời tạm biệt
- Chương 84: Cuộc sống mới
- Chương 85: Biển thời gian
- Chương 86: Không có được và đã mất đi
- Chương 87: Em chỉ vì anh ấy mà thôi
- Chương 88: Nhớ về Maria
- Chương 89: Hóa ra mẹ đã biết hết
- Chương 90: Bắc Kinh, Bắc Kinh
- Chương 91: Quất sinh Hoài Nam
- Chương 92-1: Ngoại truyện 1: Wicker Park (1)
- Chương 92-2: Ngoại truyện 1: Wicker Park (2)
- Chương 93-1: Ngoại truyện 2: ánh trăng năm ấy (1)
- Chương 93-2: Ngoại truyện 2: ánh trăng năm ấy (2)
- Chương 94-1: Giật mình tỉnh mộng (1)
- Chương 94-2: Giật mình tỉnh mộng (2)
- Chương 95-1: Một đóa hoa không tên nở rộ trong vườn (1)
- Chương 95-2: Một đóa hoa không tên nở rộ trong vườn (2)
Thể loại: Hiện đại, tình cảm, HE
Dịch giả: 3Team
Độ dài: 91 chương, 4 ngoại truyện (số chương nhiều nhưng độ dài chương thì ngắn thôi)
“Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, chẳng ai hay biết.”
Bạn có từng, hay đang yêu một người mạnh liệt đến khắc cốt ghi tâm, nhưng không ai hiểu thấu chưa?
Chỉ một lần gặp gỡ thời ấu thơ, thế mà hình ảnh Thịnh Hoài Nam như đã in sâu vào tim Lạc Chỉ suốt mười một năm dài đằng đẵng.
Lần tiếp theo xuất hiện, anh ấy rực rỡ như ánh mặt trời, từ đó nhật ký của Lạc Chỉ trở thành một vở kịch chỉ có một diễn viên chính - đó chính là anh .
Lạc Chỉ rón rén yêu, cẩn thận yêu, nhưng tình yêu đó cũng vô cùng kiêu ngạo. Mối tơ vương trong lòng cô bung nở rất nhanh, chẳng thể nào mà dễ dàng tháo gỡ.
Người ấy ở đây, trong trái tim Lạc Chỉ, trong đôi mắt Lạc Chỉ. Chỉ cần bước thêm một bước là có thể phá vỡ khoảng cách của mười mấy năm.
Nhưng khoảng cách xa nhất trên thế gian, không phải là em yêu anh nhưng anh không biết. Mà là yêu anh, nhưng không thể chạm tới anh.
Giữa Bắc Kinh phồn hoa huyên náo, đại học P rộng lớn cũng chỉ giống như trường phổ thông Chấn Hoa mãi nơi phương Bắc xa xôi, khiến Lạc Chỉ bơ vơ, không có nơi nương náu.