Chương 3: Không thể nhún nhường
Chiều hôm sau, Lạc Chỉ mang theo chiếc clear-bag đựng đơn đăng ký và bản photo thành tích đến văn phòng khoa Luật để đăng ký bằng kép.
Men theo con đường nhỏ đi về phía trước, cô cẩn thận để ý những tán cây hồng vướng víu trên đầu, đi một lúc, cuối cùng cũng đi đến chỗ quang đãng sáng sủa. Trên đường xe đạp qua lại tấp nập. Bỗng nghe thấy tiếng thét kinh ngạc của cô gái đi bên cạnh, cô hướng tầm mắt theo ánh nhìn của mọi người - có một chàng trai, đang thả hai tay khỏi ghi-đông, một tay cầm hộp mì Khang sư phụ*, một tay cầm dĩa, vừa đạp xe vừa ăn, thong thả đi về phía Lạc Chỉ. Tốc độ từ từ đó khiến Lạc Chỉ chắc chắn rằng cậu ta không phải là không kịp ăn, mà chỉ là đang thể hiện thôi.
(*Mì Khang sư phụ: một loại mì do Trung Quốc sản xuất)
Mỗi khi đi qua một người, cậu ta đều sẽ cười tít mắt mà hỏi, “Ăn chưa? Ăn một miếng không? Đây chính là vị của mì Khang sư phụ đấy.“. Một đám con trai ở cách đó không xa cứ lén lút cầm điện thoại di động để quay video, chụp ảnh. Vì vậy, Lạc Chỉ càng thêm chắc chắn, cậu ta thua cược nên bây giờ phải làm trò cười cho thiên hạ.
Nghĩ vậy, cô bật cười. Chàng trai kia quay đầu lại, trông thấy một ánh mắt cong cong tràn đầy nét cười dịu dàng, bàn tay chợt nghiêng đi, bát mì đổ lên nửa người.
Đám con trai phía sau vỗ tay rầm rổ. Lạc Chỉ bối rối, khoé miệng hơi giật, vôi vã rời khỏi nơi đó.
Cô đi rất nhanh, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện đi nhầm hướng, vì trước mặt cô không phải Học viện Luật, mà là một siêu thị nhỏ ở trước toàn nhà khu cửa Đông. Lạc Chỉ thấy hơi khát, vậy nên cô bước vào đo để mua nước uống.
Và rồi cô gặp Thịnh Hoài Nam.
Vào khoảnh khắc ấy, Lạc Chỉ thậm chí còn ảm thấy sợ hãi. Cô sợ ngẩng đầu lên , sẽ trông thấy cây hồng trong tưởng tượng.
Một người rất hiếm khi nhìn thấy, bỗng nhiên lại thường xuyên gặp trong một khoảng thời gian ngắn, cô biết, nhất định là thượng đế bắt đầu gây chuyện rồi. Là phúc thì không phải là hoạ, là hoạ thì chẳng tránh được đâu.
Lên đại học tròn một năm, đây là lần thứ ba cô nhìn thấy anh. Hai người cũng cầm vào một chai hồng trà của hãng Kirin. Thực là Lạc Chỉ cố ý, cô không biết sự can đảm này từ đâu mà đến, tóm lại là vẫn chưa nghĩ kỹ đã đưa tay ra rồi. Vậy mà Thịnh Hoài Nam chỉ xin lỗi một tiếng rồi buông ra, tiên tay lấy một chai khác. Lúc cô bối rối nhoẻn miệng cười nói không sao, anh đã quay người đi ra quầy thu ngân. Cô thậm chí không nghe rõ tiếng xin lỗi của anh, chỉ theo logic mà đoán rằng đó là câu xin lỗi.
Thì ra anh không biết cô. Thực sự không biết.
Ba năm cấp ca, suốt ba năm ấy cô vẫn luôn thầm đoán trong lòng xem đối phương sẽ cư xử với cô ra sao. Dẫu thế nào, cô luôn cho rằng mình tuy không giỏi giang gì, nhưng cũng không phải hạng thấp kém. Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cô cũng có được câu trả lời mà bản thân vẫn khao khát ngày đêm.
Mình chỉ là một người bình thường mà thôi. Cô đứng đối diện với chiếc tủ lạnh, hơi nhếch khoé môi. Lần đầu tiên môi chưa nâng lên được, cô lại thử thêm một lần nữa, cuối cùng cũng có thể mỉm cười.Tuy nhiên, đây có lẽ là một ngày trọng đại, đánh dấu cột mốc lần đầu tiên cô mở lời chào hỏi anh, dù chỉ là ới một bóng lưng.
Nhân viên hươ hươ tay trước mắt, cô mới định thần lại, vội vàng đưa chai hồng trà trong tay ra.
Chai hồng trà ấy là sự tiếp xúc ở khoảng cách gần nhất từ trước đến nay của họ, nhưng hoàn toàn không có trải nhiệm kiểu như là “ngón tay anh lanh lạnh, lúc lướt nhẹ qua mu bàn tay em có mang theo cảm giác mát dịu“. Đầu óc trống rỗng, chẳng nhớ nổi điều gì.
Cầm chai hồnh trà lạnh trên tay văn đi vặn lại mãi chưa ra, cô đã đi đến trước toàn nhà Học viện Luật, hai bàn tay đều đỏ ửng, gan bàn tay phải đã hằn vết sọc của nắp chai, những vẫn không uống được ngụm nào.
Làm thủ tục ở Học viện Luật xong đi ra đã bốn giờ hơn. Cô rất thích thời điểm này, ánh nắng rực rỡ, nhưng không bị loá mắt. Lạc Chỉ vừa đi vừa nghĩ về chai trà trong tay, bỗng ngẩng đầu lên, không biết tại sao lại quay về siêu thị trước cửa ký tức xá đó.
Ma đưa lối quỷ dẫn đường hay sao? Cô chợt thấy tức cười, vô ý liếc mắt nhìn, chợt trông thấy một cô gái mặc chiếc áo khoác đỏ, mái tóc đen nhanh thắt bím, khá là xinh đẹp. muốn người ta không để ý cũng khó.
Nhưng chàng trai bên cạnh cô ấy còn đáng chú ý hơn.
Sự kiện “ma đưa lối quỷ dẫn đường” này khiến Lạc Chỉ mỉm cười tự giễu. Nụ cười lộ ra, rồi cứng lại trên gương mặt cô.
Thịnh Hoài Nam mặc chiếc áo gile cổ chữ V màu xám đậm, đứng trên bậc thanh cao nhìn xuống, đối diện với cô gái, còn cô gái cứ kéo tay anh, không biết đang nói gì đó. Trông động tác của họ, dường như đang đôi bên giằng co đã lâu rồi.
Đúng là quỷ dẫn đường mà, Cô chỉ định đi dạo, thế mà lại gặp anh.
Lạc Chỉ đột nhiên có cảm giác khó thở. Sau đó, không mảy may do dự, cô hít sâu một hơi rồi đi tới, cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy màn kịch vừa diễn ra trước mắt. Khi đi ngang qua cầu thang cô va vào người cô gái, vội ngẩng đầu lên tỏ vẻ bất ngờ, nói: “Ôi, xin lỗi.”
Cô đang làm gì thế này? Nhất định là điên rồi.
Thịnh Hoài Nam ở phía sau bỗng cất tiếng: “Lạc Chỉ?”
Chẳng đởi Lạc Chỉ hết kinh ngạc để gật đầu, Thịnh Hoài Nam đã mỉm cười nói với cô gái, “Anh và bạn học có chuyện muốn nói, em về trước đi.”
Có thể thấy, cô gái này vừa dẹp bỏ lòng tự tôn sang một bên để kéo tay áo Thịnh Hoài Nam, nhưng khi có một người khác xuất hiện, sự tự tôn đó đã quay trở lại. Cô ấy ngừng một chút, vẻ mặt trở nên bình thường, mỉm cười nói: “Được. Hôm khác chúng ta nói tiếp. Em đã gửi bảng biểu của anh Trần cho anh rồi đấy.”
Có lẽ đây là câu nói chẳng ăn nhập gì với tình hình, nên trên khuôn mặt Thịnh Hoài Nam có vẻ hơi mất tự nhiên. Sau đó cô gái quay người rời đi, đầu hơi ngẩng lên, thoáng lộ nét kiêu ngạo từ trong cốt cách, ánh mắt không hề có chút hỗn loạn.
Cố ấy đi xa rồi, Lạc Chỉ mới ngoảnh lại nhìn Thịnh Hoài Nam, mỉm cười: “À, hoá ra.. Ừm, có phải cậu nên cảm ơn mình hay không?”Câu nói vừa thốt ra, cô đã muốn tự cắn lưỡi mình. Bình tĩnh nào Lạc Chỉ, mày làm sao vậy? Bình tĩnh đi!
Thịnh Hoài Nam dường như có chút ngạc nhiên, những Lạc Chỉ cảm thấy vui vì anh chẳng hề giả vờ không hiểu, thậm chí còn gật đầu một cách rất tự nhiên nói: “Vậy mình mời cậuuoongs cà phê nhé. Coi như cảm ơn cậu.”
Đây mới là Thịnh Hoài Nam. Cho nên cô nhất định không được rối trí.
Lạc Chỉ gật đầu: “Vậy phiền cậu rồi.”
Có điều, dường như cô cũng không thực sự vui.
Hay là bởi vì, lần gặp mặt đầu tiên mà cô vẫn luôn mong đợi trong tưởng tượng, khi xảy ra ở thực tế lại trở nên kiểu cách quá đỗi?
Đừng suy nghĩ nhiều. - Lạc Chỉ vừa đi đường vừa tự nhủ với bản thân, cứ coi như ông trời ban cơ hội cho người biết chuẩn bị đi. Cô đã chuẩn bị cho điều này suốt một thời gian quá dài rồi.
Lạc Chỉ không do dự, đuổi theo anh, lúc xoay người còn va phải người đi đường, liền vội vàng xin lỗi. Cô cúi đầu, vén tóc, ngón tay chạm vào vành tai trái chợt thấy nóng ran.
Khi ngồi trong quán cà phê, Lạc Chỉ hơi căng thẳng. Cô dùng ngón tay cuộn cuộn những lọn tóc, lưng thẳng tắp, lại cảm thấy cơ thể mình dường như cứng đờ. mãi mới tìm được một tư thế thả lỏng, cô liên dựa vào ghế, dựa xong thì vội vã ngẩng đầu cười với anh, lại thấy Thịnh Hoài Nam đang thất thần, chỉ nhìn chăm chăm vào tấm lót tách trà trên bàn.
Nụ cười của Lạc Chỉ đóng băng nơi khuôn mặt. Cô hơi ngượng, lập tức nghiêng đầu tránh anh sáng gắt chiếu vào từ bên gò má.
Cố gắng hết sức cũng không phá vỡ được sự trầm mặc bao trùm. Lúc này cô nên nói gì đây? Cũng không phải là chưa từng có ai theo đuổi cô, cô cùng từng đi ăn, trò truyện với nam giới. Thế nhưng, người đối diện là Thịnh Hoài Nam.
Anh là Thịnh Hoài Nam.
Mọi chuyện đến quá đột ngột, thực sự khiến cô không kịp ứng phó. Cho dù tình huống này cuunxg là do một tay cô tạo thành.
Thịnh Hoài Nam đang thả hồn đi đâu, bỗng dưng tỉnh táo lại, mở miệng một cách tự nhiên: “Được rồi, cậu... Biết mình không? Mình là Thịnh hoài Nam.”
Anh giới thiệu với cô. Đây là lần thứ ba trong cuộc đời này, anh giới thiệu bản thân mình với Lạc Chỉ.
Lần đầu tiên đã từ năm nào đó xưa lắm rồi,cô cũng chẳng dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Lần thứ hai là giới thiệu chính thức, nhưng không phải chỉ với một mình cô.
Đó là buổi lễ kỷ niệm bảy mươi năm thành lập trường. Anh là đại diện học sinh, thay mặt cho học sinh toàn trường lên sân khấu phát biểu, tự giới thiệu rằng: “Chào mọi người, tôi là Thịnh Hoài Nam, ở lớp 11-3.”
Suốt từ tiểu học, trong tất cả những buổi lễ khải giảng hay bế giảng đầy tính nghi thức và rườm rà, các đại diện học sinh đều phát biểu một cách vô cùng cứng nhắc, vừa nói vừa lật giở bản thảo đã được chuẩn bị từ trước đó, còn phát ra tiếng lật giấy loạt soạt. Không biết đã có bao nhiêu lần như thế, nhưng trong lòng Lạc Chỉ, chỉ có những lời nói này, cảnh tượng này là mãi mãi chẳng thế nhạt phai. Anh đứng đó, mặc áo sơ mi trắng, dáng thẳng tắp cao cao, tự nhiên thoải mái, Cho dù khoảng cách rất xa, nhưng loa phát thanh ở ngay sau lưng cô, giọng nói thanh khiết mà trầm lắng của người thiếu niên ấy cứ vang lên bên tai, vấn vít cận kề. Có chút rộn ràng hỗn loạn nhen lên trong lòng, cô năm chặt bàn tay, khẽ thờ một hơi, rồi cúi thấp đầu xuống, từ từ dựa lưng vào ghế. Giứa những tiếng xì xào bàn tán của mấy cô gái bên cạnh, từ đầu đến cuối, trên khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên một vẻ thản nhiên.
“Mình biết cậu.” Cô gật đầu.
“Hả? Thật sao?”
Liểu cô có nên nói tiếp, rằng làm thế nào cô lại biết anh hay không? Nói rằng anh rất xuất sắc, rất nổi bật, ai ai cũng biết? Nhưng lời nhàm chán như thế, chắc chắn anh sẽ chẳng thèm nghe.
Sau khi mở đầu cuộc trò chuyện, dường như Thịnh Hoài Nam cũng không biết nên nói gì tiếp theo. Nhưng xem ra anh cũng không cảm thấy khó chịu với tình cảnh này, càng chẳng buồn mất công tìm chủ đề nói chuyện. Anh chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nét thản nhiên trong đôi mắt đối lập hẳn với sự bình tĩnh nguỵ tạo cửa Lạc Chỉ.
Vẻ thản nhiên ấy làm Lạc Chỉ nhói tim. Cảm giác đau âm ỉ trong lòng suốt bao nhiêu năm, vào giây phút này chợt trở nên bén nhọn. Rốt cuộc cô phải hoang mang đến tận bao giờ đây?
Cô đặt cốc xuống, hắng giọng nói: “Hồi cấp ba mình từng nghe nói về cậu, có điều rất hiếm khi gặp. Mình và rất nhiều người cung quanh đều như thế, biết tên của cậu nhùng lại không hề quen. Việc hay tên chẳng liên quan quan gì đến chuyện quen biết. Nhưng cậu thức sự rất nổi tiếng, lúc đi bộ cũng có thể ngẫu nhiên nghe thấy người khác hô “Trông kìa Thịnh Hoài Nam.” Thế nên, mình biết cậu.”
Thịnh Hoài Nam nở nụ cười, để lộ hàm răng rất đẹp: “Đúng thế, mình cũng vậy. Học chung trường ba năm, dù thế nào cũng cảm thấy loáng thoáng quen mặt. Có đôi lúc, vì chuyện gì đó mà hai người xa lạ bỗng nhiên nói chuyện với nhau, ví dụ như khi giẫm phải chân đối phương trên xe bus, không có tiền lẻ thì mượn một bạn học dù không mấy quen thân hoặc là khi...”
“Hoặc là khi đang lấy nước giữa giờ cơm trong cằg-tin, bất ngờ hất vào người khác. Không cãi vã thì cũng chẳng quen nhau.” Lạc Chỉ tiếp lời. Đúng như dự đoán, vẻ mặt than nhiên trên gương mặt Thịnh Hoài Nam bỗng dưng cứng lại.
Không cãi vã thì cũng chẳng quen nhau. Giống như cậu và bạn gái trước của cậu ấy.
Đối với Thịnh Hoài Nam, những lời này còn đau hơn Lạc Chỉ nghĩ.
Lạc Chỉ không biết tại sao mình lại nói thế. Cô biết rõ, những lời ấy rất có thể khiến anh sinh lòng ghét bỏ. Nhưng câu vừa khỏi miệng, thấy phản ứng của anh, cô đột nhiên cảm thây hài lòng. Cảm giác thoả man này thật đen tối, giống như vừa được trả thù vậy.
Nhưng trả thù gì chứ? Vì vừa rồi anh tự nhiên thoải mái, còn cô thì quá đỗi căng thẳng hay sao?
Lạc Chỉ không hiểu nổi.
Trong không gian dường như có một Lạc Chỉ đang lơ lửng, vừa nhăn răng tỏ vẻ xấu xa với Thịnh Hoài Nam, vừa cười lạnh lùng nhìn Lạc Chỉ giả tạo đang bứt rứt không yên trên ghế.
Lạc Chỉ vuốt ve cốc cà phê trên tay, thả mạch suy nghĩ bay đi thật xa.
-Hết