Chương 2: Bắc thành Nhạc Vương.
Xích Hằng Tinh - Trực thuộc Bắc Ương Tinh Vực.
Đại lục Nam Cương - Vùng phía Bắc thành Nhạc Vương.
Bên trong thành nguy nga tráng lệ, dân cư sinh sống đông đúc, nhìn cách ăn mặc của mỗi người, thập phần có thể suy đoán được nơi đây quanh năm ấm no hạnh phúc, chưa từng xảy ra chiến tranh loạn lạc.
Mặt trời bây giờ là gần ban trưa, thời tiết vô cùng thoáng mát dễ chịu, người trong thành ai nấy đều hớn hở làm việc đến bận rộn tấp nập.
Tại nơi trung tâm thành trì, có một con đường tên "Tiền Lộ Xuân" rất rộng lớn, nơi đây phồn hoa cảnh sắc, được mệnh danh là trốn ăn chơi bậc nhất của phú hào giàu có.
Trên phố có một "Xuân Nữ thanh lâu kỹ viện" cao tầng trông rất bắt mắt sang trọng, không rõ nơi đây là có chuyện gì, liền đem rất đông người tụ họp lại thành vòng tròn chắn trước cửa.
Đa phần đều là người đi đường rảnh rỗi ghé ngang qua hóng chút chuyện, sự tình trước mặt không rõ thế nào, chỉ thấy một thiếu niên ăn mặc sang trọng bị đám du côn vây quanh đánh đến bộ dạng thảm thương nằm bất động trên nền đất.
Kẻ ra lệnh cho đám người kia là một thanh niên, dáng vẻ phong lưu sảng khoái, khí thế rất oai phong ngạo nghễ thể hiện ra là người có quyền thế mà hành sự.
Khi thấy hắn ta, mọi người đi trên đường đều xầm xì bàn tán, nghe thoáng được mấy câu như sau :
-Đây không phải Thiên Vũ công tử nhà Thiên Gia hay sao? Ai lại dám đánh tên khờ khạo hắn chứ?
-Chậc... Ta thấy kẻ kia là người từ phương xa đi đến, gan cũng to lắm !
-Không đơn giản a. Nhìn qua thanh niên kia là biết người có quyền thế rồi, chưa chắc Thiên Gia đã đụng vào y nổi...
...
Nam nhân vừa cho người đánh kia bên tai chợt nghe mấy lời này, chính mình thần sắc chợt động vô cùng ngạc nhiên.
Hắn nhìn về tên ngốc trước mặt trong lòng thầm nghĩ :"ch.ết tiệt. Lão tử nhìn hắn trên dưới đều giống một tên thiểu năng, chỉ nghĩ qua loa con cháu nhà quyền quý nào dám vào thanh lâu dành gái với mình liền cho người đánh. Không ngờ hắn gia thế cũng lớn lắm a".
Nói tới đây phải giải thích qua một chút về Bắc thành Nhạc Vương.
Thành này do Hoàng Triều phong thưởng cho Nhạc Vương gia cai quản, nằm ở phía Bắc đế đô, giáp với vùng biển Trùng Dương mênh mông rộng lớn. Quanh năm mưa thuận gió hoà, chưa bao giờ xảy ra chiến sự ảnh hưởng tới địa phương, cho nên sự phát triển giao thương càng thêm rực rỡ.
Trong thành ngoài Nhạc Vương gia làm chủ ra, còn có tứ đại gia tộc hưng thịnh phát triển, đều là đích thị gia tộc cổ truyền tu tiên đạo thống để lại.
Trong tứ đại gia tộc bao gồm : Thiên Gia, Lữ Gia, Kiệt Gia và Lộ Gia. Còn lại chỉ là gia tộc tầm thường kiến cỏ không đáng nhắc đến.
Mà Thiên Gia được Nhạc Vương vô cùng ái mộ, bởi lẽ lão tổ chấp chưởng của họ một thân tu vi vô cùng khủng bố, là đệ nhất nhân trong tứ gia, tiềm lực gia tộc cũng vô cùng thâm sâu khó lường, lại có công lao cống hiến lớn.
Bởi vì Thiên Gia bành trướng phát triển quá mạnh, cho nên tam đại gia tộc đều ngấm ngầm liên kết với nhau cố gắng chèn ép, nhưng vẫn không thể làm gì bọn họ được.
Nghe đồn trong Thiên Gia, bao đời sinh anh tài cao thủ, con cháu đều có thiên phú kinh người tuyệt luân, không phải thiên kiêu chi tử thì cũng là học sĩ uyên bác văn thơ.
Thế nhưng có một việc vào mười bốn năm trước đã xảy ra, Thiên Lữ Phong đích thị con trai trưởng của lão tổ hiện giờ, sau khi ra ngoài lịch luyện một thời gian dài bạch vô âm tín, đột nhiên trong đêm mưa gió bồng theo một đứa trẻ sơ sinh trở về, trên người còn đầy rẫy vết thương vô cùng thảm thiết.
Sau khi được gia tộc tận lực chữa trị, Thiên Lữ Phong nói qua đứa nhỏ kia chính là con trai mình cùng một nữ tử không rõ danh tính từng kết phu thê.
Chưa nói quá lâu, ông ta liền giao phó đứa trẻ lại cho Thiên Gia nuôi dưỡng, còn mình lập tức rời khỏi, từ đó về sau không còn thấy trở về Bắc thành Nhạc Vương nữa, để lại cho người đời vô vàng nghi vấn khó hiểu.
Lão tổ Thiên Gia nghĩ tình thương máu mủ nên nuôi dưỡng đứa trẻ tên Thiên Vũ này, thời gian thấm thoát đã mười bốn năm tròn trôi qua.
Lúc bấy giờ khi thấy đứa trẻ, ai nấy đều nghĩ tới cha của nó từng là thiên kiêu đệ nhất thành, năm đó tuyệt thế khuynh thiên ngạo nghễ biết bao, chắc chắn con của hắn sẽ lại giống cha mình một lần nữa khiến thế gian chấn kinh.
Ai mà ngờ thời gian cứ chậm rãi trôi, đứa trẻ Thiên Vũ ngày một lớn dần, nhưng chẳng thấy nó có chỗ nào thiên phú tu luyện, ngược lại còn điên điên khùng khùng giống đứa thiểu năng, suốt ngày chỉ biết ăn chơi quậy phá, không vào lầu xanh kỹ viện, thì lại đến sòng bài cờ bạc, đây là phá gia chi tử chứ không còn là thiên kiêu.
Nếu không nhờ gia thế hắn lớn, sợ rằng mười bốn năm qua đã bị người ta đập ch.ết không biết bao nhiêu lần thằng ranh con hỗn láo.
Cũng vì Thiên Vũ mang danh phế vật thiểu năng, càng khiến cao tầng Thiên Gia tức giận đòi gặp lão tổ phế xuất đuổi hắn đi để tránh tổn hại đến danh tiếng bao đời gia tộc anh hùng.
Lão tổ mặc dù thương cháu, nhưng cũng lại hận cha của nó ngỗ nghịch bất hiếu, cho nên vài năm trước đã để hắn ra ở riêng, chu cấp tiền tài cho gã tiêu xài coi như qua hết đời người.
Ngày hôm nay như thường lệ, Thiên Vũ khờ khạo bị gia nô dẫn vào lầu xanh đi chơi gái, thật ra đến để bỏ tiền thuê kỹ nữ gảy đàn ca hát nhảy nhót. Thế nhưng vô tình lại gặp một vị công tử không rõ danh tính cũng đi đến, vì tiền tài của hắn quá nhiều, trực tiếp đoạt nữ nhân trong tay gã, khiến y vô cùng tức giận liền dở thói hung tàn cho người đánh.
Nghĩ tới đây, thanh niên kia hời hợt cười khinh :"Hừ, nếu là kẻ khác trong Thiên Gia thì Vu Triết ta còn sợ. Hắn chỉ là thằng thiểu năng bị vứt bỏ mà thôi, chỉ cần không đánh ch.ết, chẳng có gì đáng ngại !".
-Đánh đủ rồi.
Hô lớn ra hiệu, Vu Triết bộ dạng hống hách bước tới trước cao giọng :
-Tên phế vật ngươi hôm nay coi như gặp may. Lần sau lão tử còn bắt gặp liền đập gãy chân ngươi. Đi !
Bá đạo ngữ khí phun ra, Vu Triết hất óng tay áo ưỡn ngực lên ra vẻ tự hào định quay người rời khỏi.
Cũng chính lúc hắn bước đi, đột nhiên mọi người xung quanh kinh hô hét lên :
-Mau nhìn kìa. Hắn vừa ho ra máu a...
-Trời ơi, có ch.ết người không? Nó là con cháu Thiên Gia đó !
-Mau, mau gọi Thiên Gia đến...
...
Nghe thấy mấy lời này, Vu Triết tâm can hãi hùng, cả người chợt run rẩy xoay người nhìn lại tên thiểu năng vừa bị mình cho người đánh.
Nhìn thấy Thiên Vũ toàn thân co giật, máu trên miệng phun ra rất nhiều càng làm gã hoảng sợ :"Không phải chứ. Bổn công tử đánh hắn, cao lắm chỉ bị nội thương nằm trên giường vài ngày là khỏi. Làm gì khoa trương như thế? Liệu hắn có ch.ết hay không đây?".
Vừa nghĩ, Vu Triết sốt ruột đến không yên lòng. Nếu tên phế vật kia bị đánh nội thương thôi thì không sao, nhưng nếu hắn thật sự ch.ết, chính mình cũng gặp phải phiền toái lớn.
Bất quá đột nhiên Thiên Vũ sau khi ho ra máu, toàn thân điên cuồng lăn lộn trên nền đất đau đớn, cuối cùng cả người hắn chợt phát nổ.
Này vụ nổ không phải đem cơ thể tự bạo, mà giống như toàn thân hắn bắn ra một chất nhầy nhụa màu đen ra bốn phía.
Chất nhầy sau khi phóng ra ngoài, liền dính trên toàn thân từng người đứng gần tại đó, lập tức một mùi hôi thối nồng nặc bốc lên dữ dội, ai nấy hít phải mà không lạnh lẽo ruột gan nôn mửa thảm thương.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khi mấy người tại đó phát giác sự tình cũng đã muộn.
-Khốn kiếp. Đây là cái gì? sao lại thối như vậy?
-Ọe... Phân cũng không thể thối bằng... Gớm quá !
-Tên khốn, mau tránh xa ta ra...
...
Những kẻ khác thi nhau tránh xa người bị dính chất nhầy đen kịt hôi thối, làm cho mọi chuyện trở nên vô cùng hoảng loạn.
Nhận ra một màn vừa rồi, Vu Triết vẻ mặt âm trầm ngưng trọng :"Cơ thể tự bạo, đem tạp chất trong thể nội phóng ra ngoài. Đây là Ngưng Khí cảnh đại thành. Hắn vì sao lại đột phá cảnh giới vào lúc này?".
Đúng như những gì hắn nói, tu chân sĩ khi bước vào con đường tu hành thời kỳ đầu là Ngưng khí cảnh, đây là giai đoạn nhập môn khiến cơ thể được tẩy rửa tạp chất trở nên kinh mạch lưu thông, dễ dàng dẫn dắt linh khí dung nhập vào người.
Nếu là kẻ có tư chất tu luyện, thì trong người đều sẽ có một "cây linh căn" hoặc "bản mệnh linh căn" giúp bản thân nhanh chóng đột phá.
Dù là cái nào linh căn, khi tu luyện đến Ngưng Khí cảnh tầng 1, tại thể nội đều sẽ phóng thích ra thể ngoại tạp chất cặn bã, mãi cho đến khi tầng 3 mới kết thúc trạng thái này.
Dĩ nhiên Thiên Vũ cũng như vậy, không hiểu rõ tại sao tên phế vật chưa từng tu luyện qua môn công pháp nào, tại đây liền đột phá phàm nhân tiến vào Ngưng Khí cảnh, nói ra làm sao không khỏi khiến kẻ khác hiếu kỳ ?
Bất quá Vu Triết không nghĩ được nhiều, nếu tên tiểu tử kia đã mạng lớn không ch.ết, còn đột phá được cảnh giới, hiển nhiên mọi chuyện cũng nên chấm dứt tại đây.
Thế nhưng chưa kịp đợi mọi chuyện lắng xuống, Thiên Vũ cả người đã không còn co giật, còn chậm rãi đứng dậy với dáng vẻ lạ lùng. Cổ tay hắn chợt đưa lên đặt trên gáy xoa xoa mấy cái, khí thế khác hơn lần trước nhìn về đám du côn lạnh lùng nói :
-Là kẻ nào dám đánh lão tử? Bước ra đây, ta hứa sẽ không đánh ch.ết hắn đâu !