Chương 3: Ta hứa chỉ đánh ngươi một quyền !

Toàn trường hiện tại sau khi nghe câu nói của Thiên Vũ, tất cả như hẹn cùng lúc mà im lặng.


Này dáng vẻ ngu ngốc khờ khạo đâu rồi? Tên thiểu năng khuôn mặt hay chảy nước mũi cả ngày đâu? Sao đột nhiên chưa quá nửa nén hương mà hắn đã thay đổi nhiều như vậy? Giống như đây không phải là Thiên Vũ mà mọi người từng biết trước đó.


Thay thế hình tượng cũ, đây một thân thiếu niên cân đối vóc dáng, vẻ mặt tuấn mỹ tinh anh, khí thế vô cùng ngạo nghễ oai phong, giống như chính hắn xem mọi chuyện trước mặt vô cùng nhỏ bé sự tình.
Với điệu bộ bấy giờ của Thiên Vũ đập vào mắt Vu Triết, khiến gã trong lòng sinh ra cảm giác lo lắng bất an.


Chính hắn cũng ngây ngô cả buổi khi nhìn kẻ thù, phải rất lâu mới lấy lại bình tĩnh gượng nói :"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Hắn bây giờ giống như là một người khác vậy".
Mắt thấy thanh niên trước mặt kiêng kỵ mình, Thiên Vũ đưa bả vai vận động một lúc cười hời hợt :


-Ngươi yên tâm. Lão tử đã hứa sẽ không đánh ch.ết ngươi đâu !
Lời vừa dứt, Thiên Vũ thân thủ chợt động, đem bản thân linh hoạt quyền cước lao tới đá một tên thuộc hạ của kẻ thù bay ra ngoài.


Lại theo đó thủ đoạn, ngón tay hắn co lại như bàn chân đại bàng, đây là võ công [Ưng Chảo] vô cùng độc ác, chỉ cần gã bắt được kẻ thù, liền bị mình bấm mạnh lực đạo khiến xương cốt người đó đứt gãy làm đôi, vô cùng thảm khốc.


Hơn sáu kẻ trước đó đánh mình, chỉ trong vài cái tức thở, liền bị Thiên Vũ dùng võ công trước nay chưa từng thấy qua đánh cho bộ dạng phế nhân nằm la liệt trên mặt đất.
Bất quá khi hắn đang động thủ, lập tức tại hư không giống như có một lưỡi đao vô hình phóng tới đâm mình.


Kịp nhận ra ám khí, Thiên Vũ cước bộ linh hoạt nhẹ lách người né tránh, sau đó nhìn về hướng kẻ vừa ra tay :"Ngưng Khí cao thủ tầng 4 !".
Đúng như lời hắn nói, người vừa ra tay không ai khác chính là Vu Triết.
Lại nói tới Ngưng Khí kỳ cảnh giới chia thành 10 tầng, mỗi 1 tầng lại thể hiện sự khác nhau rõ ràng.


Tầng đầu tiên sẽ khiến xung quanh bản thân sinh ra một tầng linh khí mỏng, cứ thế số vòng cao nhất có thể hiện ra là 6 vòng.
Cho đến tầng 7 Ngưng Khí cảnh, khi đó số vòng sẽ không còn thể hiện, mà thay vào đó là một thân dày đặc linh khí, độ dày càng lớn, tu vi càng cao thâm.


Cũng như vậy, Thiên Vũ hiện tại trực tiếp từ phàm nhân liền một mạch đột phá lên Ngưng Khí tầng 3 không rõ nguyên nhân. Bằng vào tu vi lúc này, dĩ nhiên là hắn sẽ thấy rõ số vòng trên người Vu Triết.


Nói tới đây, Vu Triết sau khi đem linh khí hóa hình thành lưỡi đao vô hình đánh lén, thế nhưng kẻ thù quá nhanh đã kịp né tránh, càng khiến gã bất an cảnh giác.
Cười khinh miệt trước thủ đoạn của đối phương, Thiên Vũ hai tay giang ra ý tứ :


-Ngươi không cần khẩn trương. Lão tử ra tay rất biết chừng mực, chỉ cần ngươi đứng yên để ta đánh một quyền, coi như mọi chuyện kết thúc...
Nghe giọng điệu hống hách, Vu Triết cảm giác chính mình bị sỉ nhục liền nghiến răng gầm lên :
-Ngươi khinh người quá đáng !


Theo tiếng thét kéo dài, Vu Triết đem sự giận dữ hoà cùng sát ý hiện ra. Một thân tu vi Ngưng Khí tầng 4 của hắn phóng thích, màn linh lực màu xanh dương hệ thủy trực tiếp hóa thành một quả cầu lớn một trượng đánh tới.


Này quả cầu vô cùng khủng bố lực lượng, dĩ nhiên nếu bị đánh trúng không ch.ết cũng trọng thương cực nặng.


Mắt thấy chiêu này xuất ra cũng đủ tàn độc, bất quá Thiên Vũ chỉ cười hời hợt không coi ra gì. Này bàn tay thủ thế, đem linh lực bản thân phóng thích ra bên ngoài hình thành một cánh tay cao một trượng.


Hắn trực tiếp đem cánh tay linh khí một chảo vồ tới, lập tức liền đụng vào quả cầu linh lực của Vu Triết khiến hư không ba động sóng âm lao về bốn phía.
Mắt thấy quả cầu linh lực đối phương quá yếu, Thiên Vũ bĩu môi chê trách :
-Ngưng Khí kỳ tầng 4. Rác rưởi !


Nói chưa dứt câu, chính hắn quỷ chảo đã chưởng phá chiêu thức kẻ thù, theo thân thủ trực tiếp lao tới, trong chớp mắt đã ở bên cạnh Vu Triết, quyền pháp theo đó tung ra một lực lượng khủng bố.


Tất cả một màn này quá nhanh, nhanh đến nổi Vu Triết căn bản không thể theo kịp, chỉ vừa mới nhận ra thì cả người đã không thể nào phản ứng kịp để né tránh một chảo kia vồ tới.
Thiên Vũ trong cái chớp mắt, đem một chảo từ hư không hoà thành nắm đấm lớn vọt tới công kích.


Mặc dù hắn rất nhanh, xuất thủ đều vô cùng tự nhiên không có nửa điểm chần chừ, bất quá quyền này chưa kịp đánh trên người Vu Triết, thì chính mình đột nhiên bị một lực đạo từ đâu vô hình đánh văng ra ngoài lùi xa vài trượng.


Lực này xuất thủ mặc dù là đánh lén, thế nhưng Thiên Vũ tinh ý vẫn có thể nhận ra, kịp thời thu lại quyền pháp toàn lực hộ thuẫn bản thân, nhờ đó khi bị đánh bay mới không bị trọng thương.


Vu Triết sau khi thoát khỏi một kiếp, tâm can hắn càng hãi hùng đến run rẩy toàn thân, cố lắm mới bình tĩnh nhìn qua một thân trung niên đại thúc đã đứng bên cạnh từ khi nào.
Mắt thấy ông ta, Vu Triết gượng cười :
-May mắn là Khuân thúc tới kịp. Nếu không bổn thiếu gia gặp hoạ lớn rồi !


Đại thúc họ Khuân sắc mặt như thường, nhìn qua hắn mở miệng :
-Là ta thất trách đến trễ...
Dứt lời, Khuân Diệp ông ta bước lên trước lạnh lùng :
-Tiểu tử, dám đả thương công tử nhà ta. Muốn ch.ết?


Thiên Vũ lúc này sau khi tiếp được một chiêu vừa rồi, cả người chợt chấn động run rẩy hai bắp tay, thế nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần vội đáp :
-Hừ. Đường đường là một cao thủ Ngưng Khí tầng 7, lại đi đánh lén hậu bối. Da mặt ông cũng dày lắm !


Thật không ngờ Khuân Diệp thân là cao thủ Ngưng Khí kỳ tầng 7, lại sở hữu thực lực kinh người, vậy mà lại đi đánh lén một tên tiểu tử Ngưng Khí kỳ tầng 3, kể cho người khác nghe thật không biết bao nhiêu lần mất mặt.


Bất quá khi ông ta nghe hắn nói, trong lòng cũng không vui, càng tự vấn tại sao Thiên Vũ lại nhìn thấu được tu vi của mình, mà vừa rồi chính bản thân vốn dĩ xuất thủ bất ngờ đánh lén, lẽ ra đã đánh cho y trọng thương bò trên nền đất rồi, vậy mà còn né tránh được lại chỉ bị ngoại thương, quá doạ người.


Khuân Diệp cười khinh một tiếng, dùng ánh mắt thấy rõ sát khí nhìn hắn đáp :
-Hahahaaa... Thì đã sao? Thế gian này thực lực vi tôn, không phân biệt lớn nhỏ. Chịu ch.ết đi !


Lời này nói chưa xong, từ người hắn đã phóng ra một luồng linh khí màu đỏ hệ hoả, đem hư không thiêu đốt rực lửa hóa thành một vòng tròn lớn.


Vòng tròn lửa này vô cùng nóng, nếu bị ngọn lửa kia đốt trúng, sợ rằng Ngưng Khí tầng 5 cũng sẽ hoá thành tro bụi nói chi Thiên Vũ chỉ là Ngưng Khí tầng 3?
Khuân Diệp sát tâm vừa động, ngón tay bấm pháp quyết thôi diễn chiêu thức [Hỏa Luân Công] cực kỳ khủng khiếp.


Bất quá khi ông ta định ra tay, đột nhiên Vu Triết vội hét lên can ngăn :
-Khuân thúc dừng tay. Hắn là người của Thiên Gia !
-Hửm?
Giật mình trước câu nói, Khuân Diệp tức thì thu lại chiêu thức, khuôn mặt không vui nhìn qua tiểu tử phía trước :
-Ngươi là người của Thiên Gia?
Thiên Vũ như không đáp lời :


-Thì làm sao?
Thấy thái độ của hắn, ông ta trầm mặc đáp :
-Nếu là người của Thiên Gia. Thì mọi chuyện kết thúc tại đây đi...
-Hahahaaa...
Chẳng thèm nghe đối phương nói xong, Thiên Vũ chợt cười rồ lên điên dại khiến mọi người trố mắt nhìn.


-Phóng rắm. Hắn đánh ta trước, còn đòi lão tử dừng?
Hời hợt nói, Thiên Vũ cau đôi chân mày lại nhìn đại thúc trước mặt đầy thù địch :
-Thiên Gia ta từ khi nào mặc người ức hϊế͙p͙ dễ dàng như vậy? Là ngươi thách thức mặt mũi gia tộc chúng ta !


Lời này theo toàn bộ tu vi hắn phát động, đem tiếng gầm truyền đi bốn phía vốn là muốn cho mọi người nghe thấy.
Quả thật Thiên Vũ xấu hay tốt gì, cũng là con cháu dòng chính Thiên Gia, dù có bị đẩy ra ở riêng thì vẫn là Thiên Gia máu mủ ruột thịt.


Mà Vu Triết không rõ danh tính, từ đâu đi đến kiếm chuyện đánh hắn trước, theo lý mà nói là đối phương sai.
Khuân Diệp thực lực mạnh hơn hắn thì đã sao? Có thể gánh vác nổi lửa giận của cao tầng thế gia tu chân giới cổ truyền hay không?


Đây là Thiên Vũ cố tình làm to chuyện, để khắp thành Nhạc Vương đều phải biết kẻ thù của Thiên Gia là một lũ ngoại lai dám hãm hại con cháu gia tộc mình.
Nhìn thấu thủ đoạn của hắn, ông ta trong lòng lửa giận ngập đầu quát :
-Hỗn láo. Ngươi muốn đối đấu với Vu Công Vương Gia hay sao?


Giật mình trước lời này, Thiên Vũ thu lại vẻ mặt điên cuồng, hai mắt ngưng trọng nhìn trên tay ông ta đã rút ra tấm lệnh bài màu vàng lóng lánh. Trên thẻ bài có 3 chữ "Vu Công Vương".


Kẻ tự xưng mình là Vương, ngoài họ hàng hoàng thân quốc thích ra, thì còn ai dám mạo danh thân phận? Bọn họ quả thật là người của Vu Công Vương Gia.
Phải biết, Thiên Gia mặc dù là thế gia tu chân giới, thực lực thâm sâu khó lường, không phải một vương gia có thể so sánh.


Nhưng chức vị vương gia cũng không đơn giản, vì Thiên Gia nằm trên đất Hoàng Triều, là thuộc về con dân đại quốc. Theo luật pháp mà nói, cũng phải kính nể hoàng tộc đặt trên đầu một bậc.


Thật không ngờ Vu Công Vương Gia cách xa thành Nhạc Vương mấy ngàn dặm xa xôi, ngày hôm nay vô tình lại đi đến đây, còn đụng phải chuyện xích mích đôi bên.


Nếu Thiên Vũ là con cháu anh tài, được gia tộc hậu thuẫn, thì bằng mọi giá cũng đều sẽ đòi lại được công đạo. Thế nhưng hắn hiện giờ đã bị phế xuất, tư cách lên tiếng không hề có, làm lớn chuyện chỉ khiến mình chịu thiệt thòi mà thôi.


Khi hắn đang não nề trong lòng, đột nhiên một thân trung niên từ đâu lăng không bay tới hét lên :
-Là ai dám đánh công tử nhà ta?
Nhìn thấy người này, Thiên Vũ liền nhận ra ông ta là Trương Hoắc đại thúc, người mà bấy lâu nay luôn ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ mình.


Trương Hoắc từ hư không chậm rãi bay xuống đất chắn trước người hắn, cử chỉ vô cùng quen thuộc, giống như trước nay đã từng làm qua như vậy.
Ông ta dáng người thư sinh cao gầy ốm yếu, hai mắt ảm đạm, cằm để râu dài, thân mặc y phục màu xám nhìn qua vô cùng giản dị.


Một màn này diễn ra làm mọi người ngây ngốc, cả Khuân Diệp cũng nhíu mày trông theo, nhìn nam nhân sàn sàn tuổi mình xuất hiện. Rất nhanh, hắn đã nhận ra đối phương tu vi không thấp hơn mình bao nhiêu, cũng là Ngưng Khí kỳ tầng 7.


Quả thật Thiên Gia đệ nhất tộc trong thành Nhạc Vương không hề đơn giản, chỉ là một lão nô bộc đi bên cạnh tên thiểu năng đã có tu vi cỡ này, liệu cao tầng bên trên thực lực khủng khiếp ra sao tưởng tượng?


Vu Triết nghĩ tới đây càng âm trầm, hắn ra ý cho Khuân Diệp mau chóng rời khỏi đây để tránh phát sinh thêm rắc rối.
Ông ta tinh ý nhận ra, trong đầu cũng suy nghĩ làm sao để rời khỏi đây mà vẫn giữ lại mặt mũi.


Trong khi cả 2 đang tính toán, Trương Hoắc nhìn qua Thiên Vũ lòng đầy lo lắng, bàn tay nhanh nhẹ sờ mó cả người y hỏi :
-Thiếu gia, ngươi có bị làm sao không?
-Phải a phải a...


Đi cùng Trương Hoắc là một thanh niên dáng người cao gầy, tên này là gia nô theo Thiên Vũ hầu hạ từ nhỏ đến lớn, cũng là kẻ dụ dỗ hắn ăn chơi quậy phá bấy lâu nay.


Lúc nãy khi hắn bị người ta vây đánh, gã ba chân bốn cẳng bỏ chạy về nhà gọi đại thúc gấp rút đi đến ứng cứu, cũng nhờ vậy mới có tình thế như bây giờ.
Mắt thấy Trương Hoắc sờ mó lung tung, Thiên Vũ xụ mặt khó chịu vội đẩy ra rồi chỉnh chu lại y phục đáp :


-Ta không sao. E hèm... Thúc nên tự trọng...
Nhận ra mình có hơi khẩn trương, ông ta gãi đầu gượng cười :
-Thiếu gia nói đúng a... Taa... Ng... Ngài hết bị thiểu năng rồi sao?






Truyện liên quan