Chương 4: Đòi chút lợi ích.

Mang theo kinh ngạc, Trương Hoắc hai mắt tròn xoe quan sát đứa trẻ bao năm qua được mình nuôi dưỡng, giờ đây đã thay đổi hoàn toàn.
Đứa nhỏ này từng bị gọi là thiểu năng, ngu dốt, đần độn, phế vật vv... Nhưng dù là gì, hắn vẫn yêu thương nó hết lòng như chính mình con cái bảo vệ.


Giờ phút này, ông ta đem sự chân thành thu lại trong ánh mắt khiến ai cũng đều có thể nhận ra.
Thiên Vũ cũng nhận thấy, bất quá hắn có chút không vui khi bị gọi là "Thiểu năng", nhưng y vẫn tôn trọng ông ta mỉm cười đáp :
-Phải. Giờ đây ta đã hoàn toàn bình thường, ngươi...


-Tốt quá, thật tốt quá... Công tử nhà ta đã hết bị thiểu năng rồi. Ông trời ơi, công tử thật sự hết bị thiểu năng rồi !!!
Hắn còn chưa nói hết câu, Trương Hoắc đem tâm trạng vui mừng biểu lộ, còn sợ người ta không nghe thấy, giọng nói hét lên mừng như điên.


Lời này thật sự khiến Thiên Vũ càng mất mặt, giống như ông ta từng câu từng chữ đều tát vào mặt hắn, đem danh dự triệt để đánh đổ vậy.
Bất quá chẳng đợi hai người bọn họ vui mừng, Khuân Diệp hừ lạnh một tiếng nói :
-Lũ thiểu năng các ngươi ở đó mà vui mừng. Thiếu gia, chúng ta đi.


-Đứng lại !
Thiên Vũ nhận thấy đối phương định nhân cơ hội bọn họ lơ là mà bỏ trốn, liền quát lên ngăn cản.
Một bên Trương Hoắc tinh ý hiểu ra, vội tiến lên trước cau đôi chân mày :
-Hừ. Đánh thiếu gia nhà ta xong còn muốn chạy?
Nghe thấy lời này, Khuân Diệp dừng chân, sát ý lại động :


-Các ngươi muốn đối đầu với Vu Công Vương sao?
-Vậy ông muốn Thiên Gia hai nhà xảy ra mâu thuẫn?
Thiên Vũ cười khinh tiến lên trước đáp lại.
Chuyện trên nói ra khiến Khuân Diệp có chút á khẩu, quả thật chuyện hai nhà nếu làm to chuyện thì chính hắn cũng không gánh vác nổi.


available on google playdownload on app store


Theo lý đúng thì Vu công tử nhà mình làm sai, nhìn đâu cũng thấy không có chút nào phản bác được lý lẽ.
-Ngươi muốn thế nào?


Khuân Diệp không hổ sống đã lâu thành tinh, chỉ suy nghĩ một hồi đã cho ra nặng nhẹ hướng giải quyết, ý hắn hiện giờ muốn xem Thiên Vũ tính thế nào, chuyển qua cho hắn tự khẳng định câu trả lời.


Nhận thấy kẻ thù rất thông minh, Thiên Vũ gật gù khen ngợi một lúc. Đột nhiên cả người hắn lảo đảo về phía sau, máu miệng trực tiếp phun ra ngã vào bắp tay to Trương Hoắc tiếp đỡ.
Đưa tay dìu thiếu gia, Trương Hoắc kinh hãi chưa kịp lên tiếng đã thấy hắn ý tứ là đang diễn kịch vội phối hợp theo hô lên :


-Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?
-Tên cẩu tạp chủng đó ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ, còn đánh lén ta. Bây giờ cả người đau nhói, chắc ta sắp ch.ết rồi... hự ư...Ọc ọc ọc...


Vừa rên rỉ, Thiên Vũ sợ người ta không thấy mình đủ thảm, còn vội đem máu bầm tích tụ trong người bị đánh lúc trước, toàn bộ đều phun ra nhìn qua vô cùng ghê gớm.
Trương Hoắc diễn xuất cũng không kém, bàn tay theo linh lực phóng ra, dùng toàn bộ tu vi tận lực trị thương cho hắn mà gầm lên giận dữ :


-Khốn kiếp. Hôm nay thiếu gia nhà ta ch.ết, lão tử dùng cái mạng này giết cả nhà ngươi !
Hai chú cháu thay phiên nhau ăn vạ, làm cho mọi người tại đó trố mắt một phen kinh hãi.


Từ đầu tới giờ mặc dù không biết bên trong câu chuyện ra sao, nhưng ai nấy cũng hiểu qua là ai đúng ai sai sự tình. Chưa kể Thiên Gia trong thành không phải nhỏ, dĩ nhiên Vu Công Vương gì đó trước mắt họ cóc thèm quan tâm.
-Các ngươi dám đánh lén công từ nhà họ Thiên, thật là muốn ch.ết.


-Đúng. Mau đi báo cho Thiên Gia, để họ xử tử đám cuồng đồ này...
-Ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ, ngươi đúng là bỉ ổi vô liêm sỉ...
...
Miệng lưỡi thế gian quả thật ghê gớm, bao nhiêu lời cay nghiệt nói ra đều nhắm vào hai người Vu Triết, khiến họ á khẩu tức lộn ruột gan mà chẳng thể làm gì.


Chính Vu Triết khi thấy qua một màn trên, tâm thần cũng chấn động, còn hỏi nhỏ đại thúc :
-Thúc ra tay thật sự nặng lắm sao? Hắn mà ch.ết rồi, chúng ta...
-Hừ. Là bọn chúng giả vờ đấy ! Đây là muốn đòi bồi thường.


Khuân Diệp hừ một tiếng đáp, ông ta chẳng phải kẻ ngốc mà không nhìn ra mánh khóe đối phương, bất quá đây là địa bàng của họ, cho nên mặc người nói sao thì nói mà thôi.
-Đừng giả vờ nữa. Nói, các ngươi muốn thế nào mới chịu để chúng ta đi?


Ngữ khí tức giận quát, Thiên Vũ bên tai nghe thấy liền không diễn kịch nữa, vội đứng dậy xoa xoa ngực :
-Đánh ta bị thương nặng như vậy, tất nhiên là phải bồi thường rồi.
-Lão tử cần 1000 viên hạ phẩm linh thạch, giao ra đây !


Nghe cái giá đối phương hô, Khuân Diệp giận đến đỏ mặt, trong lòng nóng như lửa đốt, muốn chính mình tự tay giết ch.ết thằng ranh con hỗn láo trước mặt.


1000 viên hạ phẩm linh thạch đâu phải nhỏ? Một tu sĩ Ngưng Khí kỳ muốn dùng hết chỗ này linh thạch không biết phải mất bao lâu. Thiên Vũ vừa mở miệng lại đòi 1000 viên, đây là bức ép người khác.
Thế nhưng ông ta rất nhanh thu lại tức giận, từ óng tay áo xuất ra một chiếc "túi trữ vật" ném về phía hắn.


-Trong túi có 300 viên linh thạch. Ngươi cút đi cho khuất mắt ta !
Dứt lời, Khuân Diệp ngự khí mang theo Vu Triết tức tốc rời khỏi, để lại đám thuộc hạ nằm la liệt trên mặt đất khóc lóc thảm thiết.


Cầm túi linh thạch trên tay, Thiên Vũ bĩu môi thầm nghĩ :"Hừ. Vương gia cái chó gì keo kiệt như vậy? Không biết số linh thạch này có đủ mua đồ dùng tạm hay không đây?".
Một màn vừa rồi chấm dứt, Trương Hoắc hiếu kỳ tiến lên trước hỏi :
-Thiếu gia, ngươi có cảm thấy chỗ nào không khoẻ chứ?


-Ta có chút không khoẻ, nhanh dẫn ta trở về nhà tịnh dưỡng...
Nhét túi linh thạch vào áo ngực, Thiên Vũ bước chân tính rời đi, đột nhiên bên tai lại nghe được mấy từ :
-Thiếu gia, ngươi không sao là tốt rồi a...
-Hử?


Nhíu mày nhìn lại sau lưng, kẻ vừa nói không ai khác chính là tên gia nô luôn đi theo mình mười mấy năm qua hầu hạ.
Trong trí nhớ của hắn, từ nhỏ đã bị tên khốn kiếp này dạy hư không ít, còn lợi dụng mình ngốc nghếch bòn rút tiền sau lưng.


Nghĩ tới đây, Thiên Vũ đem bạt tai lăng không vung ra tát tên tiểu nhân kia bay ra xa mấy trượng, từ óng tay áo xuất ra một tờ ngân phiếu ném tới quát :
-Cút !


Này bạt tai năm ngón in đỏ chói trên má, gã gia nô choáng váng đầu óc ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì mắt đã thấy thiếu gia cùng Trương Hoắc đi mất.


Đây là Thiên Vũ lưu lại chút ân tình cho hắn. Nếu không, cái tát vừa rồi của Ngưng Khí tầng 3, đủ đem cái đầu đánh xoay mấy vòng ch.ết tươi tại chỗ chứ không nói điêu.


Trương Hoắc nhanh nhẹn theo sau thiếu gia, trong đầu càng hài lòng với quyết định này của hắn, ông ta từ lâu sớm đã muốn đem tên tiểu nhân kia đánh đuổi đi, nhưng do ngày trước Thiên Vũ khờ khạo bị nghe xúi giục, một hai không chịu đuổi, cho nên mới dẫn tới đứa nhỏ này hiện tại hư đốn một thân.


Nhưng đó chỉ là quá khứ, thấy hắn lúc này đã thay đổi rất nhiều, còn chín chắn thông minh hơn trước không biết bao nhiêu lần, Trương Hoắc nghĩ tới lại cười mỉm an lòng.


Thiên Vũ cước bộ phóng trên mái nhà lao đi, hắn cũng âm thầm để ý qua đại thúc sau lưng không ít. Hiểu rõ được tâm trạng cùa người này vô cùng thật lòng đối đãi với mình, thầm khen bản thân vô cùng may mắn :"Không ngờ tên thiểu năng này lại có cao thủ Ngưng Khí kỳ tầng 7 đi theo bảo vệ. Thiên gia không đơn giản !".


Nói tới đây phải kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Kẻ bây giờ đang sống trong người đứa nhỏ tên Thiên Vũ, vốn là một người khác vừa mới đoạt xá cách đây ít lâu.


Hắn không phải ai khác, mà chính là chưởng môn Thiên Sơn Kiếm, đứa nhỏ ăn xin năm xưa vô tình nhặt được mảnh thiết sắt Tinh Vân, thông qua bí pháp [Thần Niệm Quyết] mà rời khỏi tinh cầu, chu du khắp nơi trong trung ương ngân hà tìm kiếm truyền thừa ấn ký để đoạt xá.


Thiên Vũ không biết đã ở bên trong mảnh thiết sắt Tinh Vân bao nhiêu lâu thời gian ngủ sâu, cho đến khi tỉnh dậy thì đã nhận ra mình thật sự đoạt xá thành công rồi.


Sau khi dung nhập linh hồn với đứa trẻ thiểu năng này, hắn thông qua ký ức liền biết tường tận về thế giới bây giờ ra sao. Nhưng chỉ hiểu biết một phần nhỏ mà thôi. Cũng không rõ có phải cơ duyên hay không, mà đứa nhỏ này cũng tên Thiên Vũ giống mình.


Lại theo đó sự tình Vu Triết, khi ấy hắn căn bản chỉ kích động việc bản thân bị kẻ khác ức hϊế͙p͙, dùng [Thần Niệm Quyết] mang theo linh khí còn sót lại giúp mình tẩy tủy căn cốt, trực tiếp đột phá Ngưng Khí kỳ tầng 3, cuối cùng xảy ra một màn trên sự việc.


Hiện tại Thiên Vũ quả thật trong người không được khoẻ, bởi vì mới dung nhập thần hồn còn chưa phải hoàn toàn là chủ nhân cơ thể, thậm chí nhiều điểm nghi vấn chưa thấu hiểu, cho nên gấp rút trở về nhà tịnh dưỡng.


Nói tới đây, hắn lần theo ký ức nhớ lại vị trí căn biệt viện nhà mình, dùng thân pháp [Mê Tung Ảnh Bộ] võ công phàm nhân tức tốc trở về.
Mắt thấy đã đến nơi, Thiên Vũ nhanh nhẹn lao vào phòng riêng, óng tay áo phất nhẹ đem cửa phòng đóng kín hét lên :


-Trương thúc, ta cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Ngươi thay ta hộ pháp !
Kinh ngạc một lúc, Trương Hoắc vẫn nghe theo không có nửa điểm phản đối. Ông ta lấy một chiếc ghế gỗ, vội ngồi tựa lưng trước sân đợi chờ.


Bên trong phòng, Thiên Vũ nhanh nhẹn ngồi trên giường tịnh tâm vận khí thổ nạp, đem cơ thể tức tốc khôi phục vết thương cùng đồng nhất thần hồn.
Vốn dĩ linh hồn của Thiên Vũ lúc trước vẫn chưa bị hắn hoàn toàn dung nạp thành một, chỉ là trong tình thế trên không thể ngồi xuống vận công mà thôi.


Hiện tại đã có thời gian thoải mái, hắn dĩ nhiên đem chính mình hai linh hồn một lần nữa thông qua [Thần Niệm Quyết] vận hành, lập tức đồng hoá hợp thành một thể.
Môn này thần thông công pháp không rõ cấp bậc, chỉ biết uy lực vô cùng khủng bố.


Có thể đem một tên Ngưng Khí viên mãn từ tinh cầu thấp kém chu du khắp trung ương ngân hà rộng lớn, đủ hiểu mảnh thiết sắt Tinh Vân kia không hề tầm thường chút nào.


Theo khẩu quyết [Thần Niệm Quyết], Thiên Vũ dùng hồn nhập hồn, đem toàn bộ truyền thừa ký ức cả hai cùng nhau gắn kết, từ đây sinh ra biến hoá dị thường "linh hồn lực".


Một phàm nhân bình thường có 3 hồn 9 vía, thế nhưng khi kết hợp với linh hồn tu sĩ Ngưng Khí kỳ viên mãn, mà cả 2 đã cùng có mối liên kết với công pháp [Thần Niệm Quyết], lại sinh ra một linh hồn mạnh mẽ mới. Trực tiếp sâu trong ý thức hải Thiên Vũ xảy ra sự thay đổi có thể nhìn thấy rõ ràng, linh lực bản nguyên rộng và dày hơn gấp 3 lần, tu vi Ngưng Khí tầng 3 sơ kỳ trực tiếp nhảy vọt lên đỉnh phong.






Truyện liên quan