Chương 6: Đan Dược Đường.
Nhanh nhẹn đứng dậy, Trương thúc nhìn hài tử bao năm qua mình nuôi dưỡng, giờ đây trên nét mặt chín chắn hơn trước rất nhiều, đôi khi lại toát lên vẻ thần bí lạ thường.
-Thương tổn ngươi thế nào rồi?
Nghe lời hỏi thăm, Thiên Vũ mỉm cười :
-Đã ổn định. Bao năm qua là ta làm phiền thúc nhiều rồi...
Lời này nói ra là thật tình thật nghĩa, hắn muốn thay thằng nhóc đáp tạ đại thúc của nó lần cuối. Vì ngày hôm nay trở đi, Thiên Vũ là một người khác, không phải tên thiểu năng trước kia.
Nghẹn ngào ở cổ, Trương Hoắc đưa tay xoa xoa mũi đáp :
-Xú tiểu tử. Cần gì khách sáo với ta như vậy? Ngươi bây giờ đã hết thiểu năng, ta thật lòng rất vui...
-Hì...
Bật cười thành tiếng, Thiên Vũ giờ đã không còn khó chịu khi nghe người khác gọi mình là tên thiểu năng.
Mà nói ra cũng phải trách người đã gieo ấn ký [Thần Niệm Quyết] pháp môn tu luyện linh hồn lên người đứa nhỏ này. Sở dĩ nó bị thiểu năng, là vì khi còn bé thần hồn chưa đủ trưởng thành, vậy mà đã bị gieo xuống ấn ký truyền thừa, tất nhiên sinh ra việc quá tải linh hồn nhận thức, từ đó khiến đứa trẻ trở nên khù khờ ngốc nghếch.
Nhưng nhờ vậy mà Thiên Vũ khi đoạt xá, cũng thừa hưởng thần hồn lực tích tụ trong truyền thừa ấn ký kia gom góp bấy lâu, từ đó dễ dàng đột phá công pháp, tiến tới tiểu thành sinh ra thần thông.
Nhẹ đưa tay vỗ bả vai đại thúc xoa dịu, Thiên Vũ nói tiếp :
-Hiện giờ ta cần đi mua chút ít dược liệu trị thương, thúc có biết ở đâu bán hay không?
-Ngươi còn bị thương sao? Ngươi muốn dược liệu gì, để thúc về Thiên Gia lấy cho ngươi?
Lo lắng hỏi, Trương thúc nhìn y đáp.
-Không nên. Ta bây giờ trong mắt bọn họ là tên bại hoại chi tử, nếu dùng tài vật gia tộc sẽ có dị nghị. Tốt nhất tự mình bỏ chút tiền tài mua về, sau này có thực lực rồi tính tiếp !
Thiên Vũ mang theo câu nói khẳng định đáp. Quả thật hiện tại trong mắt mọi người hắn chỉ là tên phế vật thiểu năng, giá trị lợi ích không hề tồn tại.
Mà kho dược liệu gia tộc đa phần chỉ phục vụ nhân sĩ tu hành, không cho phàm nhân động chân tay.
Với vai vế cháu đích tôn của Thiên Vũ có chút nhạy cảm, mặc dù hắn hiện giờ đã không còn là phàm nhân, nhưng liệu các trưởng lão cao tầng sẽ nhìn gã quật khởi tranh giành lấy vị trí gia chủ hay sao?
Chưa kể đến còn có sự thù địch từ bên ngoài gia tộc, bản thân chỉ là Ngưng Khí tầng 3 đỉnh phong, vận dụng toàn bộ thực lực cao lắm chỉ đánh nhau với tầng 4 đã là quá giới hạn, huống chi tầng 5 trở lên đây? Quá rủi ro, quá nguy hiểm.
"Chuyện ta quật khởi chắc chắn đã truyền đến tai cao tầng gia tộc. Thời gian tới sẽ vô cùng nguy hiểm...". Âm trầm suy tính, Thiên Vũ ngưng trọng thầm nghĩ :"Nhưng ta hiện tại không phải là tu sĩ bình thường. Mà còn là Luyện khí, luyện đan, trận pháp sư vv... Sơ cấp bình cảnh. Chỉ cần cho ta thời gian, gia tộc rồi cũng sẽ coi trọng ta sớm thôi".
Tự tin đầy người, Thiên Vũ quả thật có bản lĩnh để khiến cao tầng Thiên Gia động tâm.
Nói tới đây, Trương thúc nhìn hắn như nhận ra điều gì đó, vội nói :
-Ngươi nói đúng. Vậy ta dẫn ngươi đi Đan Dược Đường nhé?
-Đan Dược Đường?
...
Vừa đi dạo tản bộ, Trương Hoắc tường tận giải thích qua cho Thiên Vũ nơi nào gọi là "Đan Dược Phường".
Thật ra Đan Dược Phường chỉ là một chi nhánh nhỏ của Đan Tháp truyền thuyết nằm tại một nơi xa xôi thần bí trên đại lục. Nghe đồn Đan Tháp chính là nguồn gốc khai sinh Đan Đạo tu chân giới, thực lực nông sâu thế nào không ai có thể hiểu tường tận.
Nhưng cái tên Đan Tháp một khi truyền đến bất kỳ đâu, dù là tu sĩ mạnh đến cỡ nào cũng đều phải kính nể bọn họ ba phần mặt mũi, thậm chí cả Hoàng Triều đại quốc gan có lớn đến đâu vẫn sẽ không bao giờ dám mạo phạm.
Nghe tu chân giới đồn thổi, từng có một đại tông môn nào đó thực lực kinh thiên dám quỵt nợ Đan Tháp một viên đan dược, liền trong đêm trên dưới toàn tông triệt để bị diệt môn.
Điều đáng nói là người ra tay không phải từ Đan Tháp tự thân xuất thủ, mà kẻ đó chỉ là người từng chịu ân với bọn họ. Càng cho thấy thực lực của Đan Tháp không nằm ở bản thân, mà nằm trên sự quan hệ rộng rãi khắp thế giới tu chân.
"Đan tháp sao? Nếu có cơ hội, nên đi một chuyến a...". Mang theo chờ mong, Thiên Vũ cảm thấy nơi này vô cùng thần bí, rất đáng để mình gia nhập.
Nói tới đây, hai chú cháu thoáng chốc đã đến Đan Dược Đường.
Mắt nhìn nơi đây rộng lớn sang trọng, tổng diện tích khó uớc tính, nguyên căn nhà có hơn 5 tầng phân chia màu sắc hài hoà rõ ràng, từ bên ngoài hướng tới vô cùng nguy nga tráng lệ, đặc biệt trước cửa còn có một tấm bảng cao hơn trăm trượng đứng sừng sững rất oai phong.
Nếu kẻ không am hiểu kỳ trận mà nhìn qua vị trí xây dựng, thì chỉ thấy nơi đây vô cùng bắt mắt đẹp đẽ.
Nhưng Thiên Vũ bây giờ là Trận Đồ sư sơ cấp bình cảnh, dĩ nhiên có thể nhìn ra điểm đặc biệt của Đan Dược Đường.
Tại đây dùng tứ cấp trận pháp lấy bốn mạch "Đông-Tây-Nam-Bắc" hỗ trợ trung tâm toà nhà làm nhãn trận. Từ đây trực tiếp cưỡng đoạt linh khí hỗ trợ nuôi dưỡng dược liệu, mọi người bên trong cũng có thể yên tâm tu luyện mượn nhờ linh khí để luyện đan nâng cao phẩm chất thêm một bậc.
Thậm chí trận này còn có thể phòng thủ, cảnh giới Ngưng Khí viên mãn như Thiên Vũ năm đó không hề có sức uy hϊế͙p͙, ít nhất phải là Trúc Cơ kỳ bên trên mới đủ sức đánh phá pháp trận kia.
"Sở dĩ năm đó ta không thể đột phá Trận Đồ đạo lên trung cấp, là vì tu vi không đủ. Nhưng đến được tu chân giới thật sự, mục tiêu Trúc Cơ kỳ nhất định sẽ có thể hoàn thành !". Nhìn trận pháp huyền diệu, Thiên Vũ trong lòng thêm phần kích động, mộng tưởng đột phá cảnh giới càng thêm tham vọng.
Nói tới đây phải giải thích sơ qua về hệ thống tu luyện trong tu chân giới. Phàm nhân khi tu hành, cửa ải đầu tiên là Ngưng Khí kỳ tổng cộng có 10 tầng. Mỗi tầng đều sinh ra biến hoá vô cùng lớn, chênh lệch mỗi tầng cao thấp không hề nhỏ.
Quá trình Ngưng Khí cảnh là giúp bản thân tu sĩ gọt rửa tạp chất đẩy ra bên ngoài, tại đan điền trong người nhào nặn linh căn thành một chiếc bình chứa nước*, lấy linh khí ngưng tụ theo thời gian thành từng giọt nhỏ linh lực, tích lũy dần cho đến khi rót đầy bình cũng là lúc đạt tới viên mãn kỳ.
Sau Ngưng Khí viên mãn kỳ sẽ là Trúc Cơ cảnh. Để có thể đột phá được cảnh giới này, phải khiến bình chứa linh lực* tích tụ trong người hóa thành một chiếc bình chứa mới thay đổi về "chất" và "lượng".
Giống như bình chứa của Ngưng Khí kỳ được làm từ đất sét thô cất chứa nước linh lực cặn đầy tạp chất, thì khi đột phá cảnh giới lên Trúc Cơ, chiếc bình tự khắc hoá thành chất liệu quý hiếm dày và rộng hơn, nước linh lực cũng là rượu thơm nồng đậm bổ dưỡng.
Đây là sự lý giải dễ hình dung nhất mà Thiên Vũ có thể nghĩ ra, nhưng quá trình đột phá thì rất phức tạp, khó lòng diễn tả.
"Điểm khác nhau giữa tam cấp và tứ cấp trận pháp nằm ở chỗ này. Người thi triển đại trận, tu vi càng cao thì trận kỳ càng mạnh. Nhưng nếu có được phương pháp phá vỡ được quy tắc trên thì tốt biết mấy". Thầm tiếc nuối, Thiên Vũ thở dài thành tiếng.
Sở dĩ sự khác nhau giữa sơ cấp và trung cấp Trận Đồ sư nằm ở chỗ tu vi mạnh yếu. Nếu Trúc Cơ kỳ tự tay đem nhất cấp trận pháp thi triển, dĩ nhiên nó sẽ lập tức đề thăng lên tam cấp trận pháp là chuyện bình thường, vì linh lực của cao thủ Trúc Cơ mênh mông như đại hải còn Ngưng Khí kỳ thì bị hạn chế.
Nếu Ngưng Khí kỳ viên mãn bày tứ cấp trận pháp thì cũng có thể làm được, nhưng cùng là tứ cấp trận pháp, dĩ nhiên của Trúc Cơ cảnh sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Để có thể hiểu hết được về Trận Pháp thì cần thời gian vô cùng lâu giải thích, chỉ giảng giải sơ qua đủ thấy con đường tu hành này vô cùng gian nan.
Hai chú cháu nhanh nhẹn bước chân vào Đan Dược Đường, lập tức Thiên Vũ nhờ vào bản thân có linh hồn lực mạnh hơn người thường mới cảm nhận thấy điều thần kỳ của tứ cấp trận pháp.
"Thì ra Đan Dược Đường cũng có cao thủ Trúc Cơ cảnh toạ trấn. Bất kỳ kẻ nào bước vào đây đều sẽ bị Tứ Cấp Trận Pháp lưu lại chút ý niệm. Chỉ cần dám có ý nghĩ xấu... ch.ết !!!". Lạnh lùng nói, Thiên Vũ tâm can trầm xuống không ít.
So với việc bị kẻ khác chém giết cướp đoạt tài vật, còn dễ chịu hơn là dưới mí mắt của hắn luôn lặng lẽ theo dõi chính mình bí mật.
Thiên Vũ bây giờ vô cùng khó chịu, vì hắn thân mang quá nhiều bí mật, sợ rằng vị cao thủ Trúc Cơ toạ trấn bên trong Đan Dược Đường lỡ may nhìn ra chút manh mối, thật không dám nghĩ kết cục sẽ ra sao.
Từ ngoài cửa lớn tầng 1, một nữ nhân chuyên phụ trách công việc tiếp đón khách nhân nhận ra hai người bọn họ ăn mặc sang trọng đang tiến vào, nàng nhanh nhẹn đi tới ngỏ lời :
-Tiểu Na xin ra mắt hai vị khách nhân !
Nhìn qua cô gái trẻ trung xinh đẹp, Thiên Vũ mỉm cười đáp :
-Ta muốn mua chút dược liệu nhất cấp. Dẫn đường đi !
-Mời hai vị đi theo tỳ thiếp...
Thầm nghĩ mình may mắn, Tiểu Na lễ phép dẫn đường với thái độ cực kỳ cung kính.
Điều này làm Thiên Vũ cảm thấy hài lòng, một đường đều để cho ả chỉ dẫn, còn mình thì chăm chú xem qua số dược liệu rồi lựa chọn.
Trong đan đạo, nếu nói về đan dược thì không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào, bởi lẽ nó rất đa dạng và phong phú.
Nhưng giảng giải sơ qua về đan đạo tu hành, thì nó cũng sở hữu hệ thống cấp bậc cho luyện đan sư truy cầu cảnh giới, gồm : Sơ - Trung - Cao cấp luyện đan sư.
Sơ cấp luyện đan sư có thể luyện từ nhất cấp đến tam cấp đan dược.
Trung cấp thì từ tứ cấp đến lục cấp đan dược.
Càng nói tới cao cấp luyện đan sư phi thường, đan dược luyện ra đều từ chuẩn thất cấp đến thập cấp trở lên.
Còn lại cảnh giới đan đạo bên trên là gì, phải rất xa vời lý giải nên tạm gác qua không nói.
Phàm là đan dược nhất cấp, dù tốt hay xấu gì khi luyện thành cũng đều mang phẩm chất riêng biệt. Cho nên mới có thể phân chia như sau : Hạ - Trung - Cao - Thượng - Hoàn Mỹ phẩm chất.
Mỗi phẩm chất từ thấp lên cao đều có sự biến hóa rõ ràng về tác dụng mang lại, mà giá trị thì không cần bàn cãi.
Đan đạo đại sư muốn so bì với nhau, không phải nằm ở chỗ ai cao thấp cấp bậc, mà phải nói đến đan dược ai luyện ra mang phẩm chất tốt hơn.
Chỉ khi luyện ra được đan dược Thượng phẩm trở lên, vị Đan sư đó mới có lòng kiêu hãnh và sự tự phụ về tài năng của mình. Bằng không, hắn chỉ là kẻ tầm thường mà thôi.
Thiên Vũ năm đó luyện đan đến tam cấp Thượng Phẩm đã là thành tựu cao nhất, nếu nói Hoàn Mỹ thì chỉ có thể ngộ không thể cầu.
"Luyện đan sư cần Dị Hoả* cùng thần hồn mạnh mẽ mới luyện ra đan dược phẩm chất cao trở lên. Nếu có cơ hội, ta vẫn sẽ đi tìm một chủng Dị Hoả* tốt... Từ đây cầu được đan dược Hoàn Mỹ, không còn là mộng tưởng !". Thiên Vũ nhìn xung quanh thảo dược thầm nghĩ.