Chương 7 : Mua Lô Đỉnh.
Lượn lờ vài vòng tại tầng 1 Đan Dược Đường, nơi đây bày bán không ít dược liệu cấp 1 từ trung phẩm trở lên.
Thông qua phẩm chất thảo dược, Thiên Vũ cảm khái Đan Dược Đường quả không hổ danh là bao đời Luyện Đan sư uy chấn tứ phương, yêu cầu về đan dược cũng như dược liệu luyện đan đều ở phẩm chất nhất định, nếu không thể trên trung phẩm thì chẳng có tư cách được bày bán. Càng chứng tỏ họ có thực lực hơn người bình thường rất nhiều.
Mặc dù Tiểu Na lanh lợi giảng giải qua không ít dược liệu, thế nhưng Thiên Vũ chỉ nghe cho có, còn tự mình đích thân lựa chọn.
Tinh ý cầm nắm thảo dược cấp 1 trên tay, hắn mỗi một loại đều cẩn thận xem xét qua tiêu chuẩn chất lượng tốt nhất trong số dược liệu được bày bán, tuyệt đối không lựa chọn qua loa.
Nhìn dáng vẻ của y rất chuyên nghiệp, Tiểu Na ngạc nhiên một lúc thầm đánh giá vị công tử này không hề tầm thường, hắn chắc chắn cũng có chút nghề mà giấu giếm :"Hắn không đơn giản a... Muốn lấy được chút tiền tài, xem ra phải dùng đại chiêu".
Mất một lúc để mua được không ít thảo dược cấp 1, Thiên Vũ chẳng quan tâm đến nàng, chỉ thấy khi khuôn mặt y hài lòng với những vật mình chọn, hắn sau đó mới nhìn qua Tiểu Na nói :
-Ở đây có bán Lô Đỉnh hay không? Mau dẫn ta đi xem !
-Dạ...
Nhún nhẹ người ra lễ đáp, Tiểu Na từ tốn dẫn hai chú cháu đi một vòng đến tầng 2 nơi trưng bày pháp bảo về luyện đan.
Trương Hoắc mặc dù đi bên cạnh Thiên Vũ nhìn cách y chọn lựa dược liệu, thế nhưng trong lòng vẫn không hiểu nổi tên nhóc này hôm nay thật khác lạ, dường như chuyện ăn chơi trước kia so với Luyện Đan đều không đáng so sánh.
Chẳng để ông ta nghĩ ngợi xong, Tiểu Na đã dẫn họ tiến lên tầng 2 rồi nói :
-Nơi này bầy bán đủ loại pháp khí luyện đan, mỗi một món đều có giá trị không hề rẻ a...
Vừa nói, nàng thuận tay cầm lên một chiếc Lô Đỉnh thượng phẩm sơ cấp pháp khí hình con rồng được luyện từ một loại khoáng vật nào đó không rõ, màu sắc trên Lô Đỉnh vàng óng ánh, nếu để ý kỹ có thể cảm nhận được chút linh lực từ nó phát ra không hề tầm thường.
-Đây là "Long Lô Đỉnh" trung phẩm pháp khí, có khả năng giúp đan dược luyện chế loại bỏ đi 2 thành tạp chất, dễ dàng đề thăng phẩm chất đan dược. Nó có giá 3000 viên linh thạch hạ phẩm...
-3000 viên?
Trợn mắt há hốc mồm kinh hô, Trương Hoắc thật đem chính mình kinh sợ, ngay cả Tiểu Na cũng giật mình nhìn qua đại thúc gầy gò khó hiểu.
Đừng nói là hai người bọn họ, Thiên Vũ nội tâm càng lạnh lẽo khó nói, hắn từ trước đến giờ chưa từng cầm qua nhiều linh thạch như vậy, làm sao biết được giá trị món đồ kia?
Chẳng qua Thiên Vũ vốn là người trầm tính, nên dễ dàng thu liễm bộ mặt ngây ngô, để lộ ra dáng vẻ tự nhiên đáp :
-Long Lô Đỉnh? Loè loẹt là thứ ta không thích nhất. Mau nói cho ta nghe món đồ khác đi...
Ngữ khí khinh thường vừa dứt, hắn thái độ như không để lọt pháp khí kia vào mắt, trực tiếp bước qua chỗ khác.
Nhìn vị công tử ăn mặc sang trọng tỏ thái độ khinh thường, Tiểu Na trong lòng dao động không dứt.
Thật không ngờ pháp khí thượng phẩm sơ cấp lại chẳng thể khiến y nhìn lọt mắt, nhất định tìm lực bên trong thâm sâu khó dò. Điều này càng làm nàng mừng như điên dại, nghĩ mình là câu trúng con cá lớn rồi.
Mặc dù Thiên Vũ diễn xuất rất chuyên nghiệp, nhưng Trương Hoắc thì không, bộ dạng ông ta khi nhìn thấy Long Lô Đỉnh hào quang tỏa sáng thì cứng đờ người như bị hút hồn, ngơ ngác tại chỗ một hồi quan sát rất lâu, cũng may Tiểu Na trước giờ không để ý lắm về đám người hầu, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ bị nghi hoặc.
Cả 3 người lại đi lựa chọn tiếp mấy món lô đỉnh luyện đan, lần này Tiểu Na liền lấy ra hết toàn bộ kiến thức trước nay chăm chỉ học tập để diễn giải, đem một loạt pháp khí thượng phẩm tốt nhất giới thiệu, trong đó có : Thiết Tịnh Đỉnh - Âm Dương Đỉnh - Tàn Thiên Đỉnh - Hạo Nhật Đỉnh vv...
Mà mỗi một loại lô đỉnh, giá cả tuyệt đối không rẻ hơn Long Lô Đỉnh là bao nhiêu, cỡ như Thái Cương Đỉnh trung cấp pháp khí gần với cao phẩm đã có giá trị lên tới 9000 viên linh thạch hạ phẩm.
"Ựccc...".
Không rõ là từ đâu phát ra tiếng nuốt nước bọt, Tiểu Na ngây ngô nhìn xung quanh xem thử có ai ở quanh đây hay không.
Nhưng tiếng động ở trên không từ đâu khác ngoài Thiên Vũ phát ra cả, hắn thâm tâm bây giờ chính là bị doạ đến điếng người.
Cái gì mà 9000 viên linh thạch, ngay cả 900 viên hắn còn không có, lấy đâu ra mua mấy cái thứ đồ cao cấp này?
"Chậc... Ta không ngờ Lô Đỉnh trong tu chân giới lại mắc như vậy. Vốn chỉ định mua loại nào xài tạm cỡ chừng 200 viên linh thạch. Xem ra chỗ này, ta đúng là tên ăn xin đầu đường xó chợ a... Thật sự quá mất mặt". Tặc lưỡi mấy cái, bộ dạng Thiên Vũ chán nản đứng đó nhìn xung quanh một lượt.
Tiểu Na sau khi đã giảng giải qua nhiều Lô Đỉnh, nàng chính là muốn xuất ra chiêu thức mê hoặc lòng người, đem Thiên Vũ tâm trí bị mình dụ dỗ mà mua lấy pháp khí kia :
-Công tử a... Ngài xem, Tiểu Na đã giới thiệu nhiều như vậy Lô Đỉnh. Công tử cũng là nên mua 1 món rồi chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ tuổi xuân xanh không tệ, nàng chu nhẹ đôi môi đỏ hồng khẽ phát ra giọng điệu làm nũng, ngực ưỡn lên cọ vào cánh tay Thiên Vũ trông vô cùng dung tục ý tứ.
Nhìn qua nữ nhân ngực nhỏ kia không đơn giản, hắn cảm thấy nàng tu vi đã đạt đến Ngưng Khí tầng 2, lại luyện qua một môn công pháp huyễn thuật không rõ tên, mỗi lần tiếp xúc da thịt cùng giọng điệu, đều muốn đem tinh thần Thiên Vũ bị hút hồn mê hoặc.
Đáng tiếc công pháp huyễn thuật thấp kém cùng tu vi không đủ, chẳng những khiến hắn bị thôi miên, ngược lại càng đem y tỉnh táo hơn cười mỉm đáp :
-Không vội, không vội a... Đợi ta suy nghĩ một lát !
Nhanh nhẹn đẩy Tiểu Na ra một bên, Thiên Vũ ung dung bước về phía trước đi vài vòng khu trưng bày pháp khí.
Trương Hoắc cũng nhận ra sự tình, gấp rút tiến về trước tận tụy đi theo sau.
Nhìn hai con dê béo dễ dàng thoát được đại chiêu của mình, Tiểu Na khuôn mặt không cam tâm cắn nhẹ môi thầm nghĩ :"Hừ... Quả nhiên là danh gia vọng tộc. Mị lực của ta căn bản không đủ thôi miên hắn, phải nghĩ cách a...".
Đi lại vài vòng khắp khu trưng bày, cuối cùng Thiên Vũ cũng nhìn trúng Lô Đỉnh mình muốn mua.
Trên kệ tủ trưng bày trước mặt hắn, đây là pháp khí sơ cấp tầm thường nhất mà bất kỳ sơ cấp Luyện Khí sư nào cũng đều có thể luyện ra được. Xét ở mặt tổng thể mà nói, số Lô Đỉnh kia cũng là loại tốt nhất trong số pháp khí cùng phẩm chất.
Mỉm cười hài lòng trước một chiếc Lô Đỉnh được rèn từ loại khoáng sản lạ màu đen, Thiên Vũ thuận tay cầm nó lên gõ nhẹ mấy cái lắng nghe âm thanh.
Nhìn thấy hành động trên, Tiểu Na tròn mắt kinh ngạc xem thử vị công tử kia muốn làm gì.
Bất quá không để nàng nghi hoặc bao lâu, Thiên Vũ cầm Lô Đỉnh tầm thường nói :
-Ta chọn cái này ! Dược liệu 98 viên, Lô Đỉnh 200 viên. Tổng cộng 298 viên linh thạch...
-Trong túi trữ vật có 300 viên linh thạch. Còn sót lại, thưởng cho ngươi !
Ném túi trữ vật về tay nữ tử gọn lẹ, Thiên Vũ trên tay cầm Lô Đỉnh màu đen ung dung phóng khoáng cùng Trương Hoắc rời khỏi đó rất nhanh. Để lại Tiểu Na ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì mà nhìn bóng lưng hai người kia đi mất.
Ngẩn người một hồi, bờ vai nàng run rẩy mấy cái, bàn tay thon gọn siết chặt lấy túi trữ vật ra vẻ giận dữ quát lên :
-Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi. Đã nghèo còn sĩ diện ảo, ra dáng cả nửa ngày trời làm khổ bổn cô nương cực nhọc tiếp đãi các ngươi...
Những lời chửi bới sỉ vả liên tục phát ra, chính nàng quả thật bây giờ nội tâm bạo phát lửa giận mà buông lời cay nghiệt.
Phải biết, mỗi một cô nương tiếp khách ở Đan Dược Đường dù cho thậm tệ cách mấy đều là nữ nhân hơn hẳn loại tạp nham kỹ nữ bên ngoài thế gian phàm tục rất nhiều.
Thân phận tuy không có gì ghê gớm, nhưng cũng có địa vị mặt mũi nhất định. Thậm chí Tiểu Na lại là tu sĩ Ngưng Khí tầng 2, đại biểu cho nàng thực lực cùng địa vị so với nữ tiếp khách nhân khác có phần hơn thua không ít.
Dù dẫn dắt cho loại công tử thế gia hạng hai hạng ba mua chút ít dược liệu rẻ tiền, nhưng thù lao hoa hồng lẫn tiền thưởng cũng không ít. Vậy mà đối với Thiên Vũ, nàng còn cho là công tử thế gia quyền quý, mất cả nửa ngày trời mệt mỏi giới thiệu pháp khí, chỉ được thưởng có 2 viên hạ phẩm linh thạch, đây là bố thí cho ăn xin thì đúng hơn.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, Thiên Vũ cảm thấy da mặt có chút mỏng đi rất nhiều. Đã lâu rồi hắn chưa bị người khác chửi mắng thậm tệ như vậy, trải nghiệm lần này cũng thật phong phú a...
"Hừ, bổn toạ là người lớn. Không trách tiểu cô nương mới ra đời !". Tự mình xoa dịu bản thân, hắn bỏ mặc lười phỉ báng lại phía sau liền một mạch hướng về cửa chính rời khỏi.
Trương Hoắc bên cạnh nhanh nhẹn thu lấy thảo dược và Lô Đỉnh vào trong túi trữ vật riêng, ông ta khuôn mặt cau có nói :
-Công tử, ngươi có muốn ta dạy cho ả nha đầu đó 1 bài học?
-E hèm... Không cần, dù sao ta cũng hiểu cảm giác của nàng !
Ho nhẹ mấy cái, Thiên Vũ mỉm cười đáp. Nói ra thì cũng phải nói lại, nếu là người trong nghề khi đối diện trước tình huống trên thì đều sẽ có biểu cảm như vậy, không trách ai được cả.
Nói tới đây, cả hai người bọn họ đã đi đến sảnh lớn tầng trệt.
Thiên Vũ lông mày nhíu lại, hắn nhìn qua một gốc bên nhà có rất nhiều người là đang tụ tập rất đông trước một tấm bảng lớn không rõ nội dung.
Hiếu kỳ mang theo, bước chân hắn chậm rãi đi đến trước tấm bảng quan sát, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới nội dung thầm kinh ngạc :"Vấn Đạo Đan?".