Chương 9: Vu Công Vương và hai nhà Kiệt - Lộ Gia !

Mất một lúc để Thiên Vũ truyền đạt toàn bộ thông tin phương pháp luyện thành Hồn Nguyên Đan vào bên trong ngọc giảng.
Làm xong, hắn cầm khối ngọc giảng vội tr.a xét một lần nữa thông tin bên trong, cho đến khi cảm thấy hài lòng mới đưa qua cho Trương Hoắc dặn dò :


-Trương thúc, ngươi hãy đem thứ này đến quầy giải đề Vấn Đạo Đan nộp giúp ta !


Cầm khối ngọc giảng trên tay, ông ta có chút chần chừ định mở lời hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi, dù sao Trương Hoắc cũng rất biết thân phận tôi tớ của mình, nên không dám có nửa điểm phản bác, liền một mạch cung kính rời đi.


Nhìn bóng lưng y rời khỏi, ánh mắt Thiên Vũ lạnh lùng xoay người về một hướng trong thành, cước bộ đạp trên mái nhà quỷ dị không nghe thấy âm thanh mà đi.


Nơi hắn hướng đến không rõ là chỗ nào, nhưng cả một đoạn đường này đều rất thẩn trọng như sợ có ai đó phát giác được bản thân mình vậy.


Mãi một lúc sau, thân ảnh Thiên Vũ chợt dừng lại trước một toà tửu lâu vô cùng sang trọng, so với Xuân Nữ Thanh Lâu trước đó chỉ có hơn chứ không hề kém.


Dựa theo trí nhớ của mình, hắn nhận ra đây là "Cát Tường Quán" đỉnh đỉnh đại danh bậc nhất trong thành Nhạc Vương. Nghe người trong thành đồn, đây là địa bàn của Kiệt Gia cùng Lộ Gia hai nhà liên kết cùng mở ra để kinh doanh buôn bán.


So với các đại gia tộc khác, dường như Kiệt - Lộ Gia rất thích tiền tài thế tục, mục đích là để mở rộng thị trường làm ăn nhằm kéo lại một phần nào đó tài lực gia tộc cũng nên.


Nghĩ tới đây, Thiên Vũ chậm rãi bước vào bên trong tửu quán với bộ dạng ung dung. Vừa bước vào cửa, tiếng ồn ào cùng rất đông khách nhân và gia nô liên tục ra vào nhộn nhịp truyền tới, bên trong tửu quán quả thật vô cùng rộng rãi sang trọng, hiển nhiên nơi đây không hề tầm thường chút nào.


Một tên tiểu nhị vừa nhìn thấy hắn mà hai mắt đã sáng rực lên, ba chân bốn cẳng vội chạy tới xoa xoa bàn tay nịnh nọt nói :
-Thiên công tử, ngươi đến sao không báo trước a? Hôm nay ngài lại ngồi ở phòng nhất đẳng phải không? Ta cho người đi chuẩn bị liền a...
-Chậm đã !


Chẳng đợi tên tiểu nô tài kia nói xong, hắn vội chen ngang câu nói, lại từ trong ngực áo lấy ra một tờ ngân phiếu ném vào người gã đáp :
-Ta không muốn căn phòng cũ, dẫn ta đến căn bên kia đi !


Thiên Vũ đưa ngón tay chỉ về một gốc tửu quán, khu phòng này thuộc loại mắc nhất bên trong Cát Tường Quán, đẳng cấp bậc này sợ rằng có tiền cũng rất hiếm khi được dùng.
Tên nô tài kia vừa nhìn thấy phòng trên, hắn một mặt khó xử ấp úng nói :


-Thiên công tử, người làm khó ta rồi. Nơi đó đã có người dùng... Ngài xem hay là dùng phòng kế bên...
-Dừng. Lẽ nào người trong phòng ấy dám đắc tội với Thiên Gia chúng ta sao? Hay ngươi muốn lão tử trực tiếp lên đó đuổi chúng đi?


Chẳng thèm nghe hắn nói, Thiên Vũ giọng điệu trách mắng phun ra, khuôn mặt cực kỳ khó coi như thể sắp trút lửa giận lên người đối phương.
Kinh sợ trước thái độ của y, tên nô tài kia vội kinh hô :
-Đừng, xin công tử đợi ta một lát...


Gấp rút khuyên can, hắn sợ Thiên Vũ giận dữ nên nhanh nhẹn chạy về quầy thu ngân gặp chủ quản nói vài lời gì đó.
Quan sát thấy đám nô tài hối thúc nhau đi lên tầng cao nhất, có lẽ bọn chúng vẫn là sợ uy nghiêm của Thiên Gia hơn là một đám phàm nhân tầm thường nào đó có chút tiền tài.


Không để Thiên Vũ chờ đợi lâu, đích thân trưởng quầy Cát Tường Quán ra mặt đi đến cung kính :
-Thiên công tử, mong ngài bớt giận a... Chúng ta sẽ sắp xếp cho ngài căn phòng ấy ngay thôi !
-Hừ. Coi như các ngươi biết điều !


Chẳng thèm để tâm đến ông ta, Thiên Vũ bày ra bộ mặt lạnh lùng xem thường mọi chuyện, hắn chậm rãi đi về phía trước ung dung bước lên lầu.


Quan sát thấy tên tiểu tử thiểu năng mới hôm qua còn một mặt ngu dốt, mà hôm nay đã thay đổi trở thành một nam nhân bá khí âm lãnh. Lão trưởng quầy không dám nói gì thêm, vội chạy lên trước dẫn đường cho y với thái độ vô cùng cung kính.


Sau vài phút đi bộ, gia nô Cát Tường Quán đã chuẩn bị xong căn phòng mà Thiên Vũ lựa chọn, bọn họ dọn dẹp xong xuôi mọi thứ vô cùng sạch sẽ, cả trầm hương cũng đã được đốt lên tạo mùi thơm nồng nàn bay khắp nơi.


Gật gù hài lòng, hắn nhẹ ngồi xuống bàn đưa tay nâng ly trà vừa được một nô tỳ xinh đẹp đứng bên cạnh rót xong, từ tốn uống thưởng thức mùi vị rồi nói :
-Cho ta một bình trà thượng hạng cùng chút điểm tâm là được. Các ngươi lui xuống hết đi, ta muốn được yên tĩnh một lúc !
-Dạ...


Lão trưởng quầy cùng đám gia nô bên cạnh cúi người ra lễ, sau đó lùi ra khỏi phòng nhẹ đóng cửa không dám nửa điểm làm phiền nữa.


Ngồi một mình trong căn phòng rộng rãi quý phái, Thiên Vũ cảm thấy xung quanh đã không còn ai dám quấy rầy. Đột nhiên hai mắt gã nhắm lại, đem con mắt thứ ba trên trán cũng đồng dạng mở ra, thần hồn lực từ nó trực tiếp phóng thích hướng về bức tường đối diện nhìn đến.


Mặc dù bức tường kia rất dày, thế nhưng đối với thần thông linh hồn lực của Thiên Vũ chẳng thể làm gì được, để hắn dễ dàng nhìn xuyên qua bên đó mọi vật đều thấy rõ.


[Thần Mâu] vừa xuyên qua bức tường, ngay lập tức liền đụng trúng 1 tầng kết giới do pháp trận cấp 2 tạo nên, làm cho căn phòng mơ hồ không thể nhìn thấy rõ, nếu cố tình chạm vào sẽ bị phát hiện.


Nhưng đột nhiên khoé miệng Thiên Vũ cười mỉm khinh miệt, hắn chỉ vận dụng chút thần thông niệm ra hồn lực liền dễ dàng nhìn xuyên qua bên trong mà không hề tác động đến trận pháp. Theo suy đoán, có lẽ hắn sớm đã nhận ra được phòng kế bên có kết giới ngưng tụ, nhằm ngăn cách bất kỳ ai muốn nghe lén cuộc trò chuyện của họ.


Bên kia phòng lúc bấy giờ có bốn người đàn ông đang ngồi thành vòng tròn dùng tiệc, ai nấy ăn mặc vô cùng sang trọng quyền quý, dáng vẻ mỗi người đều có phong thái hiên ngang, càng nói tới tu vi thâm sâu khó lường.
Mà trong số bốn người bọn họ, tên Vu Triết cùng lão Khuân Diệp cũng có mặt tại đây.


Sở dĩ Thiên Vũ đến Cát Tường Quán là bởi vì khi nãy ở gần Đan Dược Đường phóng thích linh hồn lực tr.a xét xung quanh, cũng vô tình cảm nhận thấy tên Vu Triết kia ở gần đó mà bám lấy theo dõi.


Ngay từ ban sáng khi hai người bọn họ dùng danh nghĩa của Vu Công Vương để giải vây, hắn sớm đã thắc mắc tại vì sao người của Vương tộc lại lặn lội từ xa đi đến nơi này?


Biết chắc có nội tình bên trong, cho nên đã âm thầm chiếm dụng căn phòng kế bên bọn họ, từ đây phóng thích thần thông nghe trộm chút chuyện bí mật của đối phương.


Sở dĩ Thiên Vũ tự tin không bị phát hiện, là vì lúc trước hắn từng có tu vi Ngưng Khí kỳ viên mãn, càng mạnh hơn bốn người bọn họ không biết bao nhiêu khoảnh cách so sánh. Cho nên hiểu rõ thực lực chính mình bây giờ, mới dám tự tin dùng Ngưng Khí kỳ tầng 3 đỉnh phong đi nghe lén một đám cao thủ vượt mấy tiểu cảnh giới, vô thanh vô tức chẳng nửa điểm sơ hở.


Mà đối với bốn người cao thủ kia, dù họ có phóng thích linh hồn lực tr.a xét xung quanh cũng chỉ cảm nhận thấy phòng kế bên là mấy tên phàm nhân mà thôi, làm gì có kẻ dám ở địa bàn của hai nhà Kiệt - Lộ Gia mà đi nghe lén chuyện chính sự từ bọn họ? Chung quy vẫn trách họ quá tự cao tự đại, mà lơ là mất cảnh giác.


Nói tới đây, Khuân Diệp quả nhiên có danh tiếng không ít, ông ta ngồi ở trước mặt hai cao thủ không rõ tên kia mà vẫn được đối phương hết lòng cung kính.


Thông qua thần thông [Thần Mâu], Thiên Vũ nhận thấy hai kẻ kia là người của Kiệt - Lộ Gia, tuổi cũng ngoài ba mươi hơn, nhờ vào trên đai lưng chúng có đeo một tấm lệnh bài biểu hiện của gia tộc, càng xác định được lần gặp mặt này của họ không hề đơn giản.


Bên trong phòng, Khuân Diệp kéo cao óng tay áo lên, ông ta nâng ly rượu cao hứng nói :
-Nghe danh hai vị Kiệt Trung và Lộ Chiến đã lâu, hôm nay được có dịp gặp mặt. Hân hạnh !
-Chậc. Khuân đạo hữu cần gì khách sáo, chúng ta là người một nhà a...


Vội kinh hô trước thái độ của lão, hai người kia cũng nâng cao ly rượu cung kính đáp.
Người đàn ông mặc áo màu nâu hở ngực, để lộ ra một thân cường tráng dũng mãnh, khuôn mặt thập phần hung dữ tên là Kiệt Trung, tu vi thế nào không thể biết.


Kẻ còn lại là Lộ Chiến, cả người thư sinh nho nhã, tóc búi cao cài châm, thân mặc bạch y với dáng vẻ chính trực, tu vi cao thấp khó đoán.


Cả hai người này Thiên Vũ không biết, nhưng nhìn qua đủ thấy được tiềm lực phía sau lớn mạnh, là kiểu nhân vật quan trọng trong gia tộc dùng để thay mặt người nhà đại diện.


Quay lại với tình huống hiện tại, sau khi chào hỏi vuốt đuôi ngựa nhau vài câu. Lộ Chiến tinh ý quay sang nhìn Vu Triết thầm đánh giá mấy cái nói :
-Đây chắc hẳn là nhị Vương tử - Vu Công Quận Vương. Ngài quả nhiên tướng mạo anh tuấn, vương khí quanh người, là 1 đại nhân vật trong tương lai a...


-Hahahaaa... Lộ trưởng lão quá khen bổn Vương !
Không kiềm nén được cảm xúc, Vu Triết sống mũi ửng đỏ mà cười lớn thành tiếng truyền đi khắp nơi.


Kiệt Trung trong phút chốc nhíu mày nhìn qua tên đồng bọn, hắn cảm thấy miệng lưỡi gã thư sinh kia quá nhanh liền đã lấy lòng được đối phương. Sợ mình chịu thiệt thòi, nên cũng gượng cười tiếp câu :


-Vu công tử quả thật là nhân tài hơn người. Ngày sau công danh vẹn toàn, đừng quên kẻ thô lỗ như Kiệt Trung ta đấy.
Gật gù mấy cái, Vu Triết ra vẻ là đại nhân vật tài giỏi, tay nâng ly rượu thưởng thức chậm rãi đáp :


-Tất nhiên. Chỉ cần hai nhà các ngươi trung thành. Vu Công Vương ta ngày sau tuyệt đối sẽ không bạt đãi ai cả... Khuân thúc, mau vào chủ đề chính đi !
-Vâng, thưa công tử !
Cung kính một mặt, Khuân Diệp lấy từ trong ngực áo ra một tấm bản đồ đặt lên bàn chậm rãi giải thích :


-Như lời ta nói trong thư. Đại Vương Gia đã cất công cực khổ, cho người đi tìm kiếm tung tích của vị tiền bối "Lữ Phương" đã tạ thế cách đây 30 năm về trước ở núi "Dạ Đàm" cách Nhạc Vương Thành hơn năm mươi dặm đường...


-Vị trí cụ thể thế nào thì không rõ, nhưng theo manh mối ghi chép, chỉ cần chúng ta phối hợp với nhau, nhất định sẽ tr.a ra được vị trí !






Truyện liên quan