Chương 10: Bí mật.
Lời nói vừa dứt, hai người Kiệt - Lộ Gia ánh mắt vội rực sáng, đem con mắt muốn lòi ra ngoài khi nhìn thấy tấm bản đồ được lão Khuân Diệp lật ra một nửa.
Sở dĩ bọn họ rung động đều là vì cái tên Lữ Phương quá mức nổi bật, dường như thanh danh này khi truyền đi khắp nơi trong giới tu chân, kẻ khác nhất định sẽ bị thu hút mà kéo tới rất đông.
Âm trầm nhìn đối phương đang không thể kiềm chế được dã tâm, Khuân Diệp mỉm cười thu lại tấm bản đồ cất vào túi trữ vật rồi nói tiếp :
-Không cần vội...
-Hai vị cũng đã thấy rồi, Vu Công Vương chưa từng lừa dối các ngươi !
Kiệt Trung ngập ngừng trước lời kia, hắn nhìn qua Lộ Chiến một lúc mới đáp :
-Hahahaaa... Khuân tiền bối người xem, ta và Lộ huynh đã tìm khắp núi Dạ Đàm hơn 3 năm còn chưa có manh mối. Chắc tấm bản đồ kia có chút thiếu sót, hay ngươi lật ra để cho chúng ta tr.a xé thực hư hế nào?
-Phải đó, phải đó...
Một bên Lộ Chiến cũng đồng tình gấp rút nói, hai tên này người tung kẻ hứng là đang nóng lòng muốn xem hết toàn bộ vị trí manh mối trên tấm bản đồ.
Tất nhiên Khuân Diệp chẳng phải hồ đồ không hiểu, cho nên ông ta mới chỉ lật một nửa tấm bản đồ để phụ hoạ cho lời mình nói thêm phần chân thật mà thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, hai nhà Kiệt - Lộ Gia dù sao cũng là người của Nhạc Vương gia, nhưng lại có ý định muốn thoát ly khỏi sự khống chế của nơi đây. Cho nên mới cấu kết với người ngoài như Vu Công Vương ở phía Tây cách ngàn dặm xa xôi, liên tục ngoại giao qua lại. Người ôm dã tâm như vậy, thử hỏi xem có nên đề phòng hay không? Hôm nay bọn chúng có thể cúi đầu trước Vu Công Vương, nhưng liệu ngày mai thì sao? Rất khó nói...
Khuân Diệp đề phòng cũng là lẽ đương nhiên.
Vu Triết cũng nhận ra tình huống, hắn vội đặt mạnh ly rượu xuống bàn vang lên một tiếng "Cạch" làm hai kẻ kia giật mình, lạnh lùng nói :
-Các ngươi không tin chúng ta?
-...
Biết rõ mình có chút nóng vội, Lộ Chiến chỉ đành cười trừ giải thích :
-Không phải là ta không tin các vị. Nhưng chuyện về Lữ Phương tiền bối quả thật trọng đại... Dù sao ông ta cũng là tu sĩ "Trúc Cơ kỳ viên mãn" a...
"Cái gì Hử...".
Nghe thấy mấy lời này, tinh thần Thiên Vũ chợt chấn động, xém chút nữa là không thể khống chế linh hồn lực mà để lộ ra sơ hở lớn. Cũng may đầu óc hắn nhanh nhẹn, liền thu liễm lại sự kinh hãi, ổn định thần thông tiếp tục nghe lén.
Phải nói tới cảnh giới của vị tiền bối Lữ Phương. Ai cũng biết sau khi Ngưng Khí 10 tầng viên mãn sẽ là Trúc Cơ. Nhưng khái niệm Trúc Cơ viên mãn lại vô cùng trọng yếu, đây là giai đoạn quan trọng của việc đột phá cảnh giới tiếp theo bên trên mà đa phần tu sĩ đều ao ước chạm tới, trong đó có cả Thiên Vũ.
Xét theo quyền lực cùng địa vị tại Hoàng Triều, đây đã được xem là đại nhân vật trụ cột của nước nhà, thục lực đủ để xưng bá một phương vô địch thủ.
Mà đặt tại thành Nhạc Vương càng không cần phải nói, đan chủ của Đan Dược Đường sợ rằng 1 chiêu cũng không tiếp nổi, lão tổ của Thiên Gia cũng như vậy. Huống chi so sánh với các bậc Vương Gia khác? Quá khập khiễng...
Mà thông qua lời kể của Lộ Chiến, khoảng hơn 30 năm về trước tại địa phận Bắc Nhạc Vương Thành ở dãy núi Dạ Đàm. Lão tiền bối Lữ Phương danh chấn thiên hạ đã âm thầm ghé qua nơi đây ẩn cư mà không hề ai hay biết, nghe đồn là đang muốn bế quan tu luyện để chuẩn bị cho việc đột phá cảnh giới bên trên.
Nhưng theo đó hơn 30 năm rồi vẫn chưa có bất kỳ tung tích gì, vì thế mà người đời nhận định tuổi thọ của ông ta đã hết, rồi qua đời tại một động phủ thần bí không rõ vị trí nào đó bên trong dãy núi Dạ Đàm.
Như vậy, động phủ của Trúc Cơ Kỳ viên mãn sẽ ẩn chứa thứ gì? Không nói cũng biết, đó là tiền tài mà cả đời ông ta tích lũy trong người. Từ pháp bảo, đan dược, linh thạch, công pháp vv... Nhiều thứ vô cùng hiếm có và trân quý.
Vậy nếu ai chiếm lấy được những thứ trên sẽ như thế nào?
Không quá năm năm ngắn ngủi, toàn bộ Bắc phương hay thậm chí là Hoàng Triều, còn ai là đối thủ của bọn họ sao?
Cơ duyên kinh thiên như vậy, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn sẽ khiến thiên hạ bạo loạn, mưa tanh gió máu rồi cũng sẽ xảy ra khắp muôn nơi. Ngay cả các thế lực từ bên ngoài Hoàng Triều rồi cũng sẽ mò đến, loạn càng thêm loạn.
"Thật không ngờ Vu Công Vương lại có được manh mối của lão quái vật kia... Đây đã là chuyện mà thực lực hiện tại của ta không thể với tới !". Thở dài buồn bã, Thiên Vũ thầm nuối tiếc trước cơ duyên hiện tại.
Dù sao tu vi của y bây giờ chỉ là Ngưng Khí tầng 3 đỉnh phong, khoan nói tới chuyện có dám hay không việc đi cướp đoạt bảo tàng của Lữ Phương tiền bối. Dù cướp được đi chăng nữa liệu có thể giữ được trong người sao? Đừng nói là Thiên Gia có cao thủ Trúc Cơ kỳ toạ trấn, dù cho cả Bắc thành Nhạc Vương cùng nhau liên kết quyết tâm chiếm dụng lấy gia sản của người ta liệu có đủ thực lực hay không?
Giết người diệt tộc, đồ thành cũng là kết quả sau cùng chẳng thể thoát nổi mà thôi.
Nói tới đây, bốn người bên trong phòng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Mất một lúc, Khuân Diệp mới mỉm cười nói :
-Không cần phải lòng vòng nữa. Đại Vương gia đã hứa với các ngươi, sau khi giúp chúng ta tìm ra được bảo tàng của Lữ Phương tiền bối, nhất định sẽ phân chia đều tài nguyên. Thậm chí còn mời cao nhân luyện ra 2 viên "Trúc Cơ Đan" trợ giúp nhị vị gia chủ đột phá cảnh giới !
Lời này lão nói ra vô cùng nghiêm túc, càng khẳng định như chém đinh chặt sắt rất thẳng thắn.
Kiệt Trung nghe rõ từng chữ, khuôn mặt giảm đi chút nào đó căng thẳng cùng Lộ Chiến gật đầu đồng tình.
Nâng ly rượu lên cung kính, Lộ Chiến tươi cười lại không quên vuốt đuôi ngựa tiếp câu :
-Cũng là Đại Vương gia hồng ân ngút trời, đa tạ ngài đã ban thưởng. Lộ gia nhất định sẽ tận lực giúp đỡ !
-Kiệt Gia quyết cũng vì nghĩa quên thân.
Một tiếng "Ực" vang lên, ly rượu trên tay bọn họ đều một ngụm uống sạch vô cùng sảng khoái.
Vu Triết cầm khăn lau nhẹ vành môi, hắn thuận tay lấy từ túi trữ vật ra một thanh ngọc giảng nhìn qua bọn họ :
-Đây là phương pháp liên lạc với người của chúng ta. Sau ba ngày nữa tại dãy núi Dạ Đàm, các ngươi phối hợp với bọn họ làm việc. Tuyệt đối không để có người khác biết chuyện này !
-Vu Quận Vương yên tâm. Chúng ta tuyệt đối không để lộ ra sai sót a...
...
Bên kia phòng, sau khi Thiên Vũ nghe lén tới đây. Hắn ngay lập tức chợt thu lại thần thông, biết mình không thể tiện ở lại lâu, nên nhanh chóng đứng dậy tức tốc rồi đi với dáng vẻ vô cùng tự nhiên. Cả một đoạn đường rời khỏi chẳng có chút nào nghi ngờ nhắm đến.
Ra bên ngoài Cát Tường Quán, hắn cước bộ bình thản đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, đem chính mình hoà cùng màn đêm u tối vô tung vô ảnh không để lại chút dấu vết gì.
Cẩn trọng trước sau về đến nhà, Thiên Vũ khi đã đứng tại cánh cửa lớn, hắn không quên phóng ra linh hồn lực kiểm tr.a một lần nữa mới an tâm đi vào bên trong.
Ở sân lớn, Trương Hoắc đã ngồi tại đó thổ nạp linh khí đợi chờ y từ bao giờ. Cảm nhận thấy hắn đã trở về, hai mắt ông ta mở ra, trò chuyện :
-Ngươi có mệt hay không?
Lắc đầu ra ý, Thiên Vũ dừng chân một lúc Trả lời :
-Hãy đưa túi trữ vật của thúc cho ta !
-Được.
Không chút chần chừ, bàn tay Trương Hoắc lấy từ túi áo ra một chiếc túi gấm, trước khi đưa cho hắn còn không quên xoá đi thần thức của mình trên nó, rồi vội ném qua cho gã.
Thuận tay bắt lấy túi gấm, thần thức từ Thiên Vũ vội phóng thích khám xét bên trong túi. Khi đã hài lòng trước những vật bên trong, hắn bình thản tiến vào căn nhà kho chứa gỗ nói tiếp :
-Muộn rồi Trương thúc hãy nghỉ ngơi sớm, ta cần giải quyết chút chuyện riêng, đừng làm phiền !
-Ân.
Vừa dứt lời, một tiếng "Rầm" lớn vang lên, cánh cửa nhà kho ngay lập tức bị đóng lại. Trương Hoắc hiếu kỳ trông theo một lúc, sau đó lại mặc kệ tiếp tục ngồi tu luyện sẵn tiện canh giữ giúp y.
Khi đã một mình trong căn phòng yên tĩnh, linh lực từ trên người Thiên Vũ rót vào bên trong túi trữ vật đem mọi thứ bên trong triệt để lấy ra hết.
Đảo mắt nhìn qua một lượt đồ dùng của Trương Hoắc, hắn vội tặc lưỡi nói :"Chậc. Ông ta đúng là một tên tu sĩ nghèo, ngay cả pháp bảo sơ cấp còn không có !".
Trên nền đất lúc này, ngoài một vài lọ đan dược trị thương, công pháp tu luyện cùng vật phẩm của Thiên Vũ mua ra, quả thật chỉ toàn là một mớ đồ đạc linh tinh không đáng một xu.
Dĩ nhiên hắn chẳng lạ gì với kiểu người như ông ấy, một tên gia nô đem cả đời đi theo chủ nhân mình phục vụ, cũng vì vậy mà không có sự coi trọng từ gia tộc, hay nói cách khác là đích thân y không muốn bị gia tộc ràng buộc mà chọn cách tu luyện chẳng cần tài nguyên hỗ trợ từ bọn họ.
"Muốn đứng trên tu chân giới, không phải chỉ cần thực lực bản thân là đủ. Còn phải có thế lực phía sau hậu thuẫn mới đi được lâu dài !". Thiên Vũ suy tính cẩn thận, lại nhìn qua Lô Đỉh nói :"Trước mắt ta cần phải khôi phục thực lực, sau đó hướng về gia tộc lấy lại địa vị và tầm quan trọng của bản thân. Dùng thế lực đi thu gom tài liệu nắm rõ tình thế trên đại lục".
Mỗi một nước đi của hắn đều được suy tính kỹ lưỡng, tuyệt đối không cho phép mình phạm sai lầm, chỉ cần có nửa điểm thiếu sót, chắc chắn " ch.ết".
Nghĩ tới đây, Thiên Vũ vội thu lại toàn bộ đồ vật linh tinh vào túi trữ vật, ngoại trừ Lô Đỉnh cùng khay dược liệu thì vẫn còn đó.