Chương 6
Sáng sớm hôm sau tôi mang theo đôi mắt đỏ hồng đi xin bác Trương trả lại tiền thuê nhà, chỉ thấy bác ấy vững vàng đứng tấn, lấy ống tay áo làm cái khăn tay lau mồ hôi trên trán, cầm lấy chèn trà trên chiếc bàn gỗ nhỏ dưới gốc cây hồng, thổi thổi, nhấp một ngụm, sau đó nhìn tôi khẽ cười, nói: “Trả lại tiền thuê nhà? Không được.”
“Bác ơi, hôm qua cháu mới ký hợp đồng mà
“Dù cháu ký một phút trước, thì lúc này cũng không thay đổi được.”
“Nếu bác để người thuê phòng trên kia đi, cháu sẽ ở lại.”
“Nói cái gì thế? Tiểu Diệp còn đưa trước tiền thuê nhà một năm rồi.”
Tôi đã bực bội quá chứng, mới sáng sớm ra tôi đã ngồi dậy, còn chưa kịp ăn gì, cười nịnh nhìn bác ấy đánh xong bốn mươi tám kiểu Thái Cực quyền, chỉ vì một câu “Không được” sao? Bà già này cũng khinh người quá đáng rồi.
Tôi vỗ mạnh lên cái bàn, lạnh lùng nói: “Cháu đã ăn ngay nói thật với bác, hôm qua vừa thấy anh ta thuê cùng nhà, cháu liền cả đêm mất ngủ. Hòa thượng cũng đã tính rồi, người kia là tiểu nhân của cháu, cháu cứ gặp anh ta là xui xẻo lắm, hơn nữa lần sau còn xui hơn lần trước. Cháu nói với bác, bây giờ đã có hiệu quả rồi đây, thần kinh của cháu đặc biệt suy yếu, sáng nay cháu nhìn cầu thang cũng thấy váng đầu, cháu nghĩ ngày nào đó cháu trượt chân ngã xuống, đè bẹp con mèo già của bác, cháu cũng đỡ áy náy, chúng ta đều không ăn nó được, bỏ đi đâu.”
Bác Trương ôm chặt lấy con mèo già, nhìn tôi hổn hển nói: “Cái gì mà tiểu nhân với không tiểu nhân, cháu vẫn là sinh viên đúng không? Không thể ăn nói khoa học một chút à?”
Từ lần bị thương trước mà bả vai tôi có tật xấu, cứ lúc nào tức giận là sẽ bị đau, lúc này đây tôi lại bị đau, nước mắt liền dâng trào, tôi muốn lấy lại tiền thuê nhà để tìm chỗ khác ở, nên mới liệt kê đủ cộ trước đây của mình với bà bác này.
Bác ấy thấy tôi đã khóc, lại nói ra rành rọt, rốt cục thở dài một hơi.
Tôi nghĩ hy vọng tiền trở về đều gửi gắm vào tiếng thở dài này, nhưng chẳng ngờ bà bác lại nói: “Tiền bác khẳng định là không thể trả…”
Tôi suýt nữa không thở ra được.
“Nhưng mà, chuyện này bác có thể giải quyết.”
“Giải quyết như thế nào ạ?”
“Tối hôm nay, cháu xin là được.”
Một người già,
Hơn bảy mươi tuổi,
Chồng đã mất mang quân hàm tướng quân,
Nhìn bề ngoài và cách ăn nói thì cũng thấy được trước khi về hưu đã từng làm cán bộ quốc gia, dựa vào tuổi tác và tư cách hẳn là một người làm cho thanh niên trin cậy,
Thế nhưng, khi bác ấy đưa cho tôi hai chiếc quần cộc một đỏ một trắng, cũng nói với tôi, để tôi và Diệp Hải mặc cái đồ không biết mới hay cũ này, tôi thật sự bực tức đến mức chuyện gì cũng dám làm.
Vải thô, bốn chân.
Tôi bị trêu đùa như thế, cũng không quan tâm cái gì khác, gào lên với bà già đó: “Cháu muốn tiền thuê nhà của cháu, nếu không cháu sẽ hành ch.ết con mèo của bác!”
“Con bé này sao lại xúc động như thế? Cháu hãy nghe bác nói đã có được không?” Bác ấy giải thích, “Đây là cái bác xin của đại chân nhân cho cháu, nếu không phải bác có tình cảm tốt với ông ấy, ông ấy cũng chẳng buồn quan tâm đến chuyện này đâu. Cháu cũng không nên xem thường hai cái linh vật này, không chỉ quản chuyện của hai đứa, mà còn có thể thăng quan phát tài, nghiệp học tinh tiến đấy.”
“Bác lừa cháu.”
“Cháu cứ thử xem. Trong vòng năm ngày, nếu mà không tốt…”
“Bác phải trả lại tiền thuê nhà cho cháu!”
“Đến lúc đó nói sau.
Lúc tôi bất đắc dĩ nghĩ mọi cách mở miệng đưa cái quần cộc đỏ cho Diệp Hải, anh ta nói: “Em đùa cái gì thế, anh không mặc đâu gì.”
“Vậy anh chuyển ra ngoài ở.”
“Chuyện này không phải em nói là được.” Anh ta ngồi trên chiếc ghế ở phòng khách tầng hai, một chân gác lên chiếc ghế khác, rất đắc ý nhìn tôi, “Em cũng thật là, chuyện của mình, tại sao cứ gắn lên người anh? Ngày anh đến bệnh viện thăm em, em nói thế nào? Không phải không liên quan gì đến anh sao?”
“Aizz, chuyện đó, anh mặc vào đi, cái này còn phù hộ cho nghiệp học, thăng quan phát tài, nhiều con nhiều phúc đấy.”
Anh ta cười rộ lên, lộ ra một chiếc răng nanh sắc nhọn: “Anh hy vọng nó có thể phù hộ anh gia nhập tổ lặn của trường.”
Tôi cười lạnh một tiếng (tôi chưa từng làm như vậy): “Anh không mặc cũng được, dù sao tôi sẽ mặc một cái khác, đến lúc đó vận may đảo lại, anh chờ xem, anh sẽ phải sáng mắt ra.”
Tôi ném cái thứ đó vào tay anh ta rồi đi vào phòng.
Tôi hạ thật thấp đèn bàn học rồi cúi đầu nhìn mình mặc cái quần cộc màu trắng bốn chân, trong lòng nghĩ, thật là quái dị, thật sự là quái dị quá! Đột nhiên di động vang, vừa thấy đã biết là số điện thoại từ nước ngoài, trong lòng tôi lo sợ nhận điện thoại, có thể là Mạc Lượng không? Có nên nói “Moshi Moshi*” không? Sau đó nghe thấy giọng nói hưng phấn của mẹ tôi: “Mẹ trúng xổ số Thái Lan rồi!”
(*Từ này có nghĩa là alo.)
Tôi vừa nghe cũng rất cao hứng: “Trúng bao nhiêu thế mẹ?”
“1 vạn.”
“Ai nha, không ít nhé. Mẹ lợi hại quá.”
“Tiền Bạt.”
Tôi ngã.
Ây dà, vẫn là hơn 2000 nhân dân tệ thôi, nhưng có chút ít còn hơn không. Chuyện này có thể liên quan đến chuyện tôi mặc cái quần cộc trắng không nhỉ? Tôi chỉ hy vọng là như thế. Lúc đi ngủ tôi nằm trên giường nghĩ, nếu lần này chuyển được vận may biến chiến tranh thành tình bạn với anh chàng đẹp trai kia, vậy thì… tôi còn chưa kịp tự sướng xong đã ngủ quên mất.
Có thể là ngày hôm trước tinh thần căng thẳng quá làm cho tôi mất ngủ, nên buổi tối tôi ngủ rất ngon. Sáng hôm sau tự nhiên tỉnh, nhìn bầu trời màu xanh trong ngoài cửa sổ, ngây người trong chốc lát mới tính rời giường, tôi là một thục nữ muốn có tình yêu thầy trò, buổi sáng rời giường tôi cũng phải có phong cách tự nhiên và quấn quýt. Sau một lát tôi thấy không đúng, cầm đồng hồ lên nhìn, tám giờ, kém mười lăm phút. Một lúc nữa thôi là đến giờ làm bài kiểm tr.a lý thuyết trái đất cổ đại.
Cô thục nữ tôi đây trên mặc T – shirt, dưới mặc quần jeans, lau lau rửa rửa mặt mũi trong phòng tắm rồi chạy vụt ra ngoài.
Khu của cán bộ về hưu không cho taxi đi vào, tôi nhìn hàng cây hai bên đường, thật là mênh mông bát ngát.
Nhưng có một thứ tốt sáng chói hiện ra trước mắt tôi, chỗ ngồi sau của một chiếc xe đạp, hơn nữa còn là một chiếc xe đang chuẩn bị đi.
Chân tay tôi chưa bao giờ nhanh nhẹn như lúc này, “vèo” một cái đã nhảy lên xe, nắm vạt áo người cầm lái: “Trước khi chuông reo anh có thể đưa tôi đến trường, anh chính là tổ phó của tổ lặn chúng tôi.”
Người nọ nói: “Tuân lệnh.” Dứt lời liền đạp đi như bay, nhanh như điện chớp.
Trên đường tôi vừa xem đồng hồ, vừa không ngừng thúc giục, Diệp Hải hạ thắt lưng, dùng tất cả sức lực tăng tốc.
Sau đó tôi nhìn thấy một thứ thú vị.
Trong đai lưng màu nâu của anh ta lộ ra chiếc quần cộc màu đỏ.
Thì ra anh ta đã mặc nó vào.
Tôi ngồi sau xe đạp, rung đùi đắc ý nghĩ, một thứ ngay cả tôi cũng thấy chán ghét mà anh ta cũng mặc, chủ yếu là để phòng ngừa tôi đúng không? Nói về nhân phẩm của người này dường như cũng không phải tiểu nhân, chuyện trước đây cũng không phải anh ta cố ý…
Đột nhiên anh ta phanh gấp, cái trán của tôi lập tức đập vào lưng anh ta.
“Anh không thể đi vững một tí à?”
“Em ở phía sau xoay loạn làm gì?” Anh ta gào lên trả lời tôi.
Tôi thấy tuy đã vào trường, nhưng vẫn còn cách phòng thi khá xa, đang bị người ta quản chế, không thể cứng rắn được. Đầu tôi nghĩ vòng vo: mặc kệ ai có nhân phẩm hay không có nhân phẩm, cố ý hay không cố ý, dù sao anh ta cũng không phải cái bánh tốt.
Đến nơi tôi nhìn đồng hồ, còn kém 5 phút, vừa đủ thời gian tiến vào trường thi. Ngay cả cảm ơn tôi cũng chưa nói, mang theo túi sách liền chạy đi, Diệp Hải ở đằng sau gọi tôi vang vọng: “An Phi.”
Tôi quay đầu nhìn anh ta, anh ta vẫn ngồi trên xe đạp của mình, một chân đạp đất, trên tóc có dính chút mồ hôi, mấy sợi tóc dán vào trước trán, gương mặt trắng lúc này đỏ lên, nhìn tôi, khóe miệng cong cong, bộ dáng như cười như không.
Trong lòng tôi nói: cái mặt đẹpà tai họa.
“Rốt cuộc làm gì, cứ gấp gáp như vậy?”
“Đi thi.” Tôi nói.
“Có thể đạt tiêu chuẩn không?”
Tôi “phì” một tiếng bật cười: “Tôi sẽ cho anh xem.”
Đề thi phát ra, tôi vừa nhìn đề lòng đã nhẹ nhõm. Tiện tay viết đáp án, lưu loát thao thao bất tuyệt, là vấn đề sớm đã thuộc làu làu.
Tôi nộp bài rồi đi rửa tay, thấy mình mặc chiếc quần cộc màu trắng bốn chân.
Tôi nghĩ, chẳng lẽ thật sự linh nghiệm?
Thủy tinh trong suốt là màu đen muôn hình vạn trạng, rong biển tươi sáng có ý nghĩa là: nghi ngờ.