Chương 7

Chừng một tuần sau, giữa tôi và Diệp Hải xảy ra một chuyện lớn, dù sao tôi cũng không bịương tổn gì nữa, chân tay đều hoàn hảo. Vào ngày thứ năm bác Trương liền vui vẻ nói: “Cháu xem, rất bình yên nhé, hai đứa cứ an tâm ở lại đây.” Còn bổ sung thêm, “Chuyện lấy lại tiền thuê nhà không cần nghĩ nữa.”


Tôi nghĩ để một thời gian nữa xem thế nào rồi nói sau, dù sao tôi còn chưa tìm được phòng nào tốt.


Thời tiết càng ngày càng nóng, tôi mua rất nhiều hoa quả đặt trong tủ lạnh, phòng bếp ở tầng một có một cái tủ lạnh, ba người chúng tôi mỗi người chiếm một ngăn. Ngăn của tôi luôn luôn đầy đủ đồ ăn, dưa, lê, đào, sữa chua, đồ uống, tôi đang giảm béo nên không ăn món gì liên quan đến bột mì, thế nên dự trữ mấy thứ này là vô cùng quan trọng.


Bác Trương rất biết sống qua ngày, thỉnh thoảng mua một hộp bánh chẻo to đặt trong tủ lạnh, lúc muốn ăn lại nấu vài cái, vừa tiện vừa gọn, dù sao từ trước đến giờ tôi chưa nếm thử cái nào.


Ngăn của Diệp Hải chứa nhiều nhất là hai chai nước khoáng to, tối hôm đó đột nhiên nhiều thêm một túi bánh Oreo, lúc tôi lấy dưa hấu đút vào miệng mình, nghĩ: anh bạn nhỏ này không ngốc đấy chứ? Sao lại để bánh quy trong tủ lạnh? Anh ta không biết sẽ bị ẩm à?


Bánh quy mà bị ẩm là vấn đề nghiêm trọng lắm đó.
Nhất là loại bánh quy Oreo vỏ socola đen nhân kem trắng này.
Tôi ngồi trên mặt đất, mặt hướng về cái tủ lạnh đang mở ra, nhìn Oreo của Diệp Hải, miệng cắn dưa hấu, trong đầu đều là mùi vị tuyệt mỹ của loại blâu lắm không ăn này.


available on google playdownload on app store


Oreo bị ẩm có hương vị gì nhỉ? Vẫn ngọt và ngấy nhưng ăn lại rất ngon sao?
Tôi rầu rĩ nghĩ.
Sau đó tôi buông dưa hấu, thò tay vào trong cầm một miếng để vào miệng.
Tiếp đó tôi lại cầm một miếng nữa.


Đến miếng bánh thứ ba, tôi cũng chưa bị phát hiện, nhưng mà, lúc tôi ăn đến miếng thứ năm.
Diệp Hải tắm rửa sạch sẽ đi ra đứng phía sau nhìn tôi, sâu kín nói: “Lúc còn bé em không nghe người lớn dạy là không được ăn đồ của người khác à?”


Tôi quay đầu, vô cùng trấn định chậm rãi đứng lên, nhíu mày nói: “Vấn đề không ở chỗ này, sao anh lại có thể để bánh quy trong tủ lạnh?”
“…”
“Anh không biết nó sẽ bị ẩm à?”
Tôi vô cùng nghiêm túc, hơn nữa còn nghiêm túc hơn: “Như vậy không tốt.”


Lúc tôi nói thế, anh ta hiển nhiên là bị khí thế nghiêm nghị hào hùng của tôi làm giật mình, sau đó sẽ không tranh cãi nữa, cầm lấy dưa hấu tôi để bên cạnh, cắn một miếng to trong miệng: “Cho nên, thứ thích hợp đặt trong tủ lạnh, vẫn là dưa hấu?”


Lúc này tôi đang rất đói bụng, lấy canh nước dưa hấu suông đổi lấy bánh quy tôi cũng chịu.
Tôi cầm bánh quy của anh ta lên tầng: “Về sau phải tránh để bánh quy trong tủ lạnh.”


Tôi trở về phòng mình, mở trang web của trường, đã có thành tích cuộc thi lần trước của tôi, được 90 điểm. Tôi rất vui mừng, đẩy cửa phòng, nhìn Diệp Hải ở dưới tầng đang cầm dưu hấu của tôi giải khát, nói: “Ngăn của tôi còn có đào và sữa chua, anh muốn ăn thì cứ ăn đi.”


“Sao đột nhiên em lại có lòng tốt thế? Vì túi bánh quy kia sao?”
“Cuộc thi lần trước, không phải anh đã hỏi tôi có thể đạt tiêu chuẩn không à? Tôi vừa xem kết quả, được 90 điểm.”
Anh ta cười rộ lên: “Phải không? Chúc mừng em. Em không nói anh cũng quên, có phải anh được làm tổ phó tổ lặn?


Có chuyện như vậy á?
Tôi đã quên mất.
Với lại, làm sao có thể?


Lúc này tới giải vây là bác Trương và con mèo già đi dạo trở về, trong tay cầm theo một túi mơ, rất phấn khởi: “Bác bảo hai đứa này, bác vừa học được cách làm mứt, đặc biệt là mứt mơ, bác sẽ làm cho hai đứa nếm thử.”


Bác ấy nhìn nhìn Diệp Hải: “Tiểu Diệp, cháu vừa tắm rửa xong, mau thay quần áo đi, sao lại mặc áo choàng tắm đứng ở đây thế? Ở đây còn có con gái đó, cháu mặc thế mà được à?”
Diệp Hải bị bác ấy nói xấu hổ vô cùng, cúi đầu rồi lên tầng luôn.


Tôi thấy ánh mắt bà bác sắc bén đánh về phía mình, đoán rằng câu nói đầu tiên sẽ hướng về tôi, thế nên tôi chạy nhanh về phòng, đóng kín cửa lại.


Lúc tin tức buổi chiều vang lên, bác Trương đã làm xong món mứt mơ của mình, bảo chúng tôi xuống tầng ăn. Tôi liền nghĩ bác ấy chẳng mấy khi hào phóng một lần, nên cũng nể mặt, đi xuống lầu.


Diệp Hải cũng xuống, ăn mặc chỉnh tề như lúc đến trường, T – shirt nhét vào trong quần thể thao, tôi cười nói: “Đ. Ở đây còn có phụ nữ lớn tuổi đấy, chú ý dung nhan dáng vẻ vào.”
Bác Trương múc cho mỗi người một ít mứt mơ, lúc bưng lên, nói: “Ăn đi, ăn nhiều vào, gắng sức ăn.”


Lúc bác ấy đi vào phòng bếp loạt xoẹt, chúng tôi ngồi trên sofa liếc nhìn nhau, lại nhìn cái bát của đối phương, rất tốt, rất công bằng, hai người đều có một bát vơi.
Diệp Hải nói: “Bà ấy bảo chúng ta gắng sức ăn? Cũng không đủ một miếng của anh.”


Tôi nói: “Đưa nhiều tiền thuê nhà như vậy, mà lại phản hồi người sử dụng như thế này sao?”
Diệp Hải: “Anh đưa một năm tiền thuê đấy.”


Tôi đi ra mở tủ lạnh, lại là mánh khóe cũ rích, bác ấy để trật ngăn tủ của mình, tôi và Diệp Hải lắc đầu, nhỏ giọng nói với nhau: “Quá keo kiệt.”
Có điều, bác Trương làm mứt mơ cũng không tệ, tôi và anh ta ăn xong đều chép miệng.


Sau khi bác ấy ngủ, chúng tôi nghiên cứu một chút đống mứt mơ của bác ấy, ăn vụng là không được rồi, bác ấy dùng bát của lò vi sóng, bên ngoài còn tỉ mỉ chia thể tích.


Tôi căm giận nói: “Chiều mai có thể bác ấy sẽ đi Di Hoà Viên, thừa dịp bác ấy không ở nhà, chúng ta mua hẳn 5 cân mơ, tôi làm một bát thật to. Tôi mời anh ăn.”
Diệp Hải nói: “Để anh mua mơ, em chỉ cần làm ngon thôi. Không ăn cái gì khác, anh sẽ giành bụng.”


Lúc đôi tôi cùng tiến lên tầng, rất có cảm giác cùng chung kẻ thù.


Hôm sau là thứ tư, theo thường lệ buổi chiều tôi không có giờ. Tôi ăn xong bữa trưa ở căng tin liền trở về nhà, vào cửa, phát hiện Diệp Hải đã trở lại, bác Trương không ở nhà, anh ta dùng TV của bác ấy chơi điện tử, thấy tôi về, nhướng mày chào hỏi, lại chỉ chỉ vào bàn phòng bếp, ở đó có một chậu mơ đỏ, đã được rửa sạch sẽ.


Tôi cũng nghiêm túc, lập tức rửa tay, tôi đeo cái găng tay duy nhất tách đống mơ, sau đó ép nát chúng.
Diệp Hải chấm dứt chiến cuộc, lại đây xem tôi làm, tôi hỏi: “Anh bảo, tôi có cần gọt bỏ vỏ không?”


Anh ta suy nghĩ một chút: “Anh cảm thấy không cần, vỏ mơ cũng không cứng, ăn vào còn có cảm giác. Có lẽ…”
“Anh nói, anh nói.”
“Em cũng không p như vậy, có cái gì đó ở bên trong, tựa như trong thạch hoa quả có nhân.”


“Có lý. Aizz, anh bảo, tôi có cần dùng đường trắng không, dùng đường phèn có tốt không?”
“Ý kiến hay. Đường phèn càng khỏe mạnh. Dùng của bác ấy, anh lấy giúp em.” Anh ta nói xong đi lấy một gói đường phèn to bỏ vào.
“Nếu thêm chút muối được không?”
“Vì sao?” Tôi hỏi.


“Trong kem đều cho thêm chút muối, vị ngọt lại càng ngọt hơn.”
Tôi thử bỏ chút muối, quả nhiên.
Tôi bóp bóp, tôi trộn trộn, tôi đun nóng, tôi quấy quấy đảo đảo, cả căn phòng thơm mùi mơ, cũng là hơi thở mùa hè.


Tôi và Diệp Hải hô to gọi nhỏ đánh xong một vòng Tomb Raider*, món mơ đã nguội, trông đỏ hồng, đẹp mắt lại có mùi vị ngọt ngào, tôi múc một thìa to đặt vào miệng liền hạnh phúc không muốn nói nên lời.
(*Tomb Raider là một trò chơi điện tử


Anh ta cầm thìa, cũng ăn một miếng, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Đúng là rất ngon.”
“Cũng là anh có đề nghị hợp lý hóa.”
“Cùng nỗ lực, cùng nỗ lực.” Anh ta cười hì hì nói.
“Này, anh bảo nếu chúng ta trộn với sữa chua, có ngon không nhỉ?” Tôi ăn mấy miếng nói.


“Sữa chua của em sợ để hơi lâu rồi…”
“Sữa chua vốn là lên men mà.” Tôi đi lấy sữa chua của mình lại, trộn lẫn vào một cái cốc nhỏ, quả nhiên ăn rất ngon, Diệp Hải ăn cả bát to.
Lúc bác Trương về, chúng tôi đều ăn đến ngấy cả rồi, vẫn còn lại không ít nữa.


Tôi múc một bát to cho bác ấy, nói: “Bác, đây là cháu làm đấy ạ, bác cũng nếm thử xem. Gắng sức ăn nhé.”
Lúc bác Trương nhìn vạch chia thể tích của bát đựng mứt mơ, Diệp Hải ở trên lầu cười mãi không ngừng.
Anh bạn này vì sao không hút thuốc?


Bởi vì hút thuốc không có lợi cho sức khỏe.
Bởi vì hút thuốc sẽ không làm cho họ tiêu chảy, cho đến khi không lên nổi giường.
Không giống đồ ăn vặt hay mứt mơ.


Tình trạng của Diệp Hải hôm sau rất không tốt, lúc đi ra từ phòng đến chân cũng run run lung lay, đặt mông ngồi ở sofa trên tầng hai nói với tôi: “Anh không trách em. Là tự anh không khỏe, em rót cho anh ít nước ấm được không? Anh mất hết nước rồi.”


Tôi lấy nước cho anh ta, chân tay luống cuống: “Tôi, tôi, nhưng mà tôi…”
“Đúng vậy,” anh ta uống một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn tôi, uể oải không có sức, “Tại sao em không bị tiêu chảy?”
“Tôi, tôi cũng không biết.”


“Có phải em hại anh không?” Anh ta nhìn tôi, “Vừa rồi anh lên mạng, tổ lặn của các em có thông báo nói thứ sáu ra biển, em,” anh ta nghỉ một hơi, “Đại tỷ, không phải em cố ý chỉnh anh đấy


Tôi thật sự không biết giải thích thế nào, ăn giống nhau, vậy mà anh ta thành thế này, tôi lại không có vấn đề gì, cái kia là tôi làm, tôi có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng không rửa sạch.


Anh ta nhíu chặt mày, lại muốn đi toilet, lúc đi vào phòng quay đầu nhìn tôi, nói: “Anh tin em vô tội, em đến trường đi. Nhưng bây giờ anh đã biết, đôi khi chỉ là trùng hợp, có thể không ai hại ai cả.”


Cả ngày tôi không thể học yên được. Bệnh viện của trường không có thuốc tốt, tôi đi ra ngoài dùng chút tiền tiêu vặt còn thừa của mình mua ít thuốc đặc hiệu cho Diệp Hải, trở về nhà đặt ở cửa phòng anh ta.


Tôi còn chưa đi, anh ta đã mở cửa ra, cầm chiếc túi nhỏ nhìn một cái: “Thuốc anh giữ lại, đồ hộp em lấy đi, ngày mai ra biển ăn. Bụng anh đang trống trơn đây.”
Một ngày không thấy, anh chàng đẹp trai trông lại càng đẹp trai hơn, dù dưới mắt đã có quầng thâm.


Tôi muốn cười đi ra phía trước hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”
Anh ta gật đầu, một giây sau lại vọt vào toilet.
Ngày hôm sau là thứ sáu, tôi xuất phát rất sớm đi tập trung với tổ lặn rồi cùng ra biển, có lẽ là ngủ không ngon, có lẽ trong lòng nhớ thương Diệp Hải, tôi ngồi trên thuyền trông rất ủ


Giáo viên thể dục dẫn đội, thấy bộ dạng tôi, nói: “Cho nên mọi người đã rõ chưa? Trước khi lặn, yêu cầu nhất định phải chuẩn bị tốt tâm lý và sinh lý, mọi người nhìn An Phi xem, bạn ấy còn chưa tỉnh ngủ, vì thế hôm nay chúng ta để bạn ấy lại trên thuyền tiếp ứng.”


Tôi rất tức giận! Không thể lặn xuống nước thì tôi tới làm gì? Từ trước đến giờ tôi đều được ưu đãi rất tốt, đồ lặn có thiếu tôi cũng được một bộ, hôm nay dựa vào cái gì mà tôi phải tiếp ứng?


Tôi đợi hai tổ thay phiên nhau xong, nói với thầy giáo: “Thầy, bây giờ em hoàn toàn tỉnh táo, em cũng muốn xuống nước.”
Thầy ấy lé mắt nhìn tôi: “Đừng cậy mạnh.”
“Em không cậy mạnh.”
“Vậy em thay đi.”


Con người lặn với thiết bị có kỷ lục là 305, vào năm 1994 do người Mỹ tạo ra; nước tôi có kỷ lục lặn là 217m, vào năm 2004 do Phúc Kiến lập nên; kỷ lục của tôi là 105m, năm trước làm được; hôm nay tôi mới lặn xuống 27m, bả vai đã bắt đầu đau, tôi liền ngoi lên.
Mọi người trên thuyền rất cao hứng.


Thầy giáo cười nói: “Nói gì với em bây giờ? Em còn mang theo bình hơi lặn đấy, sinh viên khác lặn không mang gì còn sâu hơn em.”
Họ muốn kéo tôi lên, tôi tức giận quá mức, không chịu đi lên, định lát nữa sẽ thử lại.


Lúc này bỗng sóng biển khuấy động, một con thuyền buồm trắng nhẹ nhàng lướt qua mặt biển, dừng lại cách chỗ chúng tôi không xa. Tôi nhìn về phía trước, thấy mép thuyền có một người đang đứng, mặc T – shirt màu xanh hải quân và quần đùi màu trắng, vóc dáng cao, bả vai rộng, đeo kính mắt màu đen, anh ấy ra ngoài mép thuyền lấy năm bình thí nghiệm trong suốt.


Cách khá xa, có ánh mặt trời, hình dáng có chút mờ mờ, tôi không thấy rõ bộ dáng của anh ấy, nhưng dường như vẫn là bộ dáng trong lòng tôi nhiều năm.
Tôi muốn bơi qua tìm anh, nhưng trang bị trên người rất nặng, tôi còn chưa bơi được tí nào, chiếc thuyền đó lại nhẹ nhàng lướt đi.


Tôi cảm thấy rất uể oải, buồn rầu để đầu tự do chìm xuống.
Tôi bị anh em ba chân bốn cẳng túm lên thuyền liền không muốn xuống nước nữa.
Thành phố cách biển quá xa, tôi theo tổ lặn trở về thành phố, ăn cơm xong về nhà, cũng đã khuya
Tôi mở cửa, bác Trương đã ngủ.


Tôi rón rén lên lầu, thấy phòng Diệp Hải còn sáng đèn.
Tôi do dự trong chốc lát, vẫn gõ cửa phòng anh ta.
Không có người trả lời, tôi đẩy cửa đi vào, hóa ra anh ta đã ngủ, trong tay cầm một quyển sách, tôi vừa thấy còn có chút buồn cười, “cố sự hội”, của năm trước.


Đây là lần đầu tiên tôi vào phòng con trai, anh ta cực kỳ sạch sẽ, sách và quần áo đều để ngăn nắp, gọn dàng, bàn học trước cửa sổ có cây sáo của anh ta.
Trên tường có một bức tranh hấp dẫn sự chú ý của tôi.


Đại dương xanh có từ ngôi đền cổ xưa, cá heo còn mỉm cười, xuyên ở chính giữa.
Tôi nhìn kỹ, niềm vui nhẹ nhàng say sưa đó tựa như có điểm giống giấc mơ của tôi.


Sau đó tôi nhìn anh ta, Diệp Hải có gương mặt đẹp, lông mi dài, giống như cây quạt, ngủ rất ngon, môi hơi mím, trông trẻ con mà ngoan cố.
Tôi nghĩ một lúc, vẫn cầm lên quyển sách “cố sự hội” trong tay anh ta.
Ai ngờ anh ta chuyển cổ tay, tôi bị anh ta giữ chặt ngón tay.


Tôi nhẹ giọng nói: “Anh không ngủ à.” Rồi muốn rút tay về.
Diệp Hải vẫn nhắm mắt: “Không nên cử động. Như vậy tốt lắm.”
Tập thể đá xanh rơi xuống mặt biển, mê hoặc.






Truyện liên quan