Chương 42: Hành đạo
Edit: bé Na
Tháng mười, trong sóng yên biển lăng, bình yên vượt qua.
Lịch Điện tử ngày qua ngày đều có thay đổi. Nhưng, cho dù tận mắt nhìn thấy nó thay đổi, cũng sẽ không tự chủ được mà cảm thấy, nó đang trốn tránh trong lúc mình vô tình.
Quả nhiên vẫn là bởi vì tình cảnh bất đồng. Thiên Lý nghĩ.
Mùa thu này, chắc là mùa thu nhanh nhất từ lúc mình ra đời.
Giống như ngày hôm qua vẫn là đầu tháng mười, hôm nay đã gần đến rằm tháng mười một. Chỉ cần nháy mắt, cũng không giữ được.
Xuân thương, thu buồn không phải là không có. Mấy ngày này, càng thường xuyên trong trò chơi và cuộc sống thật đi tới đi lui hơn. Có đôi khi thấy mẹ phê bình kín đáo, nhưng, bà dù sao cũng là luyến tiếc con rời đi.
Từ sau khi cha mẹ ly dị, Thiên Lý trở thành toàn bộ mục đích tồn tại của mẹ. Đưa cậu xuất ngoại là tự bà đề nghị, trong đó gửi gắm hi vọng tha thiết nhất của bà. Thiên Lý chưa từng nghĩ sẽ cự tuyệt.
Ngoại trừ tính cách hướng nội, ở bên ngoài Thiên Lý cùng mấy cậu nhóc cùng tuổi không có gì bất đồng. Tỷ như cũng mở blog, lại dùng nó trở thành nơi để viết nhật kí. Gần đây bởi vì tình huống đặc thù, lại thật lâu không để ý tới nơi đó.
Mở blog ra liền thấy, lần viết bài trước ở tận hai tháng trước đây.
Tin nhắn lại gần đây nhất cũng là một tháng trước. Một người nặc danh nào đó nói “Thật chậm, thật lười”.
Thiên Lý cười cười, muốn bắt đầu viết nhật kí.
Nhật kí cuối cùng trước khi xuất ngoại.
Không có nội dung hoặc câu cú gì đáng nói, nghĩ cái gì thì viết cái đó, là điểm đặc sắc của Thiên Lý.
Đầu tiên cậu viết về cảm xúc sau khi xem trận bóng rổ ngày hôm qua. Sau đó ngừng đánh chữ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, không còn được mặc quần ngắn áo phông đi khắp nơi nữa.
Không khí trong hội dần dần nóng lên, càng gần đến thời gian cập nhật, cảm xúc của mọi người lại càng thêm phấn khởi.
Ngày mồng mười tháng mười hai, ‘Kỳ tích Ánh Sáng’ vào tháng Mười hai……
Trong hội nhất định có người muốn tham gia hoạt động này. Nhận được vị trí thứ nhất cũng lấy được phần thưởng thần bí “Người kỳ tích”, sẽ là ai?
Rất muốn xem, cũng rất muốn cùng tham gia. Nhưng khi đó, mình còn không biết mình đang làm gì ở bên Anh……
Thiên Lý nghĩ nghĩ, trong nhật kí liền viết như vậy:
“Cũng sắp phải rời khỏi đây rồi. Trước khi đi, mình hy vọng Đu Đủ cùng anh Khả Nhạc có thể hòa hợp lại với nhau, cũng hy vọng anh Tiểu Hàn đừng gay gắt với anh Noãn Khí như vậy nữa.”
Ý nghĩ của Thiên Lý, tại đa số thời điểm, đều là rất đơn thuần.
Bất quá đơn thuần cũng không có nghĩa là không biết.
Tiểu Hàn, Noãn Khí luôn cãi nhau trong hội…… Noãn Khí có động tác gì, Tiểu Hàn sẽ phát biểu đầu tiên. Từ sau khi Noãn Khí tới Bi Luyến Hồ, Tiểu Hàn còn chưa bao giờ đối đãi hòa nhã với anh. Đương nhiên, điều đó và hành động, cử chỉ của Noãn Khí cũng không thoát được có liên quan.
Thiên Lý biết, nếu Noãn Khí thật sự phải đi, Tiểu Hàn nhất định sẽ buồn. Tiểu Hàn trước giờ vẫn như vậy, nhìn qua thực không thể nói lý, thực tế lại trọng tình trọng nghĩa.
Như vậy tính ra, Noãn Khí chắc cũng sắp trở về…… Noãn Khí rời đi, Tiểu Hàn sẽ không vui, mà mình rời đi, sẽ có bao nhiêu người không vui?
Thiên Lý cũng biết, mấy ngày nay, mẹ vẫn luôn vụng trộm rơi lệ. Bà là một người có tâm lý yếu đối, để mình rời đi đối với bà mà nói khá là mâu thuẫn. Điều mình có khả năng làm, chỉ có tận lực cùng bà trò chuyện nhiều hơn, chia sẻ bớt buồn phiền của bà.
“Gần đây mọi người trong công hội đều mạnh khỏe. Bất luận thành chiến hay là nhiệm vụ, đều có vẻ tiến hành thuận lợi. Thật hy vọng tiếp theo vẫn như vậy. Đồng thời, cũng hy vọng mẹ có thể bảo trọng thân thể mình thật tốt.”
Này có lẽ chính là kỳ vọng lớn nhất đi.
Hình như không còn điều gì khác?
Thiên Lý nhìn bài viết mới chỉ có mấy chữ, cười khổ. Cái này gọi là “Mong ước cuối cùng” đúng không.
Kỳ thật còn muốn viết rất nhiều, điều muốn nói còn chồng chất trong lòng.
Muốn cùng Đu Đủ, Cá ch.ết, Mèo Lười, Ly Ca cùng với mấy bằng hữu khác nói vài lời, muốn cùng Quả Quả tâm sự, muốn cùng anh Luật nói chuyện…… Nhưng không thể viết ra được.
Những gì trong trí nhớ, rồi cũng có ngày sẽ nhạt phai.
Tỷ như ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, trên bình nguyên Áo Bố Nhân quen biết một cô bé. Lại tỷ như ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, nhìn thấy người mình vẫn thực ngưỡng mộ. Lại tỷ như ngày nào đó, tháng nào đó, năm nào đó, cùng một đám không đứng đắn trong quán ăn nhanh làm bài tập……
Những ký ức rồi sẽ nhạt phai. Nhưng cảm tình với mọi người, lại thủy chung sẽ không nhạt đi.
Những người khác trong hội……
Cô gái gọi là Linh Linh, mình vẫn cảm thấy có chút kỳ quái…… Đu Đủ là người của Ánh Sáng, hẳn là sẽ không vì cô mà vẫn giằng co với Khả Nhạc, hẳn là sẽ không.
Cuối cùng, còn có một người tên là Bạch Hân.
Một người đến bây giờ, mình vẫn không thể hiểu được.
Thiên Lý đóng bài viết, ra ngoài tản bộ.
Nhà cách trường đại học rất gần, nhưng là Thiên Lý rất ít khi đến đại học S.
Hôm nay vô ý thức cuống cuống thế nào, lại rảo bước tiến vào vườn trường của trường S. Vừa vào cửa thư viện, nhìn kiến trúc tràn ngập phong vị cổ điển, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt người qua đường.
Nếu vẫn tiếp tục sống tại đây, có lẽ mình cũng có cơ hội bước vào cánh cổng này.
Thiên Lý chậm rãi đi qua, thưởng thức mọi điều.
Trên bậc thang ở cửa đang đứng một đám người, hình như đang thảo luận cái gì đó.
Người có vóc dáng cao cao đứng ở giữa, nhìn rất quen mắt……
“Thiên Lý?”
Cho đến khi đối phương gọi tên trong trò chơi của mình, Thiên Lý mới phản ứng lại, đối phương đến tột cùng là ai.
“Anh Vân……?”
Nữ sinh bên cạnh thấy cậu, nháy mắt kêu lên sợ hãi.
“Đáng yêu nha……”
“Oa a! Cậu nhỏ thanh tú quá…… Giáo sư Mạc, cậu ấy là em trai thầy sao?”
“Này……” Bạch Hân có ý đồ ngăn lại.
Nhưng mà một đám nữ sinh đã nhào về hướng Thiên Lý, vừa mở miệng đã là ân cần thăm hỏi nhiệt tình tới cực điểm:
“Em trai à, cùng chị đi chơi không?”
“Em trai à, em muốn ăn gì, chị dẫn em đi mua.”
“Em trai à……”
“Ách……”
Thiên Lý còn chưa hiểu được tình trạng, đã bị một tràng “Em trai à” làm cho mê muội.
“Các em.. ôi chao……” Bạch Hân đi tới, tươi cười đem đám người cả trai lẫn gái kia vẫy lui,“Tôi nói với các em rồi, hối lộ là hoàn toàn vô dụng, mặc kệ từ cửa nào cũng giống nhau. Đừng tưởng rằng lấy lòng Tiểu Thiên là có thể qua cửa của tôi.”
“Không phải đâu, thầy vĩ đại của em……” Mọi người sắc mặt đột biến,“Thầy đừng không hiểu nhân tình như vậy nha……”
“Từ anh Mạc đến thầy Mạc rồi lại đến giáo sư Mạc…… Hiện tại lại là thầy vĩ đại sao? Lần sau còn muốn gọi là gì?”
Bạch Hân liếc mắt về đám sinh viên.
“Mấy người bình thường không cố gắng, giờ tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong mấy câu tổng kết, anh liền quàng qua vai Thiên Lý, từ trong đám người thoải mái đi ra ngoài.
“Đi thôi, Tiểu Thiên.”
“Ách……”
Thiên Lý vẫn mờ mịt như trước.
“Anh Vân…… Thật ra gặp được anh chỉ là do ngẫu nhiên. Nếu anh đang bận, em sẽ không quấy rầy ……”
“Anh không bận.”
“Ách……?”
Như vậy, đám kia cầu Trời khấn Phật…… Là đang có chuyện gì xảy ra?
Đi được một đoạn đường, Bạch Hân mới buông vai cậu ra, ôn hòa mỉm cười nói:
“Mấy tên đó, ngày thường đi học không đủ, sợ anh cuối kỳ đánh trượt bọn họ…… Hiện tại như ong vỡ tổ chạy tới cầu tình.”
“Thì ra là học sinh của anh hả……”
Thiên Lý thế này mới hiểu được.
“Ai, bọn họ ríu ra ríu rít, nói đến nỗi anh ong cả đầu. May mắn đúng lúc em xuất hiện cứu được anh.”
“……”
Thiên Lý nhìn nhìn mặt Bạch Hân. Khuôn mặt kia tràn ngập biểu tình thoải mái tự nhiên, không có một chút dấu hiệu căm tức.
Người này đang buồn bực? Không cần nghĩ cũng biết không có khả năng. Có lẽ, anh ta là lấy trêu cợt học trò làm vui đi……
“Suy nghĩ cái gì vậy, biểu tình sao lại quái dị như thế?”
Bạch Hân đeo kính mắt, thiếu vài phần phong lưu, hơn vài phần phong độ của người trí thức.
Thiên Lý lại nhìn nhìn, nhẹ nhàng nói:
“Không giống với cảm giác bình thường……”
“Cái gì? Anh sao?”
“Vâng.” Thiên Lý gật gật đầu.
“Ha ha…… Đây là tất nhiên.”
Bạch Hân cười.
“Bị bầu không khí trong trường học cuốn hút, không đứng đắn là không thể. Đúng rồi…… Đêm nay anh có việc quan trọng, sẽ không login. Nhiệm vụ kia, em cùng bọn Cá Mèo tiếp tục nhé.”
“Vâng.”
Thiên Lý thuận miệng đáp ứng.
“Tiểu Thiên, gần đây vẫn nghĩ đông tưởng tây sao?”
“À……?”
Bạch Hân hạ mắt nhìn qua kính, ôn nhu mà trong suốt. Thiên Lý nhìn cặp mắt kia, lắc lắc đầu.
“Không có là tốt rồi.” Bạch Hân vừa lòng mỉm cười.
“Anh Vân, em nghĩ mua mấy món quà gửi cho mọi người.”
“Ừ, cũng phải.” Bạch Hân vỗ vỗ tóc Thiên Lý, ôn hòa nói,“Sau đó, cùng bọn họ vui vẻ tụ tập thêm lần nữa nhé?”
“Vâng.”
Từ lúc nào nhỉ, càng ngày càng thân cận cùng người này?
Thiên Lý yên lặng nghĩ.
Ấn tượng là từ khi nào thay đổi?
Khoảng cách là từ khi nào thì gần gũi?
Lại là từ khi nào thì bắt đầu sinh ra tín nhiệm với đối phương?
Từ lúc hai bên hoàn toàn xa lạ, đến tận bây giờ, giống như bước chậm trên đường nhỏ.
Duyên phận…… Thật là một điều kỳ diệu.
**
Mở diễn đàn của công hội, nhìn chằm chằm màn hình đang sáng lên.
Tổng kết thành chiến lần này,Yoyo không biết nên viết thế nào. Suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng viết một đống văn tự ngay cả cô cũng thấy là để lấy lệ.
Thực mâu thuẫn, cũng có chút bất an, giống như có điều gì đó đang dần dần thoát khỏi khống chế, tùy ý lan tràn.
Nhưng mà đối với người đặt mục tiêu là Trà Trà như Yoyo mà nói, cá tính mạnh không cho phép cô dễ dàng nói ra hai chữ thất bại. Cho nên, cho dù có cảm giác người trong hội bắt đầu không phục mình, cô cũng muốn cố gắng vãn hồi được điều gì đó.
Mà không phải chạy tới cầu viện.
Làm hội trưởng của phân hội mới “Luyến”, cô không thấy được công việc quản lý của mình từ khi kiến lập hội cho tới nay, có chỗ nào thất trách, cũng không cho rằng thực lực của mình so với người khác kém hơn.
Như vậy, lòng người vì sao lại càng ngày càng tán?
Yoyo nhớ tới sự tình hôm cuối tuần, có chút đau đầu.
“Hằng”“Luyến” Hai hội tổ hợp xuất chiến, kết quả cho thấy so với trước kia tốt hơn, nhưng thực tế thì không phải vậy. Người của hội mình thừa dịp chạy loạn nơi nơi, có ý đồ pha trò, vui đùa.
Không phải không hiểu tâm tình muốn vui chơi của bọn họ.
Cũng không phải nhất định phải hoàn thành mục tiêu, mệnh lệnh đặt ra chỉ là bọn họ hạ được thành.
Nhưng đối mặt với mấy người này, nói cái gì cũng có cảm giác vô ích, khiến người ta phải phiền lòng.
Cũng may, Linh Linh nói sẽ hỗ trợ trông coi mấy tên đó, hơn nữa Khả Nhạc cũng không có ý kiến gì khác, thế mới làm cho cô có chút an tâm.
Nhất định…… Phân hội này mình phải bảo hộ cho tốt.
Đây không chỉ là kỳ vọng của Thanh Dạ và Luật, mà còn là kỳ vọng của mọi người trong hội đối với mình.