Chương 43: Sóng vai mà đi
Edit: bé Na
Yoyo không xác định được tâm tình mình hiện đang thế nào, nhưng cô vẫn nghênh đón công thành chiến tuần này.
An bài lần này, ngắn gọn, thỏa đáng, vừa xem đã hiểu ngay. Nếu người nào đọc không chịu hiểu, rõ ràng là cố ý đối nghịch cùng cô.
Trước khi cuộc chiến diễn ra,Yoyo ngoài ý muốn nhận được thăm hỏi đặc biệt ân cần của Luật.
Cậu ấy nói rất đơn giản, chỉ hỏi một chút về chuyện chuẩn bị tình huống của cô như thế nào.Trong lòng Yoyo có điểm bất an.
Chẳng lẽ là anh ấy đã thấy được lần trước tổng kết rất tùy ý ……?
Yoyo cẩn thận trả lời từng vấn đề. Không nghĩ tới Luật lại cười nói:
“Đừng quá khẩn trương, lại càng không cần tự tăng áp lực cho mình. Quản lý một phân hội mới không dễ dàng, mọi người đều có thể hiểu cho em.”
Yoyo nhất thời nhẹ nhàng thở ra, nói:
“Không thành vấn đề…… Xin anh yên tâm.”
Nếu người bên dưới có thể thành thật hơn một chút, như vậy,Yoyo liền không có gì phải lo lắng.
Đáng tiếc…… Không như cô mong muốn.
Tình hình bây giờ, lại giống như hôm qua.
Hiện tại bọn họ đang tấn công Ân Duy Tư. Yoyo ra mệnh lệnh cho các tổ đội đến tập hợp ở cửa. Kêu gọi vài lần, tổ của bọn Cuồng Khách lại chậm chạp không thấy đến.
“Các cậu rốt cuộc đang làm cái gì!?” Yoyo nổi giận.
Xem ra, không cho bọn người kia một chút nhắc nhở, bọn họ sẽ không nghe lời.
“Đương nhiên là đang công thành rồi……”
Một lát sau đó, có người trả lời.
“Công thành cái gì?” Yoyo trách mắng,“Gọi các cậu đến Ân Duy Tư, không nghe thấy hả?”
“Nhưng chúng em đang ở Phù Ni Á…… Hơn nữa thành này sắp là của chúng ta rồi.”
“Phù Ni Á……” Yoyo vô lực nói,“Tôi có bảo các cậu đến địa khu Tắc Lâm Cách Lặc sao?”
“Ai…… Có sao đâu, chị Yoyo.” Cuồng Khách trái lại còn an ủi cô,“Ân Duy Tư cùng Phù Ni Á giá trị cũng có khác nhau lắm đâu.”
“Đây không phải là vấn đề giá trị lớn nhỏ?”
“A, dừng dừng nói sau…… Có người đến.”
Sau đó, Cuồng Khách không phản ứng nữa. Qua thêm một lúc nữa, Yoyo nhận được tán gẫu mật từ Linh Linh:
“Cuồng Khách bọn họ có gọi em đến đây, cho nên chị Yoyo cứ yên tâm bên này đi. Nếu đánh Ân Duy Tư người không đủ, chị cứ gọi anh Khả Nhạc một tiếng.”
“Đó không phải điều chị lo lắng……”
“Em biết.” Linh Linh khuyên nhủ,“Nhưng bây giờ còn ở thành chiến, chờ sau khi thành chiến chấm dứt chị chậm rãi giáo dục bọn họ là được rồi?”
“……”
Nói đến nước này, Yoyo cũng không còn gì để nói.
“Ừ.”
Nhẹ nhàng thở dài, tỏ vẻ thỏa hiệp.
“Lão đại của các cậu, Khả Nhạc bây giờ đang ở đâu?”
Yoyo hỏi một hội viên của Hằng phân hội bên cạnh.
“Anh ấy đang dẫn người đến Á Bố Lạp Nhĩ…… Cần em gọi anh ấy không?”
“Á Bố Lạp Nhĩ sao……” Yoyo nghĩ nghĩ, lắc đầu nói,“Quên đi, không phiền toái đến anh ấy.”
Thành Hưu Bá Luân.
Giai đoạn thủ thành cuối cùng, trật tự, nghiêm mật.
Chỉ là, thiếu mất mấy gương mặt quen thuộc.
“Đu Đủ cùng Cá ch.ết khi nào thì về?”
Thanh Dạ quay đầu hỏi người yêu.
“À……” Chu Luật mỉm cười nói,“Hai đứa nó, bị em sung quân đến Á Bố Lạp Nhĩ.”
“Úc? Phân hội cần hỗ trợ sao?”
Thanh Dạ biết tầm quan trọng của bọn họ. Nếu là không có chuyện quá lớn, hai người kia tuyệt đối sẽ không thoát ly chủ đội của Ánh Sáng.
Mà nay, đáng lẽ hai pháp sư ở cửa giờ chỉ có một mình Mèo Lười. Ly Ca cũng không thể phân thần chú ý hỗ trợ Đu Đủ.
“Khả Nhạc không gọi người hỗ trợ, chỉ là……”
Chu Luật không nói thêm gì đi nữa, chỉ mỉm cười.
***
Thành Á Bố Lạp Nhĩ.
Cuộc chiến tranh đoạt đang trong giai đoạn kịch liệt.
Kẹo Hòm cũng là công hội có thực lực, sẽ không dễ dàng rời khỏi tranh đoạt như vậy.
Trên thực tế, dựa theo tình huống lúc trước thì thực lực hai bên cũng xem như ngang nhau.
Hết thảy, từ sau khi Cá ch.ết cùng Đu Đủ tới, mới phát sinh ra biến cố.
“Chủ hội phái người tới ……” Khả Nhạc cảm thấy không thế hiểu được.
“Anh Khả Nhạc, sao lại để người ta chơi thế?” Cá ch.ết nhìn đối phương chưa đánh đã mất đến hơn phân nửa HP, cười rất gian.
“Có chút khó chịu…… Bọn họ xuống tay cũng rất ngoan độc.” Khả Nhạc thẳng thắn thừa nhận.
“Không sao đâu, không sao đâu, để em cùng Đu Đủ giúp anh chiếm thành này. Đúng không, Tiểu Mộc Mộc?”
“……”
Đu Đủ vốn nên tại thời điểm này thuận tiện chào hỏi mọi người, nhưng cậu lại chọn cách trầm mặc.
Vẫn còn giận dỗi sao…… Cá ch.ết cười khổ.
Nói Đu Đủ còn đang trong thời kì không được tự nhiên, cũng không phải không có đạo lý.
Mấy ngày thành chiến này, Đu Đủ đều chỉ lo giết địch, ngay cả nói cũng không nói lời vô nghĩa.
Ở bên ngoài cùng các thành viên trong hội quan hệ vẫn thân cận như trước, trên thực tế, còn lâu mới bằng trước kia.
Cho dù là nhanh mồm nhanh miệng như Cá ch.ết, có đôi khi cũng không biết nên giáo dục cậu ta như thế nào mới tốt.
Cá ch.ết nhìn nhất cử nhất động của Đu Đủ, trong lòng rất buồn.
Hiện tại, trò chơi đối với Đu Đủ mà nói, nhất định không phải một loại giải trí.
Đối với chính mình mà nói, cũng không còn thuần túy vui vẻ như xưa nữa.
Bởi vì bạn bè cùng đoàn đội, đã sớm quen có bọn họ bên cạnh, thế cho nên sau khi mất đi, sẽ thấy đời chẳng còn gì vui vẻ.
Trước khi đến Á Bố Lạp Nhĩ, Phó hội lặng lẽ nói với mình, phải nắm bắt cơ hội này.
Cho nên mục tiêu đêm nay, là thực minh xác.
Nghĩ đến đây, Cá ch.ết nói với Khả Nhạc:
“Nhất định, phải hạ Á Bố Lạp Nhĩ.”
Mười giờ, mọi người cùng kết thúc công việc.
Các thành viên của Hằng hội đều chưa từng bao giờ vui vẻ như hôm này, tuy rằng chỉ hạ được một thành này, nhưng đối chiến Kẹo Hòm, đã thành công thủ thắng.
Khả Nhạc cười nói:“Đợi lát nữa chúng ta sẽ có hoạt động, hai người các cậu cũng cùng đi nhé.”
“Ok anh.” Cá ch.ết không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng. Cậu biết đây là một cơ hội tốt.
“Tiểu Mộc Mộc, cậu không được không tham gia đó.” Cá ch.ết cười nói.
“……”
Cá ch.ết vốn tưởng rằng, Đu Đủ nhất định sẽ rầu rĩ đáp ứng.
Vốn tưởng rằng, cho dù nếu không tình nguyện cũng sẽ cho mình ít mặt mũi.
Nhưng là Đu Đủ chỉ bỏ lại một câu đơn giản “Quên đi”, rồi xoay người bước đi.
Xoay người bước đi, dừng một chút cũng không.
Nhìn thái độ của cậu ta, Khả Nhạc im lặng.
Những người cảm kích xung quanh, cũng thở dài theo.
Bất quá, Cá ch.ết trời sinh không phải cái loại cá tính dễ dàng thỏa hiệp kiểu này.
“Đu Đủ! Cậu đứng lại cho tôi!”
Đơn giản không cần đánh chữ, rống lên rõ ràng ở kênh is.
Khả Nhạc ở phân hội tất nhiên không nghe được thanh âm của Cá ch.ết. Nhưng thành viên chủ hội tập trung ở Hưu Bá Luân chưa tán đi, đều nghe được.
Sao vậy?
Thanh Dạ muốn hỏi, bị người bên cạnh ngăn lại.
Toàn bộ kênh IS, cũng chỉ có thanh âm Cá ch.ết rõ ràng quanh quẩn.
“Cậu còn muốn ồn ào, không được tự nhiên đến bao lâu? Hơn một tháng còn chưa đủ?”
“……”
“Có giận dỗi gì thì trách mắng chúng tôi là được rồi. Chúng tôi biết trong lòng cậu nghĩ gì, chúng tôi cũng biết thái độ của mình lúc đó không ổn. Nhưng anh Khả Nhạc không làm sai cái gì, đúng không?”
“……”
“Để chúng tôi giải thích, cho dù là trăm ngàn lần cũng có thể. Nhưng Đu Đủ, vì một chút việc nhỏ mà để mất người anh em Khả Nhạc này, cậu cảm thấy đáng giá sao?”
“……”
“Tôi nói đến đây thôi. Cậu cứ ngồi mà ngẫm lại!”
Nếu hiện tại hai người mặt đối mặt, Đu Đủ nhất định sẽ bị đánh…… Mọi người kinh hãi nghĩ. Không biết Cá ch.ết thoạt nhìn giống học sinh trung học, khi tức giận sẽ là bộ dáng gì?
“Tôi……”
Bên tai im lặng vài phút, mới truyền đến thanh âm Đu Đủ lo lắng không yên. Mỗi lần đến thời điểm chột dạ, Đu Đủ luôn dùng giọng điệu này nói chuyện.
“Tôi cũng biết, thái độ của mình lúc trước phải xin lỗi anh Khả Nhạc……”
“Vậy cậu vì sao làm ra một bộ dạng chán ghét anh ấy như vậy?” Cá ch.ết nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì tôi cảm thấy thật sự không còn mặt mũi nào gặp lại anh ấy, cho nên gần đây mới muốn tránh đi……”
“……”
Cá ch.ết ngây ngẩn cả người.
“……”
Mèo Lười ngây ngẩn cả người.
“……”
Thanh Dạ cùng Luật cũng ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, không biết là ai thập phần thống khổ hỏi:
“…… Tôi…… tôi có thể cười không?”
“Tiểu…… Mộc Mộc……” Thanh âm của Mèo Lười giống như u linh vật vờ, Đu Đủ nghe được liền nổi da gà.
“Gì……?”
“Chỉ bởi vì cậu ‘Ngượng ngùng’…… mà chúng tôi ước chừng lo lắng hơn một tháng…… đâu……”
“…… Thực xin lỗi.”
“Ha ha a…… Hắc hắc hắc…… Ha ha ha……”
“Mèo…… cậu muốn làm gì……?”
“Phí tổn thất tinh thần đâu…… Ngoan ngoãn nộp ra đây……”
“Phí tổn thất……? phải đưa tôi mới đúng!” Vừa nghe đến “Phí”, Đu Đủ thân là nhân sĩ khốn cùng lập tức kháng nghị,“Các người lúc trước cũng thật làm tôi thương tâm nha, đừng giả vờ tảng lờ!”
“Như vậy chuyện cậu mấy ngày này, nhân cơ hội cùng bên Ngã Phật Từ Bi ngoại tình tính toán thế nào?”
“Cái gì, cái gì mà ngoại tình!”
“Chúng tôi có tội chứng! Tội chứng cậu cùng bên Ngã Phật thông đồng!”
[ Âm thanh không biết từ đâu: Chứng cứ phạm tội từ bạn tốt Ly Ca hữu tình cung cấp…… Ách.]
Thanh âm Cá ch.ết hợp thời nhảy ra, nghiêm túc nói:
“Bạn học Đu Đủ, bạn phạm vào tội ngoại tình nghiêm trọng, bị phán phải ly hôn với Ánh Sáng Chi Đường.”
“……”
Đu Đủ ngây người vài giây, la hoảng lên:
“Tôi không muốn ly hôn! Không muốn ly hôn!! Tôi ch.ết cũng không ly hôn!!!……”
“……”
Thanh Dạ nghe âm thanh huyên náo trong tai nghe, cười to nói:“Thì ra bị sung quân đến Á Bố Lạp Nhĩ, là vì lý do này hả……”
Chu Luật gật gật đầu, tán thưởng:“Quả nhiên, bọn nhỏ đều rất ngoan.”
“Đúng vậy.” Thanh Dạ mỉm cười,“Dù sao cũng là anh em, ai cũng luyến tiếc rời đi.”
Hai người nhìn nhau cười.
— khi đối phương giơ tay muốn làm hòa, bạn vì cái gì lại không muốn nắm lấy bàn tay ấy?
…… Dùng sức nắm lấy đôi tay ấy đi.
Bởi vì các bạn là anh em. Các bạn đã từng thề, con đường sau này, phải cùng nhau đi đến cuối.
Bởi vì các bạn đang đi trên cùng một con đường, sóng vai mà đi.
***
“Rất xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được……”
“Rất xin lỗi……”
Không liên lạc được, không liên lạc được……
Gọi vài lần, vẫn như cũ không liên lạc được.
Linh Linh liền gọi tới di động đối phương, thế mới có người bắt máy.
Thanh âm của Trục Phong vẫn ôn hòa như cũ. Nhưng người này, sẽ không quay về trò chơi nữa.
“Anh, anh thay số máy bàn à?”
“Ừ.”
“Có thể nói cho em biết số mới không?”
“Này…… Có việc gì thì gọi di động cho anh đi.” Trục Phong dùng thái độ mềm mỏng cự tuyệt.
“Anh, anh không muốn em gọi điện thoại đến nhà anh, đúng không?” Linh Linh nở nụ cười,“Anh sợ chị dâu hiểu lầm.”
Trục Phong đang ở thời kì tân hôn, cô cũng hiểu được.
“Thật ra cô ấy không quá để ý mấy chuyện này. Nhưng, dù sao cũng là không tốt.”
Trục Phong hiện tại, đã là người có vợ. Rốt cuộc cũng không thể so với trước đây.
“Được rồi…… Em nghe lời là được.”
“Linh Linh, em tìm anh có việc sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn biết anh gần đây thế nào thôi.”
“Anh rất tốt, em không cần phải lo lắng.”
Hai người tùy ý hàn huyên. Nhưng bởi vì không có đề tài gì thú vị, lần trò chuyện này chấm dứt rất nhanh.
Trước nay chưa từng nhanh như vậy.
Linh Linh nhẹ nhàng buông ống nghe, sau đó sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, nặng nề ném con búp bê bên cạnh vào tường.
Nhìn con búp bê màu xanh vô hồn rơi xuống đất, tâm tình Linh Linh càng thêm khó chịu.
Thái độ của Trục Phong thay đổi, cùng với…… ngoài ý liệu của cô, Đu Đủ cùng Khả Nhạc đã hòa hảo.
Hết thảy đêm nay đều càng lúc càng phiền. Cô trước mặt những người kia, cố gắng giả bộ cao hứng phấn chấn.
Cô nghĩ đến đây, lại gọi tiếp một cuộc điện thoại, khẩu khí lạnh lùng nói với người ở đầu kia:
“Ra ngoài đi, giúp em một chuyện.”