Chương 13

Buổi tối ngày 29/12, Cát Vi Dân và năm người cùng phòng giống hệt nhau, chưa khuya đã lên giường. Tắt đèn, tiếng năm cậu bạn nằm nói chuyện dần dần biến mất, ổ chăn dày cũng dần dần được nhiệt độ cơ thể người ủ ấm đến dễ chịu. Cát Vi Dân trong bóng tối mở to đôi mắt, nghe gió bên ngoài thổi cửa sổ đập bang bang, chẳng có chút buồn ngủ nào.


Cứ cảm thấy có gì đó vướng mắc trong lòng. Còn chuyện gì chưa làm nhỉ? Bài tập phải nộp đã làm gần xong, chuẩn bị bài cũng đã xong rồi, ngày mai cũng không phải phiên trực nhật của mình… Rốt cuộc là còn chuyện gì chưa làm? Mãi đến khi hai tầng giường đều không hẹn mà gặp cùng truyền đến tiếng trở mình kẽo kẹt kẽo kẹt, Cát Vi Dân mới tỉnh ra—


Đúng rồi, ngày mai là ngày hội diễn văn nghệ chính thức a!


Vốn là người luôn cách biệt với sân khấu, đột nhiên lại phải đứng ở một nơi cao cheo leo đối mặt với cả biển người, nếu nói không hồi hộp thì chỉ là nói dối mà thôi. Hai lần trước ở phía dưới cũng chỉ có năm vị thầy cô, bây gờ phải đối mặt với hơn một ngàn giáo viên và học sinh của trường, tuy rằng Cát Vi Dân chỉ cần kéo cơ quan ra rồi vào nằm trong ***g, tỉ lệ phạm sai lầm cơ hồ bằng 0, nhưng vẫn là càng nghĩ tới càng cảm thấy bất an.


Cát Vi Dân chồm nửa người khỏi giường, định bàn bạc một chút ý tưởng với người ngủ ở giường dưới, nương theo ánh trăng từ cửa sổ tỏa xuống, Cát Vi Dân vừa nhìn mém nữa là rơi từ trên giường xuống.


Cái tên thường ngày vẫn thiếu một dây thân kinh kia ngủ như ch.ết, lấy chăn cuộc mình thành cái kén tằm khổng lộ, riêng hai cánh tay lại không an phận mà vươn ra ngoài chăn, ôm chặt cứng cái gối vốn là gối đầu ở trước ngực, đại nam nhân lưng dài vai rộng lại ngủ y hệt con gái, nhìn khôi hài biết bao nhiêu.


available on google playdownload on app store


Cát Vi Dân lui người vào trong giường, nghe tiếng ngáy đều đều, thậm chí có chút ồn ào từ giường dưới, những suy nghĩ vẩn vơ chẳng biết sao đều bình tĩnh lại, mơ màng mà tiến vào mộng đẹp.


Ngày 30/12 ban ngày như bị ai bỗng nhiên nhấn nút, buổi sáng vẫn là tốc độ 2x trước tiến, buổi chiều quả thật là tốc độ 8x mà chạy như bay. Trong chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.


“Ảo ảnh quyến rũ” bị xếp ở cuối cùng, Cát Vi Dân khoác áo lông màu trắng ngồi ở hậu đài, nhìn các bạn nữ mặc tiểu yếm cổ chân đeo chuông hít một hơi rồi tiến lên sân khấu, nhịn không được thở dài một cái. Ngày này năm ngoài vẫn còn nhàn nhã ngồi dưới khán đài xem hội diễn, năm nay lại phải ở trong hậu đài lo lắng nhìn tấm màn nhung tầng tầng lớp lớp, rốt cuộc là do ai làm hại a, cậu rầu rĩ trừng mắt nhìn cái tên khởi xướng đang ngồi kế bên ngậm nửa miếng bách quy, dường như đã đi vào cõi thần tiên nào rồi.


Trên đầu Cao Tân đeo hai tai báo lông xù, ngồi chồm hổm dưới đất như mấy tên du côn ven đường, miếng bánh quy bên miệng chuyển động lên xuống theo động tác nhấm nuốt, Cát Vi Dân tức giận hạ một cước lên người cậu ta, Cao Tân lộn nhào tránh đi, bánh quy trong miệng nghẹn giữa họng, phải ho khan mấy chục tiếng mới thuận khí được mà nói.


“Ui da… Cái tính này của cậu không được nha, lúc tức giận muốn đánh người, lúc hồi hộp cũng muốn đánh người.”
Cát Vi Dân miệng hung dữ mắng “Nói nhảm”, trái tim thình thịch lại đập chậm rãi hơn, cậu ngồi xuống bên cạnh Cao Tân, nói.
“Này, chẳng lẽ cậu không hồi hộp chút nào sao?”


“Hồi hộp chứ, lỡ như tớ diễn không ra “sức mạnh của báo”, bọn họ tưởng nhầm thành con mèo hoa khổng lồ thì biết làm sao đây?”
Cát Vi Dân xám mặt, chuyện phải hồi hộp hẳn không phải là chuyện này chứ. Tâm tình đã hoàn toàn thả lỏng.


Cao Tân lúc nãy bị cậu đá văng ra mà lười biếng nửa nằm trên sàn nhà, híp đôi mắt sáng rực, nói.
“Đừng quên, đến lúc đó tớ kì thật vẫn ở đấy với cậu.”
“Ừ.”
“Thật ra vừa rồi tớ muốn nói…”
“Cái gì?”


“Mấy bạn nữ trong nhóm nhảy kia ai cũng có làn da đẹp y hệt cậu nha!”
“Thần kinh!”
“A? Cậu lại đỏ mặt.”
“Nói nhảm, cái đó là má hồng.”
“Haha, cậu quả nhiên là đang hồi hộp, bình thường nói với cậu như vậy, cậu đã đánh tớ từ sớm.”


“Cậu rất muốn bị tớ cho ăn đập?”
“Không có.”
“Vậy câm miệng.”


Nói chuyện rất không đứng đắn, chẳng biết vì sao lại khiến người ta an tâm. Cảm giác an tâm này vẫn kéo dài đến lúc bọn họ lên sân khấu. Cát Vi Dân nấp ở sau cơ quan của ***g sắt, mái tóc nâu quăn rũ xuống bờ vai có chút ngứa, cậu nghểnh đầu, nhìn dáng người cao cao của Cao Tân ở phía trước đang cố gắng dạng chân phe phẩy đuôi báo, bên miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ.


Tấm màn sân khấu đỏ thẫm chậm rãi hạ xuống, đến phiên cậu lên sân khấu. Cát Vi Dân kéo tà váy lụa mỏng cẩn thận đi vào giữa ***g, cùng Cao Tân trong bóng tối nhẹ nhàng đánh tay một cái, một giây kế, màn sẽ nâng lên. Kẹt kẹt, có tiếng gì khác thường trên đầu, cậu theo phản xạ định ngẩng đầu—–


~*~*~*~
Phải công nhận tác giả ngắt chương hay thiệt, đúng chương 13 luôn 8->






Truyện liên quan