Chương 9
Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Hàm Sênh tưởng mình đã nghe lầm. Mặc dù lúc ở Lương cung, hắn cũng được đặc cách di chuyển bằng xe ngựa, nhưng đó là vì Lương đế là phụ thân của hắn, tất nhiên phải thương hắn yếu ớt ốm đau. Nhưng những chuyện đang xảy ra ở Đại Tấn thật sự khiến hắn u mê ngơ ngẩn.
Trạm Trinh có thể lên tiếng vì tình ý dành cho hắn, song việc Thiên tử Đại Tấn đồng ý lại khiến Hàm Sênh không thể tin nổi.
Hoàng hậu cũng đang trợn tròn con mắt, còn phản ứng của Trạm Trinh lại như mọi chuyện đã nằm trong dự đoán. Hắn thản nhiên đáp: "Đa tạ ân điển của Phụ hoàng."
Hàm Sênh vội vàng đứng dậy hành lễ tạ ơn theo.
Hoàng hậu nghiêng đầu ra lệnh: "Mang xe ngựa của phủ Thái tử tới trước cửa điện đi, còn phải đưa Thái tử phi đi ra mắt Thái hậu nữa."
Hàm Sênh không dám mở miệng. Hắn cứ cảm thấy ánh mắt của Hoàng hậu ẩn chứa vài phần tức giận, nên khi ngồi lại chỗ cũ, hắn không khỏi cảm thấy có chút bất an. Giờ hắn đã là Thái tử phi của Đại Tấn, sau này đương nhiên sẽ không tránh được được việc thỉnh an, thăm hỏi và duy trì quan hệ mẹ chồng – nàng dâu với Hoàng hậu. Cho nên, nếu đắc tội với Hoàng hậu, tương lai của hắn chắc chắn sẽ không tốt đẹp.
Trạm Trinh thay mặt Hàm Sênh đáp: "Xin phiền Mẫu hậu."
Hàm Sênh khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Trạm Trinh. Ánh mắt tối đen sâu thẳm của đối phương cũng đang dõi về phía hắn, khiến hắn đành phải chủ động tránh đi. Nam nhân này, mỗi lần nhìn về phía hắn là nhất quyết dán chặt mắt lên, đã thế còn hết sức thản nhiên, cứ như không biết thẹn là gì.
Chẳng bao lâu sau, xe ngựa của phủ Thái tử đã dừng trước cửa cung. Hàm Sênh và Trạm Trinh hành lễ rồi rời đi. Hoàng hậu nghiêng đầu, rũ mắt, giọng điệu cung kính nhưng không che giấu nổi tức giận, hỏi: "Sao Bệ hạ lại đồng ý yêu cầu hoang đường của Trạm Trinh như vậy?"
Tấn đế nhìn theo bóng Hàm Sênh. Dù không cảm thấy việc mình đột nhiên trở mặt có gì sai, song hắn vẫn giải thích: "Dù sao nàng ta cũng là trưởng Công chúa Đại Lương, từ nhỏ đã quen kim kiều ngọc sủng, giờ đến Tấn quốc của chúng ta, nếu quá khắt khe lại khiến thiên hạ cảm thấy Đại Tấn ta không rộng lượng."
Tân Mỹ Thần cười lạnh trong lòng, nói: "Vậy Bệ hạ cảm thấy việc Thái tử đổi mười tòa thành lấy mỹ nhân này đáng giá sao?"
Tấn đế gật đầu, đáp: "Con ta bản lĩnh đầy mình, có thể thắng một lần, hiển nhiên sẽ thắng được lần thứ hai. Cái câu "giang sơn dễ đổi, mỹ nhân khó tìm" này cũng khá có lý."
"Ngài không sợ trưởng Công chúa kia sẽ làm loạn giang sơn của Thái tử à?"
"Nữ tử nào có sai trái gì." Tấn đế vỗ nhẹ tay Hoàng hậu của mình, nói: "Sao Trưởng Công chúa có thể làm loạn giang sơn này được, Hoàng hậu nói quá rồi."
Tóm lại ngài nói gì cũng có lý! Tân Hoàng hậu quyết định không bàn cãi thêm.
Vì muốn thấy mặt con dâu nên hôm nay Tấn đế mới tới đây. Ý định đã thành, hắn cũng ngay lập tức rời đi. Cầu ma ma bước tới, trấn an Hoàng hậu: "Bệ hạ đồng ý cho nàng đi xe ngựa trong cung, chẳng qua cũng vì thông cảm với Thái tử. Trưởng Công chúa kia đúng là quá yếu ớt, vừa mới đại hôn, đêm qua lại chịu giày vò, ngộ nhỡ sinh bệnh, chẳng phải Thái tử Điện hạ sẽ đau lòng?"
"Còn nói Trạm Trinh hoang đường, hắn mới là kẻ hoang đường nhất!" Tân Hoàng hậu đè cơn bực tức trong lồng ngực xuống, nghi ngờ hỏi: "Đại hôn còn ngất, với tình trạng sức khỏe như thế, Trạm Trinh thật sự hành phòng với nàng được sao?"
"Có tinh huyết, việc này đương không thể giả... Huống hồ, tính cách của Điện hạ ngài cũng biết rồi, khi hắn không thích, có ép hắn cũng chẳng động vào, còn nếu đã thích, chắc chắn hắn sẽ không nhẫn nhịn."
Cũng đúng. Tân Hoàng hậu vừa bực lại vừa buồn cười: "Ổ chó của tiểu tử này chắc chắn không tồn tại thứ gọi là "bánh nướng để dành". Ngươi đi thu xếp, chờ khoảng thời gian ham thích mới mẻ này qua đi, nạp thêm cho hắn một phòng biết sinh đẻ."
"Dạ."
Được Tấn đế đặc cách, Hàm Sênh ngồi xe ngựa đến cung Thái hậu. Năm nay Thái hậu mới qua ngũ tuần, tuy chăm sóc bản thân rất tốt nhưng đã có dáng vẻ của một lão thái bà. Nàng không làm khó Hàm Sênh, hắn còn chưa hành lễ đã sai người lấy ghế, tri kỷ nói: "Vất vả cả quãng đường rồi, ngươi ở Bắc quốc đã quen chưa?"
"Khiến Hoàng tổ mẫu lo lắng rồi, khí hậu phương Bắc quả đúng là hơi lạnh, nhưng tôn nhi không ra khỏi cửa thì cũng không sao."
"Khâm Thiên giám nói hai ngày tới sẽ có tuyết rơi, ngươi phải chăm sóc bản thân cho tốt."
"Đa tạ Hoàng tổ mẫu quan tâm."
Thái hậu cười, nói với nữ hài bên cạnh: "Mang cho Thái tử phi một tách trà sâm ấm."
Nữ hài lui ra rồi nhanh chóng quay lại. Lúc nàng tới gần, Hàm Sênh cảm thấy đối phương đang quan sát mình nên cũng ngẩng đầu nhìn lại. Nữ hài cười với hắn, Hàm Sênh cũng cười xã giao đáp lại nàng.
Lúc lui về bên cạnh Thái hậu, nữ hài nhỏ giọng nói: "Ai cũng bảo trưởng Công chúa Đại Lương dung nhan tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành, giờ tận mắt nhìn thấy mới biết đúng là không hề nói quá."
Hàm Sênh chẳng biết nói gì. Thái hậu vỗ nhẹ tay nữ hài, trêu ghẹo: "Thái tử vốn đã không thích dong chi tục phấn, xem ra sau này càng khó có người lọt được vào mắt hắn rồi."
Nữ hài lặng lẽ liếc nhìn Trạm Trinh. Hắn cười nhẹ, đáp: "Hoàng tổ mẫu cứ đùa, chẳng qua trước đây tôn nhi chưa gặp được người mình ngưỡng mộ, nào phải khắt khe khó tính gì đâu."
"Thôi được rồi, xưa nay ngươi vẫn luôn là người có chính kiến. Ngươi hài lòng là được."
Hàm Sênh im lặng cầm tách trà sâm lên uống một ngụm theo phép lịch sự, rồi lại nhẹ nhàng hạ tách xuống. Lúc bị gọi đích danh hắn sẽ phụ họa đôi câu. Thấy Trạm Trinh trả lời hết sức thoải mái, không quá thân thiết cũng chẳng tỏ vẻ bất hòa, hắn liền đoán đối phương không thường qua lại với Thái hậu.
Ra mắt vị đại trưởng bối này xong, Hàm Sênh còn phải tới lầu Hỉ Nhạc ăn một bữa tiệc nhẹ do đám tiểu bối chuẩn bị. Mục đích của bữa tiệc là để Hàm Sênh gặp gỡ huynh đệ tỷ muội mới của mình.
Khi Trạm Trinh và Hàm Sênh chuẩn bị rời đi, Thái hậu bỗng nhiên lên tiếng: "Đưa Thanh Dung theo cùng đi, nàng cũng chưa dùng bữa sáng đâu."
Bấy giờ Hàm Sênh mới biết, nữ hài kia là Quận chúa Thanh Dung, cháu gái ruột của Thái hậu. Phụ mẫu mất sớm nên nàng được Thái hậu nuôi dưỡng từ tấm bé, lớn lên trong cung như những Hoàng tử và Công chúa khác.
Trạm Trinh không từ chối. Thanh Dung ngoan ngoãn chạy tới phía sau hắn, ánh mắt dừng trên cánh tay đang đỡ Hàm Sênh của đối phương một lát rồi lại lặng lẽ rời đi.
Vừa bước xuống cầu thang, Hàm Sênh lại cảm thấy cơ thể mình bồng bềnh trong không khí. Hắn tức giận nhìn Trạm Trinh, đối phương lại như chẳng phát hiện, bế hắn đi thẳng vào trong xe ngựa, nói: "Ngồi vững nhé."
Hàm Sênh đành phải nhanh chóng chui vào thùng xe. Rõ ràng có thể giẫm bục trèo lên nhưng lại không có cơ hội tự bước, chẳng lẽ không nên hờn dỗi một chút à?
Hàm Sênh chộp lấy cái lò sưởi tay, ngồi trên đệm bông mềm mại, tâm trạng bỗng hơi phức tạp.
Ở bên ngoài, ánh mắt Thanh Dung lóe lên một tia kinh ngạc. Vừa rồi nàng luôn đứng bên trong, không biết Hàm Sênh dám ngồi xe ngựa tới trước tẩm cung Thái hậu. Cả Hoàng cung này, chỉ sợ chưa có một ai khoe khoang hoành tráng đến vậy đâu. Dù nghĩ thế nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, vừa đi theo Trạm Trinh, vừa nhẹ giọng nói: "Hôm qua ta cũng tới xem đại lễ thành hôn của Điện hạ, đúng là vô cùng náo nhiệt."
"Ừm."
"Nghe nói trong kinh thành có một quán lẩu mới mở, hương vị rất ngon, nếu rảnh, Điện hạ có thể đưa Thái tử phi đi nếm thử một chút? Gọi cả Trạm Nhân, Trạm Cẩn đi cùng, mang cả vò rượu hoa đào ủ năm năm trước theo nữa, chúng ta cùng uống vài chén."
Bắc quốc rất cởi mở, nữ tử chẳng những có thể xuất đầu lộ diện, mà còn được đọc sách, cưỡi ngựa, vui vẻ hàng quán như nam tử bình thường. Khi nghe đến điều này, Hàm Sênh không khỏi sinh lòng hâm mộ. Sức khỏe của hắn không tốt, từ nhỏ đến lớn, số lần xuất cung chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đã thế còn luôn gặp chuyện ngoài ý muốn, khi trở về chắc chắn sẽ sinh bệnh một hồi.
Hắn ghé tai chăm chú lắng nghe, chỉ thấy Trạm Trinh thản nhiên nói: "Sức khỏe của nàng không tốt, chờ trời ấm lên rồi hãy tính.". truyện ngôn tình
Thanh Dung đề nghị: "Hay là mấy người chúng ta đi nếm thử trước?"
Trạm Trinh không trả lời, Thanh Dung bật cười, nói: "Giờ Điện hạ đã thành gia, hẳn là không nỡ xa rời kiều thê."
Dù ý trêu ghẹo trong lời ấy rất rõ ràng, nhưng Trạm Trinh vẫn thản nhiên đáp: "Ừ."
Nam nhân này quả nhiên cực kỳ ngoan cố. Hàm Sênh không nhịn được, vén một góc màn xe lên để ngó ra bên ngoài. Trạm Trinh lập tức nhìn về phía hắn, ánh mắt vốn thờ ơ lạnh nhạt nhanh chóng tối đi, ngắm Hàm Sênh không hề chớp mắt.
"..." Tay Hàm Sênh run lên, lặng lẽ buông màn xe xuống.
Trong lầu Hỉ Nhạc, tất cả mọi người đã chờ đến mất hết kiên nhẫn rồi, vậy mà tin tức đầu tiên truyền tới lại là Thái tử Trạm Trinh dám ngang nhiên bế Thái tử phi đi tới cửa cung của Hoàng hậu. Vừa nghe tin, Trạm Nhân đã nổi giận: "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu thái giám nhanh chóng nói lại một lần, Trạm Nhân càng thêm khó chịu: "Nàng dám để Hoàng huynh bế đi dâng trà cho Mẫu hậu sao?"
Trạm Nhân là muội muội ruột của Trạm Trinh, cũng là trưởng nữ của hoàng thất Đại Tấn. Thân phận đặc biệt hơn những Công chúa và Hoàng tử khác khiến sự kiêu ngạo của nàng cũng chẳng tầm thường. Lúc này, nàng đang nổi trận lôi đình vì huynh trưởng bị coi như nô dịch.
Trong lầu Hỉ Nhạc, các Hoàng tử và Công chúa đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Tất cả đều cho rằng vị trưởng Công chúa Đại Lương kia hơi quá đáng, có người còn tò mò: "Chẳng biết nàng đẹp đến mức nào mà có thể khiến Thái tử tâm cao khí ngạo của chúng ta ngoan ngoãn phục tùng như vậy."
"Ngoan ngoãn phục tùng cái gì hả?" Trạm Nhân nhổ nước bọt: "Chắc chắn nàng ta đã bỏ thuốc Hoàng huynh rồi, dám làm bừa ngay giữa hoàng cung Đại Tấn, coi Hoàng huynh như nô dịch bốc vác hay sao?"
Trạm Cẩn ngồi bên cạnh nhẹ nhàng kéo Trạnh Nhân lại, nói: "Cũng mới đại hôn mà, sức khỏe của nàng không tốt, nếu thật sự không đi nổi, Hoàng huynh đâu thể bỏ nàng lại đó không lo."
Dường như quan hệ giữa Trạm Nhân và Trạm Cẩn không tồi, nghe đối phương khuyên nhủ, nàng ngồi xuống, song vẫn không thể nén giận: "Tiểu yêu tinh này, dám bắt nạt Hoàng huynh của ta như vậy, chờ xem, ta phải cho nàng biết tay!"
Trạm Cẩn nhíu mày: "Cẩn thận chọc Hoàng huynh nổi giận."
"Không để cho huynh ấy phát hiện là được mà."
Nhưng nàng còn chưa nghĩ xem phải dạy dỗ "tiểu yêu tinh" kia như thế nào, người phái đi thăm dò đã mang về tin tức thứ hai: "Thái tử và Thái tử phi đã rời khỏi cung của Thái hậu rồi, nhưng kỳ lạ ở chỗ Thái tử phi lại di chuyển bằng xe ngựa."
Người trong lầu sửng sốt thêm lần nữa: "Nàng dám ngồi xe ngựa ngay trong hoàng cung Đại Tấn sao?"
"Đúng thế ạ." Tiểu thái giám cũng cảm thấy kỳ quái: "Thái tử Điện hạ đi bộ ở bên cạnh, hệt như..."
Trạm Nhân lớn tiếng hỏi: "Hệt như cái gì?"
"Hệt như... một hạ nhân."
"Rầm!" Một tiếng động thật lớn vang lên, cái bàn bị vỗ vỡ thành hai nửa, Trạm Nhân tức đến sôi gan: "Một Công chúa bại quốc, đến Đại Tấn ta còn không biết ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, dám ngang nhiên khiêu khích cả hoàng thất chúng ta. Lúc bổn công chúa ngã gãy chân cũng không dám dùng xe ngựa di chuyển trong cung đấy!"
Trạm Cẩn lên tiếng nhắc nhở: "Năm đó ngươi ngồi ghế có người khiêng."
"Ta là Công chúa Đại Tấn, nàng là ai chứ?"
Lầu Hỉ Nhạc vang lên một trận oán hờn căm giận. Nói cho cùng, đối với mỹ nhân Trạm Trinh dùng mười tòa thành để đổi về này, ngoài đứa trẻ mới sinh chưa hiểu chuyện ra, toàn bộ người trong hoàng thất đều cảm thấy hoang đường và phẫn nộ.
Bầu không khí trong lầu nóng lên lần nữa vì chuyện Hàm Sênh ngồi xe ngựa. Đám Công chúa phồng má, các Hoàng tử cau mày, tất cả đều cảm thấy vị Công chúa Đại Lương kia thật quá đáng.
Trạm Nhân càng tức đến đỏ mặt tía tai, hai mắt trợn trừng như sắp rớt ra ngoài.
Trạm Cẩn đành phải nhắc nhở nàng lần nữa: "Hiện giờ Hoàng huynh cưng nàng ấy như trân bảo, ngươi đừng chọc hắn tức giận nghe chưa."
Trạm Nhân lại nói: "Ta phải cho huynh ấy nhìn rõ bộ mặt thật của ả trưởng Công chúa này!"
"Nàng thì có bộ mặt thật gì?"
"Ta hoài nghi nàng có ý đồ phá hoại tương lai của Đại Tấn!"
Trong lúc bọn họ chuyện trò rôm rả, cuối cùng Hàm Sênh cũng vượt qua đoạn đường xóc nảy, đi đến trước lầu Hỉ Nhạc. Nhận được tin báo, Trạm Nhân bất chấp khuyên can, nhanh chân vọt tới. Phía sau nàng, một đám Hoàng tử, Công chúa vội vã chạy theo.
Thấy Trạm Nhân chạy tới, Trạm Trinh lập tức nhướng mày: "Nóng vội cái gì?"
Trạm Nhân nhìn về phía xe ngựa, che giấu mưu đồ, nói: "Ta... ta tới đón Hoàng tẩu... đương nhiên nóng vội vì muốn gặp mặt nàng."
Dứt lời, nàng liền vòng sang phía xe ngựa.
Trong xe, Hàm Sênh đang dụi mắt, nghiêng người, nhích dần ra phía cửa xe. Nhưng khi hắn vừa vươn tay chạm vào màn cửa, bánh xe bên trái như bị đập mạnh một cái, giây tiếp theo, thân xe lập tức nghiêng đi, con ngựa kinh hãi hí dài một tiếng.
Trạm Trinh nhanh chóng tóm chặt dây cương, lập tức phi thân qua, dùng tay đỡ toàn bộ thùng xe, nhưng nửa thân trên của Hàm Sênh đã bắn ra ngoài cửa sổ. Hắn hốt hoảng, vươn tay ôm cổ Trạm Trinh. Nam nhân nhấc chân đá mạnh một cái, chiếc xe ngựa lập tức đổ về bên ngược lại. Vài tiếng "rầm rầm" vang lên, thùng xe liền gãy nát ra.
Trạm Trinh cúi đầu nhìn người trong ngực, nhẹ giọng gọi: "Công chúa?"
"Lạch cạch..." Trang sức rơi xuống mặt đất phát ra những tiếng giòn vang. Tim Hàm Sênh đập với tốc độ điên cuồng, nhưng vẻ mặt đã nhanh chóng trở nên bình tĩnh, hắn nói: "Ta không sao."
Dùng tay đẩy nhẹ bả vai đối phương, Hàm Sênh thấp giọng bảo: "Ngươi thả ta xuống trước đã."
Sau khi thả Hàm Sênh xuống, Trạm Trinh liền dùng ánh mắt tối sầm để nhìn Trạm Nhân. Lúc chiếc xe đổ nghiêng, Trạm Nhân đã lùi ra xa, nhưng giờ này, đối diện với Trạm Trinh, nàng lại cảm thấy hơi sợ hãi nên vội nhìn sang chỗ khác.
Trạm Trinh gằn từng tiếng: "Lại đây, nhận lỗi."
"Ta không sai!" Trạm Nhân không hề do dự nói, sau đó lại đảo mắt, chuẩn bị tinh thần tranh cãi với huynh trưởng một phen. Nhưng đúng vào lúc ấy, nàng nhận ra trưởng Công chúa Đại Lương cũng đang nhìn mình. Trong khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp của nàng như ngừng lại, toàn thân cũng lập tức cứng đờ.
"Trạm Nhân!"
"À, ta xin lỗi." Trạm Nhân há miệng thở dốc, luống cuống đến ấp a ấp úng: "Ta... không cố ý đâu."
- -
Lời tác giả:
Lược Lược: Mệnh lệnh của cô gia không sánh bằng một ánh mắt của Công chúa.
Hàm Sênh: Người nhà ngươi đều hung dữ vậy sao...