Chương 24
Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Trong lúc Trạm Trinh chạy tới tần lâu uống rượu hoa, Hàm Sênh lại nghe tin Trạm Cẩn tới gõ cửa phủ Thái tử.
Phòng chính rất lạnh nên Hàm Sênh sai người mời Trạm Cẩn vào phòng trong. Như Ý bước tới giúp nàng cởi áo khoác. Sau đó, hai người ngồi xuống trước bàn lò sưởi, bên trên còn đặt một ấm sữa nóng thơm ngon. Hàm Sênh tự tay rót cho Trạm Cẩn một chén sữa, đưa qua, hỏi: "Ngươi tới tìm Trạm Trinh à?"
"Không phải." Trạm Cẩn cảm tạ và nhận sữa rồi mới tiếp tục nói: "Ta có việc muốn nhờ cậy tẩu tẩu."
Trạm Cẩn không hổ là muội muội của Trạm Trinh, dù sao cũng cùng một phụ thân nên tính cách của nàng cũng có phần giống hắn: thản nhiên và thẳng thắn.
Hàm Sênh cầm chén sữa ấm, dịch người vào giữa chiếc ghế mềm mại rộng rãi, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt sáng ngời, hỏi: "Việc gì?"
"Ngươi có thể bảo Hoàng huynh để ta tới quân doanh không?"
Trạm Cẩn nhìn thẳng vào mắt Hàm Sênh, tuy lời nói có ý nhờ vả, nhưng thần thái cùng ánh mắt lại không mang theo chút xiểm nịnh nào. Hàm Sênh nhìn khuôn mặt tinh xảo của đối phương, như ý thức được điều gì, hơi cong khóe miệng, nhẹ nhàng hỏi: "Sao ngươi không gặp trực tiếp Trạm Trinh?"
"Hắn sẽ không đồng ý với yêu cầu của ta."
Hàm Sênh nhìn ra trước khi tới đây, Trạm Cẩn đã suy nghĩ thật lâu, quyết tâm thật lớn. Trên đời có một loại người, nếu đã quyết định thì sẽ một lòng tiến về phía trước, tuyệt đối không do dự chút nào. Thế nên Trạm Cẩn rất thản nhiên, rất dứt khoát. Bởi vì nàng đã tự hỏi tất cả những vấn đề có thể xảy ra, đã tính toán tất cả những điều cần lo lắng trên con đường sắp tới của mình.
"Ta mở miệng hắn sẽ đồng ý chắc?"
"Ở trong lòng hắn, ngươi có một vị trí không tầm thường." Trạm Cẩn nói: "Hắn một đời kiệt ngạo, mười hai tuổi được thiên hạ ca ngợi là kỳ tài võ học, mười bốn tuổi đòi cầm quân ra trận lại thảm bại dưới tay Tần Thao, vất vả lắm mới nhặt được mạng trở về. Mọi người đều cho rằng hắn sẽ không đứng dậy nổi, nhưng hắn lại nói với Phụ hoàng, hắn muốn tiêu diệt Nam Lương, muốn cắm cờ Bắc Tấn lên từng tòa thành của quốc gia này."
Sắc mặt Hàm Sênh hết sức bình thường, nhưng ngữ điệu lại có phần lạnh lẽo: "Ngươi không cần khoe Bắc Tấn có một Thái tử bản lĩnh hơn người với ta."
Trạm Cẩn lắc đầu: "Không phải ta khoe đâu, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, hắn là hạng người gì."
"Hắn làm được, chẳng qua là thiếu một chút nữa thôi." Hàm Sênh rũ mắt, mím môi, không nhìn ra vui buồn.
"Đúng, chỉ thiếu chút nữa hắn có thể hoàn thành hứa hẹn với Phụ hoàng. Năm đó, không một ai tin hắn, ngay cả Phụ hoàng cũng không tin, bởi vì Nam Lương có Tần Thao. Tuy lúc nào cũng văn thơ lai láng, nhưng trong mắt người Đại Tấn, Tần Thao vẫn là một ác ma đoạt mệnh. Không ai tin hắn có thể giết Tần Thao. Ta nghĩ khi nghe được tin này, các ngươi hẳn cũng thấy hoang đường tột độ."
Hàm Sênh không nói gì. Nhưng hắn vẫn nhớ Thái tử ca ca đã từng kể cho mình nghe chuyện Tần Thao đánh đuổi Trạm Trinh bằng giọng điệu bỡn cợt thế nào. Khi ấy, tứ ca còn bắt chước dáng vẻ của người kia, sắm vai một Trạm Lược Lược vừa khóc vừa bỏ chạy, buồn cười không chịu nổi.
Không ai có thể ngờ, bốn năm sau, Trạm Trinh thật sự đạp đổ giang sơn của Đại Lương.
"Hắn tự giam mình trong phủ, ngày luyện đao, đêm đọc binh thư, dáng vẻ nhếch nhác như người điên. Lúc ấy, Phụ hoàng từng muốn phế bỏ ngôi vị Thái tử của hắn."
Hàm Sênh cười rất thản nhiên: "Nếu ngươi muốn nói cho ta nghe sự tích nằm gai nếm mật của anh hùng Bắc Tấn, ta sẽ từ chối thỉnh cầu của ngươi và hạ lệnh đuổi người."
Trạm Cẩn mím môi, vài giây sau mới tiếp tục: "Thật có lỗi vì đã xúc phạm đến ngươi. Ta chỉ muốn nói, ngươi có một địa vị không tầm thường trong lòng hắn. Hắn bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để lật đổ triều đình Đại Lương, nhưng vì ngươi, hắn sẵn sàng bỏ qua tất cả. Hắn chưa từng để ý đến bất cứ nữ nhân nào, chúng ta đều cho rằng cả đời này hắn sẽ không lấy vợ. Nhưng hắn lại cưới ngươi, Công chúa của Đại Lương, còn là mai mối đầy đủ sính lễ đàng hoàng... trong khi hắn có rất nhiều cách để có được ngươi, không phải sao?"
"Hắn sợ ta tự sát đấy thôi."
"Nếu hắn dùng tính mạng người nhà để khống chế, ép ngươi đi vào khuôn khổ, ngươi có thuận theo không?"
Hàm Sênh lạnh lùng nhìn người trước mặt. Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn đặt chén sữa xuống mặt bàn, dựa vào lưng ghế, nói: "Ngươi miêu tả một tên khốn thấy sắc nảy lòng tham thành một nam nhân thâm tình như vậy, đến ta cũng phải tin sái cổ."
Trạm Cẩn khom người với hắn một lần nữa, tỏ rõ thái độ khiêm nhường: "Ta nói những lời này, tuyệt đối không có ý tứ xúc phạm. Ngươi rất quan trọng đối với hắn, chỉ cần ngươi mở miệng, hắn nhất định sẽ đồng ý ngay."
"Dùng máu thịt Nam Lương làm phông nền để tuyên dương anh hùng Bắc Tấn trước mặt ta, ngươi còn hy vọng ta sẽ giúp ngươi thì thầm bên gối hắn à?" Hàm Sênh nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhỏi: "Ngươi cảm thấy có khả năng không?"
"Xin lỗi." Trạm Cẩn lại nói: "Ta không còn ai để nhờ cậy. Hoàng huynh nhất định sẽ không cho nữ tử trà trộn vào quân doanh, Phụ hoàng Mẫu hậu cũng sẽ cảm thấy ta vô cớ sinh sự, chỉ có ngươi mới có thể thuyết phục Hoàng huynh."
Hàm Sênh nhìn nàng: "Nếu ta không bằng lòng hỗ trợ, ngươi định thế nào?"
Trạm Cẩn im lặng một lúc lâu, lông mi khẽ động, đáp: "Ta không biết nữa."
Hàm Sênh nhìn nàng, chậm rãi nói: "Trong cung có người gây khó dễ nên ngươi mới muốn xuất cung né tránh, đúng không?"
Trạm Cẩn cúi đầu, thật lâu mới lên tiếng: "Thực ra ta vẫn luôn muốn hỏi, ngươi làm thế nào để qua mặt Thái y?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
"Ngươi và ta có lẽ có xuất phát điểm khác nhau, nhưng giờ này hẳn cũng chỉ muốn giữ được mạng sống, nên chẳng cần che giấu làm gì nữa, đúng không?"
Dứt lời, "nàng", có lẽ nên gọi là "hắn" ngẩng đầu, để lộ đôi con ngươi sáng rực dưới hàng mi hơi ướt át. Hàm Sênh im lặng một lúc mới nói: "Hôm nay ngươi tới là để nhờ cậy ta, phải không nào?"
Trạm Cẩn cũng không do dự, bưng cốc sữa lên uống một ngụm, rũ mắt đáp: "Ta đã cho rằng chúng ta có một điểm chung nào đó."
Hàm Sênh chỉ cười không nói. Hắn im lặng đánh giá Trạm Cẩn. Dù chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng người này đã rất cao, cả ngày đi theo Trạm Nhân quả thật sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý. Nhưng hắn cũng không cho rằng mình có thể tin Trạm Cẩn. Đối với hắn, Trạm Cẩn vẫn là người Bắc Tấn. Dù có một nguyên nhân nào đó khiến hắn và đối phương phải đưa ra lựa chọn giống nhau, nhưng rốt cuộc cả hai vẫn không chung đường.
Thấy người trước mặt một mực giữ im lặng, Trạm Cẩn không tiếp tục đào bới vấn đề sâu thêm nữa, dứt khoát nói: "Ngươi nói đúng, ta tới là để xin giúp đỡ."
Hàm Sênh gật đầu. Hắn cảm thấy Trạm Cẩn rất thông minh, biết cách ứng xử và cũng không ưa sinh sự. Nên hắn quyết định coi những lời đối phương vừa nói là bằng chứng chứng tỏ tầm quan trọng của mình trong lòng Trạm Trinh.
"Ta có thể cân nhắc giúp ngươi." Hàm Sênh đáp.
Đôi mắt Trạm Cẩn sáng lên trong nháy mắt. Hắn chậm rãi thở phào một hơi, hứa hẹn: "Nếu ngươi cần, ta cũng sẽ dốc lòng dốc sức."
"Xem ra ngươi đã chọn được điểm đến của mình?"
"Giang Khâm đang thiếu người."
"Tại sao lại là hắn?"
"Vì hắn là Thị đọc của Thái tử (*), là nhi tử của đại Tướng quân. Ta cách quá xa, Mẫu hậu sẽ không yên lòng, mà ở quá gần lại dễ bị lộ. Hơn nữa... hắn có vẻ rất dễ lừa."
(*) Một chức quan chuyên đọc sách cùng Thái tử.
Sau khi Trạm Cẩn rời đi, Hàm Sênh ngồi thừ ra đó trong chốc lát. Hắn thật sự hơi thất vọng, hóa ra Trạm Cẩn cũng là nam nhân. Không biết từ giờ đến năm mười tám tuổi, hắn có gặp được nữ tử dương hỏa kia không. Nếu may mắn giấu được bí mật tới cùng, chờ khi hắn ch.ết vì bệnh tật, liệu Trạm Trinh có tiếp tục cho Nam Lương một con đường sống?
Đây vốn là chuyện của số mệnh, trái lo phải nghĩ cũng chẳng có tác dụng gì, vì thế, Hàm Sênh nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu.
Buổi tối Trạm Trinh không về ăn cơm. Hàm Sênh tự ăn qua loa rồi chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng vừa đặt lưng nằm xuống, hắn chợt nghe thấy tiếng tì nữ vang lên ở bên ngoài: "Điện hạ, cẩn thận."
Cửa phòng mở toang, Trạm Trinh được đỡ vào trong tình trạng say khướt. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người hắn, Hàm Sênh đành phải xuống giường: "Sao thế này? Sao lại uống nhiều như vậy?"
Trạm Trinh nghiêng ngả lảo đảo, Hàm Sênh không dám bước lên, nghiêng người nhường chỗ để hạ nhân đỡ hắn lên giường. Trong lúc tì nữ cởi giày đắp chăn cho hắn, Như Ý lôi kéo Hàm Sênh, nhỏ giọng nói: "Hình như Thái tử tới tần lâu, vừa được cô nương ở đó đưa về... Đêm nay Công chúa sang phòng bên cạnh ngủ đi, hắn đã say thành như vậy, có thể sẽ khiến ngài bị thương."
Hàm Sênh cau mày, nhìn người trên giường, nói: "Cũng được."
Nhưng khi hắn chuẩn bị bước ra ngoài, Trạm Trinh bỗng ngồi dậy, hô lên: "Đứng lại."
Hàm Sênh dừng bước, quay đầu nhìn, chỉ thấy hai má người kia đỏ hồng, tỏa ra mùi rượu nồng đến mức đốt huân hương cũng không át được. Ánh mắt hắn đen kịt, chẳng những không mê man mà còn có vẻ thanh tỉnh.
Trạm Trinh nói: "Đi ra ngoài."
Nam nhân nửa tỉnh nửa say càng khiến người ta sợ hãi. Như Ý run lên còn Nguyệt Hoa thì bước tới, nghiêng người nhẹ giọng khuyên can: "Điện hạ, để nô tì và Như Ý ở lại hầu hạ, Công chúa yếu ớt, cho nàng sang phòng bên nghỉ ngơi trước có được không?"
Trạm Trinh hé mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt Hàm Sênh, chậm rãi nói: "Không muốn ch.ết thì cút."
Cuối cùng Hàm Sênh cũng có phản ứng. Hắn ra hiệu bằng ánh mắt cho Nguyệt Hoa, người sau như có điều muốn nói, nhưng vì sợ chọc giận Trạm Trinh nên cũng đành xoay người rời đi.
Cửa phòng bị đóng lại, Hàm Sênh cảm thấy hơi hoảng hốt. Lúc này Trạm Trinh hệt như dã thú, không tỉnh táo, ít nhất là không tỉnh táo như bình thường.
Trạm Trinh nhìn gương mặt tái nhợt của người kia, giơ tay vỗ vào vị trí bên cạnh mình, quanh thân tản ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
Hắn không nói gì, nhưng hành động rõ ràng là gọi Hàm Sênh nhanh chóng đi qua.
Hàm Sênh nhìn xuống mặt bàn, vươn tay rót một chén trà, chầm chậm đến gần, dịu dàng nói: "Uống ngụm nước cho tỉnh rượu."
Trạm Trinh há miệng, Hàm Sênh đành phải cầm chén cho hắn uống. Trạm Trinh ngậm vào miệng chén, môi bị nước trà thấm ướt nhưng hắn chẳng để tâm, một mực nhìn thẳng vào mặt thê tử của mình.
Tay Hàm Sênh khẽ run lên, ánh mắt của người kia khiến trái tim hắn nhảy lên thình thịch. Vài giây qua đi, hắn mới lên tiếng hỏi: "Hôm nay uống nhiều không?"
"Không nhiều lắm." Trạm Trinh uống xong, ɭϊếʍƈ môi.
Hàm Sênh nói: "Ta đi rót cho ngươi chén nữa." Dứt lời, hắn vội vã xoay người, nhưng lại bị Trạm Trinh tóm lấy một cánh tay. Hàm Sênh bị đau, cái chén trên tay rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Ngay sau đó, hắn bị Trạm Trinh kéo đến bên giường, vòng tay bế thẳng lên đùi.
Trạm Trinh say rượu không hề giống mọi khi, dã tính như bị lộ ra triệt để. Hàm Sênh bị hắn ôm đến mức xương cốt cũng phát đau, nhẫn nhịn lên tiếng hỏi: "Hôm nay ngươi đi tần lâu à?"
"Thì sao?" Trạm Trinh vuốt ve khuôn mặt Hàm Sênh, nói tiếp: "Nương tử có quan tâm đâu nào."
"Ai... ai bảo ta không quan tâm?" Hàm Sênh vội hỏi: "Đã đi tìm cô nương sao còn không ở lại đó luôn đi? Trở về làm gì?"
Trạm Trinh nhìn hắn: "Vừa rồi ngươi còn định sang phòng bên ngủ, lý do là gì? Sợ cô gia truy cứu chuyện ngươi làm lúc trước, hay sợ cô gia bất cẩn tổn hại tấm thân quý giá của ngươi?"
"Không phải." Hàm Sênh nói: "Ta sợ ngươi ngủ không ngon. Tướng công, ngươi có thể buông lỏng một chút không, ta không thở nổi."
"Nhóc lừa đảo." Trạm Trinh dùng hai ngón tay bóp má Hàm Sênh, khiến miệng hắn chu lên như đóa hoa nhỏ, không vui nói: "Hôm nay cô gia không vui, ngươi cũng không hề quan tâm... Ngươi dỗ dành để cô gia cưng chiều ngươi, dung túng ngươi, nhưng trong lòng ngươi chưa từng có cô gia. Cô gia vô cùng tức giận..."
Hắn cúi đầu hôn xuống, Hàm Sênh cố gắng lùi ra phía sau nhưng hai má lại bị hắn nắm đến phát đau, không thể nào thoát được.
Trạm Trinh nhấm nháp làn môi mềm mại của người trong ngực, từng chút từng chút một, như chưa từng được nếm thứ gì thơm ngon đến thế. Hốc mắt Hàm Sênh đã đỏ hoe, nhưng hắn vẫn chưa thấy đủ, nhích tay xuống dưới, nắm cằm đối phương, buộc người nọ há miệng để mình xâm nhập sâu hơn.
"Trạm Trinh... Lược Lược..." Giọng nói của Hàm Sênh trở nên đứt quãng, thậm chí là có chút gian nan: "Tướng công, tướng công..."
Trái tim Trạm Trinh thắt lại, cuối cùng hắn cũng buông tay, nhưng vẫn ôm chặt lấy đối phương. Hắn cọ trán Hàm Sênh, nhìn nước mắt người nọ tràn ra liên tục, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"
Hàm Sênh vừa khóc vừa run rẩy. Trạm Trinh không nhịn được, vươn tay lau giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của người kia, nói: "Ngươi luôn muốn làm cô gia đau lòng, đúng không?"
"Ngươi đã đi tần lâu tìm cô nương, lúc về còn đối xử với ta như vậy..." Hàm Sênh run rẩy không ngừng, hai hàm răng va vào nhau liên tục, nước mắt nóng bỏng chảy ra dàn dụa không ngừng: "Ta chỉ không muốn quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ngươi còn hiểu lầm ta, ức hϊế͙p͙ ta như thế..."
"Đừng run." Trạm Trinh lên tiếng vỗ về: "Được rồi, ngoan nào."
"Ngươi uống bao nhiêu rượu mà đáng sợ như vậy, còn làm ta đau."
"Không nhiều, sao cô gia nỡ khiến ngươi bị thương chứ. Cô gia chỉ tức giận trong lòng nên mới cố ý bắt nạt ngươi thôi... Cô gia biết sai rồi, ngươi đừng khóc nữa." Trạm Trinh hôn lên đôi mắt vương lệ của Hàm Sênh.
Cuối cùng Hàm Sênh cũng bình tĩnh lại. Hắn rũ mi che giấu cảm xúc đang cuồn cuộn bên trong cặp mắt đỏ hoe vì khóc.
Trạm Trinh nhẹ giọng dỗ dành: "Chúng ta cùng đi ngủ, được không?"
Hàm Sênh hít mũi, cảm thấy nếu từ chối sẽ chọc người kia tức giận nên lập tức gật đầu, vừa cuộn mình rúc vào một góc giường, vừa rũ mắt mím chặt môi trông hết sức đáng thương.
Trạm Trinh kéo chăn, vươn tay ôm Hàm Sênh vào lòng. Hàm Sênh đảo cặp mắt ướt sũng, quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương ở tần lâu... có đẹp bằng ta không?"
Nghe thế, Trạm Trinh không kìm lòng nổi, siết tay ôm hắn chặt hơn, khàn giọng đáp: "Không thể sánh bằng."
"Vậy... sau này ngươi đừng tới đó nữa."
Trong một khoảng khắc, Trạm Trinh đã cảm thấy mình được người kia để ý. Nhưng giây tiếp theo, Hàm Sênh lại bổ sung: "Cũng đừng uống rượu, được không?"
Trạm Trinh khẽ cong môi, nhìn chằm chằm phần cổ trắng nõn của người trước mặt bằng ánh mắt tối đen sâu thẳm. Hắn cúi đầu, cắn một cái, đáp: "Không được."