Chương 38
Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Trạm Trinh vốn đang nghiêm túc, cuối cùng lại bị vẻ cứng rắn của Hàm Sênh làm cho xấu hổ, không nhịn được muốn dạy dỗ đối phương một trận. Nhưng vì lo cho tình trạng sức khỏe của người kia, hắn chẳng thể hung hăng, chỉ đành hôn một cái coi như trừng phạt.
Những lúc không khỏe, Hàm Sênh ăn cực kỳ ít. Trước khi đi ngủ, hắn được Trạm Trinh dỗ ăn thêm vài miếng cháo. Xong xuôi, người kia hiếm khi chủ động đi ra tiểu tháp nằm, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh trên giường, phát hiện cả đêm Hàm Sênh vẫn chưa thể xoay người, không khỏi nhíu chặt lông mày.
Chuyện này khiến Trạm Trinh có nhận thức mới về thể chất yếu ớt của Hàm Sênh.
Hôm sau, Thích Tư Nhạc dọn tới phủ, còn dẫn theo một tiểu dược đồng, nghe nói là nhặt được trên đường. Đứa trẻ này thông minh hiểu chuyện, chăm chỉ chạy tới chạy lui, cũng rất được lòng Thích Tư Nhạc.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Thích Tư Nhạc nhóm một chiếc bếp lò nhỏ, vừa đọc sách vừa ném dược liệu vào bên trong, ninh vài canh giờ mới ra được một bát thuốc.
Buổi tối, hắn tự đưa thuốc tới: "Ta đọc sách nhiều ngày, viết ra một đơn thuốc mới, hẳn sẽ có thể cải thiện tình trạng của ngươi."
Hiện giờ Trạm Trinh dính Hàm Sênh như hình với bóng, quân vụ cũng xử lý trong phòng ngủ của hai người. Thấy Thích Tư Nhạc đưa thuốc đến, hắn đứng dậy, nhận lấy để thổi nguội trước. Hàm Sênh nằm trên giường, mở miệng: "Đa tạ tiểu Hoàng thúc."
Thích Tư Nhạc cười, quay sang hỏi Trạm Trinh: "Nghe nói ngươi đã bằng lòng cho A Cẩn tới quân doanh? Sao tự nhiên lại đồng ý thế?"
"Nàng không muốn thành thân, trước mắt cứ đi theo Giang Khâm để học hỏi thêm cũng tốt. Sau này đi trong đao ngồi trong lửa, nói không chừng sẽ hiểu khuê phòng tốt đến mức nào." Trạm Trinh thổi thuốc, múc một thìa đưa đến bên miệng Hàm Sênh: "Đắng không?"
"Không đến nỗi." Thuốc đắng hơn nữa Hàm Sênh cũng đã uống rồi, ngược lại, thuốc hôm nay còn hơi ngòn ngọt, nhưng vị vẫn ngang phè vô cùng khó nuốt.
Thích Tư Nhạc lên tiếng: "Dù sao cũng là Công chúa, nếu không may bị thương, ngươi định ăn nói với Bệ hạ thế nào?"
"Giang Khâm sẽ bảo vệ nàng."
Hàm Sênh giương mắt, lén liếc Thích Tư Nhạc, nào ngờ đối phương cũng đang nhìn mình. Hắn cảm thấy đối phương có chuyện muốn nói, nhưng ngại Trạm Trinh nên chỉ có thể tán dóc vài câu qua loa rồi mới rời đi.
Sự nghi ngờ của Thích Tư Nhạc sẽ nhiều hơn Trạm Trinh, việc này âu cũng liên quan đến chuyện hắn là đoạn tụ, nhưng vì sao hắn không nói thẳng với Trạm Trinh luôn?
Suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò, Hàm Sênh uống thuốc xong liền nằm xuống.
Chẳng biết có phải vì thuốc của Thích Tư Nhạc hay không, Hàm Sênh bỗng cảm thấy thể lực hồi phục một cách rõ ràng. Nhưng dù vậy, hắn vẫn nằm bẹp trên giường hết mấy hôm. Điều đáng nhắc đến trong mấy ngày vừa qua chính là, hắn phát hiện Trạm Trinh cố ý không cho hắn ở riêng cùng Thích Tư Nhạc.
Hàm Sênh vừa cảm thấy may mắn, vừa lo sợ bất an.
Hôm nay thời tiết không tồi, Hàm Sênh muốn hít thở không khí bên ngoài nên đã sai người mở cửa sổ. Hắn ngồi ở đầu giường nheo mắt nhìn ra ngoài, nhưng ngoại trừ một màu trắng xóa, hắn không hề trông thấy gì khác.
"Muốn ra ngoài à?"
Một giọng nói vang lên, là của Trạm Trinh.
Hàm Sênh liếc người kia, rất muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được gật đầu.
Trạm Trinh nhanh chóng sai người khiêng ghế Quý phi (*) ra, sau đó mới bế Hàm Sênh lên, nói: "Nghĩ gì thì cứ nói ra, ngươi chẳng nói chẳng rằng làm sao cô gia biết được?"
(*) Ghế Quý phi: hình minh họa
Phát hiện người kia đang dỗi, Hàm Sênh mềm giọng đáp: "Chẳng phải giờ ngươi đã biết rồi sao?"
Hai người nhìn nhau, Trạm Trinh hôn Hàm Sênh một cái đầy yêu thương chiều chuộng.
Sau cùng, Hàm Sênh nằm nhoài trên ghế, Trạm Trinh ngồi ở một bên bóc hạt dưa cho hắn, thuận miệng nói: "Thư cô gia gửi cho huynh trưởng của ngươi có hồi âm rồi. Huynh ấy nói đã khởi hành lên kinh."
Trạm Trinh chăm chú nhìn Hàm Sênh, quả nhiên đối phương sửng sốt trong chốc lát. Đôi mắt sáng dần lên, người nọ hỏi: "Thật sao?"
"Đây là thư hồi âm." Trạm Trinh lấy thư ra. Hàm Sênh vội vàng nhận lấy, đọc đi đọc lại mấy lần, ánh mắt dừng ở câu "vô cùng thương nhớ, mong muội bảo trọng" cuối cùng, cơ thể vô thức run lên. Hắn hít sâu một hơi, kiềm chế kích động trong lòng, nói: "Là Thái tử ca ca, hắn sẽ tự tới thăm ta."
"Hai Hoàng huynh của ngươi tranh nhau tới, cuối cùng dùng cách thi ném thẻ vào bình rượu để chọn người. Thương Thái tử thắng hiểm nên có cơ hội đến thăm ngươi."
Hàm Sênh nhớ đến những gì Hoàng huynh đã viết trong thư: "Chẳng phải muốn tranh với ta sao, vậy thì thi đi. Thi cái gì? Ném thẻ vào bình rượu, thắng hiểm, giành được cơ hội đi thăm muội muội, vui không gì bằng". Lòng hắn bỗng nhiên trĩu nặng. Thân nhân ở phương Nam đều biết hắn đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, dù ai đến thăm cũng có thể rơi vào cửu tử nhất sinh. Rõ ràng bọn họ không tranh đi gặp hắn, mà đang tranh bảo vệ lẫn nhau.
Nghĩ thế, hắn lại nở nụ cười, nói: "Tuy nhị ca do Thanh di sinh, nhưng vẫn luôn coi ta như muội muội ruột thịt. Tuổi tác của huynh ấy xấp xỉ đại Hoàng huynh, thế nên từ nhỏ hai người đã thường xuyên đối nghịch."
Hàm Sênh hơi hoài niệm, cũng hơi sợ hãi, nhưng cuối cùng, đọng lại trong mắt hắn chính là thương nhớ và chờ mong. Tuy hắn không hy vọng huynh trưởng đến đây, nhưng cũng biết việc ấy là không thể, chỉ đành nghĩ theo chiều hướng tốt. Người nhà đến, hắn sẽ không còn cô đơn một mình, có thể tuy cơ hành sự. Dù chưa biết có cơ hội thoát khỏi Đại Tấn không, nhưng với thể chất này, bọn họ muốn không bị Trạm Trinh phát hiện cũng thật khó khăn.
Tâm trạng của Hàm Sênh hơi kém đi một chút. Trạm Trinh ở bên bỗng nhiên mở miệng: "Xòe tay."
Hàm Sênh xòe tay theo bản năng. Trạm Trinh đổ đĩa hạt dưa đã bóc vào tay hắn. Thoáng chốc, một bàn tay đã đầy, Hàm Sênh vội vươn bàn tay còn lại tới, nói: "Nếu muốn ăn, ta sẽ tự bóc."
"Cứa vào môi thì phải làm sao?" Trạm Trinh kéo ghế dựa đến bên cạnh hắn, khoác một tay lên thành ghế, ghé miệng lại gần: "Nóng trong, còn có khả năng rộp vết thương lên nữa, chẳng phải sẽ bớt đẹp à?"
"Nếu mặt có sẹo, có phải ngươi sẽ chán ghét ta không?"
Trạm Trinh nhìn hắn một lát, đáp: "Có thể."
Hàm Sênh quay mặt sang chỗ khác. Hắn biết mà, cái tên Trạm Trinh này chính là kiểu thấy sắc nổi lòng tham. Nếu không có khuôn mặt xinh đẹp, có khi hắn đã ch.ết thảm từ lâu lắm rồi.
"Nhưng ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm xinh đẹp là được, còn lại, cô gia sẽ bảo vệ ngươi thật chu toàn."
Hàm Sênh hừ lạnh một tiếng.
Trạm Trinh nhướng mày: "Nữ tử bình thường nếu được khen xinh đẹp như hoa chẳng biết sẽ vui vẻ đến mức nào."
"Chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, làm sao ta biết ngươi có thể bảo vệ ta?"
"Tin tưởng trượng phu cũng là một trong những trách nhiệm của thê tử."
Hàm Sênh không thèm để ý đến Trạm Trinh nữa. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy những câu nói của đối phương có ẩn ý sâu xa. Nhưng theo những gì hắn hiểu về người này, trước khi sức khỏe hồi phục, hắn không cần quá lo lắng.
Bên cạnh vang lên tiếng động, Trạm Nhân không gặp nhiều ngày đang đạp từng bước trên mặt sàn của hành lang, chạy bình bịch tới chỗ này: "Tẩu tẩu, sức khỏe của ngươi đã tốt hơn chưa? Nghe nói ngươi lại bị bệnh, hai ngày trước Mẫu hậu không cho ta đi thăm cùng, làm ta lo muốn ch.ết."
Nàng vừa tới đã ôm lấy chân Hàm Sênh mà cọ, còn dùng đôi mắt tràn ngập trông mong để nhìn hắn, hệt như một con chó nhỏ đang làm nũng.
Hàm Sênh vươn tay sờ đầu nàng. Nhưng hắn còn chưa lên tiếng, Trạm Trinh đã quát: "Tránh ra."
Trạm Nhân run lên, nhỏ giọng nói: "Sao lại hung hăng như vậy..."
Nàng không dám cãi lời huynh trưởng, ngoan ngoãn buông chân Hàm Sênh để ngồi lên ghế, lại vẫy tay với ai đó ở phía sau: "A Cẩn! Ngươi mau tới đây cho tẩu tẩu nhìn xem!"
Hàm Sênh đã đoán nơi nào có Trạm Nhân ắt sẽ có Trạm Cẩn. Hắn hơi ngẩng đầu, khi Trạm Cẩn đi tới, hắn bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời.
Hôm nay Trạm Cẩn mặc nam trang. Thiếu niên tròn mười sáu tuổi vóc dáng cao gầy, phong lưu khó giấu. Lông mày của hắn hơi mảnh, khuôn mặt thon nhỏ, đường nét hài hòa, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ ốm yếu của Hàm Sênh.
Trạm Cẩn hơi ngượng ngùng, nhưng vui mừng lại chiếm nhiều hơn. Dường như hắn vừa được cứu thoát khỏi một chiếc lồng giam vô hình nào đó.
"Hoàng huynh, Hoàng tẩu." Có lẽ vì sợ bị người khác nhìn ra manh mối, Trạm Cẩn hơi căng thẳng. Giọng nói của hắn vẫn như trước kia, trầm thấp lại nhẹ nhàng, khó phân biệt nam nữ.
Trạm Trinh nhìn hắn, im lặng quan sát thật lâu.
Trạm Cẩn mặc nữ trang khí chất lạnh lùng thanh nhã, cực giống một băng sơn mỹ nhân, mặc nam trang lại có vài phần gai góc, dù đã cố gắng kìm hãm nhưng vẫn toát ra khí thế sắc bén của một thanh lợi kiếm vừa được tuốt ra khỏi vỏ.
Mặc nữ trang có thể là nữ tử, mặc nam trang, dường như cũng trở thành nam tử rồi.
Phát hiện huynh trưởng đang nhìn mình chăm chú, Trạm Cẩn nín thở theo bản năng. Hạt dưa trong tay Trạm Trinh bỗng bị hắt xuống đầy mặt đất, trán Trạm Cẩn toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Bầu không khí bỗng nhiên đông cứng lại, Hàm Sênh cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Không thể không nói, có đôi khi khí chất chính là thứ làm nên sự khác biệt của một con người. Hàm Sênh ốm yếu từ bé, mặc nam trang cũng hết sức ôn hòa. Nhưng Trạm Cẩn thì không như vậy. Dù xưa nay hắn luôn kín đáo khiêm nhường, nhưng vẻ đẹp của hắn lại nghiêng về sắc sảo, một khi trở lại nam trang, ai không biết còn tưởng hắn vốn là một binh sĩ cực kỳ tuấn tú.
Đã thế, hắn còn rất cao.
Trạm Trinh không phải kẻ ngốc, dù trước đó không nghi ngờ, nhưng hiện giờ rõ ràng hắn đã nhìn ra điều gì đó.
Trạm Nhân là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ thế giằng co: "Ta đã nói là rất đẹp mà! Ngươi xem, đến Hoàng huynh cũng phải ngây người."
Trạm Trinh vẫn đang nhìn Trạm Cẩn. Con ngươi của hắn hơi co rút lại rồi dần chuyển lạnh, hệt như bị một lớp băng ngàn năm bao trùm.
Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Khóe miệng hơi cong lên của Trạm Cẩn chậm rãi hạ xuống. Trạm Nhân không hiểu đầu cua tai nheo cũng nhạy cảm rụt đầu, tròn mắt nhìn Trạm Trinh đầy nghi hoặc.
Một bàn tay trắng nõn đột nhiên vươn tới, Trạm Trinh hạ mắt, nhìn năm ngón ngọc tinh xảo kia rồi mới im lặng đối diện với ánh mắt của Hàm Sênh.
"Sao vậy?" Hàm Sênh cố ý hỏi: "Ngây người thật đấy à?"
Mắt Hàm Sênh rất đẹp, dù không cố gắng cũng mang theo một vẻ cuốn hút lạ kỳ. Trạm Trinh tỉ mỉ quan sát gương mặt của đối phương, trong đầu liên tục xuất hiện hình dáng người đứng phất cờ trên thành lâu hôm nào. Cũng là làn da trắng nõn, cũng là tóc đen mượt mà tùy tiện vấn cao bằng một cây trâm ngọc. Thoáng chốc, con ngươi của hắn hơi chớp động, mãi đến khi nhớ tới cảnh tượng đôi bóng trắng lờ mờ nhấp nhô, hắn mới rũ mi, nhẹ nhàng nắm chặt tay Hàm Sênh.
Tay Hàm Sênh quanh năm không dính nước, vô cùng mềm mại và nhẵn mịn. Trạm Trinh không nhịn được nhéo vài cái, thấp giọng nói: "Nếu không biết là A Cẩn, có lẽ cô gia đã thật sự tưởng nàng là nam nhi."
"Ta cũng rất giật mình." Hàm Sênh rút tay về, nhìn sang phía Trạm Cẩn. Lúc đối phương giả nữ nhi rất hợp, nên hắn đã cho rằng người nọ mặc nam trang vẫn giống nữ giả nam, nào ngờ người ta lại oai phong đến thế. Đè nỗi bất an cuồn cuộn trong lòng xuống, hắn nói: "Ngồi đi, quân doanh và hoàng cung có gì khác nhau không? Tiểu Tướng quân đối xử với ngươi thế nào?"
Hàm Sênh thuận miệng nói chuyện phiếm với Trạm Cẩn, Trạm Trinh không nói chen vào, chỉ cúi đầu chăm chú bóc hạt dưa rồi đặt vào trong đĩa. Trạm Nhân lén lút nhặt mấy hạt lên ăn, miệng còn chép chép thành tiếng, bụng thầm nghĩ: nếu không trông thấy ca ca đánh tẩu tẩu, hẳn nàng sẽ nghĩ hắn là một trượng phu tốt hiếm có trên đời.
Nói chung, ngoài bề ngoài đẹp, ca ca cũng chẳng có ưu điểm nào khác.
Nghĩ thế, Trạm Nhân lại chuyển mắt sang nhìn Hàm Sênh, trong lòng cảm thán đúng là một giai nhân tuyệt sắc. Nàng cảm thấy mình có thể không cần ăn uống, chỉ nhìn đối phương thôi cũng đủ sống rồi. Người đẹp nhường này, ở bên ca ca thật là đáng tiếc.
Chẳng biết gió thổi qua sân tự lúc nào, Trạm Trinh chen ngang cuộc nói chuyện của mọi người, bảo: "Vào nhà đi, đừng để nhiễm lạnh."
Hắn đứng dậy, Trạm Nhân và Trạm Cẩn cũng lập tức học theo.
Trạm Trinh vỗ vỏ hạt dưa bám trên tay, xoay người bế Hàm Sênh lên.
Hàm Sênh ngoan ngoãn rúc vào ngực Trạm Trinh. Hắn rất nhẹ, có lẽ còn nhẹ hơn một vài nữ nhi phương Bắc, Trạm Trinh bế lên hết sức dễ dàng. Khi được thả xuống giường, Hàm Sênh bỗng mở miệng: "Tướng công sao vậy?"
Ánh mắt hắn trong veo, còn thoáng lộ ra lo lắng, giống như thật sự không biết gì.
"Không sao." Trạm Trinh kéo chăn cho hắn, nói: "Hôm nay cô gia đi đến tối mới về, đừng mở cửa sổ nữa, chú ý giữ gìn sức khỏe."
Hàm Sênh biết càng hỏi sẽ càng khiến người đối diện sinh nghi, gật đầu: "Một mình ta không biết nói chuyện với ai, bảo bọn A Nhân vào chơi với ta đi."
"Ừm."
Trạm Trinh gọi "hai" muội muội vào phòng, rồi lại gọi Trạm Nhân ra một góc riêng, hỏi: "Mùng năm A Cẩn có tới ngâm nước nóng không?"
"Không." Trạm Nhân trả lời: "Nàng bị bệnh, không tiện ngâm nước nóng."
"Ngươi đã ngâm mình với nàng bao giờ chưa?"
"Đâu phải ngươi không biết, A Cẩn kín đáo, dễ thẹn thùng, lúc bé còn ngủ cùng với ta, nhưng sau khi được Mẫu hậu cho tẩm cung riêng, ta đến chơi nàng còn không cho ở lại qua đêm nữa." Trạm Nhân bắt đầu oán giận, sau đó mới tỏ ra nghi hoặc: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
"Ngươi đã bao giờ thấy nàng ở tình trạng không mặc xiêm y chưa?"
"..." Câu hỏi này quá rõ ràng, Trạm Nhân lộ vẻ kỳ quái. Nàng khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: "Ta và A Cẩn là muội muội ruột thịt chung huyết thống với ngươi... Huống hồ, ca ca, ngươi đã có tẩu tẩu rồi, hỏi thế không thỏa đáng lắm đâu, nhỉ?"
Trạm Trinh nghiêm túc đáp: "Cô gia có việc đàng hoàng cần điều tra. Việc này có thể liên quan đến nguyên nhân cái ch.ết của Mai phi đấy."
Trạm Nhân lập tức trợn tròn con mắt: "Chẳng phải đã sớm bắt được thủ phạm rồi sao?"
"Cũng có khả năng là người chịu tội thay."
"Vậy..." Trạm Nhân đảo mắt, cắn khăn tay, nói: "Ngươi cho ta một bức vẽ tẩu tẩu không mặc xiêm y, ta sẽ... mô tả A Cẩn cho ngươi... ái uiiii!"
Trạm Trinh tóm cổ áo nàng, thẳng tay ném vào trong tuyết.
"Ngươi tỉnh táo lại trước đi."