Chương 87
Edit: DL - Beta: Chi
****
Sợi dây tinh thần trong đầu những người có mặt ở đây đều căng ra một lần nữa. Trạm Nhân nghĩ sao nói vậy: "Tiểu hoàng thúc của ta là thần y đệ nhất thiên hạ, hắn đã bắt mạch mà người vẫn còn nghi ngờ sao?"
Tấn đế liếc mắt nhìn nàng.
Trạm Nhân lập tức im lặng.
Thích Tư Nhạc cũng cảm thấy mất hứng, nghiêm mặt nói: "Ta đã bắt mạch, chắc chắn không có gì sai lầm."
Nhưng giờ phút này, bọn họ càng nói vậy, Tấn đế lại càng không tin, nhất là khi nhìn thấy biểu cảm của Trạm Trinh và Hàm Sênh. Người trước còn giả bộ ngạc nhiên vui mừng, nhưng người sau hoàn toàn lãnh cảm, có vẻ như đã hiểu rõ mình không thể chạy thoát.
Đứa bé này... nếu không phải Hoàng tử Nam Lương tới đây khiến Đại Tấn mất mặt, hắn thật sự có phần thưởng thức.
Ai nói gì cũng vô ích. Chẳng bao lâu sau, vài người của viện Thái y đã nhanh chóng được gọi tới, trong đó không chỉ có bạn tốt của Thích Tư Nhạc, đương nhiên cũng có cả người không vừa mắt với vị thần y này.
"Lưu Thái y." Tấn đế lên tiếng, một vị Thái y già lập tức tiến lên. "Ngươi tới xem, có đúng là Thái tử phi có tin vui hay không?"
"Dạ." Lưu Thái y đưa mắt nhìn Thích Tư Nhạc, quan hệ giữa hắn và Thích Tư Nhạc không tồi nên muốn dùng ánh mắt để hỏi chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Thích Tư Nhạc lại chỉ thờ ơ tránh một bên, không hề có ý định giải thích.
Lưu Thái y không hiểu gì nhưng vẫn bước tới bắt mạch: "Thái tử phi, mời."
Hàm Sênh gật đầu, đưa cổ tay ra.
Mấy giây sau, hai mắt Lưu Thái y sáng lên, nói: "Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ! Hỉ mạch của Thái tử phi đã có được gần hai tháng. Cuối năm nay, Hoàng trưởng tôn sẽ ra đời!"
Hoàng hậu và Trạm Nhân cùng quay sang chăm chú nhìn Thích Tư Nhạc, Trạm Trinh cũng liếc nhìn tiểu hoàng thúc. Hàm Sênh thì kéo tay áo Trạm Trinh, nhìn vào mắt hắn, môi hơi khép mở, hỏi không ra tiếng: Ngươi sắp xếp sao?
Trạm Trinh vỗ nhẹ lên tay Hàm Sênh, cũng trả lời trong yên lặng: Tiểu hoàng thúc quen biết nhiều người.
Tấn đế dường như đã sớm đoán được: "Tề Thái y, ngươi tới đi."
Lưu Thái y không hiểu chuyện gì, đi tới bên cạnh Thích Tư Nhạc: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Thích Tư Nhạc khẽ đáp: "Xấu tính ấy mà."
Một hàng Thái y đứng đợi, Hàm Sênh chỉ đơn giản đưa cổ tay ra, mặc cho số phận quyết định.
Chẳng bao lâu sau, Tề Thái y đã chẩn đoán xong, vui mừng đi tới trước mặt Tấn đế: "Chúc mừng Bệ hạ, là chuyện tốt của Thiên gia, Thái tử phi đã có hỉ mạch!"
Tấn đế cười khẽ, hắn cảm thấy thật nực cười. Nếu không nhờ chuyện hôm nay, hắn thật sự không thể phát hiện đám cựu thần đều đã bị Thái tử mua chuộc. Hóa ra Trạm Trinh lại có bản lĩnh đến vậy.
"Mục Thái y." Hắn nói: "Ngươi tới kiểm tra."
Mục Thái y là Viện trưởng của viện Thái y, là người được Tấn đế tin cậy. Mục Thái y trung hậu thành thật, vô cùng ngay thẳng. Hắn đã biết chuyện xảy ra tại tế đàn hôm nay, hiểu rõ trước mắt chỉ là vở kịch của Thái tử. Vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, Mục Thái y thầm nghĩ, đám người này dám liên hợp để lừa dối bậc đế vương, quả thật là đáng ch.ết vạn lần.
Mục Thái y đi nhanh tới, thề phải vạch trần âm mưu của những người này, lạnh lùng nói với Hàm Sênh: "Cựu thần thất lễ."
Hàm Sênh hiểu rõ người trước mặt không có ý tốt, Trạm Trinh cũng cảnh giác hơn, nhìn về phía Thích Tư Nhạc theo bản năng. Thấy người kia vẫn bình tĩnh, chẳng hề khẩn trương, hắn cũng dần yên tâm trở lại.
Mục Thái y vươn tay, một lát sau, hắn bỗng cảm thấy hơi mơ hồ, bắt mạch thêm một lần thì lại càng mờ mịt. Hắn chẩn đoán một lần nữa mới dám rút tay về, do dự đi tới: "Bệ hạ."
Tấn đế ngồi trên ghế, hơi ngả người về phía trước, nói đầy ẩn ý: "Ái khanh, có chuyện gì cứ nói thẳng."
Mục Thái y chắp tay, nói với vẻ nghi ngờ: "Khởi bẩm Bệ hạ, Thái tử phi, đúng là có hỉ mạch."
Tấn đế hơi biến sắc, Trạm Trinh lại không giấu được vẻ vui mừng, không ngờ được tiểu hoàng thúc còn mua chuộc được Mục Thái y.
Tấn đế âm trầm nói: "Ngay cả ngươi cũng bị Thái tử mua chuộc sao?"
Mục Thái y biến sắc, bất ngờ quỳ xuống, nói: "Thần không dám, Thái tử phi thật sự có hỉ mạch, tin đồn hôm nay tại tế đàn chắc chắn không đúng."
Tấn đế trầm mặc, căn phòng chìm vào yên lặng. Kìm nén sự tức giận, hắn u ám nói: "Hứa Thái y, ngươi tới đi."
Đây chính là vị Thái y không vừa mắt Thích Tư Nhạc. Hắn tầm tuổi người kia, xưa giờ vẫn không chịu nhận thua, luôn nói nhờ có thầy giỏi nên y thuật của Thích Tư Nhạc mới cao siêu tựa thần tiên như vậy.
Hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt của các Thái y khác, cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng nhận ra đây là một cơ hội tốt để lập công nên lập tức bước đến, trịnh trọng nói: "Thái tử phi, mời."
"Làm phiền Thái y."
Tay Hàm Sênh rất thanh mảnh, dung mạo xinh đẹp vô song. Hứa Thái y nghĩ tới chuyện xảy ra trong buổi cầu phúc hôm nay, trong lòng dao động, thầm nghĩ nếu những người khác đều bị mua chuộc, hay là mình cũng bán một cái ơn cho Thái tử điện hạ.
Hứa Thái y định âm thầm hỗ trợ, lập tức đặt ngón tay lên mạch của Hàm Sênh. Một lúc sau, hắn bỗng nhiên kích động, hai mắt tỏa sáng, hô to: "Trời giáng thần tử."
Nghe nói mẹ người này trước kia là một đào kép, khi còn nhỏ đã từng học diễn kịch, mỗi khi kích động sẽ như đang đứng trên sân khấu. Hứa Thái y đứng bật dậy, đi tới trước mặt Tấn đế: "Gần đây trong dân gian có tin đồn thần tử giáng trần, vô cùng kỳ diệu! Giờ lại xảy ra chuyện lạ như vậy, Thái tử phi vừa xuống khỏi tế đàn liền có tin vui, lẽ nào lại trùng hợp với tin đồn ấy?! Thần xin chúc mừng Bệ hạ sắp được bế Hoàng trưởng tôn!"
Sắc mặt Tấn đế càng lúc càng khó coi, Hứa Thái y bình tĩnh lại, cảm thấy hơi khó hiểu, do dự một lúc rồi bẩm báo: "Thái tử phi, đúng là đang mang thai."
Nhất thời, căn phòng rơi vào im lặng.
"Người đâu! Gọi toàn bộ viện Thái y tới đây cho trẫm."
Hắn thật sự muốn xem, rốt cuộc bản lĩnh của Trạm Trinh lớn thế nào mà lại có thể mua chuộc nhiều người đến vậy.
Từng người của viện Thái y đi tới, tất cả đều chẩn đoán ra một kết quả giống nhau. Tấn đế vung tay: "Mời cả đại phu trong dân gian tới đây cho trẫm!"
Rất nhanh sau đó, từ người của điện Vĩnh Hòa đến chủ quản viện Thái y, từ Thái y trong viện đến đại phu trong dân gian đều phải quỳ gối.
Xảy ra chuyện gì vậy... Thái tử phi có thai không phải là chuyện tốt sao?
Mà chẳng phải trong buổi lễ cầu phúc, có người nói Thái tử phi là nam giả thành nữ sao?
"Này..." Người lên tiếng nhìn ra phía sau, hỏi nhỏ: "Tất cả những người biết y thuật trong thành đều đang ở đây, đúng không?
"Nhưng đó đúng là hỉ mạch mà, chúng ta đâu dám lừa dối Hoàng đế chứ?"
"Chuyện ầm ĩ này..."
"Mau yên lặng!" Đúng lúc này, có người xuất hiện duy trì trật tự, mọi người vội vàng ngừng nói, thành thật quỳ bên ngoài. Lúc này, ở trong phòng, vị thầy thuốc cuối cùng cũng run rẩy bẩm báo: "Thái tử phi, quả thật đang mang thai."
Giờ phút này, Tấn đế đã từ giận dữ trở nên bình tĩnh, Trạm Trinh và Hàm Sênh cũng chẳng tin nổi. Ai cũng hiểu, Trạm Trinh không thể mua chuộc toàn bộ đại phu trong kinh thành được.
Hoàng hậu bỗng đứng lên, nàng cũng mơ hồ như những người còn lại, nhưng không thể tiếp tục ầm ĩ như vậy được: "Bệ hạ, chuyện này xem ra là thật. Trời đã tối rồi, ở đây có nhiều người lớn tuổi, nếu quỳ nữa sẽ không ổn, mong Bệ hạ để họ về trước."
Tấn đế nhìn về phía Trạm Trinh, lại nhìn Hàm Sênh, một lúc sau mới ngẩn ngơ nói: "Về, về cả đi."
"Tạ ân điển của Bệ hạ."
Ngoài điện Vĩnh Hòa, mọi người hô lớn, nâng nhau dậy, vất vả rời đi. Trong phòng, bụng Hàm Sênh bỗng nhiên kêu lên một tiếng, từ trưa tới giờ hắn vẫn luôn ngồi đây, chưa ăn cơm, đương nhiên những người khác cũng vậy.
Tấn đế đưa mắt nhìn sang, gian nan nói: "Người đâu... Mau mang đồ ăn cho Thái tử phi."
"Tạ phụ hoàng..." Sắc mặt Hàm Sênh tái nhợt, vừa định tạ ơn thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì?!" Tay Tấn đế run rẩy, hệt như Ngọc Hoàng Đại đế rơi vào tay Phật Tổ Như Lai trong Tây Du Ký, hoang mang đẩy Liêu Công công: "Mau, mau đi gọi Thích Tư Nhạc."
- --
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bấy bì: Lược Lược Lược.